Hồng Trần Online

Chương 32: Chương 32




CHƯƠNG 31.

 

“Huyết mạn: hai gốc, lá cuốn, hoa đỏ, hoa hình cái chén…”

Nếu như nhớ không lầm thì cái gốc thực vật trước mặt này đúng là Huyết mạn rồi.

Hồ đại thúc nói quả nhiên không sai. Thứ này đích xác rất dễ tìm, bởi vì cả ngọn núi Thẩm phán chi sơn chỉ có một nơi mọc “cây cỏ”, còn lại tất cả đều là nham thạch màu đen trơ trụi.

Chỉ có điều là không dễ hái mà thôi….

Lấy ra cái cuốc đem Huyết mạn mọc trên vách đá quét sạch không còn chút nào, ta có phần dở khóc dở cười mà bay trở về vách núi.

Thật muốn biết nếu không phải là người có thuật phi hành tiếp nhận nhiệm vụ này thì nên làm cái gì bây giờ…

Ân, tiếp theo nên đi tìm Bối Bá Đặc rồi.

Quái trên Thẩm phán chi sơn không phải loại lớn, cũng không phải loại nhỏ, chỉ có mấy bộ xương khô loại trung bình này, đang kiêu căng phách lối mà đi dạo xung quanh. Đây xem như là thiên đường của tế ti cấp thấp đi.

Khéo léo cự tuyệt lời mời tổ đội của những người chơi Tây phương đại lục xung quanh, ta một mình không nhanh không chậm mà tìm kiếm cái NPC không biết đã rong chơi ở chỗ nào rồi.

Đi một lúc thì cách đó không xa có một thân ảnh đang ngồi ở trên tảng đá khiến ta chú ý.

Trường bào của tế ti, tóc ngăn màu xám, tướng mạo bình thường, vì thấy ta mà hai mắt thoáng sửng sốt…..

“Bối Bá Đặc thúc thúc.” Ta vẻ ngoài mỉm cười lễ phép. Trong lòng,lại nổi lên nghi vấn.

Nhìn từ trong mắt hắn băng lãnh âm trầm,hắn hẳn là làm một chức nghiệp hắc ám nào đó, nhưng vì cái gì lại mặc quần áo của tế ti ? Muốn giả tạo thái bình sao.

Lẳng lặng quan sát ta một phen, xơ xác tiêu điều trong hai con mắt kia cũng không có giảm trừ được bao nhiêu.

 “Không hối hận sao?”

Thanh âm tràn đầy hiền từ, thương xót, cứu vớt vạn vật, giống như trời sinh ra để hát thánh ca đột nhiên vang lên, khiến ta sững sờ, lập tức khóe môi khó có thể khống chế mà giương lên.

Khó trách hắn mặc y phục như vậy, thật đúng là tuyệt phối a!

Bất quá cười thì cười,câu hỏi của trưởng bối cần phải nghiêm chỉnh trả lời.

Không hề khó hiểu hắn vì sao lại nhìn ra ta là một người làm một chức nghiệp không bình thường, bởi vì con mắt của ta và hắn phi thường giống nhau, chỉ có điều vô tình của ta, là giấu ở chỗ sâu nhất trong mắt….

“Vì sao phải hối hận?” Máu tanh, giết chóc, tử vong,hắc ám, những hình ảnh chân thực này người thường khó mà động chạm đến, ở trong mắt ta chúng đều công khai tồn tại như lẽ đương nhiên. Nếu chung quy đã có người đi làm, mà bản thân lại hồ đồ mà liều lĩnh tiến vào,kết quả không thể bác bỏ đương nhiên chính là tiếp tục đi xuống, thẳng đến một ngày nào đó chán ngán vì không còn hứng thú.

Nghe được ta hỏi vặn lại, lạnh lẽo u ám trong mắt nâu xám chậm rãi hòa tan, “Không hổ là….” Thanh âm dần dần bé đi, cho đến yên lặng.

Nhưng mà câu nói líu ríu này, nghe lên lại có mùi vị như đang trách trời thương dân như trước.

“Bối bá đặc thúc thú,” ý cười tràn tới chân mày, ” Ngài hẳn là nên đi làm giáo hoàng, có điều nhất định phải nhắm mắt lại.”

Biết hắn có nhận thức giống với ta, ta liền không hề cố kỵ mà cùng hắn bắt đầu nói đùa.

Người của thế giới hắc ám trong lúc ở chung với nhau,quan trọng nhất không phải là thiện cảm, mà là chung nhận thức.

Phỏng chừng là bị người khác trêu chọc quen rồi, Bối bá đặc không thèm để ý tới “đề nghị” của ta, “Tìm ta có chuyện gì?”

…Ngài đừng diện vô biểu tình mà dùng loại thanh âm này nói chuyện được chứ…

“Ân,cái kia, Ngả Nhĩ thúc thúc nói hắn muốn “Lục sắc bình tử”.” Cố gắng nhéo nhéo hai má cười đến không còn cảm giác, ta quyết định đi tìm bản 《 Kinh Thánh 》 đưa cho Bối bá đặc.

Bối bá đặc rất là dứt khoát mà móc ra đồ vật đưa tới.

“Bên trong này là cái gì?” Cái bình lung lay, ta nghe được tiếng chất lỏng dao động.

“Ngươi muốn biết?” Bối bá đặc nhìn ta, cười đến có phần quỷ dị.

Dáng cười của hắn khiến trong lòng ta sợ hãi, chữ ” Không” còn chưa nói ra khỏi miệng — ” Sinh mệnh là cái gì?”

Ách…

Câu hỏi không hiểu ra sao thình lình vang lên, làm cho ta có chút mò không ra đầu mối.

Sinh mệnh ? Nó là cái gì thì và “Lục sắc bình tử” này có cái quan hệ gì?

“Quả nhiên có vài thứ nhất định phải là người lạc vào cảnh giới kỳ lạ mới có thể hiểu được,” Bối bá đặc vừa vô duyên vô cớ mà cảm khái, vừa đưa qua một khối hình vuông giống như làm bằng ngọc, “Khi hiểu rõ rồi thì bóp nát nó.”

Chung quy vẫn cảm thấy có dự cảm chẳng lành.

“Hẹn gặp lại!” Khi Bối bá đặc trong mắt đầy gian trá mà vung ống tay áo, ta rốt cục hiểu được dự cảm chẳng lành của bản thân kia là cái gì–

Chết tiệt! Ta lại bị bạch quang cuốn đi rồi!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.