Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 142: Chương 142: Cậu đang nói điện thoại với ai?




Editor: Nguyetmai

“Hôm nay bản thiếu gia không muốn ăn trứng.” Trì Nguyên Dã thản nhiên nói.

Được rồi, không ăn thì không ăn. Đúng lúc đưa cho cô ăn vậy.

Điềm Tâm gắp miếng trứng ốp la lên cắn.

Ối, ăn ngon quá!

Cô thỏa mãn chép miệng, Trì Nguyên Dã nhìn thấy dáng vẻ của cô thì khóe môi âm thầm cong lên.

Sau khi ăn sáng xong, Điềm Tâm dọn dẹp rồi chuẩn bị đi tới siêu thị, nhưng mà…

Từ biệt thự nhà họ Trì đến cổng của trang viên, có lái xe cũng phải tốn một lúc lâu, làm sao cô đi ra ngoài đây?

Thật là không hiểu nổi mấy người có tiền này, đang yên đang lành vì cái lông gì mà nhất định phải ở chỗ như thế này chứ, muốn ra ngoài cũng thật phiền phức mà.

Suy đi tính lại, Điềm Tâm đi tới phòng làm việc, vừa ôm suy nghĩ hên xui, xem Trì Nguyên Dã có thể đưa mình đi siêu thị hay không.

Cửa phòng khép hờ truyền đến giọng nói trầm thấp hấp dẫn của Trì Nguyên Dã.

“Tôi rất khỏe, gần đây cậu thế nào? London mưa nhiều ẩm ướt, phải chú ý chăm sóc bản thân đấy.”

Trì Nguyên Dã cực ngầu ngồi trên ghế xoay trước bàn đọc sách, đưa lưng về phía Điềm Tâm, thế nên cô không thấy được vẻ mặt của cậu, chỉ biết là vào giờ phút này, giọng nói của cậu rất dịu dàng.

Chờ đã, dịu dàng sao?

Cái từ này mà dùng cho Trì Nguyên Dã, có phải quá sai rồi không?

Đây chính là Trì Nguyên Dã, là một Trì Nguyên Dã nóng nảy ngông cuồng mang đậm kiểu cách ma quỷ, vậy mà cậu ta lại có lúc dịu dàng vậy sao?

Giọng nói êm dịu giống như lông chim rơi nhẹ xuống.

Cậu ta… gọi điện thoại cho ai vậy?

Là ai có năng lực khiến Trì Nguyên Dã trở nên như vậy?

Trong nháy mắt, hô hấp của Điềm Tâm giống như bị hút cạn, cứ sững sờ đứng ở trước cửa nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trì Nguyên Dã.

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Điềm Tâm, nên Trì Nguyên Dã chậm rãi xoay ghế lại, thấy Điềm Tâm đứng ở cửa, con ngươi đen nhánh hơi ngẩn ra.

Sau đó, cậu nói với người bên kia điện thoại: “Ừ, tạm thời cứ vậy đi, khi nào rảnh tôi sẽ gọi lại cho cậu.”

Nói xong, cậu ngắt cuộc gọi, hơi ngước mắt lên, cất giọng nói ngang ngược: “Con nhóc tiểu học, thì ra cô có sở thích nghe lén người khác nói chuyện điện thoại à?”

Điềm Tâm trừng mắt, vô thức mở miệng hỏi: “Trì Nguyên Dã, cậu gọi điện cho ai vậy?”

Trì Nguyên Dã không trả lời câu hỏi của cô mà đứng dậy đút một tay vào túi, “Tìm tôi có chuyện gì?”

Đôi mắt Điềm Tâm hơi tối đi, trong lòng có chút ấm ức không rõ. Cô quay đầu sang chỗ khác, “Không có gì, tôi phải ra ngoài đi siêu thị.”

Nói xong, cô định bước đi, ai ngờ cổ tay lại bị cậu nắm lại.

Trì Nguyên Dã nhướng mày, có chút bất cần đời, hỏi khẽ: “Sao? Cô định đi bộ ra ngoài à?”

“Không được hả?” Điềm Tâm phồng má.

“Xuống lầu chờ tôi!” Giọng điệu ra lệnh.

Nghe kiểu này thì chắc là sẽ lái xe đưa cô đi siêu thị rồi.

Điềm Tâm không từ chối. Cô đi xuống cửa lớn ở lầu một chờ Trì Nguyên Dã.

Trong đầu đều là dáng vẻ và giọng nói dịu dàng lúc nãy của Trì Nguyên Dã.

Thật đáng giận, cho tới bây giờ cậu chưa từng nói chuyện nhẹ nhàng với cô như vậy! Lần nào nói chuyện với cô cũng tỏ vẻ hung dữ!

Điềm Tâm buồn bực cúi đầu đá vào sàn nhà bằng gỗ.

Không bao lâu sau, Trì Nguyên Dã đã mặc quần áo chỉnh tề đi xuống.

Trì Nguyên Dã cởi đồng phục nghiêm trang của Hội học sinh ra, mặc vào áo khoác jean cổ lông, phối hợp với áo len sọc xám trắng, quần jean đen, giày nâu nhạt. Một bộ quần áo đơn giản, phối theo phong cách nước Anh, được Trì Nguyên Dã mặc vào, lại vô cùng đẹp trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.