Hư Lộ

Chương 154: Chương 154: Diệt Hắc Lang (thượng)




- Chúng ta lần này...sẽ dùng kế sách gì nữa vậy tiểu huynh đệ?

Liễu Hoành tỏ ra nhiệt tình hỏi han Nguyên Hạo, trong lòng lão bây giờ thiếu nên này cùng với thần chả khác là mấy. Nếu hắn kêu lão nhảy vào lửa chắc lão cũng không mảy may nghi ngờ mà thực hiện theo.

- Lão tin tưởng ta đến vậy sao? Hắc hắc vậy thì chúng ta sẽ làm như thế này.

Nguyên Hạo khẽ nhấp nháy môi nói gì đó với Liễu Hoành. Nghe xong lão ta giật mình sửng sốt, thần thái khó tin nhìn hắn.

- Cậu chắc chắn chứ?

- Haha, lão tin ta thì cứ làm y như vậy? Còn nếu cảm thấy không tin tưởng thì bây giờ có thể rời đi.

Nguyên Hạo cười cợt nói, trong tình huống căng thẳng này tinh thần của hắn vẫn rất thoải mái. Trong nhân sinh mấy ai có thể tự tại điềm nhiên với sinh tử, mấy ai bước qua bể dâu mà vẫn mỉm cười?

- Được, tiểu huynh đệ đã khí phách như vậy thì tấm xương già này làm sao có thể hèn nhát rút lui được cơ chứ. Cứ để ta lên trước.

Vỗ ngực một cái, Liễu Hoành thể hiện rõ hình ảnh bô lão anh hùng, hiên ngang tiến lên phía trước. Do sương mù dày đặc nên khi lão tiến gần đến phạm vi gần mười mét, Hắc Lang huynh đệ mới phát hiện ra.

- Liễu Hoành? Lão già này chán sống rồi hay sao mà lại một mình xuất hiện trước mặt huynh đệ bọn ta thế.

Tên lùn khó hiểu nhìn Liễu lão rồi cất tiếng hăm dọa nói. Tâm tư tên này vô cùng cẩn mật, nham hiểm nên gã mới có thể lăn lộn sống đến bây giờ. Ví như lúc nãy trận pháp tự bạo gã vẫn tỉnh táo để làm ra chuẩn bị trước nên không hề bị thương tổn gì cả. Lúc này trông thấy thái độ của lão già gia chủ Liễu gia có chút khác lạ nên gã cũng không vội động thủ.

- Khụ khụ, không biết hai vị đạo hữu đây Thịnh gia đã cho hai người lợi ích bao nhiêu?

Thần thái hiên ngang của Liễu Hoành đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, chuyển sang một khuôn mặt cười tươi rói lấy lòng. Sự chuyển biến này làm cho tên lùn chau mày, tình huống này không nằm trong dự liệu của gã.

- Hừ, lão bất tử ngươi đừng có ở đây níu kéo. Thịnh gia cho chúng ta lợi ích gì ngươi không cần biết, bởi vì sau khi ngươi chết thì của của Liễu gia cũng rơi vào tay bọn ta thôi.

- Haha, vậy là đạo hữu đã nhầm. Bọn ta sớm đã dự liệu có ngày này nên sớm di chuyển hết tài sản quý báu ra ngoài trang viên để giấu đi cả rồi. Nếu đạo hữu đây xuống tay với lão phu thì ngài sẽ không thể tìm thấy được một tí thu hoạch nào đâu.

Liễu Hoành không hề tỏ ra nao núng trước thái độ cương ngạnh của đối phương mà vẫn cười rất nhiệt tình trả lời. Tên to xác bây giờ mới lên tiếng, gã khẽ xoay sang nhìn anh mình.

- Đại huynh...

- Được rồi, ta tự biết xử lí.

gã chưa nói hết câu thì tên lùn đã giơ tay ngăn trở. Hắn rất rõ ràng tình cảnh hiện tại, đàm phán lúc này cũng không phải là một chủ ý quá tệ. Ngoại trừ tên Liễu Hoành trước mặt, tên lùn rất kiêng kỵ người đã lập ra trận pháp vây khốn bọn chúng lại. Với thực lực của mình, lão già họ Liễu này tuyệt không thể đánh bại hai tên Trúc Cơ trần gia dễ dàng như thế được, trừ khi có cao thủ hỗ trợ. Mà có thể di chuyển bên trong ảo trận dễ dàng như thế cũng chỉ có chủ nhân của trận pháp này thôi.

“Hừm, rất có thể tên kia đã bị thương hoặc tiêu hao không ít, do đó bọn chúng không chắc có thể đánh bại được huynh đệ ta. Vì thế mới có chuyện tự dưng lão già họ Liễu này xuất đầu muốn đàm phán lôi kéo.”

Rất nhanh đưa ra phán đoán của mình, tên lùn cảm thấy không có lí do nào thuyết phục hơn. Với thực lực của huynh đệ bọn hắn cũng không e ngại đối phương giở trò đánh lén, phải biết rằng khả năng phối hợp của hai ngươi bọn chúng là nhuần nhuyễn đến không cần phải ra bất kỳ dấu hiệu nào.

- Thôi được, thấy lão cũng có thành ý, ta sẽ ra giá không vòng vo nữa. Nếu muốn huynh đệ bọn ta ngừng tay chỉ cần xuất ra một trăm vạn linh thạch là được.

Cuối cùng tên lùn cũng quyết định thỏa hiệp, tất nhiên gã vẫn hét một cái giá trên trời. Tuy không dám chắc có thể phá vỡ được trận pháp, cũng như đánh bại được Liễu Hoành và tên cao thủ kia nhưng tên lùn vẫn muốn chiếm thượng phong trong việc đàm phán này. Bản chất cường đạo của bọn chúng quá kinh nghiệm trong mấy việc ép giá này rồi.

Trái với tưởng tượng của tên lùn, Liễu lão gia chủ khi nghe đến con số khổng lồ kia thì lại vuốt râu nhàn nhạt lắc đầu đáp.

- Một trăm vạn? Cái giá này còn hơi thấp đó.

- Cái gì? Lão nói...ta ra giá vẫn còn ít sao?

Hắc Lang huynh đệ tưởng như mình nghe lầm nên hơi run nhẹ hỏi lại. Phải biết rằng con số một trăm vạn kia đối với gia tộc như Liễu gia là không tưởng, căn bản không thể xuất ra được. Vốn tên lùn chỉ chờ đợi đối phương năn nỉ trả giá để gã chiếm tiện nghi một chút. Không ngờ đối phương lại dửng dưng chê bai con số gã đưa ra quá bèo. Má nó chứ, từ lúc nào mấy cái gia tộc nhỏ này lại trở nên giàu có đến vậy chứ?

- Haha, năm trăm vạn thì thế nào?

- Năm trăm? lão không đùa với huynh đệ bọn ta chứ?

Tên to xác không kìm chế được cảm xúc hét lớn lên, năm trăm vạn linh thạch. Đây là một con số thiên văn đó nha, bọn chúng có đi cướp mấy chục kiếp cũng không để dành được nữa. Đứng bên cạnh, tên lùn nhíu mày ngày càng chặt, gã lờ mờ cảm giác có gì đó không ổn.

- Không, chính là năm trăm vạn, nhưng không phải ta trả cho chúng mày. Mà đó là tiền chuộc mạng của Hắc Lang huynh đệ tụi bây haha.

- Lão muốn chết!

Hai tên Hắc Lang vừa nghe xong thì nộ khí xung thiên, hóa ra nãy giờ người ta đang trêu mình mà chúng còn nghĩ là thật. Định đồng loạt lao lên mần thịt kẻ địch, cả hai huynh đệ bất ngờ khựng lại.

- Linh lực của ta tại sao lại tiêu tán nhanh như vậy? Ngươi dám giở trò?

Rất nhanh tên lùn đã hiểu ra vấn đề, nãy giờ đối phương nói nhiều như vậy dụng ý chính là câu giờ.

- Cái khốn trận lúc nãy mục đích không phải là tự bạo mà chính dùng để hạ độc. Khốn kiếp, ta thật quá xem thường các ngươi rồi.

- Chính xác, mười điểm. Không ngờ tư duy phán đoán của ngươi lại nhanh nhạy như thế, đáng tiếc...

Từ trong sương mù, một thiếu niên dáng vẻ hiền lành, miệng nở một nụ cười hòa nhã xuất hiện. Hắn vừa vỗ tay bốp bốp khen ngợi tên lùn, đồng thời cũng lắc đầu cảm thán ra vẻ tiếc nuối.

- Tiểu tử, ta nhận ra ngươi. Ngươi chính là tên nhóc ở cùng với tên đan sư của Vạn Dược Lâu buổi sáng. Ngươi muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi.

Tên lùn ánh mắt long lên cay độc, nếu biết tên nhóc này là chủ mưu phá hoại kế hoạch của bọn chúng thì trước đó gã đã một chưởng đập chết hắn rồi. Ở đời đúng là không có thứ thuốc dành cho hối hận mà, gã lúc này cảm thấy mình đã phạm một sai lầm rất lớn thì phải.

- Haha, ý ta là đáng tiếc các ngươi lại xui xẻo đụng phải ta coi như vận khí ăn phân rồi. Các ngươi nên tự trách bản thân thôi, lúc sớm nếu hai ngươi không xông vào phòng ăn của lão tử thì ta sẽ không nghi ngờ mà có chuẩn bị trước. Như vậy tình cảnh lúc này có lẽ đã khác hơn nhiều rồi.

- Tiểu tử ngươi khá lắm, nhưng đừng nghỉ chỉ cần dùng một chút độc dược ám toán là có thể thắng được huynh đệ bọn ta.

Tên lùn sát khí dâng lên, gã đã truyền âm cho tên to xác áp chế việc tiêu tán linh lực. Bọn chúng cần nhất bây giờ chính là tốc chiến, tốc thắng, nếu không thời gian càng lâu sẽ càng bất lợi.

- Tại sao ta phải đánh bại các ngươi? Ta chỉ cần lẩn trốn trong sương mù không ngừng mài mòn chết hai ngươi là được. Ca đây cũng không tính là quân tử gì nha.

Nguyên Hạo cười mỉa mai nói, hắn nói cũng là thật lòng của mình. Liên quan đến sinh tử, ai mà rảnh hơi chơi trò đường đường chính chính đánh một trận rồi oanh oanh liệt liệt ngã xuống. Lão tử đây không có não tàn đến thế, thắng đẹp hay không cũng là thắng, miễn không dùng cách thương thiên hại lý là được.

- Muốn chạy sao, chết đi.

Ngay sau khi Nguyên Hạo dứt lời, Hắc Lang huynh đệ liền ra tay ngay. Tên lùn với tốc độ nhanh đến khó tin chỉ trong chớp mắt đã lao đến trước mặt của hắn.

- Thủy Lưu, ngăn cho ta. Liễu lão gia chủ mau chóng lui lại, không nên ngạnh kháng.

Nguyên Hạo phản ứng cũng nhanh không kém, lập tức thi triển thủy lưu ngăn trở kẻ địch đồng thời quay sang Liễu Hoành hét lớn.

- Ta đã lui rồi, thiếu hiệp yên tâm.

-....

Nguyên Hạo không ngờ rằng khi vửa liếc sang thì Liễu lão gia chủ đã cong chân chạy xa từ khi nào. Cái này mới đúng là tác phong chuyên nghiệp nè, thấy nguy hiểm là lập tức tránh ngay. Hắn cũng chỉ có thể dở khóc dở cười lắc đầu, lão già này đúng là gừng càng già càng cay mà. Bề ngoài có vẻ hiền lành, hóa ra cũng biết sợ chết, chưa chi đã tẩu vi thượng sách rồi. Có điều lão rút nhanh như vậy rất đúng ý của hắn, hắn còn lo lắng bị lão ta làm vướng bận tay chân nữa chứ.

“Ầm ầm”

Lớp màn nước bảo vệ mới dựng lên đã bị tên lùn đập tan ngay, gã tung một chưởng vào ngay đầu Nguyên Hạo. Ngay trong lúc nguy hiểm, Nguyên Hạo liền tăng tốc Di Ảnh Bộ đến tối đa để thoát đi. Chưởng lực vừa đến cũng chỉ đánh vào tàn ảnh để lại mà thôi.

- Hừ, để ta xem ngươi có thể tránh né đến bao giờ.

Tên lùn không vì ra đòn thất bại mà ngừng tay, gã tựa như u linh không ngừng bám lấy Nguyên Hạo không rời. Hai người đều có sở trường về tốc độ nên cuộc đuổi bắt diễn ra cực nhanh, kẻ đứng ngoài dù không có sương mù cũng khó lòng mà quan sát được.

- Khá lắm tiểu tử, tu vi Ngưng Khí mà thân pháp đạt đến trình độ này thật đúng là thiên tài hiếm có. Nhưng như vậy ta càng muốn giết ngươi nhiều hơn, tránh để lại hậu hoạn về sau.

- Có bản lĩnh thì cứ giết đi, đừng nhiều lời.

Nguyên Hạo không có hứng thú đấu võ mồm với đối phương, hắn vừa phi người bẻ một góc cua chín mươi độ, ngay sau đó liền phóng ra Thạch Huyết bay ngược về phía sau. Một chiêu hồi mã thương hết sức bất ngờ, tên lùn đang đuổi rất sát nên khi thấy có ám khí lao đến thì sắc mặt biến đổi. Vốn có kinh nghiệm chiến đấu, gã liền vung tay tạo ra một lực đẩy cực mạnh để thổi bay tia chớp màu đỏ.

“Xoẹt”

Tên lùn rất cẩn trọng nhưng gã vốn không nghĩ đến một Ngưng Khí kỳ nho nhỏ lại có thể sở hữu linh bảo. Do đó cách gã phản ứng cũng bị sai lệch đi rất nhiều, và gã đã phải trả giá. Dù bị lực đẩy ảnh hưởng nhưng Thạch Huyết vẫn lướt đến, đâm lệch qua đầu gã trong gang tấc. Tên lùn rú lên đau đớn, ôm lấy một bên lỗ tai đã bị chém đứt lìa, máu chảy ướt cả mặt.

- Thằng khốn, tao sẽ lột da, lóc xương của mày. Lão nhất, mau qua đây hỗ trợ anh tóm tên tiểu tử này lại.

Giống như một con thú bị tổn thương, gã gầm lên kêu gọi tên đệ đệ mình rời bỏ truy đuổi Liễu Hoành chuyển sang vây lấy Nguyên Hạo. Có thêm sự giúp đỡ của tên to xác, việc dồn ép của Hắc Lang huynh đệ trở nên nhuần nhuyễn và hợp ý vô cùng. Chẳng mấy chốc Nguyên Hạo đã phải dừng lại, hắn biết không thể tiếp tục trốn chạy nữa rồi.

- Haha, không chạy nữa đi, tao sẽ hành hạ mày đến sống không bằng chết. Đó là cái giá phải trả cho kẻ nào dám làm bị thương Hắc Lang bọn tao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.