Hương Bạc Hà

Chương 20: Chương 20




Sáng hôm sau, Quách Diệp Nam nửa tỉnh nửa mơ thức giấc, nhìn đồng hồ thấy sáu giờ rưỡi, rồi lại thấy Viên Hòa Đông đang sửa soạn cặp sách, anh chàng bèn để mình trần nhoài người dậy hỏi: “A Viên, tối qua mấy giờ cậu về?”

“Khoảng một giờ rưỡi.” Viên Hòa Đông đáp.

“Ờ, tớ ngủ say không bao lâu thì cậu về. Thế tối hôm qua cậu đi đâu?”

“Mua vài thứ linh tinh.”

“Mua cái gì?”

Viên Hòa Đông đang với tay lấy sách thì bỗng khựng lại quay sang Quách Diệp Nam, anh chàng đã đeo mắt kính vào và đang nhìn anh cười tinh quái. Viên Hòa Đông nhanh tay xách cặp lên: “Tớ mua vài quyển vở, xong lại nghĩ không biết vườn thảo dược có bị ngập nước hay không nên chạy qua xem một chút.”

Một đáp án đầy rẫy sai sót, đi mua đồ linh tinh thì cầm đến hai cái ô làm cái gì? Quách Diệp Nam không vội vạch trần lời nói dối của cậu bạn cùng phòng mà âm thầm ngẫm nghĩ: Tên này chẳng lẽ bị Mặc Thâm nói trúng tim đen rồi? Cậu ta có bạn gái thật á? Hê hê.… là cô nàng đặc biệt nào đây?

Sợ Quách Diệp Nam tra hỏi đến cùng, Viên Hòa Đông bèn khẩn trương rời khỏi phòng ký túc. Ở cửa, anh chạm trán Mặc Thâm mới chạy bộ buổi sáng trở về.

“Đi học sớm à?” Mặc Thâm lịch sự chào hỏi.

Viên Hòa Đông chỉ gật đầu qua loa một cái rồi lập tức chạy xuống thang lầu.

Cái cậu này lạ thật nhỉ? Mặc Thâm nhếch mép cười nghiền ngẫm, nói với Quách Diệp Nam đang đứng dựa cửa: “Bình thường cậu ta cũng đi sớm như vậy sao?”

“Không. Bình thường sớm hơn, cậu ta rời giường gần như cùng lúc với cậu đấy, thu – đông là sáu giờ sáng cậu ta dậy chạy bộ rồi lên lớp sớm.”

“Ừm.” Mặc Thâm đáp ngắn gọn rồi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Quách Diệp Nam đi đến bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: “Học đến năm tư, mỗi người đều chọn chuyên ngành lâm sàng khác nhau. Đại đa số nam sinh lớp tớ chọn theo nội khoa hoặc ngoại khoa, nữ sinh chọn phụ sản khoa hoặc nhi khoa cũng tương đối nhiều.”

“Đây là xu hướng phổ biến.”

“Đúng thế. Cho nên ý tớ muốn nói là, tớ tìm được một đám bạn khá lắm nhé. Dương Sâm học ngoại khoa, Triệu Viễn Hàng là bạn thân của Dương Sâm, gia đình hai cậu ta cũng có mối quan hệ thân thiết lâu năm.”

“Ờ… vậy còn Viên Hòa Đông?”

“Thành tích của cậu ta tốt lắm, nhưng điều quan trọng hơn cả chính là cậu ta rất có năng lực. Trong lớp tớ, số người tự học Đông y không phải ít, song chỉ duy nhất mỗi cậu ta mới có thể hiểu thấu đáo về Đông y bằng cách kết hợp Đông y với nền tảng Tây y, cho nên giáo sư rất thích cậu ta.”

Mặc Thâm sau khi cân nhắc một chút, tỏ vẻ tán đồng: “Cậu ta rất đáng để kết giao.”

“À còn việc này, tớ đã thăm dò bên khoa y tá rồi, hoa khôi đại học năm tư…”

“Đợi chút.” Mặc Thâm thảy khăn lông vào lại bồn rửa tay, ngắt lời Quách Diệp Nam, “Về chuyện y tá, tớ đã định trước sẽ chọn người nào rồi.”

“Ai thế?”

“Mấy ngày nữa sẽ giới thiệu cho cậu làm quen. Trước mắt cậu cứ giữ lại cô hoa khôi năm tư đi, vì cô bé tớ chọn chỉ mới học năm hai thôi.”

Quách Diệp Nam im lặng đẩy gọng kính, trừng mắt nhìn cậu bạn chí cốt với vẻ không dám tin: “Người ta mới học năm hai mà chưa gì cậu đã chắc chắn là làm được việc?”

Mặc Thâm chỉ cười mà không giải thích. Trong lòng anh sự tín nhiệm đặt ở nơi cô chưa từng dao động, bởi lẽ nó bắt nguồn từ niềm tin của anh đối với chính bản thân mình.

Sau đó Quách Diệp Nam đưa anh em Mặc gia đi làm thủ tục chuyển trường. Mặc Hàm ghi danh vào một lớp y học lâm sàng năm ba.

Thừa lúc Mặc Hàm không có mặt ở đó, Quách Diệp Nam hỏi nhỏ Mặc Thâm: “Sao em cậu không học hết chương trình đại cương ở đại học y Hồng Kông rồi hãy về?”

“Nó học xong rồi.”

“Hả?”

Mặc Thâm buồn cười nhìn cậu bạn bày ra biểu cảm khoa trương, “Tớ hoàn tất năm cuối đại học trong vòng hơn nửa năm. Mặc Hàm đã theo tớ đi thực tập tại bệnh viện lâm sàng trong trường suốt sáu tháng còn lại, kể cả mấy tháng nghỉ hè. Nó về đây, thầy hướng dẫn của tớ là người luyến tiếc nhất.”

“Thằng nhóc này càng ngày càng kinh khủng. Nó học sống học chết như vậy để làm gì chứ? Muốn theo ngoại khoa à, hay nội khoa?”

“Không phải. Nó muốn theo khoa cấp cứu.” Nói đến đây, Mặc Thâm không giấu được vẻ ảm đạm. Tận đáy lòng anh hiểu rất rõ vì nguyên nhân gì mà Mặc Hàm lại bất chấp khó khăn lựa chọn theo một khoa mệt mỏi nhất, vất vả nhất như khoa cấp cứu. Tất cả chỉ bởi vết sẹo năm xưa. Tổ tiên nhà họ Mặc đã dạy, không được mất bò mới lo làm chuồng, mà bắt buộc phải luôn phòng ngừa chu đáo.

Quách Diệp Nam vẫn chưa hết nghi vấn: “Vậy tại sao không vào thẳng đại học năm tư mà lại vào năm ba?”

Mặc Thâm không trả lời. Những gì liên quan đến vết sẹo đó là bí mật giữa hai anh em anh và Hứa Tri Mẫn. Mặc Hàm học lại một năm chỉ vì muốn ở lại trường thêm một năm để giúp đỡ chị Tri Mẫn của cậu. Thế nên anh chỉ trả lời cậu bạn thân vài câu cho có lệ rồi hai người đi đến phòng học lớp XX/1.

Trùng hợp là buổi sáng nay có buổi họp lớp, thầy hướng dẫn họ Trương. Thầy Trương viết lên bảng đen họ tên của sinh viên mới rồi giới thiệu với cả lớp: “Đây là bạn Mặc Thâm, mới chuyển đến từ đại học y Hồng Kông.”

Danh tiếng của đại học y Hồng Kông ai ai cũng biết, tiếng trầm trồ xôn xao tức thì rộ lên khắp phòng học. Hai người bạn ở cùng phòng ký xá với Mặc Thâm là Dương Sâm và Viên Hòa Đông tuy đã đoán được phần nào về lai lịch cậu bạn cùng phòng, nhưng khi suy đoán trong lòng chính thức được xác thực vẫn không khỏi thoáng sửng sốt.

Viên Hòa Đông cúi đầu, đôi mắt bất động nhìn chằm chằm vào trang sách, tựa như đang trầm tư suy nghĩ.

Mà sau lưng anh, cả dãy nữ sinh lao xao như bầy ong vỡ tổ.

“Lâm Giai, là Hồng Kông đó nha. Trời ơi, lại còn lạnh lùng ngất ngây, đẹp trai ngất ngây nữa chứ.”

Lâm Giai chống cằm, híp đôi mắt sắc sảo nhìn anh chàng sinh viên mới đến đang đứng trên bục giảng. Bất luận xét về vóc dáng, diện mạo hay lý lịch, thì theo lời đánh giá của ‘quần chúng nhân dân’, anh ta đều xứng đáng với danh hiệu ‘Chàng trai cực phẩm’. Đáng nói hơn là, mặc dù đối diện với hàng trăm ánh nhìn nhưng anh ta chỉ ung dung cười mỉm từ đầu đến cuối. Từ đó có thể thấy, con người anh ta rất điềm tĩnh. Đúng là như vậy thật ư?

“Bạn Lâm Giai là lớp trưởng lớp chúng ta liên tục bốn năm nay.” Thầy Trương nói.

Mặc Thâm quay sang trái, ngồi ở vị trí thứ tư hàng thứ ba là cậu bạn Viên Hòa Đông đang cúi đầu đọc sách, cách sau Viên Hòa Đông một ghế là cô sinh viên nổi tiếng khôn khéo tài năng đang híp mắt nhìn anh. Đương nhiên, nếu Lâm Giai đã có thể ngồi vững vàng trên chiếc ghế lớp trưởng suốt bốn năm liền thì cô nàng không chỉ đơn giản là một nữ sinh xinh đẹp rỗng tuếch. Mặc Thâm hơi gật đầu với cô nhằm bày tỏ thái độ thân thiện.

Lâm Giai bất ngờ xoay mặt sang chỗ khác. Khi anh ta nhìn thẳng vào ai đó, cô cảm giác như ánh mắt đó xoáy vào sâu trong nội tâm của họ. Mà tại sao đôi mắt anh ta lại đẹp đến thế chứ? Cô âm thầm điều chỉnh nhịp thở mất trật tự, cố gắng kiềm chế trái tim bỗng dưng đập liên hồi một cách vô cớ.

Trong cùng thời gian này, Hứa Tri Mẫn lại hoàn toàn không biết gì về việc anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm đã chuyển đến đại học M nên vẫn chuyên tâm nghe giảng bài như mọi ngày.

Lúc ăn cơm tối, Phương Tú Mai hỏi cô: “Tối qua có người đưa cậu về hả?”

Hứa Tri Mẫn đáp dè chừng: “Ừ.”, cô nhớ tối qua lúc trở lại ký túc xá, rõ ràng tất cả mọi người trong phòng đều đã đi ngủ.

“Vừa khéo đúng lúc cậu về thì tớ thức dậy đi vệ sinh, tớ nhìn qua cửa sổ thấy một nam sinh đưa cậu đến cửa cầu thang ký túc xá, cậu đi lên rồi anh ta mới rời đi. Ai thế? Bạn trai của cậu phải không?”

Nhớ đến biểu hiện cứng rắn của Viên Hòa Đông đêm hôm qua, Hứa Tri Mẫn im lặng không trả lời. Cần gì phải đưa cô về? Lâu nay chẳng phải cô vẫn thường tự mình về ký túc xá hay sao. Thấy cô tỏ thái độ bực bội, Viên Hòa Đông lừ mắt nhìn cô: “Cho đến giờ tôi chưa từng thấy cô gái nào như em! Một chút ý thức an toàn cũng không có. Em muốn về một mình thì đừng đi quá mười hai giờ khuya! Hiểu rõ chưa?”

Không ngờ tính cách A Viên lại ngang ngạnh, ‘bất chấp lý lẽ’ đến mức đó. Hứa Tri Mẫn buồn bực nuốt xuống miếng cơm cuối cùng.

May sao chỉ có Phương Tú Mai bắt gặp, vả lại Hứa Tri Mẫn cũng biết cô bạn đơn giản là mừng cho cô mà thôi. Hứa Tri Mẫn cười nói: “Làm gì có? Tớ đã nói với cậu năm năm học đại học không yêu đương rồi mà? Chẳng qua chỉ là một vị sư huynh cũng ôn bài muộn giống tớ, sợ tớ đi đường khuya không an toàn nên đưa tớ về thôi.”

“Sư huynh á? Tớ có biết anh ấy không?”

Được Viên Hòa Đông xem trọng và giúp đỡ là chuyện tốt, nhưng nếu chẳng may lọt vào tai một kẻ nhiều chuyện nào đó, chuyện tốt sẽ biến thành ‘rước họa vào thân’ – Hứa Tri Mẫn rầu rĩ nghĩ. Cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có ai học cùng lớp, cô bèn cầm chiếc đũa viết chữ ‘Viên’ lên bàn.

“A!” Phương Tú Mai kinh ngạc thét lên.

Hứa Tri Mẫn nhanh tay bịt miệng cô nàng lại, nói thầm: “Nhớ đừng nói với ai, không có lợi cho tụi mình đâu.”

Phương Tú Mai kéo tay cô ra, tỏ ý đã hiểu. Nếu Hứa Tri Mẫn bị người ta lời ra tiếng vào, bạn thân của Hứa Tri Mẫn là cô đây sớm muộn gì cũng bị liên lụy. Bớt được một chuyện rắc rối bao giờ cũng tốt cả.

Lúc họ về lại ký túc xá, Lâm Ngọc Cầm đang tuyên truyền tin tức ‘buôn dưa’ nóng sốt nhất cho tất cả các bạn cùng phòng: “Khoa y học lâm sàng có hai anh em soái ca mới chuyển đến. Đặc biệt nhất là, chuyển đến từ Hồng Kông.”

“Tên gì đấy?” Vương Nhã Lệ là người đầu tiên đặt câu hỏi.

“Họ Mặc. Chữ Mặc trong chu mặc* đó.”

(*) Mực chu sa/mực đỏ.

Hứa Tri Mẫn như bị sấm sét đánh trúng, đứng ngây ra như phỗng. Họ… đã đến đây, thật sự đã đến đây! Nếu như giây phút này tiếng nói cười của nhóm bạn cùng phòng dần trở nên xa xôi thì ký ức về đêm bão tuyết đó lại bất chợt hiện lên trong suy nghĩ của cô rõ ràng hơn bao giờ hết. Đêm ấy, anh đã ôm và thủ thỉ bên tai cô: Mẫn của tôi.

“Hứa Tri Mẫn, sao cậu cứ đứng ngây ra đó thế?” Trần Minh nhìn cô vẻ kỳ quái.

“Tớ?” Hứa Tri Mẫn toét miệng nở một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc.

“Trần Minh à, cậu quên rồi sao? Tổ trưởng phòng chúng ta là tiên nữ không thèm ăn khói lửa nhân gian đấy nhá.” Vương Nhã Lệ cười to.

Hứa Tri Mẫn để mặc cho mọi người trêu chọc, rồi như sực nhớ ra điều gì, cô vội vã lấy ra điện thoại di động cất trong ngăn tủ. Máy vừa khởi động xong, phần tin nhắn ngay tức thì hiển thị con số một trăm, tất cả đều từ Lương Tuyết và Mặc Hàm. Cô bấm chọn tin nhắn mới nhất, nội dung của nó hiện lên trên màn hình: Chị Tri Mẫn, sao chị tắt máy hoài vậy? Em lo cho chị lắm, sau khi tan học sẽ đi tìm chị ngay.

Cô áp chặt di động vào trước ngực, lòng hoảng loạng vô cùng.

Mà lúc này, mọi người trong phòng đều đồng lòng nhất trí với đề xuất: Đi qua khoa y học lâm sàng xem soái ca mới đến.

“Tổ trưởng phòng chúng ta cần được khai hóa về phương diện này. Cùng đi thôi nào!” Trần Minh hô hào.

Mọi người đều tán thành. Cả đám con gái tiện thể kéo theo Hứa Tri Mẫn rồi líu ra líu ríu đi ra khỏi phòng.

Lúc xuống cầu thang, Hứa Tri Mẫn cố ý đi thụt lùi tận phía sau. Ra đến cổng lớn, vừa thoáng thấy bóng dáng quen thuộc đứng cạnh cổng vào vườn hoa, hai chân cô như bị đóng đinh vào mặt đất, không cách nào di chuyển.

Ngay khi thấy nhóm bạn cùng phòng mất hút ở ngã rẽ, Hứa Tri Mẫn hít sâu vào một hơi, nhẹ nhàng bước qua và gọi nhỏ: “Mặc Hàm.”

Bóng lưng Mặc Hàm cứng đờ, cậu quay người lại, gọi: “Chị Tri Mẫn.”, sau đó cậu nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn vui mừng, cuối cùng thở dài: “Lại gầy rồi.”

Nghe giọng nói cậu gần gũi thân thiết giống hệt như xưa, dây thần kinh đang căng thẳng của Hứa Tri Mẫn phút chốc thả lỏng, cô bật cười. Những lo âu giây phút trước hoàn toàn là do cô tự suy diễn ra mà thôi.

“Gầy thật mà.” Mặc Hàm thấy cô cười, tiu nghỉu nói.

Hứa Tri Mẫn thu lại nụ cười, ngước nhìn cậu con trai ngày xưa không hơn mình là bao mà qua vài năm không gặp, cậu đã cao hơn cô một cái đầu. Áo măng tô dài màu xám, cổ áo lớn hơi bẻ lên, vạt áo nhẹ bay trong gió – ở cậu toát lên vẻ lịch lãm và phóng khoáng của một chàng trai trẻ trí thức.

Cậu thật sự đã trưởng thành. Cặp mắt kính gọng vàng vẫn gác trên sống mũi, nhưng hiện tại nó không còn là cái mặt nạ để cậu che giấu cảm xúc thật nữa, mà đã trở thành một quá khứ cậu luôn khắc sâu trong lòng. Hứa Tri Mẫn cảm thấy ánh mắt phức tạp của cậu dừng lại rất lâu ở vết sẹo bên chân trái của cô.

“Chị Tri Mẫn…” Mặc Hàm ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Sắc mặt Hứa Tri Mẫn thình lình chuyển sang lạnh nhạt, cô trông thấy Phương Tú Mai đã theo đường cũ chạy trở về .

“Hứa Tri Mẫn, tớ nhìn lại phía sau, sao không thấy cậu đi theo nữa?” Phương Tú Mai thở hồng hộc, rồi ngay trong tích tắc bắt gặp soái ca đứng một bên, cô nàng ngẩn ngơ thấy rõ: “Đây là…”

Mặc Hàm thấy Hứa Tri Mẫn giữ im lặng, bèn trả lời: “Cậu là bạn của chị Tri Mẫn phải không? Tớ tên Mặc Hàm, mới chuyển đến đây học.”

“Mặc?”

“Chu mặc.”

Phương Tú Mai thoáng chốc ngơ ngác, rồi nghĩ đến đám bạn cùng phòng của mình chạy xa thật xa để chiêm ngưỡng dung nhan soái ca, mà không hề biết rằng soái ca đứng ngay trước cửa nhà mình.

Mặc Hàm quay qua Hứa Tri Mẫn nói: “Chị Tri Mẫn, anh trai em hôm nay không rảnh đến đây. Hay là lúc nào đó chị qua chỗ anh em em một chuyến đi. Tại tụi em có đem mấy cuốn sách cho chị, chị phải tự chọn mới được.”

“Ở đâu?” Hứa Tri Mẫn hỏi.

Mặc Hàm lấy trong túi áo ra một tờ giấy đã chuẩn bị sẵn sàng: “Trên này có ghi địa chỉ đây chị.”

Hứa Tri Mẫn đưa tay nhận lấy, trên giấy viết: Khoa quốc tế, tòa nhà 2 phòng 401. Cô gấp giấy lại, hỏi: “Khi nào em rảnh?”

Mặc Hàm có vẻ rầu rĩ, cậu nghĩ ngợi rồi đáp: “Hai hôm nay em còn đang bận lo việc chuyển trường, có thể chiều ngày kia, sau khi tan học.”

“Ừ, được rồi.”

Mặc Hàm đi rồi, Hứa Tri Mẫn nhìn sang Phương Tú Mai đứng nghệt mặt ngay bên cạnh: “Cậu quay lại đi.”

“Nhưng mà này…”

Hứa Tri Mẫn nghiêm nghị nói: “Vẫn câu cũ, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.” Trong lòng cô rất hiểu, anh em Mặc gia tuyệt đối sẽ không tuyên bố với tất cả mọi người quan hệ đặc biệt giữa cô và họ. Mặc Hàm nhận ra Phương Tú Mai là bạn thân của cô nên cậu mới chủ động tự giới thiệu.

Phương Tú Mai gật đầu đồng ý xong thì Hứa Tri Mẫn chợt nhớ ra mình có hẹn với Viên Hòa Đông, lập tức nhanh chân rời đi.

Nơi họ hẹn gặp nhau là một góc hẻo lánh của hành lang bao quanh tầng trệt bệnh viện khám sức khỏe trực thuộc. Hứa Tri Mẫn chọn ngẫu nhiên một cái ghế ngồi xuống. Cô gỡ sợi dây thun đeo trên cổ tay, cột mái tóc dài rối lòa xòa thành một cái đuôi ngựa vừa gọn gàng vừa thoải mái. Lấy sách vở và bút trong cặp ra, cô nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rưỡi.

Cô nhìn quanh quất bốn phía xung quanh, ngẫm nghĩ, sở dĩ Viên Hòa Đông chọn một nơi kín đáo như vậy để giảng bài là vì anh suy nghĩ cho cô, tránh để cô phải chịu tổn thương bởi lời bàn tán của người ngoài. Thì ra ở một phương diện nào đó, tảng đá A Viên cũng biết săn sóc con gái. Nghĩ tới đây, Hứa Tri Mẫn không kìm được phì cười.

Viên Hòa Đông xuất hiện không lâu sau đó, anh thoáng giật mình khi nhìn thấy cô: “Tôi không đến muộn chứ?”

“Không ạ, còn sớm lắm, giờ hẹn là bảy giờ, anh đến sớm mười lăm phút.”

“Thế sao em tới sớm vậy?”

Hứa Tri Mẫn tinh nghịch đáp: “Em là học trò cơ mà. Làm gì có đạo lý thầy phải chờ đợi trò chứ.” Đây là lời nói thật lòng. Nếu biết tôn sư trọng đạo thì người học trò chính là người được lợi nhất.

Viên Hòa Đông cảm giác sự quý mến đối với cô như tăng thêm một bậc, bởi vì cô có khá nhiều điểm giống anh: luôn ăn mặc chỉnh tề giản dị, quyết tâm học tập không quản ngại khó khăn, an phận chuyện mình mình làm, đúng giờ giấc, kính trọng thầy cô… Mỗi khi hiểu về cô nhiều hơn một chút, anh lại cảm thấy, hóa ra hai người họ gần nhau đến vậy.

Sau đó, hai người nghiêm túc thảo luận về bài học. Cô học hành nghiêm cẩn, anh càng giảng bài càng hăng say. Lúc trở về, Viên Hòa Đông thầm quyết tâm: Ngày mai phải tới sớm một chút.

Tối ngày thứ hai, ngày thứ ba, Viên Hòa Đông đều tới trước giờ hẹn mười lăm phút và phát hiện Hứa Tri Mẫn đã ngồi ngay ngắn trên ghế như cũ, chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy chờ anh đến. Đến lúc này thì anh đã ‘phục sát đất’, sau khi kết thúc giờ phụ đạo, anh cười nói: “Sau này tôi không đến sớm nữa, em cũng không cần đến trước tôi.”

Chợt nhớ mai là ngày hẹn Mặc Hàm đi qua khoa quốc tế chọn sách, Hứa Tri Mẫn sẵn dịp này nói luôn: “Tối mai em không đến nữa.”

Gương mặt Viên Hòa Đông thoáng biến sắc, trong lòng cảm thấy hơi mất mát.

Hứa Tri Mẫn cười: “Sư huynh đừng giận, vừa rồi là em nói giỡn đấy. Thật ra là ngày mai em vừa đúng lúc có việc bận, không đến được.”

“Ừ.” Viên Hòa Đông thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô thu dọn túi xách mà anh thật sự thấy không nỡ rời, thế là anh nói: “Tối nay còn chút thời gian, chi bằng đi vườn thảo dược đi. Tôi muốn cho em xem cây bạc hà.”

Hứa Tri Mẫn vui vẻ đồng ý, không mảy may nghi ngờ điều gì khác.

Bầu trời đêm trong sáng, vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa không trung, gió thu se sẽ thổi bay chút bụi đường. Hứa Tri Mẫn lại bị ngứa mũi, không khỏi than thở: “Không khí ở thành phố lớn kém quá.”

“Đúng là kém thật.” Viên Hòa Đông cũng cảm thán, “Thế mà có nhiều người vẫn đặt mục tiêu ở nơi này.”

“Sư huynh cũng đặt mục tiêu ở nơi này ạ?”

“Em thì sao?”

Hứa Tri Mẫn cười tươi tắn: “Em hỏi trước mà, sư huynh nên trả lời em trước mới phải.”

Viên Hòa Đông chăm chú nhìn nụ cười thuần khiết trên gương mặt cô rồi đáp: “Đúng vậy.”

Hứa Tri Mẫn cúi đầu, trong lòng hơi ngỡ ngàng. Không ngờ anh lại có thể trả lời gọn gàng dứt khoát đến thế! Điều này làm cô liên tưởng đến Mặc Thâm. Từ trước đến nay, cái cách Mặc Thâm giải đáp nghi vấn của cô cũng giống hệt như anh.

Viên Hòa Đông đi lên trước mở đèn vườn thảo dược, Hứa Tri Mẫn nối gót theo sau anh. Bầu không gian ngọt ngào mùi hương thảo dược, làn gió cũng trở nên trong lành tươi mát lạ kỳ – mọi thứ ở nơi này khiến người ta sinh lòng yêu thích một cách rất tự nhiên. Cô tự nhủ, về sau nhất định phải đến đây nhiều lần nữa.

“Trong này!” Viên Hòa Đông hô lớn.

Ánh sáng từ chiếc đèn pin cầm tay rọi đến một góc nhỏ bé trong vườn thảo dược. Ở đó, một nhành cây mảnh mai xanh biếc dù run rẩy trong gió lạnh nhưng vẫn hết sức kiên cường và ngạo nghễ.

Hứa Tri Mẫn bỗng nhiên thấy xót thương, cô ngồi xổm xuống nhìn nó, thì thầm hỏi: “Bạc hà ạ?”

“Ừ.” Viên Hòa Đông đến gần bên cô rồi cũng ngồi xổm xuống. Nương theo ánh đèn mỏng manh, anh tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt trông nghiêng khả ái của cô, thấy cô theo thói quen sờ ngón tay lên môi, anh hỏi: “Sao vậy?”

“Sư huynh biết không, bà dì em rất thích mùi bạc hà, nên làm em cũng thích theo. Mà em không ngờ là hình dáng nó sẽ như thế này…” Hứa Tri Mẫn hơi nhoẻn môi cười. Đến lúc quay đầu lại, không lường trước được rằng anh gần trong gang tấc, cô hoảng hốt mở to mắt.

Viên Hòa Đông nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của cô, vẻ đẹp rất đỗi trong trẻo, dễ vỡ nhưng ẩn chứa sự mạnh mẽ ấy phá tan sợi dây phòng tuyến ở nơi sâu nhất trong đáy lòng anh. Anh nheo mắt lại, và không sao làm chủ được mình, ghé sát đến hôn lên má trái của cô.

Cô sững sờ giơ tay lên chạm vào mặt, không dám tin vào điều đã xảy ra. Nhưng anh lại kéo tay cô xuống, một tay đỡ sau gáy cô, rồi phủ môi lên đôi môi còn hơi mấp máy ngay giây kế tiếp.

Cánh môi truyền đến cảm giác ngưa ngứa, tê dại, cô chớp chớp mắt nhìn ngọn đèn trắng trên mái vườn, cố sức điều hòa hơi thở, nghe thấy tiếng đèn pin rơi trên nền đất. Anh mở hàm răng cô, tiến vào bên trong và dẫn dắt cô rất uyển chuyển, rất dịu dàng.

Hứa Tri Mẫn chỉ cảm thấy cơ thể mình như bủn rủn quỵ ngã trên bờ biển, hai tay cô vịn bả vai anh, muốn đẩy anh ra. Anh nắm giữ tay cô rồi từ từ kết thúc nụ hôn không biên giới.

Đợi đến khi đôi môi anh rời đi, cô lập tức che miệng mình. Cô đã từng bị Mặc Thâm hôn, nhưng nụ hôn đêm đó chỉ như chuồn chuồn lướt nước, không triền miên như vậy.

Viên Hòa Đông thấy dáng vẻ cô khép nép, trên môi anh còn vương lại hơi thở ngây ngô của cô, anh không khỏi nở nụ cười: “Em chưa có bạn trai.”

“Em…” Cô và Mặc Thâm quả thật không phải quan hệ yêu đương. Đêm hôm đó, Mặc Thâm ôm cô chẳng qua là sợ cô bị cảm lạnh. Cứ như thế, cô ngước lên nhìn anh, lần lữa không nói nổi một lời.

Anh thở dài khi thấy bóng mình trong đôi mắt tròn xoe của cô: “Hứa Tri Mẫn, đừng nhìn tôi như vậy, nếu không tôi sẽ lại muốn hôn em.”

Cô vội vàng ngoảnh đi.

Anh thấy vậy kìm lòng không đặng, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Hứa Tri Mẫn, bây giờ chúng ta hãy như thế này thôi, tôi và em hãy cùng nhau nỗ lực cho tới ngày chúng ta có thể ở lại thành phố này. Đến lúc đó…”

Cô ở yên trong lòng anh không nhúc nhích, câu nói dang dở của anh làm cô nhớ lại khúc nhạc ‘Tiễn biệt’ năm đó. Một người có thể biến hóa khúc nhạc ‘Tiễn biệt’ thành như vậy khiến cô rất ngưỡng mộ nhưng đồng thời cũng khiến cô cảm thấy đôi chút sợ hãi. Mà nụ hôn vừa mới đây thôi lại càng khiến cô khẳng định… anh chắc hẳn đã từng có bạn gái.

Đêm thăm thẳm, anh lẳng lặng ôm cô một lát rồi đỡ cô đứng dậy, đưa cô trở về. Trên đường đi, anh những muốn nói điều gì đó với cô, nhưng lại không đủ can đảm nói ra. Anh bây giờ vẫn chưa có đầy đủ khả năng để hứa hẹn về tương lai của chính mình thì làm sao có thể chịu trách nhiệm về lời hẹn ước với cô đây?

Khi hai người đi qua ngã rẽ, một chiếc xe Benz màu đen bất thình lình phóng ào ra. Viên Hòa Đông kịp thời kéo Hứa Tri Mẫn ra phía sau.

Chiếc xe Benz thắng gấp, tài xế vội vã xuống xe hỏi thăm có người bị thương hay không.

Hứa Tri Mẫn lắc đầu, đúng lúc vô tình quay sang nhìn thì thấy một người phụ nữ ngồi ở ghế sau. Trên búi tóc của bà có cài một cây kẹp xanh biếc thoạt nhìn trông khá bình thường, song nhìn kỹ lại sẽ thấy lớp màu xanh biếc phía trên biến thành màu hổ phách. Trái tim Hứa Tri Mẫn đột ngột chấn động. Lúc ở Mặc gia cô từng nghe bà dì nói cây kẹp này là độc nhất vô nhị trên đời, vì nó là món quà kỷ niệm ngày cưới do Mặc Chấn mời một bậc thầy đặc biệt thiết kế riêng cho vợ mình, màu sắc của nó sẽ thay đổi dưới ánh trăng.

Hứa Tri Mẫn cố sức ép mình trấn tĩnh, sau đó quay lưng, tiếp tục đi về phía trước cùng Viên Hòa Đông.

Hứa Tri Mẫn không đoán sai. Người ngồi trong xe chính là Dương Minh Tuệ. Bà ngồi nhìn qua kính chiếu hậu phía trước với gương mặt không cảm xúc, thu vào đáy mắt mọi hành động cử chỉ của Hứa Tri Mẫn, trong lòng thoáng chút ngạc nhiên: Cháu gái của vú đã vào học trong ngôi trường này từ khi nào?

Bà lập tức bấm di động: “Vú đấy à, bữa trước vú nói Hứa Tri Mẫn thi đậu đại học, là đại học nào vậy?”

“Hình như vú nói với con rồi, giờ vú lại quên mới chết. Có phải đại học sư phạm không?” Người ở đầu dây bên kia đáp.

Cạch. Dương Minh Tuệ gập di động, nheo mắt suy nghĩ: Là ai dám cả gan nói dối vú?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.