Hương Hỏa Thành Thần Đạo

Chương 19: Chương 19: Sát Ý




Dông tố của mùa hè tiến tới cực kỳ mãnh liệt, mới vừa rồi còn là trời nắng, chỉ chớp mắt mây đen che trời, hạt mưa liền rào rào đánh xuống, ngay cả cây liễu lớn ở đông thôn đều bị đánh đến khom thân, lung lay tựa hồ muốn gãy.

Lúc này đã là ba ngày sau tính từ khi Phương Minh trở về, từ sau hôm Phương Minh phong thưởng, các hạng công việc cũng dần dần đi lên quỹ đạo, các âm binh mỗi ngày thao luyện, tuần tra cũng càng để tâm hơn. Căn cứ Vương Lục Lang lén lút bẩm báo, các hỏa đều trở nên vô cùng hiếu chiến, nếu không phải Phương Minh có quy định 'giết chết du hồn bình thường không có khen thưởng', chỉ sợ du hồn của các thôn đã sớm gặp tao ương.

Đối với chuyện này Phương Minh vô cùng thỏa mãn, vô cùng hiếu chiến dù sao cũng tốt hơn so với sợ hãi tránh chiến.

Phương diện văn lại có Quách Thịnh và Hà Đông chọn dịch đinh bổ sung vào, cuối cùng cũng xem như miễn cưỡng đầy đủ nhu cầu, có thể đem hương hỏa, hộ tịch, tín đồ của các thôn tạo thành sổ sách, làm thành thống kê.

Bốn thôn thuộc địa bàn quản lý của trấn Thanh Khê tổng cộng có 173 ba hộ dân, 864 người.

Trong đó vô tín giả có 52 người, dù sao nơi nào cũng sẽ có người cứng đầu, coi như Phương Minh hiện hình ở trước mặt bọn họ, bọn họ cũng chưa chắc sẽ tín ngưỡng thần linh.

Thiển tín đồ có 212 người, những người này là loại người thấy thần liền bái của kiếp trước. Bọn họ cũng chưa chắc đã tin tưởng Thổ Địa thần, có thể do thấy mọi người đều bái nên mình cũng bái theo. Trên cơ bản nếu không phải thời gian đại tế thì hai, ba ngày mới có thể cung cấp cho Phương Minh một tia thần lực.

Phổ thông tín đồ có 553 người, những người này mới xem như là chân chính tín đồ, cũng là khởi nguồn tài phú quý giá nhất vào lúc này của Phương Minh. Phổ thông tín đồ mỗi ngày đều có thể cung cấp cho Phương Minh một tia thần lực, gặp được đại tế còn có thể tăng thêm.

Thành kín tín đồ chỉ có 47 người, những người này chính là tế ti hạt giống, có thể được đề bạt thành người coi miếu, năm người coi miếu hiện giờ của Phương Minh cũng ở trong những người này.

Cuối cùng tính toán lại, hiện tại mỗi ngày Phương Minh đều có khoảng hơn sáu trăm tia thần lực màu trắng vào trương mục, đáng tiếc có tồn tại của hung quỷ nên trước tiên phải trả cho tín đồ một nửa, số còn lại toàn bộ sung vào kho dự phòng. Hiện tại thuần thu vào của Phương Minh khoảng chừng một trăm tia thần lực, đều có được nhờ giúp thôn dân toại nguyện. Mỗi ngày đều phải thi triển các loại thần thông, mặc dù Phương Minh có thân thể thần linh cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bắt đầu sinh ra ý nghĩ tìm người trợ giúp.

Còn Trương đại hộ của trấn Thanh Khê, từ sau khi Trương quản gia trở về thì không thấy có động tĩnh, cũng không biết là đã nhẫn nhịn hay là có mưu đồ khác, vốn có thể thông qua tín đồ ở trấn Thanh Khê để kiểm tra.

Có thể lúc này Trương Hoài Chính thả ra tin tức, không cho phép dân trấn Thanh Khê tín ngưỡng Thổ Địa thần. Hắn ra lệnh một tiếng, tất cả dân trấn Thanh Khê đều lập tức vứt bỏ tín ngưỡng, để Phương Minh cười khổ xong cũng cảm thấy có chút đau lòng, xem như đã được kiến thức quyền lực của nhân đạo đối với thần đạo ảnh hưởng cỡ nào. Nếu như huyện lệnh huyện An Xương lại ra lệnh không cho thôn dân tín ngưỡng Thổ Địa thần, như vậy hắn có thể còn lại bao nhiêu tín đồ đây? Quả thật là chỉ cần nghĩ tới liền thấy không rét mà run.

Vừa nãy dùng Vọng Khí thần thông kiểm tra, không ngờ lại có phát hiện mới, cũng đã truyền đi mệnh lệnh.

Nghĩ tới đây, bưng chén trà trên bàn lên một hơi uống hết, Trân Châu ở một bên hầu hạ thấy thế, nhanh chóng nâng lên bình trà đổ đầy lại chén trà.

Trân Châu là tên của nha hoàn ngày đó, Phương Minh để nàng ở lại Thổ Địa pháp vực phụ trách quét dọn đại sảnh. Nhưng nàng cũng thông minh, sau khi quét xong đại sảnh liền chủ động tới hầu hạ Phương Minh.

Nước trong ấm trà này cũng là Phương Minh dùng thần lực biến ra, tuy hắn đã là thần linh, nhưng cũng không muốn cứ như vậy đánh mất đi lạc thú của con người. Thừa dịp giông tố, đi pha trà thưởng thức, ngược lại cũng có vài phần lạc thú.

Lúc này Hạ Ngọc Thanh đã đến, thấy vậy liền nói: “Tôn thần thật có nhã hứng!”

Phương Minh mỉm cười: “Tranh thủ lúc nhàn rỗi thôi!”

Đứng lên chào sau liền hỏi: “Hạ tiên sinh ở đã quen chưa?”

Hạ Ngọc Thanh cười khổ nói: “Người mới chết, có một mảnh ngói che đầu cũng đã thỏa mãn, Hạ mỗ có thể có nơi cư trú, lại có người hầu hạ, đã cực kỳ thỏa mãn, nhiều hơn nữa, chỉ sợ sẽ gãy đi phúc khí.”

Phương Minh gật đầu: “ Hạ tiên sinh tự biết thỏa mãn thật khiến người hâm mộ, kính mời đến ẩm một chén nước trà xanh.”

Trân Châu dâng lên chén trà, Hạ tiên sinh hớp nhẹ một ngụm, bộ dáng cực kỳ hưởng thụ, lại lắc đầu, lập tức nhíu chặt lông mày, chăm chú suy nghĩ. Phương Minh nhìn thấy thì hơi nghi hoặc, liền hỏi: “Hạ tiên sinh vì sao lại như vậy?”

”Để cho tôn thân chê cười, Hạ mỗ xưa nay thích uống trà, có thể từ khi thành quỷ hồn đến giờ đã có mười mấy ngày không ẩm qua trà, hiện tại thân là quỷ hồn vẫn có thể dùng trà, nên mới không kiềm chế được vui mừng... Trà này của tôn thần, nước trà vô cùng tốt, không kém lăng lộ, còn lá trà thứ cho tại hạ mắt vụng về phẩm không ra, khổ sở suy tưởng, thất lễ thất lễ...” Hạ Ngọc Thanh đứng dậy tạ tội lại tiếp tục ngồi xuống, lại thưởng thức một cái, con mắt híp lại, một luồng ý cảnh thanh thản, nhàn nhã tự nhiên mà sinh ra.

Phương Minh nhìn đến cười khổ, hắn chỉ có thể xem như là học đòi văn vẻ, còn khí chất phong thái đã xâm nhập trong xương như Hạ tiên sinh không phải cũng có, cần phải là thế gia đại tộc bồi dưỡng hun đúc mấy chục năm mới có thể nhìn ra một hai phân, xuống nữa thì phải xem thiên phú. Lúc này cũng có trà nhân, không ít người nổi danh thiên hạ, đáng tiếc, không phải một huyện nhỏ thế này có thể có.

Lại cùng Hạ tiên sinh nói chuyện phiếm vài câu thì biết, thứ gọi là lăng lộ chính là giọt sương được chuyên môn thu thập vào hừng đông, tùy theo đối tượng bị vặt hái mà phân thành hoa hồng lộ, bích diệp lộ, hạnh hoa lộ,.... nhưng luận về pha trà, lại là lăng lộ vặt hái từ bản cây trà bị hái lá là tốt nhất.

Vừa nói tới đây, Hạ Ngọc Thành liền có chút mặt mày hớn hở, để Phương Minh đều líu lưỡi. Nước trà là hắn dùng thần lực biến ra nên tất nhiên cực kỳ tinh khiết, không thua gì lăng lộ; ngược lại lá trà là kiếp trước hắn thường uống Thiết Quan Âm, Hạ Ngọc Thanh không nhận ra cũng không kì quái.

Hắn nhìn thấy Hạ Ngọc Thanh đã hơi tận hứng, liền nói: “Ta có một chuyện muốn thỉnh giáo tiên sinh, mong rằng tiên sinh vui lòng cho biết?” Vẻ mặt của Phương Minh vào lúc này thận trọng tới cực điểm.

Hạ Ngọc Thanh chợt giật mình tỉnh lại, trong lòng cười khổ. Ở nhà, hạ nhân đều biết, lão gia tối kỵ nhất là bị quấy rầy trong lúc thưởng thức trà, có rất ít người không có mắt phạm vào chuyện này, nên dần dần cũng hình thành thường thức, ngay cả thê tử và con trai muốn bàn chuyện cũng sẽ không chọn vào lúc này. Bất quá bây giờ đã không giống, hắn thần sắc bất biến, mỉm cười hỏi: “Không biết tôn thần muốn biết chuyện gì?”

Lúc này Phương Minh đứng dậy, nhìn về cảnh sắc phía xa, xuyên thấu qua màn trời phía trên pháp vực, mơ hồ nhìn thấy trên trời giăng kín mây đen, giọt mưa lớn như hạt đậu không ngừng nện xuống, giọng nói của Phương Minh tựa hồ cũng trở nên âm trầm, hắn thở dài, nói: “Nếu như ta tạo phản, vậy có thể so được với Lý Hắc Báo hay không?”

”Rầm” Bầu trời lúc này cũng đột nhiên đánh xuống sấm sét. Hạ Ngọc Thanh giật mình, chén trà trong tay rơi xuống mặt đất, phát ra từng tiếng“leng keng”, nước trà cũng chảy ra hết, bất quá Hạ Ngọc Thanh cũng không để ý, kinh hãi nói: “Tôn thần cớ sao lại nói lời ấy?” Uy năng của Phương Minh, Hạ Ngọc Thanh chỉ là nhìn thấy được một góc, những cũng biết không phải là chuyện nhỏ. Thủ hạ cũng hung hãn, càng quan trọng nhất là có văn có võ, lại thành lập thể chế, như thế so với Lý Hắc Báo đã mạnh hơn không ít.

Trong lòng Hạ Ngọc Thanh biết, nếu như Phương Minh tạo phản, như vậy gần như có thể so được với nửa cái quỷ vương, toàn bộ phủ Văn Xương đều không thể tránh được phải rơi vào chiến loạn, trong lúc loạn binh, cũng không biết Hạ gia của hắn có thể tự bảo vệ được hay không.

Lại cùng Lý Hắc Báo ở phủ Văn Xương hô ứng lẫn nhau, lại có quỷ vương ở ngoài châu nhúng tay, như vậy dã tâm gia ở các nơi Ngô Châu khẳng định cũng sẽ nhân cơ hội đi ra hoạt động. Dù sao người thông minh không ít, một nơi sinh loạn còn cần quan sát, hai nơi sinh loạn, như vậy chính là thời cơ phát động, đến lúc đó Ngô Châu không thể tránh khỏi phải rơi vào ngọn lửa chiến tranh. Tuy rằng triều đình còn có thể phái trọng binh xuống tiễu trừ, những cũng hao tổn rất nhiều vật tư, vùng đất Ngô Châu này mười không còn một.

Phương Minh nở nụ cười, nhìn một chút sắc mặt trắng bệch của Hạ Ngọc Thanh, hắn đã biết được đáp án. Lại nhìn thấy Trân Châu co quắp ở trên mặt đất không khỏi nở nụ cười, xem ra triều đình vẫn còn có chút uy vọng, liền an ủi nói: “Ta chỉ là tùy tiện nói một chút, sẽ không thật sự làm như vậy.” Trong lòng lại bổ sung: “Nhưng sau này thì khó nói chắc!”

Hạ Ngọc Thanh bình tĩnh lại tâm thần, nói: “Tôn thần vì sao lại nói chuyện cười này, phải biết mỗi tiếng nói cử động của đại năng giả đều có số mệnh cảm ứng, dễ dàng xảy ra không ít chuyện lớn!” Ở trong âm thanh còn mang theo chút run rẩy.

Phương Minh gật đầu, nói: “Số mệnh chi đạo, xem ra thế gia cũng có thiệp cập, sau này còn cần hướng về tiên sinh thỉnh giáo!” Dừng một chút, còn nói: “Ta đã kết oán với Trương Thanh Vân tổ linh của trấn Thanh Khê, mấy ngày trước đây tiên sinh cũng đã nhìn thấy, lại kéo dài đi xuống sợ là sẽ phát sinh đại biến, còn không bằng ra tay trước.”

Hạ Ngọc Thanh thở phào nhẹ nhõm, lại cẩn thận suy nghĩ, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra, thân thể không ngừng run rẩy

Hắn ngược lại cũng rõ ràng, tổ linh với nhau lại muốn hủy miếu thờ của người khác, đó chính là đại thù không chết không thôi, Phương Minh đã động sát tâm không phải là mình có thể khuyên ngăn được.

Nhưng sau khi Phương Minh giết Trương Thanh Vân, mặt trên phái người xuống điều tra, hắn sẽ nói thế nào. Dù sao Phương Minh vốn đã có lai lịch không rõ ràng, nếu như người ở phía trên lại cường ngạnh hơn một chút, hai người xảy ra tranh chấp, mặc kệ là Phương Minh giết chết người tới đây, vẫn là lai sứ trở lại đánh Phương Minh trở thành quỷ quái yêu tà, như vậy Phương Minh thật sự chỉ còn có con đường tạo phản có thể đi rồi.

Đương nhiên cũng có thể khuyên Phương Minh rời đi nơi này, nhưng lời này không phải Hạ tiên sinh có thể khuyên, để nhân chủ một trận chiến cũng không đánh liền từ bỏ cơ nghiệp của mình chạy trốn, cơ bản là a khuyên ai chết.

Suy nghĩ một lát, cuối cùng không nói ra được lời gì, lặng lẽ một hồi lâu, vẫn là nói ra một câu: “Kính xin tôn thần cân nhắc thỏa đáng!” Dù sao Ngô Châu còn có Bạch Vân quan tọa trấn.

Khóe miệng Phương Minh hiện lên một nụ cười khổ, hắn làm sao lại muốn như vậy, chỉ tiếc, đối phương cũng đã chuẩn bị kĩ càng ra tay, Tuy rằng hắn không biết là cái gì, nhưng Vọng Khí thần thông có thể nhìn thấy được rất rõ ràng, phương hướng trấn Thanh Khê đang ấp ủ một luồng xám đen vân khí, ý đồ gây bất lợi cho mình. Xem ra mấy ngày nay cũng đã điều tra rõ ràng, đạt được một ít nội tình của Phương Minh, động thủ liền sẽ dốc hết sức.

Bất quá Phương Minh cũng không hối hận, dù sao coi như hắn rời khỏi trấn Thanh Khê đi những trấn khác phát triển, sau đó thì sao? Còn muốn hướng lên trên, cửa ải kia ở trong thành cuối cùng vẫn phải xông, chớ nói chi là hai trấn khác cách nơi này rất xa, ba trấn ở vào vị trí hình tam giác của huyện An Xương, cơ bản các thôn phần lớn đều chỉ giao thiệp ở trong trấn, cơ nghiệp Phương Minh ở đây, không có đường khác có thể đi.

Nhờ vào đó, cũng có thể thăm dò phản ứng trong huyện, đối với kế hoạch sau này của hắn có tác dụng tham khảo rất lớn. Lại nói, hắn cũng bố trí con cờ là Hà Tùng, chỉ là không biết có thể tạo nên tác dụng không.

Nếu như hết thảy đều phát triển theo tình huống xấu nhất, như vậy không tránh được chỉ còn con đường tạo phản, chỉ là lúc này không hợp thiên thời, khẳng định sẽ thất bại, Phương Minh đã sắp xếp đường lui, có thể giữ được tự thân. Nhưng coi như chuyển sang chỗ khác, trốn mấy chục năm, chờ thay đổi sang triều đại khác, vẫn là không thể vòng qua huyện thành được, cơ bản đó là thứ quan trọng nhất của thể chế nhân đạo, thần đạo nếu muốn tiếp tục phát triển thì không thể rời bỏ nó.

Tính toán đã định, nhìn mưa gió trên trời chỉ cảm thấy nó vẫn quá nhỏ, thật muốn rống lên một câu: “Để bão táp càng thêm mãnh liệt nữa đi!” Nhưng nhớ tới uy nghiêm của quân chủ nên phải nhịn xuống. Chợt dùng một hơi uống cạn chén trà, sau đó cũng mặc kệ Hạ Ngọc Thanh, xoay người nhanh chân đi ra ngoài.

Trước miếu Thổ Địa, Vương Lục Lang, Tạ Tấn nghiêm trang mà đứng, phía sau mỗi người có hai hỏa, mặc cho mưa xối xả nện xuống cũng không thấy nhúc nhích chút nào.

Thấy Phương Minh đi ra, mọi người đều chào quân lễ: “Bái kiến chúa công!”

Phương Minh ngửa mặt lên trời cười to, nói: “Tình cảnh này để cho ta thật muốn đi ra ngoài tới giết vài người! Các ngươi có nguyện ý đi theo!”

Chúng âm binh đều quỳ xuống: “Vâng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.