Huyền Lục

Chương 225: Chương 225: Thiên Chiếu Phổ Quang, Thiên Mạch xuất thế




Thân làm tu sĩ có ai không từng nhuốm máu qua đâu, tu chân giới là một phương thế giới tàn khốc, mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn.

Cách duy nhất để sống sót trong cái thế giới này chính là học được cách giết người, vô luận mà Phật Môn, Đạo Môn hay Nho Môn thì đều phải học được cách giết người.

Cho dù Phật Môn luôn miệng nói từ bi hỷ xả, phổ độ chúng sinh nhưng cụm từ đó chỉ phù hợp với Bồ Tát mà thôi.

Phật Môn còn tồn tại một khái niệm gọi Kim Cương, Kim Cương trừng mắt trấn yêu ma.

Huyền Thủy Am là một chi phái của Phật Môn, trong am tự nhiên phân ra hai mạch, xuất gia gọi Bồ Tát, nhập thế là Kim Cương.

Hai nữ tử này thuộc nhập thế, vậy nên chắc chắn có thể giết người.

Bất quá người mà các nàng giết là tu sĩ chứ không phải phàm nhân. Dù vô tình hay hữu ý, một khi đã giết phàm nhân, nghiệp lực tất quấn thân.

Khương Hy ra tay một khắc này, nghiệp lực của các nàng tự nhiên sẽ bị xóa bỏ nhưng nhân quả của các nàng lại xuất hiện hắn rồi.

...

...

Nghe nữ tử Hợp Nhất Kiều kia nói, Khương Hy liền chắp tay nói ra:

“Cô nương quá khen, tiểu sinh không dám nhận”.

Nghe vậy, các nàng liền nhìn nhau mà thả lỏng. Nguyên lai vị Lâm sư huynh này đích thật đến từ Hạo Nhiên Thư Viện.

Bởi loại y lý này không thể xuất hiện trên những tu sĩ khác được, chỉ có thư sinh của Thư Viện mới đi nghiên cứu các loại bách gia tạp nghệ này.

Về phần Khương Hy, lấy ánh mắt của hắn, hắn tự nhiên đã nhìn ra được mối nghi hoặc của các nàng đã được giải vây.

Nội tâm của hắn liền nhẹ nhõm không thôi.

Đây là nội vi trong địa bàn của Huyền Thủy Am, hắn coi như có nhiều thủ đoạn khác nhau nhưng chỉ cần bị phát giác ra thì chắc chắn chạy không được.

Vậy nên hòa hoãn được từng nào hay từng nấy.

Sau đó, hai nàng liền phân nhau ra, một người đi bồi chuyện với Khương Hy, một người thì đưa hai ông cháu đó đến một sơn thôn phụ cận để nghỉ ngơi cũng như sinh sống.

Bàn bạc một hồi, nữ tử Hợp Nhị Kiều liền lãnh trách nhiệm đưa hai ông cháu kia đi, dù sao nàng quen thuộc với những người ở sơn thôn kia hơn, đưa hai ông cháu này đến nói mấy câu tự nhiên có thể giúp hai người ở lại sơn thôn sinh sống được.

Còn nữ tử Hợp Nhất Kiều ở lại bồi tiếp Khương Hy thì nghiêm cẩn nhìn hắn nói ra:

“Thật thất lễ rồi, ta gọi Phụng Kiều, gặp qua Lâm sư huynh”.

“Gặp qua Phụng Kiều cô nương”, Khương Hy mỉm cười đáp.

Phụng Kiều cười cười nói ra:

“Không biết Lâm sư huynh vì cái gì lại đến Bắc Nguyên?”.

Nghe vậy, nội tâm Khương Hy liền có chút hơi quái lạ, Phụng Kiều cô nương này sẽ không phải thiếu khuyết kinh nghiệm xã hội chứ?

Sao cái gì cũng nói thẳng ra hết như vậy được nhỉ?

Bất quá đối với những người như thế này hắn cũng không ghét, tâm địa lương thiện thẳng thắn tự nhiên khó mà khiến người khác ghét được.

Chỉ là có chút hơi phiền.

Khương Hy đáp lại:

“Tiểu sinh tự bói cho mình một quẻ, xác định bắc thượng liền là đại cát. Một thân đi một hồi liền đến Bắc Nguyên rồi”.

Phụng Kiều có chút giật mình, hai mắt chớp chớp nhìn lấy hắn, sau đó mỉm cười nói ra:

“Lâm sư huynh còn có thể bói toán sao?”.

Khương Hy cười đáp:

“Chỉ một chút da lông mà thôi, tiểu sinh cũng không chắc thực hư thế nào”.

“Không rõ thực hư mà Lâm sư huynh đã đi rồi, như thế không phải nguy hiểm quá sao?”, Phụng Kiều hỏi tiếp.

Khương Hy ngẫm nghĩ một chút rồi nói ra:

“Cơ duyên cùng hiểm nguy luôn song hành với nhau, càng nguy hiểm, cơ duyên lại càng lớn”.

Phụng Kiều trầm mặc lại, nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu nói ra:

“Lâm sư huynh nói phải, ta thụ giáo”.

“Phụng Kiều cô nương khách khí rồi”.

Sau đó, hai người bọn hắn liền vừa đi vừa nói chuyện phiếm với nhau, lấy tính cách của Phụng Kiều, nàng đã sớm hỏi ra rất nhiều câu hỏi hóc búa khiến thân phận của hắn xém chút đã lộ rồi.

Cũng may hắn nhanh nhẹn bẻ lái đi bớt mấy câu, nếu không thân người chưa ra được khỏi nội vi thì đã lộ rồi.

Không gặp Phụng Kiều thì thôi, gặp nàng Khương Hy liền được mở mang tầm mắt.

Sống hơn ngàn năm sao hắn chưa từng gặp qua được trường hợp nào như nàng mà có thể sống sót để tu luyện lên Trúc Cơ cảnh vậy nhỉ?

Trò chuyện được một hồi, hai người bất giác đã đi đến được khu ngoại vi rồi, Khương Hy đối với nàng chắp tay mà nói:

“Đa tạ Phụng Kiều cô nương đã đưa tiễn”.

Phụng Kiều mỉm cười khom người đáp lại:

“Lâm sư huynh khách khí rồi, sư huynh đi đường cẩn thận”.

Nói xong, nàng liền quay người ngự khí bay đi. Khương Hy không vội rời đi, hắn đứng yên một chỗ đó mà quan sát nàng một chút, trong đầu nghĩ gì không rõ.

Không bao lâu sau, hắn liền mỉm cười gật nhẹ đầu rồi vận Nhân Gian Hành Tẩu lên rời đi.

Trên đời này không có cuộc gặp mặt là ngẫu nhiên, tất cả đều đã được số mệnh an bài, về sau hắn cùng nàng tất sẽ gặp lại thôi.

...

...

Phụng Kiều bay đi được một đoạn đủ dài, ánh mắt nàng bất giác mà quay lưng nhìn lại phía sau mà tự nói:

“Quái lạ, sao ta cứ có cảm giác kỳ lạ thế nào nhỉ?”.

Từ lúc đi cùng vị Lâm sư huynh kia cho đến tận bây giờ, nàng cứ có cảm giác nguy hiểm khó tả, loại nguy hiểm này khác với sự đe dọa tính mạng.

Loại này đem lại cho nàng một cỗ áp bách phi thường khó chịu nhưng thật tâm mà nói, nàng cũng cảm thấy nên rời xa vị sư huynh này càng sớm càng tốt.

Mặc dù nàng không có ác cảm với vị Lâm sư huynh kia nhưng trực giác nữ nhân của nàng mách bảo rằng không nên ở gần.

Vậy nên nàng liền tránh xa.

Bất quá đi xa đến tận đây rồi mà vẫn còn cảm thấy khó chịu.

Liệu rằng nguyên nhân có thực sự là do vị Lâm sư huynh kia không?

Nàng thật không biết nữa.

...

...

Khương Hy rời khỏi khu vực nội vi, cũng đồng nghĩa với việc hắn đã rời khỏi khu vực có phong tuyết rồi.

Trên thực tế, phong tuyết của Bắc Nguyên đem lại một lượng Thủy linh khí rất dồi dào cho hắn, bất quá tuyết rơi vào mặt cũng không phải cảm thụ dễ chịu gì cho cam.

Khương Hy cũng không thích phong tuyết lắm, hắn thích cảnh quang như hiện tại hơn.

Cánh đồng tuyết phối hợp cùng ánh ban mai xuyên qua từng tầng mây kia.

Loại cảnh quan này luôn khiến hắn cảm khái không thôi, không biết có phải là do đồng điệu với tâm hồn của hắn không nữa.

Hắn hít vào một ngụm thanh khí rồi thở ra một làn khói trắng hư ảo, một tay bất giác đưa lên sờ sờ gương mặt của mình.

Suy nghĩ một hồi, hắn quyết định tạm thời sẽ sử dụng cái thân phận Lâm Thanh Đình này. Dù sao mới trước đó hắn đã để lộ ra thân phận thật của mình rồi.

Hắn có thể ước tính được một vài hành động mà Sử Quân có thể sử dụng để tra hắn, vậy nên phòng ngừa vạn nhất, dùng cái thân phận Lâm Thanh Đình này sống qua ngày đã.

Hít thở được một vài hơi, đột nhiên, ánh mắt hắn mở to ra ngạc nhiên mà nhìn về phía phương nam.

Bầu trời khu vực phía nam kia như được quang minh chói rọi mà chiếu sáng cả phương trời, một cỗ áp lực vô tận trên thiên không bỗng dưng áp xuống nhân gian.

Nhân tức trong thể nội Khương Hy bất giác bùng ra khỏi cơ thể mà chống đỡ lại, hay nói đúng hơn là đối kháng.

Thấy vậy, thần sắc Khương Hy liền đại biến, hắn vội vàng ném cái trận bàn ra mà triệu hồi một đại phù trận.

Phù trận vừa ra, phù văn ẩn nấp trong hư không liền ẩn hiện mà sáng lên tạo thành một cái lồng quang.

Lồng quang xuất thế, nhân tức liền như bị nhốt không thể ra ngoài, Khương Hy liền hít vào một hơi rồi vận linh thức lên mà trấn áp cỗ nhân tức đó xuống.

Đồng thời, ánh mắt của hắn cũng ngưng trọng mà nhìn về phía bầu trời phương nam.

Thiên địa sinh dị tượng tự nhiên có đại sự kiện diễn ra.

Trùng hợp thay, Khương Hy cũng nhận ra được loại dị tượng này. Gần ngàn năm về trước loại dị tượng này đã từng xuất thế một lần.

Nó gọi là Thiên Chiếu Phổ Quang.

Thiên Chiếu Phổ Quang vừa ra, cũng đồng nghĩa với Thiên Mạch Trúc Cơ xuất thế.

Khương Hy ngàn lần không ngờ rằng có ngày hắn lại một lần nữa chứng kiến Thiên Mạch Trúc Cơ xuất thế.

Mà ở phương nam thì có lẽ nào... lại là Cổ Linh Môn?

Bất giác, ánh mắt Khương Hy liếc nhìn về một hướng nào đó ở Bắc Nguyên mà thở dài.

Hai thế của Cửu Tiêu Tông thật ai oán, vậy mà lại không thể ra được Thiên Mạch Trúc Cơ nào cả.

...

Thiên Chiếu Phổ Quang vừa ra, Huyền Đô Đại Lục một lần nữa lại rúng động lên mà xôn xao.

Bạch Dương Đỉnh, Cửu Tiêu Tông.

Thương Nguyên chân nhân tọa lạc tại đại điện Cửu Tiêu, ánh mắt đầy thâm trầm mà nhìn thẳng về phương nam xa xôi kia.

Không qua bao lâu, lão thở dài ra mà nói:

“Đáng tiếc, Thiên Mạch Trúc Cơ một lần nữa lại về Cổ Linh Môn”.

Thực lực của Thương Nguyên mạnh đến mức nào hiện tại không mấy ai rõ nhưng lão xa xa ở trên Khương Hy một đoạn rất dài.

Vậy nên lão có thể chắc chắn xác nhận người vừa đạt được Thiên Mạch Trúc Cơ kia đến từ Cổ Linh Môn.

Mà vì đến từ Cổ Linh Môn nên tâm tình của Thương Nguyên quả thực không tốt chút nào. Quay trở lại quá khứ hàng vạn năm về trước, tổ sư khai phái của Cửu Tiêu Tông cùng Cổ Linh Môn đều là Thiên Mạch Trúc Cơ.

Hai bên khai phái cách nhau khoảng tầm một ngàn năm, Cửu Tiêu có trước, Cổ Linh có sau.

Trên đời này, Thiên Mạch Trúc Cơ chỉ có duy nhất được một người ở trong một thế hệ cho nên đôi bên luôn luôn đấu đá rất kịch liệt để tranh cho được cái suất này.

Bất quá từ ngàn năm về trước, cuộc tranh giành này đang dần nghiêng về phía Cổ Linh Môn nhiều hơn.

Đương thời Cổ Linh Môn chủ đã từng là Thiên Mạch Trúc Cơ, đến nay, hậu bối của lão cũng thành công đạt được Thiên Mạch Trúc Cơ.

Nếu Cửu Tiêu Tông cùng Cổ Linh Môn có cùng xuất phát điểm thì tỷ số hiện nay đã là hai - không nghiêng về Cổ Linh Môn rồi.

Thương Nguyên trầm mặc một hồi rất lâu, đột nhiên, ánh mắt lão khẽ nhếch lên mà nhìn về phía bên ngoài.

Một trung niên nhân thân mang hắc bào bỗng dưng xuất hiện mà đi vào trong đại điện, đối lập hoàn toàn với bộ dáng bạch bào của lão, nguyên lai trung niên nhân là đại trưởng lão Vệ Khắc Nguyên.

Vệ Khắc Nguyên nói ra:

“Lần này xử trí sao đây?”.

Thương Nguyên đưa tay lên vuốt nhẹ chòm râu của mình rồi nói ra:

“Như cũ, thông tri Dạ Ma”.

Vệ Khắc Nguyên gật đầu, tựa hồ cũng không ngoài ý muốn gì cả. Cửu Tiêu Tông cùng Cổ Linh Môn tranh đấu mấy vạn năm nay cũng không phải bí mật gì.

Nhìn vị trí địa lý của hai đại tông môn này là biết, một bắc một nam, hoàn toàn là đứng ở hai phía đối lập nhau.

Cổ Linh Môn xuất hiện Thiên Mạch Trúc Cơ, thân là nhất tông chi chủ, Thương Nguyên chân nhân sao lại có thể để cho người kia trưởng thành được.

Thương Nguyên đột nhiên nhớ ra cái gì đó mà nói:

“Có thông tin gì về Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ không?”.

Nghe vậy, Vệ Khắc Nguyên liền lắc đầu nói ra:

“Không có, thông tin lần cuối có được là của ba năm trước tại Bắc Nguyên nhưng ngoài cái đó ra thì cũng không có gì thêm. Người này trốn rất kỹ, đến Quan Nhân Các cũng không thể tra ra tung tích được”.

Thương Nguyên liền bật cười, một tay đưa lên vuốt râu tiếp lời:

“Tác phong này quả thực rất giống Phu Tử năm đó, theo ta nhớ thì khi ấy cũng không ai có thể tìm ra được lão cả. Lúc lão hiện thế thì đã Kim Đan rồi”.

Lão đột ngột dừng lại một chút, khóe miệng bất giác cong nhẹ lên đầy ẩn ý rồi nói tiếp:

“Bất quá Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ gánh nhân quả tương đối cao, vô luận hắn là ai thì sớm muộn cũng buộc phải hiện thân thôi”.

Vệ Khắc Nguyên gật đầu, năng lực càng cao, trách nhiệm càng lớn, loại thuyết pháp này cho dù di chuyển đến thời đại nào thì nó cũng đúng cả.

Gánh vác thực lực cỡ Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, nhân quả tuần hoàn sao có thể nhẹ nhàng được chứ.

...

Cùng thời điểm đó tại Hạo Nhiên Thư Viện.

Phu Tử vẫn như cũ mang một bộ hôi bào cũ mèm kia mà ngồi bên hồ sen đọc sách. Bất quá ánh mắt lão lại không nhìn vào sách mà nhìn về hướng bầu trời phương nam kia.

Nhìn được một hồi, lão liền mỉm cười nói ra:

“Thiên, Địa, Nhân Tam Đại Mạch Trúc Cơ đã hoàn toàn hiện thế cả rồi, sắp tới phải chăng sẽ nghênh đón một thời kỳ hoàng kim?”.

“Hẳn là không”, một giọng nói vang lên từ hư không đáp trả lại lão.

Phu Tử nghe vậy liền bật cười nói ra:

“Thế hệ của chúng ta cũng đầy đủ Tam Đại Mạch, tự xưng là thế hệ hoàng kim, tại sao thế hệ này lại không được?”.

Hư không vọng lại mà đáp:

“Vận số của thế hệ này kém hơn thời của chúng ta, bất quá không bao lâu nữa sẽ thật sự nghênh đón thời hoàng kim thật”.

Phu Tử đưa tay lên từ tốn vuốt chòm râu của mình một chút rồi nói tiếp:

“Khoảng bao lâu”.

Hư không im lặng được một hồi rồi đáp:

“Có lẽ là năm trăm năm”.

“Ra là thế hệ sau nữa”, Phu Tử gật đầu nói ra.

Sau đó, lão lại hướng hư không nói tiếp:

“Lại nói, sao Trác Nhiên lâu như vậy rồi vẫn không tìm ra được tiểu thất?”.

Vừa dứt lời, hư không liền vang lại một tiếng hừ lạnh:

“Sư huynh, trừ phi ngươi xuất mã, còn không để bắt lấy tiểu tử đó thì Trác Nhiên còn có chút chậm”.

Phu Tử cười cười hướng hư không nói ra:

“Chậm cũng không sao, tiểu thất chỉ cần trốn thật kỹ là được rồi”.

Hư không không đáp lại lão nhưng đến một hồi sau bỗng dưng lại vang lên:

“Sư huynh, ta thắc mắc tại sao ngươi lại thu nhiều học sinh như vậy?”.

“Ta cũng đang thắc mắc đây”, Phu Tử tùy ý đáp.

Hư không nghe xong liền hừ một tiếng. Phu Tử tự nhiên biết tâm tình của sư đệ mình liền không vui, lão liền cười một tiếng nói ra:

“Sư đệ, có chút học sinh hầu cận cũng rất vui, chí ít không cô đơn. Đệ cũng nên thu một đứa học sinh đi”.

Hư không trầm mặc một hồi rồi nói:

“Nói đến thu học sinh, ta ngược lại đã có chút nhân tuyển”.

Phu Tử nghe vậy liền có chút hứng thú, lão đặt quyển sách xuống cái bàn nhỏ bên cạnh mà nói ra:

“Là ai?”.

“Tiểu thất”, hư không đáp.

Phu Tử lắc đầu nói ra:

“Không được, ta đã ấn định tiểu thất rồi, đệ chọn người khác đi”.

Người trong hư không tự nhiên biết Phu Tử sẽ trả lời lại như vậy vậy nên không cần suy nghĩ mà nói ra:

“Không quan hệ, tiểu thất nếu vào Thư Viện thì trách nhiệm của huynh vẫn là dạy hắn. Hắn làm học sinh của ai không quan trọng”.

Phu Tử đáp:

“Nếu đã không quan trọng, sao đệ lại tranh rồi?”.

“Vì hắn giỏi thứ mà huynh cùng Trác Nhiên không am hiểu. Trùng hợp thay, ta lại giỏi thứ đó”, hư không nói.

Phu Tử nhíu mày lại, những lời này rất đúng, theo như lời của sư đệ thì tiểu thất rất giỏi toán mệnh. Vì biết toán mệnh nên mới năm lần bảy lượt thành công trốn được Trác Nhiên.

Lão trầm mặc một hồi rất lâu về sau rồi nói ra:

“Nếu tiểu thất đột phá Kim Đan cảnh trước khi Trác Nhiên bắt lại được. Tiểu thất liền là học sinh của đệ”.

“Thành giao”.

...

...

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!

Tác cảm ơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.