Huyễn Thần Cướp Thiên Tịch

Chương 2: Chương 2: Chương 1




Mẫu thân từng nói, một nữ nhân lưu giữ được những giọt nước mắt của mười đời mới có thể đổi được một đời nhân duyên mỹ mãn. Cho nên, từ nay về sau, nàng rốt cuộc không khóc nữa, nàng nghĩ, nếu một đời này không khóc, có phải có thể cùng người mình yêu ở cùng một chỗ hay không. Nếu nước mắt khiến người phân ly, như vậy nàng lựa chọn vĩnh viễn cũng không rơi lệ.

“Thiếp muốn đến phía Nam.” Quỳ ở trên đất, vạt váy màu đen tản mạn xung quanh người, Hạ Cơ rũ bỏ nụ cười tươi sáng lạn như hoa trên mặt. Ánh mặt trời cực kỳ sáng ngời chiếu trên cây lược gỗ màu tím sậm cài trên búi tóc nàng, tô vẽ ra một tầng sáng mỏng nhạt.

Sau khi nàng lên tiếng, trên đài cao hoa lệ trắng như tuyết yên tĩnh, gió nhẹ nhàng lay động màn lụa trắng, mang theo hương hoa đặc biệt.

Sau khi ba người khác đều lựa chọn lưu lại, đáp án của nàng hiển nhiên cực kỳ làm cho người ta chấn kinh.

Trong màn thật lâu không có người đáp lại.

Nàng lẳng lặng chờ đợi kết quả, bàn tay che trước trán đã không cách nào khống chế được mà nhẹ nhàng run rẩy, không thể không gia tăng thêm sức lực mới miễn cưỡng ngừng run.

Băng thành đã không cần nàng rồi. Hắn cũng không cần nàng. Như vậy nàng muốn đi đến một nơi ấm áp, có ánh mặt trời dịu nhẹ ấm áp, có cả nụ cười ấm áp.

Tiếng gốm sứ va chạm vào nhau nhẹ nhàng vang lên phá vỡ không khí ngưng trọng, nguyên nhân là bởi vì không nhịn được khát mà uống một ngụm trà, Thu Cơ có chút xấu hổ đặt chén trà xuống, thẳng lưng hai mắt cúi xuống, ngồi nghiêm chỉnh.

“Nếu đã quyết định rồi, hy vọng các nàng đều sẽ không hối hận.” Phía sau màn truyền đến một loại âm thanh trầm thấp nhu hoà, trong veo, nghe không ra chút cảm xúc nào của nhân loại, ngay cả ánh nắng chiếu ở trên thân người tựa hồ cũng vì vậy mà lạnh vài phần.

Hạ Cơ không khỏi hốt hoảng, một hình ảnh nào đấy trong trí nhớ bị lục lọi trở lại.

‘Muốn vào điện Hắc Vũ, phải dựa vào bản lĩnh. Cầu nguyện cho chính mình sẽ không hối hận đi.’

‘Ta sẽ không…’

Mười năm trước, sau khi hắn cứu nàng từ trong tay Ngột Nhĩ Thuật cầm đầu Huyết Đạo, tại thành lâu cao cao kia, nàng ở phía trước, hắn ở phía sau, đã có một đoạn đối thoại như thế.

Hối hận sao? Đương nhiên không. Chỉ là nàng càng ngày càng sợ lạnh, muốn đi đến một nơi cực kỳ ấm áp, cực kỳ ấm áp.

“Nàng vì sao còn không đi?” Trong tai truyền đến câu hỏi nhàn nhạt của nam nhân.

Hạ Cơ bỗng nhiên từ trong suy nghĩ mông lung lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện Xuân Thu Đông tam Cơ không biết từ khi nào đã rời khỏi, chỉ riêng chính mình vẫn còn quỳ rạp trên đất.

“Chuyện đi đến phương Nam, ta sẽ cho người an bài thật tốt, đến lúc tuổi già cũng không có gì phải lo lắng.” Tựa hồ hiểu lầm ý đồ nàng lưu lại, hắn bổ sung thêm.

Hiếm có khi hắn tha thiết dặn dò như vậy, hốc mắt Hạ Cơ hơi nóng, vội vàng cúi đầu thấp hơn, trong lòng dâng lên một cỗ xúc động mãnh liệt.

“Thiếp… thiếp có thể diện kiến dung mạo chủ tử hay không?” Nàng biết chính mình đã đi quá giới hạn, nhưng mà trước khi đi, thật sự nghĩ muốn…. có thể nhìn thật rõ dung mạo của hắn.

Gió mát thổi qua, giống như lời thở dài như có như không.

“Nếu nàng nghĩ muốn…” Theo lời nói ẩn hàm bất đắc dĩ, màn sa màu trắng bị từng cơn gió thổi bay lên.

Hạ Cơ chỉ liếc mắt được một cái, sau đó liền thật sâu khom lưng đi xuống, không dám nhìn gần dung nhan khiến cho nàng tự ti kia. Tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng lại đủ để cho nàng khắc cốt minh tâm trọn đời.

“Tâm nguyện đã thực hiện, nàng đi đi.” Bên trong truyền đến tiếng lật sách, biểu thị lần gặp này là sự kết thúc.

“Vâng ạ.” Hạ Cơ mù mờ ngỡ ngàng như có mất mát, chỉ là đang muốn đứng lên, lại lần nữa quỳ xuống lạy, “Chủ tử…”

“Còn có chuyện gì?” Thanh âm bên trong thuỷ chung vẫn thanh lãnh, vô tình vô tự.

“Chủ tử… Chủ tử là thần tiên.” Hạ Cơ có chút vội vàng nói, vốn hẳn nên là câu hỏi chứng thực, nàng lại đương nhiên dùng ngữ khí khẳng định.

Bên trong có khoảnh khắc yên lặng.

“Suy nghĩ kỳ lạ.” Rồi sau đó, người ở bên trong nhẹ giọng trách cứ. “Lui xuống đi.”

Mặt Hạ Cơ hơi đỏ lên, biết chính mình lỗ mãng, vội khom lưng cáo lui.

Sau khi nàng rời đi, màn lụa mỏng bị từng cơn gió vén lên, ống tay áo lay động như mây bay nước chảy, người bên trong chậm rãi đi ra.

Hắn cực cao, tính ra ước chừng còn cao hơn nam tử bình thường một cái đầu, nhưng thân hình thon dài cân xứng, dưới trường bào màu đen tuyền càng làm tôn lên sự vĩ đại phi thường, toàn thân tản mát ra khí chất tôn quý làm cho người ta không tự giác liền muốn cúi người. Tóc đen như gấm xoã sau lưng, uốn lượn trên trường bào, hào quang lưu động, khiến người nín thở.

“Thần, bất quá chỉ là một sinh vật có năng lực mạnh mẽ hơn con người một chút mà thôi, có gì đáng ca ngợi?” Đứng ở bên cạnh đài cao, ánh mắt hắn rơi xuống nơi hồ nước, ánh mắt sâu thẳm thâm thuý, như là xuyên thấu thời không, ngưng định tại một niên đại xa xôi không cách nào nhớ được, “Khi đại nạn tới, thần cũng không cách nào thoát khỏi.”

Ngữ khí gần như trào phúng, rồi sau đó hàng mi dài đen tuyền chậm rãi khép lại, sườn mặt tuấn mỹ như được điêu khắc từ đá cẩm thạch khẽ nhếch, giống như cảm thụ nhiệt độ của gió, hoặc như là ngửi thấy mùi hoa phảng phất trong không khí, chuyên chú mà cẩn thận như vậy.

Có con thủy tước màu trắng hót cao giọng bay qua, chui đầu vào trong hồ nước nở đầy kỳ hoa màu tử lam, một lát sau ngậm một con cá đang còn búng nhảy bay về phương xa.

———————–

Mở ra gấm vóc tuyết trắng, Hạ Cơ nhấc bút, suy xét rất lâu, sau đó mới đặt bút, do dự một phen, lựa trắng chưa chạm bút. Môi nàng hơi vểnh lên, mày lại gắt gao nhíu chặt một chỗ.

Ngoài cửa sổ dày đặc cây phù tang, nhành hoa rũ xuống, kiều diễm bức người.

Nơi này là Phù Tang uyển, trong uyển lấy phù tang làm chủ, xen kẽ trúc liễu cùng đại thụ. Cả năm xanh biếc, cả năm nở hoa, giống như không biết mệt mỏi vậy. Một lần nàng từng hoài nghi có phải là ảo giác, nhưng khi ngắt hoa kia xuống, lật đi lật lại, đoá hoa mỏng lạnh, hương khí mùi thơm ngào ngạt, nào có nửa phần giả ý.

Về sau, đối với đủ loại hoa dị thường trong điện Hắc Vũ, nàng cũng dần dần luyện thành thói quen.

Đang trong lúc ngưng mắt suy nghĩ, có thị nữ chuyên nhất đem một cuộn tranh tới, nói là Vũ chủ tử cho người đưa qua, nói là thời điểm vật quy nguyên chủ rồi.

Liếc mắt nhìn bọc hành lý đã thu dọn thoả đáng ở một bên, Hạ Cơ hơi trì trệ tiếp nhận cuộn tranh. Hắn đưa nàng làm cái gì? Ở chung nhiều năm như vậy, nàng lại không chút nào đoán được tâm ý của hắn.

Mở quyển tranh ra, mặt trên là một vị thiếu niên tóc bạc mắt bạc tuyệt mỹ, cười như gió xuân, làm cho người ta khó có thể dời ánh mắt.

Đã bao lâu… ánh mắt Hạ Cơ có chút mông lung.

Con ngựa lông rậm, kiệu hoa đỏ rực, tuyết vực mờ mịt, toàn bộ lại rất xa xôi giống như câu chuyện đời trước.

“Phu nhân, ai vậy ạ, sao bộ dáng giống thần tiên như vậy?” Thanh âm thị nữ vang ở bên tai, phá vỡ sương mù chuyện cũ.

Quay đầu nhìn bộ dáng nhón chân hóng chuyện của thị nữ, Hạ Cơ mỉm cười, đưa tay điểm nhẹ cái trán của nàng. “Không nói cho ngươi.”

Sau đó, nàng rõ ràng phát giác, ở trên cuộn tranh vậy mà có thêm hai hàng chữ.

Ngày xuân du lãng, hoa hạnh thổi đầy đầu. Ruộng nhà ai còn non, chân đi phong lưu.

Dòng chữ kia như nước chảy mây trôi, tiêu sái phóng khoáng.

Hạ Cơ vốn ngẩn ngơ, rồi sau đó khuôn mặt tuyết trắng nháy mắt đỏ bừng, nghĩ tới nguyên cớ ẩn ý bên trong của mấy câu này. Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, chút tâm tư nho nhỏ tuổi thiếu nữ của chính mình khi đó sớm bị hắn nhìn thấu, cho nên mấy năm nay hắn chưa bao giờ….

Nghĩ muốn cũng không nghĩ muốn, nàng khẩn trương cuộn tròn bức hoạ, liền vội vàng chạy tới Huyễn cung của Vũ chủ tử, mắt điếc tai ngơ đối với tiếng thét kinh ngạc ở phía sau của thị nữ.

Tuy nhiên từ một khắc kia khi bước vào điện Hắc Vũ, nàng liền dụi tắt ngây thơ quyến luyến trong lòng, trong mười năm dài không để cho bản thân nghĩ tới vị thiếu niên tóc bạc trong bức hoạ một lần. Nhưng lúc này đột nhiên bị người kia cho biết kỳ thật cái gì hắn cũng đều biết, vẫn không khỏi có chút chột dạ. Cho dù mẫu thân vẫn dạy các nàng không cần dụng tâm với nam nhân, càng không cần kiên trinh, nàng nghe lọt vào tai, trong lòng lại có chủ ý của chính mình. Hắn vì nàng bảo hộ tộc dân Băng thành lâu dài, nàng tự nhiên cần phải đem thể xác và tinh thần hoàn toàn giao cho hắn để hồi báo, đây là chuyện đương nhiên.

Làn váy lay động giống như mây đen xoay vần, nàng chạy trốn có chút thở dốc, trong lòng cảm thấy uỷ khuất lại có chút bất an, không có để ý đạp trúng một cục đá, chân lảo đảo vài cái, vội vàng vịn vào núi đá bên cạnh mới đứng vững được, sau đó bỗng nhiên choáng váng.

Nàng đi làm gì chứ? Là muốn thanh minh, hay là giải thích, hoặc là bày tỏ cõi lòng? Nghĩ như thế nào cũng không đúng.

Mơ hồ có tiếng bước chân truyền vào trong tai, nàng không hiểu sao lại hoảng hốt, lắc mình trốn sau tảng đá lớn, sau đó mới phát hiện hoá ra trong lúc bất tri bất giác chính mình đã đi tới phía sau núi. Lau mồ hôi, muốn đi ra.

Tiếng bước chân hỗn độn, hiển nhiên không chỉ có một người, đồng thời còn truyền đến giọng nói của Xuân Cơ, khiến cho thân hình nàng chững lại.

“Hạ Cơ còn chưa đi, ngươi hiện tại lại phỏng toả ngoại cung, chẳng lẽ muốn lưu nàng lại?” Thanh âm yêu mị không biết hướng về người nào nhỏ giọng oán giận.

Hạ Cơ nghe được tên mình, trong lòng không khỏi căng thẳng, vội vươn tay bịt kín miệng, che lại hô hấp nặng nề vì chạy trốn, không dám phát ra tiếng động nào. Trực giác cho nàng biết, tuyệt đối không thể để cho người ta phát hiện ra nàng.

Phong toả ngoại cung… Tin tức này khiến cho nàng mơ hồ cảm thấy có chút bất an. Ngoại trừ Vũ chủ tử ra, người nào lại có cái quyền lực này, lại vì cái gì phải làm như vậy?

Trong đầu gấp rút xẹt qua rất nhiều khả năng, một tiếng hừ lạnh truyền vào trong tai nàng, khiến cho ngực nàng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Thu lại lòng dạ hẹp hòi của ngươi đi! Đã khi nào rồi hả? Ngươi dám cam đoan nàng không biết chuyện của vị bên trong kia ư? Ngươi dám cam đoan sau khi nàng rời khỏi đây hẳn không truyền tin tức cho đám Long Nhất, phá đi toàn bộ kế hoạch?”

Liên tiếp lời chất vấn khiến cho Xuân Cơ á khẩu không trả lời được.

“Ngôn phó điện chủ, tin tức kia quả thật có thể tin được không?” Một giọng âm trầm của nam nhân khác hỏi.

“Sứ giả bên người hắn truyền tin tức ra, ha ha, hiện giờ cho dù là giả, chúng ta cũng tất phải biến nó thành sự thật. Nếu không…” Câu nói kế tiếp chưa hết, người nghe đều đã minh bạch ý tứ trong đó.

Sự tình đã bắt đầu, liền không còn đường lui.

Không ai nói nữa, tiếng bước chân càng ngày càng xa. Mãi đến khi biến mất, Hạ Cơ lặng lẽ thò đầu ra, tóc ướt đẫm mồ hôi, gắt gao dính chặt trên trán nàng. Sau khi thấy không còn ai, nàng theo phía sau tảng đá đi ra, chạy gấp về Phù Tang uyển.

Đã xảy ra chuyện! Chủ tử nhất định đã xảy ra chuyện!

Trong đầu lặp đi lặp lại thanh âm này, khiến cho nàng nhiều lần thiếu chút nữa té ngã. Ngẫu nhiên gặp cung nhân, sau khi chú ý thấy ánh mắt của các nàng trong sự cung kính lộ ra chút kỳ quái, nàng mới kịp phản ứng chính mình thất thố. Vội vàng chỉnh lại thần sắc, kiềm chế tâm tình như lửa đốt trong lòng, ung dung đi trở về.

Nàng biết tật xấu của chính mình, ở lâu người khác cũng biết tật xấu của nàng. Mà lúc này, nàng rất rõ ràng, không thể để cho bất luận kẻ nào biết nàng đã nghe được cái gì.

Đi được một nửa, bước chân Hạ Cơ thay đổi, lại quay đầu trở về.

Sau khi bình tĩnh lại, nàng lập tức nghĩ đến những người đó lúc này đi về phía Huyễn cung nhất định không có ý tốt. Chủ tử không biết đã xảy ra chuyện gì, bên cạnh hắn lại có mật thám, chỉ sợ, chỉ sợ…

Nắm bức hoạ cuộn tròn, bàn tay theo bản năng xoay xoay chiếc nhẫn ngọc bích trên tay, mồ hôi theo thái dương chảy xuống, thuận theo cằm rơi xuống, nàng mới lấy lại tinh thần, cuống quít lấy ra khăn tay, lau đi mồ hôi lạnh, sau đó ở chỗ không có người tựa vào bên cạnh trụ hành lang, cố gắng áp chế khủng hoảng tràn đầy trong lòng.

Điện Hắc Vũ tàng long ngoạ hổ, mà nàng một chút võ công cũng không có, phải làm sao bây giờ… Phải làm sao bây giờ?

Trán khẽ đụng vào trên cột gỗ, một lần lại một lần, phát ra tiếng ‘bộp bộp’.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Một giọng nói lạnh như băng vang lên ở bên tai.

Hạ Cơ cứng đờ, rõ ràng phát hiện hành động của chính mình có bao nhiêu ngây thơ buồn cười, chóp mũi không khỏi lại thấm ướt mồ hôi.

Cười. Khống chế không nổi liền cười, chói mắt, ánh mặt trời rực rỡ.

Đông Cơ hí mắt, ngoan độc lườm nàng một cái, rồi sau đó đi lướt qua người nàng, cũng không đợi nàng trả lời.

“Tỷ tỷ cũng đi gặp chủ tử sao? Chúng ta cùng đi đi.” Thấy rõ phương hướng của nàng, Hạ Cơ khẩn trương bắt kịp, gần như nịnh bợ nói.

Đông Cơ liếc xéo qua, “Ngươi còn chưa đi?” Nàng luôn luôn giữ khoảng cách với mọi người, lúc này vậy mà lại đáp lời, ngược lại làm cho người ta cảm thấy có chút quái lạ.

Trong lòng Hạ Cơ run rẩy một phen, lại có chút lưỡng lự, nụ cười trên mặt hơi dịu xuống, rốt cuộc phai nhạt một chút. Giơ bức hoạ được cuộn tròn trong tay, nàng hễ hỏi thì đáp.

“Phần thưởng chủ tử ban cho muội, đang muốn đến nói lời cảm tạ. Vừa lúc gặp được tỷ tỷ, Hạ Cơ liền không cần đi Lạc Mai hiên nói lời từ biệt rồi. Về sau cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại, tỷ tỷ phải bảo trọng…”

Trong lòng nàng sốt ruột, nói rồi liền không dừng lại được, Đông Cơ ngoại trừ thỉnh thoảng hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa. Mãi đến khi tới cầu treo trên khe suối Huyền Thiên dẫn tới Huyễn cung.

“Ngươi hơi nhiều lời rồi.” Một tiếng quát thấp, Đông Cơ vung tay áo dài lên, giống như tiên tử nhẹ nhàng vượt qua cầu treo, hướng về vách núi đối diện, rồi sau đó biến mất không thấy tung tích.

Hạ Cơ thấy thế, không khỏi nản lòng sụp vai, sau đó dưới ánh mắt kinh diễm của thủ vệ hai bên, thật cẩn thận bước trên cầu. Cầu này nàng đã đi được mười năm, sớm không còn sợ hãi như trước kia, nhưng mà…. thủ vệ kia, cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua.

Mới vừa đi đến dốc núi đối diện, chân còn chưa bước lên trên mặt đất, Xuân Cơ với ý cười nhẹ nhàng đã đứng trước mặt.

“Muội muội tới vừa đúng lúc, chúng ta tam tỷ muội đều đã ở đây, chỉ thiếu mỗi muội muội thôi. Thiếp thân còn tưởng rằng muội muội đã đi không từ giã rồi chứ.” Thân thiết ôm lấy cánh tay Hạ Cơ, dẫn nàng đi tới hành lang dài đầy ánh trăng.

Không phải hướng Huyễn Hải Bích Ba đài, trong lòng Hạ Cơ sợ hãi, cười nói: “Sao có thể chứ. Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu đây?”

Huyễn cung có bao lớn, các nàng chưa bao giờ biết, mỗi lần gặp Vũ chủ tử đều là tại Huyễn Hải Bích Ba đài, nơi đó quanh năm bao phủ bởi ánh mặt trời. Vũ chủ tử tựa hồ cực kỳ thích ánh mặt trời. Điểm này thật tình cờ trùng hợp với Hạ Cơ.

“Oa? Chẳng lẽ muội không biết?” Vẻ mặt Xuân Cơ kinh ngạc, quay mặt nhìn đến lúm đồng tiền của Hạ Cơ, trong mắt xẹt qua chút ghen tỵ. Trọn vẹn 10 năm, vì cái gì khuôn mặt này còn có thể vẫn giữ được nét ngây thơ tươi cười mới tới khi đó?

“Biết cái gì?” Hạ Cơ nghiêng đầu.

Sắc mặt dị thường của Xuân Cơ chớp loé, thu lại tươi cười, đổi thành thâm sâu lo lắng. “Thân thể chủ tử không khoẻ, muội muội nếu như không biết, vì sao lại tới đây?”

“Chủ tử làm sao vậy?” Hạ Cơ quá sợ hãi, lần này lại không có chút mảy may giả bộ. Mặc dù trước đã đoán được chút manh mối, nhưng chính tai nghe những lời này vẫn làm cho tinh thần nàng rối loạn.

Thấy nàng không giống đang giả bộ, ánh mắt Xuân Cơ chớp loé, mỉm cười nói: “Muội muội không cần lo lắng, chủ tử hiện tại ở Thương Minh cung, đi rồi sẽ biết.”

Hạ Cơ nhẹ nhàng ừ một tiếng, khoé môi lúm đồng tiền hãm sâu, lông mi dài rũ xuống, che lại lo sợ nghi hoặc cao ngất bên trong.

Giống như là vĩnh viễn cũng không đi tới cuối hành lang, một vầng trăng giống như mãi mãi không tròn đầy được, một tòa đình đài lầu hoa lệ giống như chưa từng tồn tại trước giờ…. Toàn bộ Huyễn cung đều như là ảo giác, sau khi người lạc vào cảnh giới kỳ lạ lại chân thật như thế.

Địa phương to lớn như vậy, cung điện tráng lệ như vậy, bên trong lại chỉ có một mình Vũ chủ tử. Càng đi, trong lòng Hạ Cơ càng cảm thấy vắng lặng, trước kia ở Huyễn Hải Bích Ba đài khi đó cho tới bây giờ cũng chưa từng có cảm giác như vậy. Có lẽ là vì, nơi đó có ánh mặt trời.

“Trong tay muội muội là gì vậy?” Quá mức an tĩnh luôn luôn khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái, Xuân Cơ phá vỡ trầm mặc, ánh mắt rơi vào trên tay Hạ Cơ.

Hạ Cơ sợ run lên, ánh mắt cong lên, giữa hàng lông mày thoáng hiện chút ngượng ngùng. “Đây là… uhm, đây là bức hoạ khi muội còn trẻ chưa hiểu chuyện vẽ….”

Khi nói chuyện, Xuân Cơ đã lấy bức hoạ, mở ra xem đến vị thiếu niên bên trong khi đó, trong mắt xao động thoáng hiện kinh diễm.

“Ngày xuân du lãng…, hi hi, hóa ra là người trong lòng muội muội, khó trách muội muội không muốn ở lại điện Hắc Vũ.” Nàng trêu ghẹo, cho tới giờ khắc này, toàn bộ hoài nghi đối với Hạ Cơ hoàn toàn bị xoá bỏ.

Khuôn mặt Hạ Cơ càng thêm đỏ, lại không cãi lại, chỉ cúi mắt ngại ngùng cười, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra.

Không lâu sau, một toà cung điện chạm trổ hùng vĩ xuất hiện trước mặt hai người, mà trước cửa cung điện, đứng gần trăm tên lính mang theo đao kiếm.

“Tỷ tỷ, nơi này sao lại…” Vẻ mặt Hạ Cơ mê mang nhìn về phía Xuân Cơ.

“Đừng sợ, là Ngôn phó điện chủ phái tới bảo vệ chủ tử.” Xuân Cơ an ủi vỗ vỗ tay nàng, giống như dụ dỗ một hài tử chưa hiểu thế sự.

Mà trên thực tế, trong mắt những người khác, nàng giống như một nữ tử yêu cười đến gần như ngu si khờ khạo, còn về phần cái gì mà lục đục với nhau, lòng dạ tâm cơ, căn bản không cách nào nghĩ tới nàng được. Nhưng lại quên mất, nàng đến từ Băng thành, một người từ nhỏ đã bắt đầu học cách như thế nào để sinh tồn trong chốn hậu cung.

Lúc tiến vào cửa điện không bị bất luận cái gì ngăn trở, Hạ Cơ cũng hiểu được chính mình giống như Ngôn Vệ nói vậy, đã không còn đường thối lui.

Đó là một toà cung điện kỳ dị mà rộng lớn, giống như lấy biển làm sàn, lấy trời làm đỉnh. Cẩm thạch từ chỗ cửa điện kéo dài tới giữa Bạch Ngọc đài ở giữa điện lớn, hành lang dài cùng với ngọc đài bên ngoài giống như một màu xanh trong suốt của biển lặng vậy, giống như nước biển thật vậy, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy sóng lưu chuyển, mà đỉnh điện lại giống như biển sao lấp lánh phát quang, phản chiếu trên mặt đất, đem toàn bộ toà cung điện lớn bao phủ dưới một bầu trời sao.

Ở giữa Bạch Ngọc đài là một chiếc lồng được phủ một mảnh lụa xanh mỏng, ẩn ẩn có thể thấy được trong đó có giường, cùng với trên giường là bóng người to lớn đang nằm.

Bọn người Ngôn Vệ đứng ở một bên hành lang ngọc thạch, ngoại trừ đã biết nhị Cơ Đông Thu ra, còn có bốn nam nhân cùng với một thiếu niên áo trắng. Bộ dáng Ngôn Vệ gầy yếu mảnh khảnh, vóc dáng bậc trung, thoạt nhìn xem ra cũng không xuất chúng, nhưng mà nhìn kỹ hai mắt sẽ phát giác trong ánh mắt hắn vững vàng và có nghị lực, dáng người cao ngất ngưng định, cực kỳ có hương vị nam nhân. Lúc này hắn đang để tay ở sau người, vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm phía sau màn lụa.

Còn lại bốn người Hạ Cơ chỉ nhận ra được một người, đó là Doanh phó thống lĩnh Hắc Giáp quân Đan Dương, mặt khác ba người còn lại, xem thân hình phong thái, hiển nhiên cũng đều không phải nhân vật đơn giản. Thiếu niên áo trắng mặt mày như hoạ, trái lại quen thuộc cực kỳ, một trong sứ giả Nguyệt Thần cung, nói vậy đây chính là người truyền tin tức mà Ngôn Vệ nhắc tới.

Đoàn người đang giằng co cùng với người trên Bạch Ngọc đài, không khí ngưng trệ, biểu thị sắp xảy ra cuồng phong bạo vũ.

Xuân Hạ nhị Cơ đã đến nhất thời phá vỡ sự cân bằng khéo léo này, Doanh phó thống lĩnh Hắc Giáp quân rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, quát to: “Bất quá đã là một phế vật bị trúng độc, các ngươi còn sợ cái gì?” Trong miệng tuy nói như thế, nhưng cũng không thấy hắn làm mẫu dẫn đầu, cũng không phải sợ hãi người bên trong, mà là đối với những điều chưa hề thấy ở đại điện cổ quái có chỗ cố kỵ.

Hạ Cơ há miệng thở dốc, không phát ra thanh âm. Vốn là Xuân Cơ kéo nàng, lúc này đổi thành nàng gắt gao nắm chặt cánh tay Xuân Cơ, ra vẻ lui về phía sau, hiển nhiên đối với việc này đã bị hù sợ rồi.

Xuân Cơ vẫn đang cười đến kiều mỵ, quay đầu liếc nàng một cái, nhỏ giọng trêu ghẹo nói: “Muội muội, muội cười thật đẹp, tỷ tỷ ta cũng nhịn không được muốn động tâm rồi…” Nói xong, quả thật đưa tay ngả ngớn sờ soạng khuôn mặt trơn nhẵn như mỡ đông kia.

Đang lúc nàng nói chuyện, Ngôn Vệ đã hướng về phía Bạch Ngọc đài đối diện, giương giọng nói: “Điện chủ không có việc gì chăng? Nhận được tin tức Nguyệt sử truyền tới, khiến thuộc hạ thực lo lắng.”

Hắn nhìn như hữu lễ, nhưng vẻ mặt hiên ngang, hiển nhiên đã sớm ôm ấp quyết tâm đập nồi dìm thuyền, lời ấy bất quá chỉ là thăm dò mà thôi.

Hạ Cơ cơ hồ là ngừng thở chờ đợi, dường như chưa phát giác ra sự khinh bạc của Xuân Cơ.

Trả lời đi. Chủ tử, mau trả lời đi… Trong lòng nàng thúc giục, ngón tay băng lãnh, lòng bàn tay non mềm bị mồ hôi làm ướt sũng.

Cùng một thời gian, những người khác cũng căng thẳng nín thở ngưng thần, kỳ vọng lại hoàn toàn trái ngược với nàng.

“Đã có tâm, sao không đến gần mà nói chuyện.” Giọng nói trong veo mà lạnh lùng của Vũ chủ tử trong trướng truyền ra, trước sau như một vô tình vô tự, cô độc ngạo nghễ.

Rõ ràng chỉ là thời gian nói chuyện ngắn ngủn, Hạ Cơ lại giống như từ trong cái chết hồi sinh lại, tại lúc tiếng nói của hắn vừa ngừng cơ hồ là ngã quỵ xuống đất.

Những người khác nghe tiếng đồng thời biến sắc, Ngôn Vệ nháy mắt với Xuân Cơ, ý bảo nàng tiến lên thăm dò hư thực, Nguyệt sử kia lại nhanh hơn một bước, bước trên thạch đạo.

“Một đám nhát gan.” Hắn cười lạnh, bước nhanh tới Bạch Ngọc đài. Áo trắng phất phới, đi tới giữa hành lang, nổi bật dưới trời sao biển xanh, đúng là cảnh đẹp ý vui, tại thời khắc khẩn trương như lúc này vẫn khiến những người khác trước mắt sáng lên.

“Phi Nguyệt đặc biệt tới hầu hạ chủ tử đứng dậy!” Một đường vô kinh vô hiểm đi đến trên Bạch Ngọc đài, Nguyệt sử cất cao giọng nói, ánh mắt khinh miệt đảo qua chỗ mọi người ở cửa điện, rồi sau đó giương tay vén lên lụa xanh mỏng, hiện ra người ở bên trong.

Vũ chủ tử nằm nghiêng hướng mặt về đại điện, một bàn tay gối dưới đầu, một bàn tay khoát lên trên đùi thon dài, da thịt lộ ngoài hắc bào sáng bóng như ngọc gốm sứ, giống như pho tượng.

Một khắc nhìn đến diện mục kia của hắn, ngay cả người bình tĩnh như Ngôn Vệ cũng không khỏi ngẩn ngơ, càng không cần phải nói những người khác. Phi Nguyệt Chung Cửu không dám tiến tới đụng hắn, mà im lặng thối lui đến một bên.

Hạ Cơ trước đã gặp qua, lúc này ngược lại vẫn bình thường, chỉ là đôi mắt đẹp chớp cũng không chớp cẩn thận đánh giá người trước mặt, hy vọng có thể nhìn ra hắn rốt cuộc xảy ra vấn đề gì.

Mà vốn dĩ Thu Cơ đang nhu mì điềm đạm tựa vào trên cửa điện lại đột nhiên lấy khăn tay che mặt, nhẹ nhàng khóc nức nở, không biết là vui sướng hay đau lòng. Trên mặt Xuân Cơ thu lại ý cười, gắt gao nhìn chằm chằm mặt Vũ chủ tử, thần sắc phức tạp. Đông Cơ lại hơi nhếch môi, vốn khuôn mặt lạnh như băng lúc này càng lạnh như sương mù dày đặc. Phản ứng của mọi người không giống nhau, trong lúc này ngoại trừ tiếng nức nở tinh tế của Thu Cơ, lặng ngắt như tờ.

“Thế nào, có như ngươi mong muốn?” Lông mi dài giương nhẹ, một đôi mắt đen phản chiếu ánh sao rạng rỡ chậm rãi đảo qua mọi người, khiến cho cung điện mỹ lệ cũng trở nên lu mờ.

Ngôn Vệ dẫu sao cũng là người đặc biệt, sau khoảnh khắc hốt hoảng, lập tức tỉnh táo lại, đồng thời quyết tâm của hắn càng trở nên kiên định hơn. Lập tức không còn chút chần chờ nào, cất cao giọng nói:

“Mọi người đều biết, ta ở điện Hắc Vũ gần trăm năm nay chưa từng gặp qua điện chủ. Lấy dung mạo người trước mắt, nếu không phải là giả mạo vậy chính là yêu nghiệt.” Nói xong, bỗng nhiên hét lớn. “Người đâu, bắt lại cho ta.”

Bị hắn quát, những người khác cũng đều hồi phục lại tinh thần, trong lòng mặc dù có cảm giác tội ác khi xúc phạm thần linh, nhưng so sánh với mạng sống nhỏ nhoi của mình, cho dù là Thiên hoàng lão tử, giờ khắc này chỉ sợ cũng không cho phép bọn hắn lùi bước rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.