Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 36: Chương 36: Điện lực siêu cường




Triển Dực không muốn ra ngoài, nhưng hắn muốn ăn cơm, Bạch Vũ bị bỏ đói tới nỗi muốn nổi nóng, hắn đành phải kéo Bạch Vũ ra ngoài mua đồ ăn.

Ra khỏi cửa, Triển Dực mới biết tình hình nghiêm trọng tới cỡ nào, ở bên kia nhìn thấy Lam Lạc, Triển Dực nhìn đi chỗ khác giả bộ không thấy, kéo Bạch Vũ đi ăn.

“Tôi muốn ăn fast food.” Bạch Vũ đề nghị.

Triển Dực nhíu mày nhìn hắn, “Fast food ở đâu?”

Bạch Vũ cầm tờ quảng cáo đưa cho hắn xem, trên đó là tiệm đồ ăn kế bên sân ngựa.

Triển Dực nhìn hắn, người này còn chưa chịu từ bỏ ý định.

Bạch Vũ thấy không được tới Junk Food lại bắt đầu tỏ vẻ cáu kỉnh, Triển Dực không nói gì, lái xe đổi hướng về phía sân ngựa.

Tình hình ở đó so ra còn loạn hơn cả trên phố, xe cảnh sát dừng đầy trên đường, đại khái vì ngựa máy tối qua nổi điên rất lợi hại, cho nên mặt cỏ và hàng rào đều bị phá tung.

Triển Dực liếc mắt thấy xe của Khải đậu ở ven đường, Bạch Vũ xuống xe, chả quan tâm Juck Food ở đâu, chạy nhanh tới sân ngựa.

Khải đang hỏi nhân viên công tác ở sân ngựa, cảm thấy có người vỗ vai mình, còn chưa thấy người đã nghe giọng nói, “Ngựa đâu?”

Khải xoay đầu lại, thấy Bạch Vũ.

Mục Tát chạy tới, “Đại vương, ngựa ở trong kho, toàn bộ đều tháo ra lấy linh kiện.”

Khải lập tức chạy đi tìm Triển Dực, chỉ thấy hắn đang đóng cửa xe, chậm rì rì bước tới.

“Dực Dực!”

Mục Tát chạy lại, thuận tiên khoác vai Triển Dực, “Tôi còn tưởng cậu muốn ngủ tới tối chứ.”

Triển Dực cảm thấy đói bụng, hỏi Mục Tát, “Có gì ăn không?”

Mục Tát cầm cái bao đồ ăn vặt tới, bên trong đều là thứ mà quỷ hút máu thích, Bạch Vũ ôm lấy ăn ngon lành, Triển Dực không có hứng thú, hỏi Khải, “Có tiến triển gì không?”

“Nghe nói tất cả máy móc đột nhiên đều không chạy, giống như bị trục trặc, sau đó bắt đầu nổi bạo, rất nhiều người bị té ngựa mà chết.”

Triển Dực nghĩ nghĩ, lấy tài liệu lúc nãy vừa mua được cho Khải, “Xem thử đi.”

Khải mở ra xem, lập tức gửi về cho Phương Húc, bảo hắn phát lệnh truy nã, tất cả mắt điện tử bắt đầu tìm kiếm tung tích nhân vật khả nghi.

Có điều Phương Húc phát hiện ra, có không ít máy đã bị hư, “Có thể bắt không được rồi!”

“Tất cả những thiết bị điện tử ở gần hắn đều sẽ bị hư, thật sự rất khó tìm.” Khải cau mày, “Hơn nữa nếu hắn cứ tiếp tục đi gây hỗn loạn kiểu này, khu thứ bảy sẽ xảy ra phiền phức lớn.”

Mục Tát cầm cái hộp kim loại đựng máu, “Tất cả mạch điện đều bị hủy, cảm giác giống như bị dư điện, nghĩ đi a, nếu hắn tới nhà xưởng có nhiều năng lượng hoặc nơi có nguồn điện cao, có lẽ sẽ gây ra trận nổ mạnh.”

“Nhìn dáng vẻ của hắn xem ra không phải vừa mới biến dị, không biết khống chế mới gây ra rắc rối… Rất giống như cố ý, còn rất bình tĩnh.” Khải cau mày, hỏi Triển Dực, “Đối phó với người này rất khó khăn.”

Triển Dực lại không có biểu tình gì, “Mang người tới nhạc viện xem thử đi, nếu mặc đồng phục, phỏng chừng cũng là sinh viên.”

Hắn nói xong, nhìn nhìn xung quanh, tìm quán ăn.

Khải lắc đầu, Bạch Vũ hiếu kỳ hỏi Mục Tát, “Dực Dực gần đây bị cái gì vậy? Tới kỳ hả? Lười quá xá lười.”

Mục Tát “Phốc” một tiếng, che miệng lại, “Đại vương, nói quá chính xác nha!”

Bạch Vũ không hiểu.

“Cái này gọi là chứng hỗn huyết tổng hợp.” Khải nói, “Một khi Dực đã lười thì hắn sẽ rất thèm ngủ hơn nữa còn dễ bị đói, giống y chang bị bệnh vậy đó.”

“Vậy khi phát bệnh thì sẽ thế nào?” Bạch Vũ tò mò hỏi.

“Ân, đó là vô cùng tùy hứng, cực kì phúc hắc cùng siêu cấp tiểu ác ma, kết hợp lại…” Mục Tát tổng kết, “Ngàn vạn lần đừng chọc hắn nha, hắn có thể sẽ cáu đó.”

“Bình thường hắn đã vậy rồi.” Bạch Vũ có chút buồn cười, “Cậu đừng nói là lúc bình thường hắn đã hiền lắm rồi nha…”

“Nó đó!”

Bạch Vũ còn chưa dứt lời, chợt nghe Mục Tát và Khải cùng đồng thanh nói.

Bạch Vũ âm thầm cảm thấy mình may mắn, mấy ngày trước không cho Triển Dực ngủ, chẳng phải rất đáng đánh lắm sao? Triển Dực không nổi điên thật sự là nể tình lắm rồi…

Đang nghĩ ngợi, ở nhà hàng đối diện đột nhiên có một người phóng ra.

Chạy cũng nhanh lắm a, người kia té xuống bên cạnh Khải.

Khải lùi ra phía sau, cúi đầu nhìn, chỉ thấy một người trẻ tuổi tóc vàng, bị đánh mặt mũi bầm dập.

Lúc này, Triển Dực cũng bước ra từ đó, trong tay cầm cái hamburger.

Hai bên nhìn thấy nhau, người trẻ tuổi lập tức bụm mặt đứng lên bỏ chạy.

“Kết cục duy nhất…” Mục Tát đồng tình.

Tất cả những cảnh viên có mặt đều yên lặng nhìn nhau, sau đó cúi đầu làm việc tiếp, tận lực không để Triển Dực chú ý tới mình.

“Đã điều tra ra thân phận.” Khải cầm tư liệu mà Phương Húc gửi sang đưa cho Triển Dực, “Tên là Trần Hàng, là sinh viên vừa mới bị đuổi khỏi nhạc viện. Có vẻ là sau khi bị đuổi mới bắt đầu phát sinh nổi loạn… Tạo thành cục diện này.”

Triển Dực xem ảnh chụp, đúng là rất giống người trong tấm ảnh do Parsi chụp.

“Tại sao lại đuổi? Bởi vì là người mang theo mầm bệnh?” Triển Chiêu xem xong tư liệu, cảm thấy có chút kì lạ, “Biểu hiện cũng tốt mà, thành tích cũng thế.”

“Hình như không phải, ai cũng biết hắn là người mang theo mầm bệnh, hắn bị đuổi là vì có khuynh hướng bạo lực.”

“Bạo lực?”

“Ở đây có bản ghi chép phạm tội bạo lực của hắn.” Khải đưa cho Triển Dực bản tư liệu thứ hai.

“Xâm phạm bạo lực?” Triển Dực lật xem, tựa hồ cảm thấy chơi rất vui, “Tính cách rất nóng nảy à.”

“Làm về nghệ thuật chẳng phải đều là người nhã nhăn ư?” Mục Tát lắc đầu, “Ai, làm cho đám ngựa này hư hết.”

“Hư hết là sao?” Bạch Vũ đối với máy móc vẫn luôn rất chấp nhất, “Có con nào còn nguyên không? Tôi muốn con màu trắng.”

“Đại vương, anh muốn ngựa máy? Em có một…”

Mục Tát còn chưa nói xong, chợt nghe “Ầm” một tiếng rất lớn vang lên, là truyền từ trên cao xuống.

Tất cả mọi người ngẩng đầu, cùng nhìn về một phương… Hướng đó là tòa nhà trong nhạc viện, ở đình tòa nhà hình gậy nhạc trưởng bị nổ mạnh, khói bốc lên cao, còi báo cháy hú ầm ĩ.

Thiết bị phòng cháy trong 30 giây liền bắt đầu hoạt động dập lửa.

“Ai nha, đỉnh gậy bị hủy.” Bạch Vũ lắc đầu, “Hôm nay đúng là loạn, ngày hủy hoại kiến trúc hả?”

“Dực.” Khải đột nhiên cầm thiết bị tới đưa cho Triển Dực xem, “Phương Húc tìm được camera ở hiện trường vụ nổ, quay lại từ vệ tinh.”

Triển Dực nhíu mày, “Xem ra có uy lực mạnh tới đâu cũng không đến mức làm rơi vệ tinh.”

Trong màn hình là hình ảnh Trần Hàng bước ra từ tòa nhà, ngẩng mặt tháo kính xuống, hai mắt màu đỏ nhìn chằm chằm mái nhà… Sau đó thì có một tiếng nổ rất lớn vang lên, nụ cười hiện ra trên mặt hắn, rất tà ác, bản chất người này rất xấu, mọi người có thể đọc được điều đó từ nụ cười của hắn.

“Hắn đang hướng về phía sân ngựa.”

Triển Dực ngẩng đầu nhìn con đường hướng về nhạc viện, mọi người cũng làm một động tác giống y như hắn.

Ngừng thở đợi một lát, quả nhiên ở phía cuối con đường xuất hiện một bóng người.

Người kia mặc đồng phục quý tộc rất dễ dàng nhận ra, tư thế tao nhã, bước đi không nhanh không chậm, giống như hoàn toàn không phát hiện phía trước có cảnh sát.

Nhóm cảnh viên nhìn xung quanh, xe chất đầy khắp nơi, tất cả đều có chút căng thẳng.

“Bạch Vũ.” Triển Dực đột nhiên mở miệng gọi.

“Hả?” Bạch Vũ đang nghiên cứu mấy con ngựa máy mà Mục Tát cho hắn xem, xoay đầu lại nhìn Triển Dực.

“Lấy hết năng lượng trong chiếc xe kia ra.” Triển Dực chỉ chiếc xe cảnh sát không bị khống chế ở trước mặt, đang bắt đầu lượn vòng tại chỗ.

Xe hơi và mô tô bây giờ đều sử dụng nguồn năng lượng mới, chỉ cần một cây thủy tinh nhỏ là có thể cung cấp năng lượng cho chiếc xe. Nguồn :

“Nga.” Bạch Vũ nhảy lên chiếc xe đang lượn, cũng không khởi động xe, mà là tìm vị trí tiếp năng lượng, một tay đút vào kéo hết ra ngoài.

Nháy mắt, chiếc xe lập tức dừng lại.

Mọi người nhìn nhau, ngay cả Trần Hàng đang tới gần cũng có chút bất ngờ.

Triển Dực gật đầu, “Thì ra chỉ có thể làm nhiễu sóng, không thể sinh ra động lực, là ảo thuật chứ không phải ma pháp.”

Bạch Vũ ngồi chồm hổm trên chiếc xe, đảo mắt thấy một chiếc mô tô đang hướng về phía mình, giơ tay chặn lại, tiếng thắng xe vang lên.

Bạch Vũ nghiêng đầu nhìn chiếc mô tô đâm vào mình giống như con bò điên cáu kỉnh… Cuối cùng “Rắc” một tiếng, lửa bắn bốn phía, mô tô bị hư.

Triển Dực liếc mắt nhìn Trần Hàng, lầm bầm, “Có thể khống chế hệ thống theo ý mình à, cao cấp nha.”

“Để xem còn có năng lực nào khác không.” Triển Dực đi ăn cơm cho nên không mang vũ khí, vươn tay hỏi Khải, “Có đao không?”

Khải rút ra một lưỡi dao rất mỏng hình chữ V đưa cho Triển Dực.

Triển Dực ném lưỡi dao về phía Trần Hàng… Lưỡi dao hình chữ V cho nên vừa ném một phát nó lại quay về trong tay Triển Dực.

Trần Hàng vươn tay sờ hai má… Có vết xước, máu nhỏ giọt.

“Xem ra không thể khống chế vũ khí lạnh.” Triển Dực mở miệng, “Tháo hết vũ khí sử dụng điện trên người xuống đi.”

Cảnh viên đều tháo hết toàn bộ, bên cạnh ngoại trừ mô tô và xe hơi thì không còn gì khác.

Trần Hàng vẫn chậm rãi bước lại, tới khoảng cách an toàn khoảng ba bốn mét, hắn dừng lại, vỗ tay, “Đoán không sai, nhưng tôi đang nghĩ sau khi bắt được tôi các người sẽ giam tôi ở đâu?”

Khải khẽ nhíu mày, đúng là một vấn đề nan giải, không thể nhốt trong phòng bịt kín xi măng, bây giờ cái gì cũng dùng điện tử để khống chế.

Triển Dực còn đang suy nghĩ, Bạch Vũ lại tò mò hỏi Trần Hàng, “Sao họ lại đuổi cậu?”

“Khuynh hướng bạo lực.” Trần Hàng nói, “Đại khái là vì nguyên nhân này, công bố ra ngoài cũng là cái này.”

“Cậu có khuynh hướng bạo lực có vẻ không phải ngày một ngày hai.” Triển Dực hỏi, “Tại sao phải đợi tới lúc này mới đuổi, lúc trước cậu cũng gây sự với giáo viên và bạn bè, sao giờ lại ra phố rồi? Không thể khống chế cảm xúc?”

Trần Hàng nâng cằm tự hỏi, “Bởi vì có người chọc giận tôi, sau đó tôi muốn tiến hóa.”

“Tiến hóa?” Khải nghi hoặc, “Cậu…”

“Tôi không phải người mang theo mầm bệnh.” Trần Hàng vô tội cắt ngang hắn, “Từ nhỏ tôi đã có điện trong người, cha mẹ và giáo viên đã sớm mang tôi đi kiểm tra, là âm tính, có lẽ tôi là người có công năng đặc biệt như người ta nói đi.”

Khải thấp giọng nói với Triển Dực, “Tất cả thiết bị kiểm tra đều là điện tử, mỗi một cái đều là bị hỏng sau khi báo nguy, nhưng mà hắn thật sự có đi làm kiểm tra hằng năm, kết quả là âm tính, lúc nhân viên kiểm tra máu, hắn cũng không có ở cạnh.”

“Nhưng hắn không phải hồng huyết, nếu không phải quỷ đỏ thì sao mắt lại có màu đỏ?” Mục Tát khó hiểu hỏi mọi người.

“Giống mới?”

“Dực Dực.”

Lúc này, Bạch Vũ đột nhiên chen vào một câu, “Người đó không phải hồng huyết cũng không phải quỷ đỏ, là thứ khác.”

Tất cả cùng nhìn hắn, “Là thứ gì?”

“Một giống nòi đã bị diệt sạch.” Bạch Vũ cười tủm tỉm nháy mắt với Triển Dực, “Giống của hắn là hồng ngung, lai giống của hồng huyết.”

“Hắn là huyết tộc?” Mọi người đồng thanh hỏi.

“Là thoái bộ.” Bạch Vũ cười xấu xa, “Mọi người cảm thấy tổ tiên của huyết tộc là huyết tộc sao? Nên nhớ rằng, tổ tiên của loài người là vượn và khỉ.”

Lúc này, Trần Hàng lấy ra thứ gì đó từ trong túi, thả ra… Là một dây xích bằng sắt rất dài, ánh bạc lóng lánh. Hắn vung dây xuống đất, ở dưới tóe lửa, xem ra sợi dây này chứa điện cao thế.

“Cái loại hồng gì gì đó…” Triển Dực túm áo Bạch Vũ, “Là trung thần hay gian thần?”

“Ân…” Bạch Vũ sờ cằm, “Sở dĩ hắn nóng nảy là vì hắn không thể khống chế sự phẫn nộ trong lòng, người tốt và người xấu chẳng phải chỉ khác ở chỗ có thể khống chế sự tức giận hay không thôi sao?”

Bây giờ tất cả vũ khí đều không dùng được, cho dù là súng ống, trong đạn cũng có điện, đó là vì trong súng và đạn đều được gắn con chíp, giúp cảnh sát quản lý dễ hơn.

Chỉ có vũ khí lạnh mới có thể tập kích Trần Hàng, nhưng người đứng trước mặt xung quanh lại có điện bao quanh, cho dù là huyết tộc mạnh nhất, cũng không thể chịu đựng nổi đi?

Triển Dực hỏi Bạch Vũ, “Có cách giải quyết không?”

Bạch Vũ còn nghiêm túc suy nghĩ, trả lời, “Đàm phán đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.