Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 44: Chương 44: Khu phế F




Sáng sớm ngày hôm sau, Triển Dực đã thức dậy từ sớm… Chuyện là, giấc mơ đêm qua làm hắn cảm thấy không được tự nhiên.

Về phần hắn mơ thấy cái gì thì cả đời này Triển Dực cũng sẽ không nói cho bất kỳ ai biết, có điều cảnh trong mơ quá mức chân thật, cho nên Triển Dực cảm thấy hình như hắn có chút chịu thiệt.

Tới giờ ăn sáng vẫn không thấy mặt mũi Bạch Vũ đâu, nhưng mà không có hắn thì ở đây cũng đủ náo nhiệt lắm rồi, Không Thiền cứ không ngừng lải nhải, Clary thì dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm Triển Dực, Tiếu có thể xem là bình thường nhất, ngồi nghiên cứu vấn đề cải tiến tốc độ xe hơi với Khải, Mục Tát thì cầm ly máu, vừa uống vừa đọc báo.

Triển Dực thở dài, đúng là không thể thích ứng với cuộc sống tập thể kiểu này.

Lúc này Tina đến báo tin, “Sau bữa sáng, mọi người phải lên phòng họp, Louis nói có nhiệm vụ mới.”

Trong phòng họp, Louis đang xem tài liệu, cửa phòng đột nhiên mở ra nhưng chẳng có ai bước vào…

Hắn khẽ nhíu mày, sau lưng chợt vang lên giọng nói, “Trường học?”

Louis giật mình đứng phắt dậy, “Rầm” một tiếng, chiếc ghế dựa bị bật ra đằng sau.

Nhưng xoay đầu lại nhìn, chẳng có ai cả.

“Cậu lấy mấy tài liệu này ở đâu thế?” Bây giờ thì giọng nói vang lên từ phía trước, Louis xoay người xem… Ở phía đối diện bàn họp, chẳng biết Bạch Vũ đã tới tứ khi nào, hắn đang ngồi chễm chệ trên ghế, gác hai chân lên bàn, xấp tài liệu mà Louis đang xem ban nãy bây giờ đã bay vào trong tay hắn.

Bạch Vũ lật xem tài liệu, “Đây chỉ là một trường học bình thường không thể bình thường hơn, có thể tìm ra được manh mối gì sao?”

Louis thở dài, “Anh có thể đừng thoắt ẩn thoắt hiện như ma có được không?”

“Có hả?” Bạch Vũ ngơ ngác nhìn Louis.

Cửa phòng lại một lần nữa mở ra, lần này người tới là Triển Dực bọn họ.

“Dực Dực!” Bạch Vũ vừa nhìn thấy Triển Dực liền bổ nhào tới, có điều chẳng biết sáng nay Triển Dực ăn trúng cái gì, mặt mày cứ hầm hầm, vừa thấy Bạch Vũ nhào tới liền giơ chân đá, Bạch Vũ cả kinh lập tức né tránh.

Clary và Tiếu đi theo phía sau cũng kinh ngạc khi nhìn thấy.

Mục Tát chậc chậc hai tiếng, lắc đầu, “Ai nha, Dực Dực hôm nay có vẻ tới kì khó ở rồi nha.”

“Khụ khụ.” Louis ho khan vài tiếng, phát tài liệu cho mọi người, Tina cũng đã mở sẵn vi tính.

“Nhiệm vụ của mọi người lần này là phải trà trộn vào một học viện.” Louis sờ cằm, “Ngôi trường này có chút đặc biệt.”

“Khu phế F?” Tiếu vừa xem tài liệu vừa nhíu mày, “Chỗ đó mà cũng có học viện á?”

“Cho nên mới nói là có chút đặc biệt.” Louis giải thích, “Khu phế F là một trong những khu bị ô nhiễm nhất ở khu thứ năm, bên trong có rất nhiều nhà xưởng lớn, còn có phần tử phản xã hội, con người sống ở khu giáp ranh, mọi người hẳn là cũng biết rồi.”

Triển Dực lật xem tài liệu rất nhanh, có chút khó hiểu, “Đây là trường học quý tộc?”

“Đúng vậy, học viện trong khu phế F, học sinh ở đó… Phải nói thế nào nhỉ, bọn họ là đám hậu duệ cũng những quý tộc đang xuống dốc.” Louis khép tài liệu lại, “Trong số đó cũng có hậu duệ của phản quân.”

Tất cả đều nhíu mày, Clary nheo mắt lại hỏi, “Nga? Thì ra có sự tồn tại của bọn họ à?”

“Mấy đứa học sinh này cũng không còn nhỏ, tuy rằng quy mô của học viện không lớn nhưng tổ chức thì vô cùng nghiêm mật, có vài người cũng khá giỏi.” Louis đứng lên, trên màn hình lớn xuất hiện gương mặt của vài học sinh.

“Chẳng qua cho dù bọn họ có giỏi tới đâu thì đều không thể thoát khỏi vận mệnh bị giẫm đạp.” Louis gõ màn hình, “Cho nên chúng tôi mới nghi ngờ rằng chuyện phản quân lần này có thể có sự tham gia của những người đó.”

Triển Dực giương mắt nhìn, “Nếu quả thật là vậy, làm phản quân cũng hợp lý thôi, các người không cho bọn họ đường sống, bọn họ chỉ có thể phản kháng.”

“Tôi cũng đâu phải người đặt ra quy định đó.” Louis bất đắc dĩ nhún vai, trốn tránh trách nhiệm một cách trắng trợn, “Gần đây vừa vặn xảy ra một vụ án, ngay trong học viện này, có một vị giáo viên bị mưu sát.”

Louis mở cho mọi người tấm hình của nạn nhân, ai cũng muốn cười.

“Đây là giáo viên á?” Không Thiền nhìn người trên màn hình, cái trán bóng lưỡng, thân hình cao to, “Thấy giống mấy ông nội man rợ đấu quyền anh hơn.”

“Chắc là trước khi làm giáo viên hắn từng làm nghề đó.” Louis cười cười.

Khải nghĩ nghĩ, “Hắn là giám thị kiêm phụ trách quản lý đám học sinh đó phải không?”

“Thông minh, không hổ là đời sau của quý tộc.” Louis gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng.

Trên mặt Khải cũng chẳng có biểu tình gì là vui vẻ.

“Quá phận rồi đó nha.” Mục Tát nhíu mày, “Học viện như vậy chẳng khác nào tù giam.”

Bởi vì yêu cầu của pháp lệnh, tất cả hậu duệ của phản quân đều sẽ được đối xử như con người, được giáo dục dạy dỗ đàng hoàng. Tất cả giáo viên đều được mời tới theo yêu cầu của bọn họ, đương nhiên, bọn họ cơ bản là hậu duệ của phản quân, cho nên bên trong không hề thiếu nhân tài, có tri thức phong phú. Nhưng ngôi trường phải nằm trong phạm vi khống chế của huyết tộc, cho nên… Có vài giáo viên nghiêm khắc cũng là chuyện bình thường.

“Giám sát thì giám sát, cần gì phải kiếm cớ phiền phức như vậy.” Triển Dực hỏi Louis, “Nơi này không có quỷ đỏ, tra được cái gì chứ?”

“Nhiệm vụ của mọi người lần này là cải trang vào bên trong học viện tra án, đi thăm dò những học sinh này, tôi nghi ngờ trong số họ có người là quỷ đỏ.” Louis bảo Tina đổi hình ảnh.

Trên màn hình bây giờ xuất hiện một người thanh niên đứng trong ngõ hẻm, chẳng biết hắn đang cầm gì trong tay, hình như là một cái thùng lớn, nhìn không rõ lắm, nhưng tấm ảnh này có thể chụp được một giây khi hắn xoay đầu lại, trong mắt ánh lên màu đỏ… Giống như đèn sau của xe hơi vậy, giữa màn đêm hiện ra một đôi mắt đỏ, đúng là vô cùng quỷ dị.

“Người này tên là Stoja, học sinh của trường đó, tên này chắc là anh không xa lạ nhỉ?” Louis hỏi Bạch Vũ.

Bạch Vũ thật ra lại kinh ngạc, “Stoja… Tên đó là hậu duệ của Stoja?” Nói xong, hắn còn cố ý nhìn lên màn hình, “Ừm… Nhìn kỹ thì cũng giống đó. Nhưng hắn và tổ tiên của hắn đều là con người, hơn nữa còn xem đó là vinh quang, bọn họ nói cái gì mà huyết tộc chỉ là sinh vật cấp thấp, cơ mà sao hậu duệ lại biến thành quỷ đỏ thế này?”

“Người thanh niên này vô cùng nguy hiểm.” Louis đưa lý lịch của hắn cho mọi người xem, “Hắn cực kì thông minh, hoàn hảo về mọi phương diện, nhưng bình thường đều cố tình giấu đi, mặt khác hắn còn nằm trong diện tình nghi dính tới những vụ bạo lực, chỉ tiếc là không tìm ra chứng cứ. Phiền phức nhất là cả khu phế F đều… nghe theo lời hắn, hắn tuy còn trẻ tuổi nhưng đã là người đặt ra quy định ở khu phế F, đương nhiên… là qui tắc ngầm.”

“Nga… Xem ra hắn được di truyền tính xúi giục của tổ tông.” Bạch Vũ cười cười, “Stoja giống như lốc xoáy vậy, sẽ hút rất nhiều người ham thứ kì lạ, có điều tôi không cảm thấy hắn là người có mị lực, hắn giống kẻ có công năng đặc biệt hoặc chơi trò thôi miên lừa đảo thôi.”

“Nếu chỉ là học sinh thì không khó khăn a.” Clary có chút mất hứng.

“Đừng xem thường bọn họ.” Louis chỉ chỉ vị giáo viên cao to, “Có muốn xem hình chụp thi thể của hắn không?”

Tất cả mọi người đều có chút ngạc nhiên.

Louis gật đầu với Tina, Tina liền mở cho mọi người xem.

Vừa nhìn thoáng qua ai cũng phải nhíu mày, cái gọi là ‘ảnh chụp thi thể’ xác thực mà nói thì đó là ‘ảnh chụp tứ chi’, thịt máu trộn lẫn thì không nói, cơ thể thì bị xé xác thành mấy phần, vô cùng tàn nhẫn.

“Cái này không thể nào do người làm được.” Khải nhíu mày, “Hắn chết ở đâu?”

“Trong toilet trường, là nơi duy nhất không có camera, đương nhiên đó là trước đây, bây giờ thì cũng gắn luôn rồi.”

Triển Dực nhíu mày, “Sao hắn lại chết?”

“Làm sao tôi biết được.” Louis nhún vai, tựa như lại muốn trốn tránh trách nhiệm.

Triển Dực nhìn hắn.

Nhìn nhau một hồi Louis cũng phải chào thua, “Được rồi, hắn ăn hiếp một nữ sinh trong trường.”

Mọi người nhíu mày.

Mục Tát bĩu môi, “Mất nết vậy sao? Ăn hiếp thế nào? Để tôi xem xem hắn chết như thế có đáng không.”

Louis gãi đầu.

Tina cho mọi người xem ảnh chụp, “Đây là nữ sinh đó, còn đây là thi thể của cô ấy.”

“Tại sao nữ sinh đó lại chết?” Không Thiền khó hiểu, chỉ thấy trên cổ thi thể có vết bầm rất rõ ràng, là bị bóp chết.

“Ừm…” Louis hơi do dự.

“Nữ sinh kia phản kháng trong lúc bị xâm phạm, tên kia không khống chế được đã bóp cổ chết nữ sinh.” Tina mở lại đoạn phim quay cảnh hành hung lúc đó.

“Tên đó rõ ràng biết có gắn camera nhưng sao vẫn còn muốn làm vậy, không sợ nữ sinh đó tố cáo à?” Triển Dực bình tĩnh hỏi Louis, “Hay là nói đây không phải là lần đầu tiên, hắn chưa từng bị trừng phạt trước đây, nhưng lần này nữ sinh kia lại phản kháng cho nên hắn nỡ ra tay giết người, nếu không bị xé xác thì hắn vẫn có thể sẽ tiếp tục làm vậy?”

Louis giơ tay đầu hàng, “Khu phế F cũng có tổ chức cảnh sát, vụ án của hắn thuộc về tổ hình sự, không nằm trong phạm vi quản lý của tôi, chúng ta chỉ có thể bàn về quỷ đỏ.”

“Vụ án này chẳng có chút gì là mỹ cảm.” Clary tỏ vẻ phản cảm, “Tuy rằng con người rất thấp hèn…” Hắn tạm dừng một chút, nhận thấy Tiếu và Triển Dực đang nhìn mình khinh bỉ.

“Quên nói với mọi người.” Louis chỉ vào tên giáo viên, “Hắn là huyết tộc.”



“Huyết tộc mà xấu dữ vậy đó hả?”

Không Thiền và Clary trăm miệng một lời, những người còn lại cũng gật đầu khó hiểu.

“Sai trọng điểm rồi.” Louis bất đắc dĩ.

“Có thể xé xác hồng huyết…” Triển Dực nhìn tấm hình, “Có camera chẳng lẽ không quay được ai vào toilet với hắn à?”

“Không quay được.” Louis lắc lắc đầu, camera có khoảng 10 giây bị nhiễu sóng, trước mắt vẫn chưa tra ra là máy làm nhiễu sóng đặt ở đâu.

“Xé xác một hồng huyết chỉ mất mười giây đồng hồ?” Mục Tát có chút khẩn trương, “Tôi chắc là không cần đi điều tra phải không?”

“Đương nhiên, cậu là pháp y mà.” Louis gật đầu, Mục Tát thở phào nhẹ nhõm.

“Năm phút sau xuất phát.” Triển Dực ra lệnh.

“Hả…” Louis há hốc.

Triển Dực nhìn hắn, “Anh còn muốn bổ sung gì sao?”

“À không không…” Louis mỉm cười, “Tôi còn chưa nói tan họp.”

Triển Dực vẫn bình tĩnh nhìn Louis.

Louis bất đắc dĩ nói, “Tan họp…”

Mọi người đứng dậy bước ra ngoài.

Ánh mắt của Bạch Vũ lướt qua mọi người, cuối cùng dừng trên xấp tài liệu của Louis.

Chờ Triển Dực bọn họ đi hết, Bạch Vũ liền mỉm cười, “Nói nghe nè Louis ~”

Louis ngẩng đầu nhìn hắn, có chút mất tự nhiên, “Làm sao?”

“Cậu làm việc cho ai?” Bạch Vũ hứng thú hỏi.

“Trung tâm an toàn.” Louis trả lời rất chỉnh chu.

“Sau khi đám quý tộc diệt vong, là ai dẫn dắt cả thế giới này?” Bạch Vũ mỉm cười hỏi, “Tôi rất ngạc nhiên, tại sao năm đó không xử quyết hết đám hậu duệ của nhóm phản quân đó đi, để vĩnh tuyệt hậu hoạn, còn không thì xóa trí nhớ bọn họ, để bọn họ dung nhập vào thế giới mới sống một cuộc sống mới, làm chi mà phải chọn một cách quá chi là chẳng ra làm sao này, bảo tồn huyết mạch của bọn họ, điều tra lịch sử của bọn họ, lại còn muốn áp bức tra tấn bọn họ, là ai nghĩ ra cách này vậy?”

Louis cười khổ, “Tôi không biết.”

Trong mắt Bạch Vũ đột nhiên ánh lên nụ cười quỷ dị, “Cậu không cần nói, chỉ cần suy nghĩ là được.”

Louis cả kinh, thối lui ra sau, hắn nhớ tới bạch huyết tộc có khả năng đọc suy nghĩ của người khác thông qua ánh mắt…

“Ha hả.” Bạch Vũ cười gượng hai tiếng, đút tay vào túi, bước ra ngoài, “Quả nhiên càng ngày càng thú vị.”

Louis nhíu mày đứng tại chỗ, không rõ Bạch Vũ đã nhìn thấy cái gì, có cái gì hắn không nhìn thấy hay không.

Triển Dực ngồi vào xe, vừa mới khởi động, Bạch Vũ đã chui tọt vào, cười với hắn.

Triển Dực không thèm để ý tới.

“Giận hả?” Bạch Vũ một tay khoác lên lưng ghế, nhìn Triển Dực, “Từ sáng tới giờ tôi có chọc gì cậu đâu ~”

Sắc mặt Triển Dực dịu đi vài phần, dù sao cũng là do mình tự mơ thấy giấc mơ quái đản, không thể nào đổ hết lên đầu Bạch Vũ được.

“Chẳng phải chỉ là giấc mơ thôi sao?” Bạch Vũ mỉm cười nhìn biểu tình khiếp sợ của Triển Dực, tựa hồ rất thỏa mãn, “Tối nay có muốn làm tiếp…”

Không Thiền vừa mới nhảy lên mô tô, liền nhìn thấy cửa xe của Triển Dực phía trước đột nhiên bật mở, Bạch Vũ bị đạp ra ngoài, ngã xuống đám cỏ màu tím, mấy con sói đang ngủ gật cũng tò mò ngẩng đầu nhìn hắn.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Bạch Vũ ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn thì thấy Triển Dực đã lái xe đi mất rồi.

“So với tin đồn thì hắn còn bạo lực hơn nhiều.” Tiếu kinh ngạc nhìn chiếc xe đã bay đi xa.

“Đó không phải là bạo lực.” Bạch Vũ đứng lên, phủi phủi cây cỏ dính trên người, “Chỉ là người ta đang ngại ngùng mà thôi ~”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.