Huyết Phượng Kiều Mị Vương Phi

Chương 16: Chương 16




- Hôn sự... Của thần nữ???

Thiên Dương Huyết Phượng nhíu mày đầy nghi hoặc. Cái gì chứ? Đùa sao? Hôn sự gì chứ, trước giờ nàng chưa từng nghe phụ vương cùng ca ca nhắc qua.Nghĩ nàng đang là một nữ tử tự do vô ưu, vô lo, đột nhiên có một cái hôn ước trói buộc thật sự rất đau đầu a. Lại nói hôn phu của nàng kẻ kia rốt cùng là ai nàng không hề biết. Phụ vương a, sao trước giờ chưa từng nghe ngươi nói đến? (TDH: Phượng Nhi a, ngươi đi 13 năm, là 13 năm đó, bản vương lấy đâu ra cơ hội mà nói?)

- Ngươi không biết sao? - Thái hậu từ tốn hỏi

- Thần nữ không... - Nàng vẫn chưa hết kinh ngạc, cố giữ lễ tiết cung kính trả lời.

Thái hậu thở dài, lắc đầu

- Thiên vương cũng thật... Chuyện hệ trọng như vậy sao có thể... Thần Nhi, con ra đây

Từ phía sau cánh cửa, chàng thanh niên bước ra, tóc bạch kim bay trong gió, gương mặt mĩ chẳng thua gì nữ tử, hắn trong bộ tử y uy dũng, nhếch môi cười đạm mạc. Hắn nhìn nàng thoáng qua rồi quay về phía thái hậu, dáng điệu cung kính:

- Thái hậu nương nương...

Thái hậu phất tay, hiền từ cất tiếng.

- Thần Nhi... Nàng ấy là hôn thê của con, Thiên Dương Huyết Phượng

Hắn quay lại nhìn nàng, đáy mắt sâu thâm thẩm.

- Chiêu Yến quận chúa, xin chào

Nàng cụp mi, khẽ khàng nhún chào. Lòng thầm khinh bỉ tên Hoàng Khiếu Thần chết tiệt, mới hôm qua còn nửa đêm vào khuê phòng nàng, làm tên mặt dày đấm đá cỡ nào cũng không chịu đi hôm nay thế nhưng đứng trước nàng ra vẻ thanh cao, làm như mới gặp không bằng. Cơ mà thế quái nào nàng lại có hôn ước với tên cẩu huyết này vậy chứ.... AAAAAAA.... Thiên Dương Huyết Phượng nàng cũng có ngày rơi vào tình trạng ngu ngơ thế này. Thật.... Chẳng biết nói gì. Cơ mà dù sao bản quận chúa cũng không lấy ngươi đâu.

- Phượng Nhi, nó là hôn phu của con,Khải Vương- Hoàng Khiếu Thần.

Hoàng Tuyết Nhã đứng bên cạnh im lặng nãy giờ chợt cất tiếng.

- Phượng Nhi, Hoàng Khiếu Thần hắn được người đời xưng một cái chiến thần vương gia a, cùng ngươi thật sự là thần tiên quyến lữ a.

- A...

Nàng chỉ a một tiếng rồi thôi. Thâm tâm nàng lại lần nữa trỗi dậy. Không nghĩ tên vô liêm sĩ này chính là vị Khải Vương người đời ca tụng ấy. Thật là, trước đây nàng còn tôn trọng Khải Vương... Miệng đời đúng là không tin được ( ai nha, Thần ca bị Phượng tỉ trù dập đáng thương HKT: phải đó, thấy tội nghiệp ta không Leby: A, cái đó thì không). Hắn cái gì về nàng cũng biết nhưng nàng với hắn không biết cái gì. Hoàng khiếu Thần tên này... Nhất định không thể tin tưởng.

- Quận chúa, ngươi nghĩ gì mà đăm chiêu vậy? - Hoàng Khiếu Thần vờ quan tâm hỏi, cuối xuống nhìn nàng bằng ánh mắt “ ta thừa biết ngươi đang bêu xấu ta” làm cho nàng có chút chột dạ.

- Thôi, ai gia mệt rồi, các ngươi đều lui cả đi - Thái Hậu đưa tay dai dai thái dương, mệt mỏi cất tiếng.

- Chúng thần cáo lui...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.