Hy Vọng Của Nhan Họa

Chương 46: Chương 46




Chiều hôm sau, khoảng bốn rưỡi chiều Kỳ Trạch đã tới nhà của Nhan Họa.

Bởi vì Nhan Họa bị thương ở chân nên mẹ cô cũng không đi cùng bố cô đến công trường nữa mà ở nhà chăm sóc cho con gái, nghe thấy tiếng chuông cửa, trong lúc nhất thời bà vẫn chưa kịp phản ứng, lúc mở cửa thấy một cậu bé đeo ba lô, tay cầm sách thì cảm thấy rất ngạc nhiên.

“Cháu chào bác gái, cháu tới để gia sư cho Nhan Họa ạ.” Kỳ Trạch lễ phép nói, đồng thời còn nở một nụ cười hiếm thấy.

Một cậu bé vừa lễ phép vừa khôi ngô tuấn tú đúng là khắc tinh của những người phụ nữ trung niên, mẹ Nhan lập tức cười đến híp cả mắt, nhiệt tình mời cậu bé vào, nói: “A Trạch tới đó à! Bây giờ vẫn chưa tan học mà? Sao đến sớm thế cháu? Như vậy có làm ảnh hưởng đến việc học của cháu không? Cứ để tan học rồi đến cũng được mà, không cần phải thế này đâu…”

“Bác gái yên tâm, không vấn đề gì đâu ạ. Với lại cháu tới đây cũng coi như học cùng Nhan Họa rồi, giống như khi học nhóm bình thường vậy ạ. ”

Nghe cậu bé giải thích, mẹ Nhan càng thêm vui vẻ hơn, chỉ cần không làm phiền đến người ta là được rồi.

Kỳ Trạch đi vào nhà họ Nhan, đứng ở bên ngoài thay dép đi trong nhà, ánh mắt liếc nhìn một lượt bên trong, từ ngoài cửa nhìn vào là phòng khách, sau đó có thể thấy cả phòng bếp và ban công. TV trong phòng khách đang mở nhưng không có ai xem, cậu đoán có thể Nhan Họa đang ở trong phòng mình hoặc là ở thư phòng…

Từ khi rời khỏi trường về đây, cậu vẫn luôn mang một dáng vẻ điềm tĩnh dù nội tâm đang cực kỳ kích động, hoàn toàn che dấu tâm tư của mình vào bên trong. Mẹ Nhan thấy Kỳ Trạch phong thái chững chạc thì càng thêm yêu mến.

“A Họa đang ở thư phòng, cháu vào đó đi.” Mẹ Nhan nói xong rồi vào bếp pha trà cho cậu.

Kỳ Trạch đã tới nhà Nhan Họa hai lần nên không cần ai dẫn đường mà có thể tự mình đi đến thư phòng luôn, cho nên cậu bèn chậm rãi đi lên tầng hai, tầng này có ba phòng tất cả, hai phòng là của hai chị em Nhan Họa, phòng còn lại chính là thư phòng.

Cửa phòng không đóng, Kỳ Trạch đi tới gần, hô hấp có phần rối loạn, cậu hít một hơi thật sâu để kìm nén tâm trạng của mình, cuối cùng mới ra vẻ bình tĩnh bước đến.

Tiếng gõ cửa vang lên, Nhan Họa đang ngồi học tiếng anh bèn quay ra nhìn, lập tức thấy một cậu con trai đang đứng bên ngoài, một tay cầm sách còn một tay đặt trên cánh cửa. Chắc hẳn là cậu ấy vừa ở trường về, trên người vẫn mặc đồng phục của trường, áo sơ mi trắng và quần tây đen, toàn thân toát ra vẻ thư sinh nhã nhặn, song vẫn có phần trưởng thành nam tính, vóc dáng tuy gầy nhưng không hề yếu đuối.

Nếu xét khuôn mặt và phong thái thì có thể chấm cho cậu ấy 95 điểm, còn lại 5 điểm là vì cậu ấy vẫn mang một chút nét ngây ngô của một cậu con trai. Nhan Họa đã gặp Kỳ Trạch khi đã trưởng thành vào mười năm sau, phải nói là khi đó anh toát ra một loại hormone nam tính vô cùng quyến rũ, mang theo sự từng trải qua năm tháng.

Nghĩ đến đây, Nhan Họa có chút mất tự nhiên, song cô vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nói: “Cậu đến rồi à, vào đây ngồi đi. ”

Kỳ Trạch đi tới đặt ba lô xuống bàn, sau đó ngồi xuống đối diện cô.

Bởi vì chỉ có hai người trong một không gian yên tĩnh, cho nên trong lòng cả hai đều có phần không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn cố gắng tỏ ra thản nhiên. Nếu như là ngày thường, với sự nhạy cảm của Kỳ Trạch thì chắc chắn có thể phát hiện ra sự khác thường của Nhan Họa, đáng tiếc hiện giờ tâm tư của cậu cũng đang rối bời, cho nên ai cũng tự cho là đối phương đang rất bình tĩnh.

Chắc là Kỳ Trạch (Nhan Họa) vốn không hề có tình cảm gì đặc biệt với mình rồi…

“Đây là đề thi thử Bàn Tử đưa cho mình.” Kỳ Trạch lấy trong ba lô mấy bài thi đưa cho cô, “Còn nữa, đây là bài giảng hôm nay của lớp cậu, do Bàn Tử và Đàn Tử viết, bên trong còn có cả thời khóa biểu mới của khoa các cậu nữa. ”

“Cảm ơn cậu. ”

Nhan Họa sau khi nói cảm ơn liền bắt đầu mở đống sách vở mà Kỳ Trạch mang tới, có đầy đủ đề thi ngữ văn, số học, tiếng Anh, xem ra hôm nay đi học toàn là làm bài kiểm tra rồi.

Nhan Họa vừa nhìn vừa suy tư, mặc dù bây giờ đang ở nhà nghỉ ngơi, nhưng thời gian nghỉ ngơi và làm việc của cô vẫn rất cố định, căn bản không có thừa thời gian để ngủ nướng…, vẫn đúng giờ thức dậy, sau đó trừ ăn cơm và nghỉ ngơi ra thì hầu như cả ngày đều dành cho việc học. Hôm nay cô đã lên kế hoạch học tập tại nhà cho mình, làm thế nào mà kể cả khi ở nhà học thì vẫn phải giữ được thành tích tốt…

Đúng lúc này thì mẹ Nhan bưng trà tới, trà này là được bố Nhan mua về khi đang đi công tác ở tỉnh khác, nguyên liệu còn có cả các loại hoa, rất thích hợp với thể chất của những người trẻ.

“Hai con uống trà trước đi.” Mẹ Nhan đặt khay xuống rồi rót trà cho Kỳ Trạch.

“Cảm ơn bác ạ.” Kỳ Trạch cười nói.

Nhan Họa không ngẩng đầu mà liếc cậu một cái, nhận thấy tuy cậu vẫn mang nét ngây ngô, nhưng lại rất biết lấy lòng người lớn, làm cho người ta rất khó cự tuyệt, dáng vẻ phải nói là khác hẳn khi nói chuyện với bạn bè trong trường.

Mẹ Nhan đưa trà và hoa quả tới, cười híp mắt nhìn hai người đang ngồi trước bàn học, sau đó dặn dò mấy câu rồi đi ra ngoài.

Kỳ Trạch nhấp một ngụm trà, phát hiện mùi vị của nó rất nhẹ, có cả hương hoa và trái cây trong đó, lúc nuốt xuống thì cảm thấy hơi ngọt, đúng là trà ngon.

Sau khi uống nửa chén trà, tâm trạng của cậu cũng bình tĩnh hơn đôi chút, dò xét nhìn Nhan Họa một cái rồi nói: “Hôm nay cậu cảm thấy thế nào? Chân có còn đau không?”

“Hôm nay là ngày thứ ba rồi, chỉ cần không động mạnh đến nó thì cũng không thấy đau.” Nhan Họa đáp, sau đó cũng lén nhìn cậu một cái rồi rũ mắt xuống, “Thầy chủ nhiệm đã phê duyệt giấy xin phép nghỉ của cậu rồi sao?”

“Ừ, mình để lại ở chỗ bác bảo vệ rồi, từ nay nếu muốn về sớm thì mình chỉ cần nói với bác một tiếng thôi là được. ”

“Thì ra là vậy. ”

Nói được hai câu, bầu không khí lại trở nên yên lặng.

Trong lòng hai người đều rất bối rối, căn bản là vì cả hai vẫn chưa thân nhau lắm, cho dù dạo này có gặp nhau nhiều vì chuyện học nhóm, nhưng bên cạnh luôn có một đám người, cho nên hai người cũng không tiếp xúc với nhau nhiều, lại càng không nói đến chuyện tiến thêm bước nào. Nói đến cũng thấy xấu hổ, rõ ràng cơ hội tốt như vậy, nhưng cả hai vẫn giống như người xa lạ vậy.

Nhan Họa nắm chặt cây bút trong tay, trong lòng hơi do dự, cho đến khi mở đề thi ra thì mới thầm quyết định.

Thôi, lo học trước đã =v=.

Nhan Họa làm bài số học trước, làm xong lại so đáp án, sau đó chọn ra một số điểm khó không giải quyết được rồi nhờ Kỳ Trạch giảng cho.

Kỳ Trạch chỉ cần nhìn đề một cái, hầu như không cần suy nghĩ gì mà ngay lập tức viết các công thức liên quan ra rồi giảng cho cô, Nhan Họa thầm nghĩ quả không hổ danh là người đứng nhất ban khoa học tự nhiên. Với lại, so với khoa bọn họ thì đề toán của khoa Văn có phần dễ hơn, cho nên đối với cậu ấy lại càng không có gì khó khăn.

Đúng là tức chết mà! Nhan Họa thật sự rất hâm mộ mấy người bên ban khoa học tự nhiên, hồi trước nếu không phải cô kém môn Lý thì cô cũng đã chọn học ban khoa học tự nhiên rồi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc một người đang giảng một người lắng nghe thì bất chợt vang lên tiếng bước chân đập thùng thùng, hai người đồng thời giật mình nhìn ra cửa thì thấy Nhan Lãng đang chạy tới.

Nhìn đồng hồ, thì ra Nhan Lãng đã tan học về nhà rồi.

Nhan Lãng nhìn hai người kia đang ngồi bên trong, vì để tiện giảng bài nên Kỳ Trạch đã chuyển đến ngồi xuống bên cạnh Nhan Họa, thấy vậy cậu liền nhíu mày, nói: “Em đã về, hai anh chị đang làm gì đó?”

“Đang học!” Nhan Họa thản nhiên đáp, “Nếu về rồi thì vào đây làm bài luôn đi, làm xong rồi chơi game. ”

Nếu là ngày thường thì nhất định Nhan Lãng sẽ ném ngay cặp sách đi rồi chơi game trên TV, ăn cơm xong rồi làm cũng không muộn, thế nhưng hôm nay cậu nhóc lại buồn bực không lên tiếng ngồi xuống rồi lôi bài tập trong ba lô ra làm.

Nhan Họa rất hài lòng với sự tự giác của nó.

Kỳ Trạch không buồn quan tâm đến ánh mắt soi mói của Nhan Lãng đang nhìn mình, vẫn cầm bút viết công thức lên giấy nháp rồi tiếp tục giảng bài.

Sau khi giải quyết xong mấy vấn đề khó, Nhan Họa liền cảm ơn Kỳ Trạch rồi để bài thi vào cái kẹp tài liệu để sau này tiện xem, tiếp theo lại lén nhìn Kỳ Trạch một cái rồi cắn răng nói với Nhan Lãng: “A Lãng, gọi mẹ vào đây cho chị với. ”

Cậu em trai ngốc nghi ngờ nhìn chị mình: “Chị cần mẹ làm gì? Muốn uống nước sao?”

Tên nhóc ngốc này có thể đừng hỏi hay không hả? Nhan Họa liếc nhìn Kỳ Trạch, phát hiện cậu cũng đang tò mò nhìn mình, da mặt nóng đến suýt chút nữa là cháy đen. Con trai đúng là không hiểu ý người ta gì cả, toàn là những người có đầu óc đơn giản.

“Bảo gọi thì gọi đi, đừng có dài dòng!”

Nhan Lãng không hiểu sao chị mình lại phát hỏa rồi, tuy vậy giọng nói mềm mại kia lại chẳng hề có lực sát thương gì cả, cho nên cậu cũng chẳng để trong lòng, bèn ra cửa gọi: “Mẹ, chị cần mẹ lên đây một lát ạ. ”

Mẹ Nhan lúc này đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng thì lập tức đáp một tiếng, lau khô tay rồi đi lên tầng.

“A Họa sao vậy? Có phải là muốn đi vệ sinh không?”

“…”

Nhan Họa: Mẹ ơi là mẹ, mẹ có thể đừng ở trước mặt con trai nói thẳng ra như vậy hay không? Mẹ muốn con gái mẹ phải giấu mặt đi đâu bây giờ?

Nghe thấy lời mẹ Nhan, hai cậu con trai tâm trạng đều khẽ biến đổi, quả thực là cả hai đã quên mất vấn đề này.

Cuộc sống không phải lúc nào cũng luôn thể hiện ra những mặt hoàn mỹ như trong tiểu thuyết hay phim ảnh, mà cuộc sống được tạo thành từ những chuyện nhỏ nhặt nhất, đặc biệt là với một người đi lại không tiện như Nhan Họa bây giờ thì chuyện sinh hoạt thường ngày đúng là một bi kịch. Lúc này cô chẳng muốn quan tâm xem Kỳ Trạch có bộ dạng thế nào nữa, cô đã nhịn đến mức nếu bây giờ không vào nhà vệ sinh giải quyết ngay thì chắc chắn là bàng quang sẽ hỏng mất.

Kỳ Trạch thấy mẹ Nhan đang muốn đỡ Nhan Họa ngồi lên xe lăn thì bèn tự động đứng dậy nói: “Bác gái, để cháu làm cho. ”

Nhan Lãng thấy vậy cũng vội lên tiếng: “Chị, em đỡ chị.” Sau đó cũng chạy tới vịn Nhan Họa ngồi xuống xe lăn.

Nhan Họa cũng mặc kệ bọn họ, dù sao ai mà chả phải đi vệ sinh chứ đúng không? Có biểu hiện ra trước mặt con trai thì làm sao? Chẳng lẽ bọn họ thì không như thế à?

Lúc xe lăn được đẩy đến phòng vệ sinh, cô liền nghiêm mặt đuổi bọn họ ra ngoài.

“Chị, một mình chị có làm được không?” Nhan Lãng không tin tưởng nói: “Hai ngày nay không phải bố luôn bế chị vào tận nơi sao?”

“Im ngay!”

Kỳ Trạch thấy sắc mặt cô không được tốt lắm, lại nhìn Nhan Lãng đang bị cô giận nhưng lại không hề hay biết, cảm thấy cậu nhóc này đúng là ngốc không chịu được. Cậu nén cười đi ra ngoài, trong đầu nghĩ lại sắc mặt thay đổi liên tục của Nhan Họa, tuy đã cố gắng che dấu nhưng trông vẫn thật đáng yêu.

Thôi chết, sao ngay cả khuôn mặt tức giận của Nhan Họa mà cậu vẫn cảm thấy dễ nhìn đây? Không lẽ cậu đã si mê đến như vậy rồi?

Rõ ràng trước đây cậu chẳng qua cũng chỉ là thấy thích cô thôi, mỗi lần gặp cô là đầu óc sẽ trở nên trống rỗng, không biết nên nói gì, hiện tại bỗng nhiên lại thích để ý cả nhất cử nhất động của cô nữa, lúc nào cũng cẩn thận quan sát, quan sát xong còn khắc ghi luôn trong lòng…Đột nhiên cậu cảm thấy mình đã hết thuốc chữa rồi.

Liệu còn có thể cứu vãn được một chút không?

Nhan Họa chỉ bị thương một chân thôi, chân còn lại không có vấn đề gì, chỉ trừ lúc mới đầu chưa quen việc chỉ dùng một chân nên mới cần người giúp, hiện tại qua ba ngày cô đã có thói quen hoạt động bằng một chân, rất nhiều chuyện có thể tự mình làm rồi, nhiều nhất thì cũng chỉ cần mẹ Nhan vào đỡ thôi.

Cô nhanh chóng giải quyết nhu cầu sinh lý của mình, sau đó mặt tối sầm đi ra ngoài, nhưng ngoài dự đoán lại thấy hai người con trai đang đứng ngay ở cửa, da mặt liền co quắp cả lại.

“Chị già…”

“Đưa mình về phòng đi.” Nhan Họa cắt ngang lời em trai, sau đó hướng về phòng bếp nói: “Mẹ, con hơi đói, con muốn ăn bánh pút đinh ạ.” Sau đó không để ý đến em trai ngốc mà nói với Kỳ Trạch đang đẩy xe lăn cho cô: “Mẹ mình làm bánh pút đinh ngon lắm, cậu cũng ăn thử xem. ”

Kỳ Trạch tâm trạng rất tốt, mỉm cười đáp: “Cảm ơn cậu. ”

Nhan Lãng đi theo hai người về phòng, cậu phát hiện chị ngốc nhà mình rất dịu dàng với tên kia, chuyện này nguy hiểm quá rồi. Đáng tiếc vừa rồi cậu lại làm cho chị ngốc của mình giận nên giờ không biết làm thế nào cho phải, chỉ còn biết thở dài.

Kỳ Trạch ăn cơm tối ở nhà Nhan Họa xong rồi mới ra về, không phải là cậu muốn ở đây dùng bữa đâu, mà do mẹ Nhan quá mức nhiệt tình mời cậu nên cậu không thể từ chối được.

Kỳ Trạch nghĩ có lẽ cậu nên thay đổi thái độ một chút mới được, nếu không thì sẽ không có cách nào ứng phó lại được với sự niềm nở hiếu khách của hai bố mẹ Nhan Họa.

Nghĩ xong, cậu đứng ở bên dưới tiểu khu, ngẩng lên nhìn nhà của Nhan Họa, trong bóng đêm, ánh đèn màu cam ấm áp từ căn nhà tỏa ra, đối với cậu mà nói thì đó là một hình ảnh vô cùng hấp dẫn.

Cứ mãi ngắm nhìn như vậy, đột nhiên khiến cậu có một suy nghĩ mà trước nay chưa từng có.

Cậu hy vọng rằng, sau này mình có thể quang minh chính đại bước vào nhà họ Nhan với một thân phận khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.