Kế Hoạch Dưỡng Thành Ca Hậu

Chương 21: Chương 21: Bắt ép




Lúc tìm được người phá hỏng đèn, Cố Thời Cảnh lập tức cho bảo vệ bí mật đi bắt người. Nhưng gã Trình Độ này rất gian xảo, lại cứ hướng đến chỗ nhiều người mà len vào.

Giờ phút này người trong hậu trường đã được Cố Thời Cảnh cho ra cả rồi, buổi tranh tài vẫn còn tiếp tục, từ một lối ra khác lên sân khấu, còn bên này thì lại có vẻ hơi yên tĩnh.

Chỉ là giọng hát của người trên sân khấu vẫn truyền rất rõ ràng đến nơi hậu trường này.

Trình Độ nắm lấy Tô An Ninh lùi về sau, nói với Cố Thời Cảnh, “Anh đừng có mà đây!”

Nói rồi lại lấy dao trong tay kề sát vào cổ Tô An Ninh, sượt ra một vết thương, chảy ra một vệt máu.

Sau khi Tô An Ninh chạm đến ánh mắt của Cố Thời Cảnh, cô cố chịu đựng sự đau đớn ở cổ, nghiêng đầu nhìn Trình Độ, dịu dàng khuyên nói, “Đừng xúc động, nếu anh có chuyện gì khó xử thì có thể nói ra, mọi người chúng tôi có thể giúp cho anh.”

“Giúp tôi.” Giọng Trình Độ lành lạnh, dường như anh ta nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt bỗng hơi biến đổi, “Lúc trước nếu không phải tại anh ta, tôi đã không bị đào thải rồi, quán quân mùa ấy cũng sẽ là của tôi, và bạn gái của tôi cũng sẽ không vì ấy mà bỏ rơi tôi.”

Anh ta chỉ vào Cố Thời Cảnh, hét lên, “Tất cả đều là do anh ta tạo nên!”

“Trình Độ, tôi thừa nhận giọng của anh rất đặc biệt, nhưng công ty Tinh Quang của chúng tôi không cho phép người đạo nhạc tồn tại. Anh cũng đã biết rồi đấy, anh đã phạm phải một sai lầm vô cùng lớn.” Cố Thời Cảnh nói thật nhỏ, ánh mắt một mực dán lên cổ Tô An Ninh.

“Tôi không đạo nhạc! Không hề, các người nói xấu tôi.” Cảm xúc của Trình Độ bị kích thích đến mức có chút không bình thường, một mực lắc đầu, tay cầm dao cũng run rẩy theo.

Dựa theo kế hoạch, Cố Thời Cảnh ở phía trước thuyết phục Trình Độ, còn Đỗ Liên và An Nại Nhĩ ở phía sau tập kích từ hai bên.

Gặp được thời cơ chuẩn xác, Cố Thời Cảnh nháy mắt với họ, Đỗ Liên và An Nại Nhĩ nhanh chóng mà chính xác bắt lấy cánh tay của Trình Độ túm lại phía sau.

Tô An Ninh được cứu, cô lùi sang một bên dựa lên tường.

Cố Thời Cảnh sải bước lại gần, vịn vai cô, vẻ mặt trông vô cùng gấp gáp, “Em không sao chứ?”

Tô An Ninh lắc đầu, đầu vẫn còn hơi mơ hồ, vừa mới đi ra từ Quỷ Môn quan một chuyến nên bây giờ tim hãy còn đang đập loạn không ngừng.

Cố Thời Cảnh khẽ thở ra một hơi, lấy một chiếc khăn tay từ trong túi âu phục lau vết máu ở cổ cô.

Tô An Ninh “au” một tiếng, nghiêng đầu, nhìn thấy Trình Độ ở sau lưng đã tránh khỏi đám người đang trói anh ta lại, cầm dao chạy về phía này, mặt lộ ra vẻ hung ác.

Cô nắm lấy tay Cố Thời Cảnh đẩy sang một bên, “Thầy Cố, cẩn thận!”

Cố Thời Cảnh không kịp phản ứng, bị Trình Độ dùng dao đâm làm bị thương rách ra cả một đường ở cánh tay, máu lập tức chảy ra.

Anh bắt lấy cánh tay của Trình Độ dùng sức vặn một cái, dao gọt trái cây rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang giòn.

Đỗ Liên và An Nại Nhĩ nhanh chân chạy tới, bắt lấy Trình Độ giao cho bảo vệ ở một bên, “Đưa đến cục cảnh sát.”

“Thầy Cố, thầy bị thương rồi.” Tô An Ninh đặt khăn tay vừa nãy anh đưa lên trên cánh tay của Cố Thời Cảnh, muốn cầm máu cho anh.

An Nại Nhĩ đi đến, nhìn thấy cánh tay Cố Thời Cảnh như thế, hỏi, “Thời Cảnh, anh không sao chứ?”

Đỗ Liên cũng đến đây, “Cố tổng, tôi đưa anh đến bệnh viện.”

“Không sao, không cần đi bệnh viện.” Cố Thời Cảnh nói cho có một câu, cúi đầu nhìn Tô An Ninh, “Em có thể băng bó cho tôi được không?”

“Đương nhiên là được ạ.” Tô An Ninh không chút suy nghĩ chấp nhận.

Cố Thời Cảnh mang Tô An Ninh đi vào thang máy lên tầng cao nhất.

Tô An Ninh nhìn tấm bảng đề mấy chữ “Văn phòng Tổng giám đốc” phía trên cửa, không khỏi nghiêng đầu hỏi anh, “Thầy Cố, có phải chúng ta đi nhầm chỗ rồi không ạ?”

“Không.” Cố Thời Cảnh đẩy cửa ra, ra hiệu cho cô đi vào.

Tô An Ninh đi vào, dường như nhận ra điều gì đó, ngoảnh đầu lại lại đụng phải lồng ngực của Cố Thời Cảnh.

“A” một tiếng, cô vội vàng lùi lại, Tô An Ninh khom lưng xin lỗi, “Ngại quá, thầy Cố.”

Cố Thời Cảnh “ừ” một tiếng, đi vào, cầm hộp y tế trong ngăn tủ ra, để lên trên bàn.

Tô An Ninh đi qua, dò hỏi, “Thầy Cố, thầy là ông chủ của Tinh Quang sao ạ?”

Cố Thời Cảnh ngồi ở trên ghế sofa, giương mắt nhìn cô, “Có vấn đề gì à?”

Tô An Ninh vội vàng lắc đầu.

Ông chủ của Tinh Quang vốn cực kỳ thần bí, chưa từng thấy anh ta tham gia bất kì bữa tiệc nào. Ngay cả phóng viên cũng không đào ra được tin liên quan đến chức vụ Tổng giám đốc của Tinh Quang. Cô cứ tưởng một người có thể kinh doanh được một công ty lớn như vậy hẳn phải là một người đàn ông trung niên. Ai ngờ lại là Cố Thời Cảnh, người ta hãy còn trẻ tuổi đấy.

Tô An Ninh lấy nước khử trùng ra khử trùng cho cánh tay anh, động tác thuần thục băng bó lại.

Làm một diễn viên, đối với chuyện băng bó vết thương thế này Tô An Ninh đã quen thuộc từ lâu rồi, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Dù sao lúc ở đoàn làm phim quay phim cũng khó tránh khỏi gặp phải chút ngoài ý muốn, mà có cũng là bởi vì bên trong kịch bản cần.

Theo thói quen băng bó, cô thắt một chiếc nơ hình bướm. Nhớ tới khi ghi hình cho “Chuyện lạ âm nhạc”, dường như Cố Thời Cảnh rất ‘phỉ nhổ’ chiếc nơ bướm của cô, đang chuẩn bị mở ra thắt lại một lần nữa thì Cố Thời Cảnh đã dời cánh tay đi.

Tô An Ninh thấy anh không hề bất mãn, cũng thu lại dự định muốn thắt cho anh lại lần nữa, cầm đồ y tế cất vào trong hộp.

Nhớ tới chuyện vừa rồi, trong lòng Tô An Ninh vẫn còn sợ hãi, cô hỏi, “Thầy Cố, vừa nãy sao người kia lại nói như vậy?”

“Cuộc tranh tài ba năm trước em xem chưa?” Cố Thời Cảnh thấy cô gật đầu, nói tiếp, “Trình Độ trước đây là thí sinh dự thi của cuộc tranh tài dành cho ca sĩ của Tinh Quang. Thành tích cũng không tệ, kỳ vọng của tôi với anh ta cũng rất cao. Thế nhưng đến lúc vào vòng chung kết quyết tái thì có người tuôn ra rằng mấy bài hát lúc trước của anh ta đều là do đạo nhạc cả. Lúc ấy trên mạng còn náo loạn một trận, về sau thẩm tra ra rồi thì đúng là anh ta đạo nhạc thật, thế là lập tức hủy bỏ tư cách tranh tài của anh ta.”

“Thì ra là thế.” Tô An Ninh hiểu ra, gật đầu.

Cô thích ca hát nên dĩ nhiên là chú ý đến mùa tranh tài ấy rồi, cũng khá chú ý đến Trình Độ. Ba năm trước đây vẫn còn là một chàng trai chói sáng, thế mà ba năm sau đã hoàn toàn thay đổi thành như thế này rồi. Nếu Cố Thời Cảnh mà không nói thì nhất định cô cũng không nhận ra anh ta nổi.

“Không ngờ tới anh ta lại làm ra chuyện như thế.” Ba năm trước Cố Thời Cảnh đảm nhận vị trí thầy giáo trong ban giám khảo. Sự chú ý đối với Trình Độ còn nhiều hơn so với các thí sinh khác, không ngờ tới sau đó anh ta lại cho anh một sự khiếp sợ đến vậy.

“Thầy Cố, thầy đừng suy nghĩ nhiều, chuyện đã qua rồi.” Thấy anh im lặng không nói gì, Tô An Ninh lên tiếng an ủi.

“Ừm, qua hết rồi.” Cố Thời Cảnh nhẹ giọng phụ họa.

Hai người lẳng lặng chờ đợi một lát, cửa phòng làm việc bị người ta gõ, Cố Thời Cảnh nói, “Vào đi.”

An Nại Nhĩ đẩy cửa đi, nhẹ gật đầu với Tô An Ninh.

Tô An Ninh đứng lên, “Vậy hai người làm việc đi ạ, tôi đi trước.”

Cố Thời Cảnh gật đầu.

Cửa phòng được đóng lại, cả người Cố Thời Cảnh cũng mềm cả ra, dựa vào ở ghế sofa. Vết thương ở cánh tay không sâu, nhưng vẫn rất đau, vừa rồi ở trước mặt Tô An Ninh anh cũng đều là cố mà chịu thôi.

An Nại Nhĩ thấy thế thì không khỏi chọc ghẹo anh, “Biết đau còn dùng tay cản à.”

“Có việc thì nói.” Cố Thời Cảnh đặt cánh tay lên bụng, không để ý tới lời trêu ghẹo của anh ta.

An Nại Nhĩ cười một tiếng rồi nghiêm mặt nói, “Đã đưa Trình Độ đến cục cảnh sát rồi, sau khi được kiểm nghiệm thì cho ra kết quả là tinh thần không bình thường, có khả năng không nhốt được mấy ngày sẽ thả ra ngay thôi. Anh xem xem việc này nên giải quyết thế nào?”

Cố Thời Cảnh cúi đầu nhìn hộp y tế trên bàn, nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng vẫn còn hoảng sợ. Anh không muốn trải nghiệm lại tình huống như vừa rồi một lần nào nữa.

“Liên hệ với ba mẹ của anh ta, để bọn họ đưa Trình Độ về nhà chữa trị cho tốt.”

An Nại Nhĩ gật gật đầu, nhìn cánh tay bị thương của anh, “Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt, tôi ra ngoài trước.”

Cố Thời Cảnh ừ một tiếng.

An Nại Nhĩ quay người rời đi.

Cố Thời Cảnh cúi đầu nhìn chiếc nơ bướm ở cánh tay, tựa như nhớ tới chuyện gì đó, khẽ cười một tiếng.

*

Màn kịch náo loạn này cũng không ảnh hưởng đến cuộc tranh tài, rất thuận lợi kết thúc, cũng bởi vậy mà hai mươi vị trí đầu tiên cũng đã được định ra.

Thành tích của Tô An Ninh rất tốt, xếp hạng nhất.

Vòng tranh tài thứ tư diễn ra vào mười ngày sau, cách thức thi đấu có sự thay đổi, để cho thí sinh lựa chọn lựa một người thầy trong ban giám khảo, rồi để cho vị thầy ấy đưa thí sinh qua cửa.

Dựa theo xếp hạng, Tô An Ninh là người chọn thầy đầu tiên, cô chọn vị thầy mà cô thích, thầy Dư Hàm.

Dư Hàm cũng mỉm cười gật đầu, lộ ra vẻ hoan nghênh.

“Chúc mừng Tô An Ninh tham gia đội của thầy Dư Hàm.” MC mỉm cười nói, “Mong rằng sau này Tô An Ninh sẽ đem đến cho chúng ta một màn biểu diễn còn tốt hơn nữa.”

“Được rồi, mời thí sinh tiếp theo, số 5 Đỗ Hồng Vũ.”

Thực lực tương đương với Tô An Ninh, mức độ nổi tiếng cũng cao nhất trong số đó.

Dưới sân khấu vang lên một hồi tiếng vỗ tay.

Tô An Ninh đứng ở trong đội ngũ của thầy Dư Hàm.

Rất nhanh đã kết thúc lựa chọn, cũng cộng tác với Tô An Ninh có Lục Hạo, còn có hai cô gái và một chàng trai khác nữa.

Ánh mắt họ nhìn lẫn nhau, cười cười.

Vòng tranh tài thứ tư diễn ra vào mười ngày sau, trong lúc đó công ty sẽ sắp xếp chỗ ở cho, để thầy hướng dẫn mang theo thí sinh tham gia trận đấu. Cái này không chỉ là đơn giản là màn tranh tài giữa các thí sinh, mà đồng thời cũng là cuộc đọ sức giữa các vị thầy hướng dẫn.

Trong hậu trường, Dư Hàm nói mấy lời cổ vũ tượng trưng với họ, rồi sau đó đi theo người đại diện rời đi.

Tô An Ninh gật đầu với họ, cũng theo đó mà rời sân.

Lục Hạo đuổi theo, đi song song với cô, “An Ninh, thật vừa đúng mà, chúng ta chung một tổ.”

“Ừm, biểu hiện vừa rồi của lớp trưởng cũng rất tốt, tiếp tục duy trì nhé.” Tô An Ninh đeo khẩu trang, khó kìm được ý cười trong mắt.

Ấn tượng của cô với Lục Hạo cũng không tệ lắm, ở trong lớp cũng là một trong số ít người có thể nói chuyện được.

Lục Hạo được khen, hơi xấu hổ, “Cảm ơn.”

Trước cổng công ty, Tưởng Hủ Hủ đang chờ ở bên ngoài, thấy Tô An Ninh liền ngoắc tay về phía cô.

“Bên này nè!”

Tô An Ninh nghiêng đầu nhìn cậu ta, nói, “Có người đến đón tôi rồi, tôi đi trước nhé, lớp trưởng.”

“Trên đường nhớ cẩn thận.” Lục Hạo vẫy tay với cô.

Tô An Ninh vừa ra cổng, Tưởng Hủ Hủ đã lao đến đưa cho cô một bó hoa, “Chị Ninh, chúc mừng được đi tiếp nhé.”

“Cảm ơn nhé.” Tô An Ninh nhận lấy, gỡ khẩu trang ra ngửi ngửi, cười nói, “Rất thơm.”

“Đúng vậy, đây chính là đóa hoa tươi mới nhất đó.” Tưởng Hủ Hủ dương dương đắc ý, kéo cánh tay của cô, rất khó hiểu mà hỏi, “An Ninh, dựa vào điều kiện của cậu, vài phút thôi là có thể xuất đạo rồi, sao lại muốn tham gia loại tranh tài mệt nhọc này chứ?”

“Cậu nhìn cậu cũng gầy tóp cả rồi.”

Tô An Ninh cười một tiếng, “Không giống.”

“Sao lại không giống?” Tưởng Hủ Hủ nói ào ào, “Cậu là ngôi sao nhí, bản thân đã có danh tiếng. Lại nói cậu hát dễ nghe như vậy, tự nhiên sẽ có rất nhiều người tranh cướp giành giật nhau muốn hợp tác với cậu rồi. Cậu lại cứ muốn lựa chọn con đường đi cực khổ nhất cơ.”

“Như cậu nói đấy, tớ là ngôi sao nhí, tớ mà dùng cách ấy để xuất đạo thì người khác đều sẽ cảm thấy rằng tớ có người dựa lưng.” Tô An Ninh nghiêng đầu nhìn cô ấy, cười, “Còn lấy cách này để xuất hiện trước mọi người thì khác, tớ có thể dùng thực lực của mình để chứng minh với họ.”

Tưởng Hủ Hủ bị chặn họng không nói gì, nhún vai.

Lúc đi đến bên lề đường, điện thoại của Tô An Ninh bỗng nhận được một tin nhắn.

“Nhìn sang bên trái, bước năm mươi bước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.