Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Của Dạ Tiên Sinh

Chương 1: Chương 1






Chương 1.1

“Hoan nghênh đã đến.”

Cửa quán rượu vang lên tiếng chuông cửa, Hạ Đậu Khấu mang theo ý cười đi ra đón.

Đẩy cửa vào là một người đàn ông mặc áo Polo màu đen, tóc ngắn được cắt gọn gàng, khuông mặt vô cùng trẻ trung.

“Đây là lần thứ ba anh ta đến quán rượu này ha!” Hạ Đậu Khấu nghĩ trong lòng.

“Một người sao? Mời đi bên này.” Hạ Đậu Khấu nói.

Người đàn ông trẻ tuổi nhìn cô từ phía sau, theo hướng dẫn của cô ngồi vào một chiếc bàn vuông dành cho hai người.

Hạ Đậu Khấu đưa thực đơn, giúp anh pha một bình trà, sau đó đặt khay đựng đồ ăn sáng lên bàn.

“Thực đơn sáng hôm nay của quán là món sứa, thêm một ít dấm chua ướp, mùi vị rất ngon. Nếu muốn ăn thêm, tôi sẽ giúp anh mang lên một đĩa nữa.” Hạ Đậu Khấu cười nói, khuôn mặt tuyết trắng như ẩn như hiện.

Người đàn ông gật gật đầu, liền lật thực đơn xem một hồi.

Lúc đó, chuông cửa quán lại vang lên lần nữa.

“Anh cứ từ từ xem, tôi sẽ quay lại ngay lập tức để giúp anh gọi món.” Hạ Đậu Khấu xoay người nghênh đoán một đoàn khách khác. Giọng nói dịu dàng vang lên: “Đinh Bá Bá, chào bác. Ba thêm một sao? Mọi người ngồi ở nơi không có máy lạnh nhé?”

Dạ Bạc Vũ ngẩng đầu nhìn Hạ Đậu Khấu thành thạo mang bình trà và thực đơn cho khách quen.

Quán ăn này nằm trong một con hẻm gần khu chung cư, nếu không phải khách quen sẽ không biết đến quán. Mà khách lần đầu đến đây, cũng rất dễ bị khuôn mặt lạnh lùng đuổi người xa cách ngàn dặm của chủ quán dọa sợ. May mắn, quán ăn này có Hạ Đậu Khấu, cô làm cho mọi thứ trở nên ấm áp. Anh phát hiện chỉ cần có khách vào cửa, cô có thể lập tức giúp khách lựa chọn những thứ tốt nhất.

Anh nhớ rõ mẹ kế của anh, là dì Chương, đã từng nói cho anh biết, Hạ Đậu Khấu mới mười tám tuổi! Một cô gái mười tám tuổi đã có thể dùng nụ cười sáng ngời của mình làm thay đổi không khí của một quán ăn, thật không đơn giản.

Hạ Đậu Khấu bưng khay thức ăn rời đi, Dạ Bác Vũ nhìn theo bóng dáng của cô, trong đầu lại tinh tường hiện lên diện mạo cô.

Cô có một khuôn mặt trái xoan trong sáng, đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng, mái tóc dài hơi nâu luôn được buộc thành đuôi ngựa gọn gàng phía sau gáy. Cô có đủ điều kiện của một cô gái thanh tú, là một cô gái trẻ tuổi vừa có tư sắc vừa có năng lực.

Hạ Đậu Khấu cảm thấy có người nhìn trộm, liền quay đầu đón lấy tầm mắt của người đàn ông.

“Đinh Bá Bá, các bác cứ từ từ xem thực đơn, cháu giúp khách gọi món trước nha.” Hạ Đậu Khấu nói với mấy ông bác xong, đi tới trước mặt người đàn ông trẻ tuổi.

Nhìn thực đơn trong tay anh đã sớm bị đóng lại, cô theo trực giác hỏi: “Anh có cần giới thiệu không?” Thấy anh gật đầu, cô nở một nụ cười tươi rồi mới tiếp tục nói: “Cá thu hôm nay rất tươi, tôi khuyên anh nên gọi một phần Sushi. Cá giò cũng rất ngon, hơi có mùi than nướng nhưng vị rất tốt.”

“Cô cho mỗi món một phần đi.” Dạ Bác Vũ nói.

“Anh có muốn lấy thêm một phần khoai tây không?.” Cô nhớ rõ hai lần trước anh đến đều gọi món này.

“Một phần khoai tây độn thịt”

Hai người nói đồng thời.

“Những món này rất có hương vị của Nhật Bản, tôi cũng rất thích!” Hạ Đậu Khấu nở nụ cười rồi ghi lại tên các món ăn lên giấy . “Tôi sẽ gọi thêm một phần rau tía tô giúp anh được không? Ăn chút rau xanh sẽ rất tốt cho thân thể.”

“Được.” Dạ Bác Vũ gật đầu.

“Cần thêm rượu không?”

“Giống như lần trước đi.” Anh nhìn ánh mắt của cô, muốn thử xem cô có thật sự nhớ hết sở thích của khách không.

“Ôn nguyệt quế* sao?” Cô không đổi sắc tiếp tục khiêu chiến.

“Đúng.” Anh khen ngợi khẽ nhướng môi.

“Xin anh chờ một chút.”

Hạ Đậu Khấu đem thực đơn đến quầy cho ba ba, xoay người cất bình rượu vào hầm rượu, lại chạy tới bàn Đinh Bá Bá gọi món.

Sau vài phút, ánh mắt của cô lại nhịn không được nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi kia.

Khách nam trong quán phần lớn là người đã ngoài bốn mươi tuổi, mặc dù đều là ông chủ có tiền, nhưng người đàn ông tuổi trẻ này lại phát ra quí khí cùng khí chất hờ hững, rất khác với người khác.

Cô cảm thấy anh không giống người khác, nhất là khí thế người lãnh đạo toát ra từ người anh, vì loại khí chất này rất ít khi xuất hiện từ những gương mặt trẻ tuổi như vậy. Vì thế, cũng hết sức hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Nhưng mà, đối với người đàn ông trẻ tuổi không bao giờ liếc mắt nhìn người khác, tuần này đã đến đây ba lần, luôn tự cố tự ăn dương dương tự đắc, không hề để ý chuyện gì, làm cho cô cảm thấy rất bội phục.

“Mang đồ ăn lên!” Hạ Hùng ở phía sau quầy khẽ quát một tiếng.

“Dạ!” Hạ Đậu Khấu lập tức hồi phục tinh thần, trở về quầy bưng thức ăn.

Mở cửa buôn bán, loại người nào mà cô chưa thấy qua, vì sao cô lại để ý đến anh như vậy nhỉ? Không có ai quy định người đàn ông trẻ tuổi không được đến quán ăn mà.

Thật ra thì quán rượu của bọn họ ở trong ngõ hẹp, không phải cũng có rất nhiều ông chủ lớn đi trên đường, đã ba mươi tuổi mà vẫn mặc quần đùi đó sao?

“Cá của anh đây, mời anh dùng.” Hạ Đậu Khấu đặt thức ăn lên bàn của người đàn ông trẻ tuổi. Cười thật tươi với anh, sau đó lại bắt đầu tiếp đón khách mới.

“Hoan nghênh đã đến. A…bên ngoài trời mưa sao? Mời ngài ngồi xuống trước đã, tôi đi lấy khăn sạch cho ngài lau khô tóc.”

Dạ Bác Vũ nhìn Hạ Đậu Khấu, ngực bất giác cứng lại.

Cô cứ tự nhiên quan tâm khách hàng như vậy, xem tất cả đều là người nhà của cô.

Trong quá trình trưởng thành của anh, vì mẹ mất sớm, cho nên mỗi lần anh được người nhà hỏi han ân cần lại cảm thấy xa lạ.

Dù sao, ba anh nửa năm trước cưới mẹ kế là dì Chương, cũng là một người có năng lực làm việc xuất sắc, nhưng anh cũng sẽ không vì tình thân mà quan tâm nhiều đến Hạ Công phu nhân.

Nhưng, anh vừa tới quán rượu này một lần, liền nhịn không được tới lần nữa.

Dạ Bác Vũ nhìn Hạ Đậu Khấu đưa rượu tới cho anh, rượu vẫn chưa uống mà đã cảm thấy mặt đỏ tai nóng lên rồi.

Anh cúi đầu gắp một miếng cá cho vào miệng rồi lại ngẩng đầu, lúc này đã hồi phục lại tư thái lạnh lùng.

“Anh cứ từ từ dùng ạ.” Hạ Đậu Khấu đặt bình rượu xuống bàn, đi được hai bước lại quay đầu hỏi: “Ngại quá, cho hỏi tiên sinh họ gì?”

“Tôi họ Dạ.”

“Hiệp* Ttên sinh, thỉnh chậm dùng. Nếu còn muốn ăn món da sứa, cứ gọi tôi nha.” Hạ Đậu Khấu cười, lại xoay người lần nữa.

*Hình như tiếng Trung Dạ và Hiệp phát âm giống nhau nên chị ấy nhầm.

Dạ Bác Vũ uống một ly rượu, men rượu cay cay làm tim anh bỗng đập nhanh hơn.

Diện mạo cô thanh tú, không phải tuyệt đại mỹ nhân nhưng đáy mắt lại dịu dàng, thần thái ấm áp thuộc về gia đình, hợp với khẩu vị của anh.

Tuy đã từng quen vài người bạn gái, cũng có nhiều cô gái thích anh, nhưng anh chưa từng có loại cảm giác này.

Hạ Đậu Khấu biết nhân sinh bất thường, nhưng cô giống mọi người, không nghĩ rằng việc “bất thường” này sẽ xảy ra trên người mình.

Bởi vậy, khi việc “Bất thường” đột nhiên xuất hiện, cô á khẩu không nói nên lời, một chút phản ứng cũng không có.

Sáng sớm mười ngày trước, lúc ba ba chuẩn bị rời nhà thì bị một tên say rượu lái xe tông phải, cứ như vậy ra đi.

Hạ Đậu Khấu không biết phải làm sao để vượt qua mười ngày này.

Hàng xóm, bạn bè cùng khách quen đều đến thăm viếng, hảo tâm giúp cô xử lý hậu sự.

Còn có, mẹ ruột cô đang sống ở bên Mỹ cũng vội vàng trở về giúp cô chi trả phí mai táng. Ngày đám tang, mẹ cùng cô ngồi trước bàn thờ.

Sau đó—

Nghi lễ Đám tang đã xử lý xong, tro cốt của ba ba được đưa vào hủ đựng linh cốt, tất cả đều kết thúc.

-----

Hạ Đậu Khấu về nhà, một mình ngồi trong phòng khách, nhìn này căn phòng trọ đã ở mười năm qua, khuôn mặt nhỏ tái nhợt giống búp bê gỗ dường như không có cảm xúc.

Ba ba mất, quán ăn cũng đóng cửa.

Tiền tháng kiếm được đều nhờ vào quán ăn của ba ba, cho nên cô mới chọn thi và trường đại học ở gần nhà. Ai ngờ… ai ngờ lại…

Hạ Đậu Khấu liên tiếp run run, cô dùng sức nắm chặt hai tay, toàn thân vẫn không ngừng run rẩy.

Chỉ còn một mình cô.

Ba mẹ mười hai năm trước đã ly hôn, cô và ba ba sống nương tựa lẫn nhau. Ba ba và mẹ là cô nhi, bọn họ vốn không có bà con thân thích, chỉ có một đứa con gái là cô.

Bây giờ, ba ba đi rồi. Mẹ cũng đã tái hôn, đối phương là ông chủ của một xí nghiệp nổi tiếng, mặc dù cô chưa gặp mặt đối phương, nhưng cô vẫn cảm thấy đối phương sẽ không chấp nhận con gái riêng của vợ vào ở trong nhà.

Tang lễ kết thúc, hình như mẹ có nói gì đó. Hạ Đậu Khấu cột tóc, cố gắng suy nghĩ nửa ngày, chỉ nhớ được mẹ nói buổi chiều có hợp đồng gì đó rất lớn…

Cho nên, bây giờ cô chỉ có thể ngồi một mình ở nơi này.

“Mười tám tuổi là đã trưởng thành. Phải dũng cảm kiên cường lên!” Hạ Đậu Khấu thì thào nói, nước mắt lại chảy ra khỏi khóe mắt.

Sinh nhật năm nay của cô, ba ba đã nói với cô câu này.

Hạ Đậu Khấu cuộn tròn người lại, ôm lấy hai đầu gối, đột nhiên òa khóc rống lên.

“Ba ba…”

Đây là lần đầu tiên cô khóc thành tiếng.

Ban ngày, cô nhìn có vẻ rất trấn định, giống như cô đã chân chính trưởng thành, có thể lo liệu tất cả. Thật ra, cô chỉ ngụy trang bản thân mình trong suốt tang lễ, còn không dám nghĩ rằng ba ba đã sự thật ra đi.

Khóc tới nổi nước mắt không thể chảy nữa, Hạ Đậu Khấu ngơ ngác ngồi tại chỗ, sau đó đột nhiên đứng bật dậy, kéo thân mình suy yếu xiêu vẹo đi tới phòng bếp, từ kệ bếp tìm ra cái cốc màu hồng, dùng sức ôm vào trong ngực.

Cái cốc này là quà sinh nhật mười tám tuổi ba ba tặng cho cô.

Cô không biết tại sao ba ba lại nổi hứng tặng cho cô cái cốc này, nhưng đây là món quà duy nhất ba ba tặng cô.

Hốc mắt cô lại nóng lên, nhịn không được khóe mắt lại bắt đầu ướt át.

Đinh đong, đinh đong—

Tiếng chuông cửa vang lên, Hạ Đậu Khấu buông cái cốc, đứng phắt dậy, bay nhanh về phía cửa.

Giây phút cầm lấy nắm cửa, cô mới đột nhiên nhớ tới—

Ba ba sẽ không về nhà nữa.

Ba ba bây giờ đã trở thành tro cốt.

Đinh đong, đinh đong—

Hạ Đậu Khấu suy kiệt sức lực, mở cửa–

Dạ Bác Vũ nhìn cô khóc đến sưng đỏ hai mắt, trên mặt cũng toàn là nước mắt, tâm anh nhất thời cũng đau theo.

Anh lấy khăn tay đưa cho cô.

Hạ Đậu Khấu nhận lấy khăn tay, khi nhìn lên lại bắt gặp khách quen đã tới quán năm lần – Hiệp tiên sinh, đầu óc nhất thời cứng lại, không nói nên lời.

Buổi sáng hôm tang lễ, Hiệp tiên sinh cũng có đến, nhiều khách quen trong quán cũng có mặt đưa ba ba đến cuối con đường.

Nhưng, bây giờ anh tới đây làm cái gì?

Dạ Bát Vũ nhìn cô hồn phách thất lạc, trong lòng nghĩ ngợi, giọng khàn khàn nói:

“Mẹ em muốn tôi đến xem em, bà gọi di động cho em vài lần mà không thấy em bắt máy.”

“Di động?” Hạ Đậu Khấu nhíu mày, căn bản không biết di động ở chỗ nào.

“Có khi nào ở trong túi không?” Dạ Bác Vũ chỉ chỉ cái ba lô trên ghế sô pha, vẫn cau mày, cảm thấy bộ dạng cô thế này căn bản không thích hợp sống một mình.

“À.” Cô đờ đẫn trở về phòng.

Dạ Bác Vũ cũng đi vào theo cô, lấy khẩu khí như ra lệnh nói: “Em sống một mình, nên cẩn một thận chút!”

“Đúng vậy, bây giờ là sống một mình…” Cô thì thào tự nói, nước mắt lại trào ra khóe mắt, liền lấy khăn tay che dấu lau nước mắt.

Không muốn để người khác thấy mình rơi nước mắt, cô trở về sô pha, quả nhiên tìm được di động trong ba lô.

Mẹ đã gọi ít nhất năm cuộc. Mẹ có nhắn lại cho cô, bà nói đã gọi con riêng là Dạ Bác Vũ tới đón cô.

Con riêng? Đúng vậy! Bà có nói, đối tượng kết hôn có một đứa con nhỏ.

Khoan đã, Hiệp tiên sinh làm sao lại quen mẹ cô? Trừ khi…

“Anh là Dạ Bác Vũ?” Hạ Đậu Khấu không thể tin quay đầu.

“Ừ.” Dạ Bác Vũ đến bên người cô, rất muốn vỗ bả vai cô, lại nghĩ mình không có tư cách này.

“Tôi nghĩ anh họ Hiệp, Hiệp trong bộ phim “Hiệp Hỏi *” ấy.” Hạ Đậu Khấu thì thào tự nói, thật không ngờ mình với anh lại có quan hệ thông gia, thật là kỳ lạ. (*: thông gia)

“Dì muốn tôi mang em về nhà.” Dạ Bác Vũ nói.

Nhà? Nhà của cô ngay tại đây mà.

Hạ Đậu Khấu mờ mịt nhìn anh, một hồi lâu mới nhớ tới mình nên trả lời.

“Phiền anh nói cho mẹ tôi biết. Tôi sống một mình ở nhà không có vấn đề gì.” Cô nói.

“Với tinh thần của em bây giờ, tôi cho rằng đêm nay em không nên ở nhà một mình đâu.” Anh cằn nhằn, nghiêm túc nói.

Hạ Đậu Khấu nhìn thái độ kiên quyết của anh, trong lòng có một số việc muốn hỏi anh, cũng hiểu mình nên tranh tranh luận với anh một chút, nhưng đầu cô giờ đang hỗn độn, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Dạ Bác Vũ.

Anh giống như một ngọn núi đứng ở nơi này, biểu cảm trầm ổn như thế, giống như chuyện gì cũng có thể quyết định thay cô, giống như ba cô…

“Tôi… tôi đi lấy quần áo.” Hạ Đậu Khấu che dấu nước mắt đang tràn mi, bỗng dưng quay đầu đi về phòng mình.

Tạm thời rời đi cũng tốt, cô cứ ở trong căn phòng này sẽ lại nhịn không được nhớ về người đã mất.

Dạ Bác Vũ nhìn bóng dáng của cô biến mất, anh xoay người đánh giá căn phòng mười lăm mười sáu mét vuông này —

Mấy tờ báo cùng một cốc thủy tinh được đặt trên bàn trà, một cái áo khoác của đàn ông nằm trên lưng ghế dựa.

Trên bàn cơm có một hộp bánh, một bịch hạt dưa được cột bằng dây chun, bên cạnh là dụng cụ pha trà trà... Cảnh tượng bình thường như vậy làm cho người ta sinh ra ảo giác, dường như căn nhà này rất bình thường, giống như những căn nhà khác.

Dạ Bác Vũ nhớ tới đôi mắt vô thần của Hạ Đậu Khấu trong tang lễ hôm nay, anh hít sâu một hơi, biết mình đã để ý cô quá nhiều.

Nhưng anh lại nhịn không được.

Ở quán ăn nhìn cô lâu như vậy, biết cô và ba cô rất yêu thương nhau. Nhìn cô đau khổ, anh như bị lột đi một lớp da vậy.

May mắn sau này bọn họ sẽ sống cùng nhau, anh có thể thuận lý thành chương quan tâm, chăm sóc cô.

Dạ Bác Vũ nhìn cô sắp xếp hành lý mà mặt trắng bệch, trong đôi mắt vẻ cương nghị toát ra tia yêu thương mà ngay cả chính anh cũng không phát hiện.

Rất nhanh gọn, Hạ Đậu Khấu đem theo một cái túi nhỏ, đi đến bên cạnh anh.

“Tôi đã chuẩn bị xong.” Cô nói.

Anh nhận lấy hành lý của cô, con ngươi đen nhìn gương mặt tiều tụy của cô. “Có gì cần mang theo nữa không?”

“Chỉ có cái này.” Hạ Đậu Khấu cầm lấy cái cốc trên bàn, ôm chặt vào trong ngực, giọng run run nói. “Chúng tôi có thể đi rồi.”

Dạ Bác Vũ gật đầu, mở cửa cho cô, cũng thay cô khóa cửa, dìu cô ngồi vào ghế phụ bên cạnh ghế lái xe, mang cô tiến vào cuộc sống của anh.

**********

Đối với Hạ Đậu Khấu mà nói, nhà mới lớn đến nổi không còn gì để nói, khắp nơi tỏa ra hương vị sạch sẽ sang trọng.

Cô đi trên nền đá cẩm thạch trơn bóng, sợ hãi mình sẽ té nhào, đi trên mặt đất cũng phải hết sức cẩn thận.

Trong nhà không có một ai, bình thường trong nhà phải có hơi người, nhưng nơi này lại không có. Hạ Đậu Khấu ôm cánh tay, bất giác cắn môi dưới.

Dạ Bác Vũ cúi đầu nhìn người đứng bên cạnh lo lắng như muốn ngã quỵ, thương tiếc dâng lên trong lòng.

“Trước đây tôi thường thừa dịp mọi người không có ở nhà, mang tất dài trượt lên sàn nhà tưởng tượng mình là vận động viên đang tham gia trận đấu trượt băng.” Dạ Bác Vũ nhìn sàn nhà, bỗng nhiên lên tiếng.

Hạ Đậu Khấu ngẩng đầu nhìn anh, hoàn toàn không tưởng tượng nổi người trước mắt tuy đã hơn hai mươi tuổi, còn có loại khí chất lão luyện này cũng trải qua một thời thơ ấu tinh nghịch.

“Anh có bị té không?” Cô thấp giọng hỏi, vẫn không chắc sẽ nhận được hồi âm.

“Đâu chỉ có té, còn không cẩn thận làm vỡ bình hoa, phải khâu mười mũi.” Anh giơ cánh tay phải lên, cho cô xem vết sẹo đã nhạt màu.

“Vậy sau này anh còn trượt băng sao?” Sau khi anh nói xong, Hạ Đậu Khấu càng khẩn trương muốn biết.

“Không, nếu không bây giờ có lẽ tôi đã giật được huy chương vàng Olympic rồi.” Dạ Bác Vũ tự giễu nói.

Khóe môi Hạ Đậu Khấu khẽ giật, thật không thể tin người nhìn rất nghiêm túc này lại có thể nói đùa, lo lắng trong lòng giảm đi một ít.

Nhưng cô không thể cười thoải mái được, hàn khí trong phòng làm cho cô lạnh run.

“Phòng này dùng đá xây lên đá, nên mùa đông hơi lạnh một chút.” Dạ Bác Vũ cởi áo khoác làm bằng lông dê trên người đưa đến tay cô.

“Cảm ơn.” Hạ Đậu Khấu phủ thêm áo khoác.

Nhiệt độ cơ thể Dạ Bác Vũ lưu lại trên áo khoác lông dê dần dần xâm nhập vào da cô, lòng cô trở nên ấm áp, thân mình cũng nóng lên, đầu óc cũng bắt đầu chậm rãi vận chuyển.

Hạ Đậu Khấu ngước nhìn gương mặt anh âm trầm, may mắn ngày trước anh là khách quen của quán, nếu không bây giờ cô đứng trong gian phòng xa lạ này, dù thế nào cũng không cảm thấy thoải mái được.

“Trước đây anh tới quán ăn cơm, có biết tôi là ai sao?” Cô hỏi.

“Biết. Dì Chương có kể chuyện của em và ba em ở quán. Vừa khéo tôi lại đọc được tin về quán ăn của nhà em trên một quyển tạp chí, tôi lại ở gần đấy nên liền tới xem.” Anh tự nhiên nói.

“Tôi biết. Đó là tạp chí đăng nửa tháng trước, chúng tôi không thể sống bình thường như trước, cũng vì vậy mà ba ba đóng cửa quán một tuần, bời vì ông không ứng phó được với đám đông khách hàng. Sau đó, còn có một phóng viên muốn phỏng vấn, nhưng đếu bị chúng tôi từ chối.” Hạ Đậu Khấu dần dần nhớ lại, hai mắt trong suốt bỗng phủ một lớp sương mù.

“Ba em và món ăn của ông ấy giống nhau, rất cá tính.”

“Đúng vậy.” Hạ Đậu Khấu thật sự muốn nói về ba ba, nhưng cô sợ mình lại không khống chế được, cho nên không dám nhiều lời. “Lúc anh tới quán, sao anh không trực tiếp nói cho tôi biết thân phận của mình.”

“Tôi thật thích không khí và thức ăn ở quán, nếu tôi nói cho em biết tôi là ai, tôi sẽ không thể thoải mái ngồi được, em cũng sẽ không tiếp đón tôi như những khách khác, phải không?” Dạ Bác Vũ đen nhìn cô, đúng lý hợp tình nói.

“Đúng vậy thật, nhưng sau này mới biết thì cảm giác thật không tốt, cứ có cảm giác giống như anh đến giám thị hoặc quan sát kẻ thù ấy.” Cô nhẹ giọng nói.

“Tôi thực ích kỉ, không muốn mất đi cơ hội hưởng thụ một bữa ăn ngon như thế. Với tôi mà nói, quán ăn của nhà em rất có không khí gia đình.” Anh nói.

“Thì đúng mà, đó là gia đình của ba ba và tôi.” Cô nói, giọng nói không tự chủ được run run.

“Em biết nấu ăn sao?” Dạ Bác Vũ sợ cô sẽ khóc thật, như vậy anh sợ mình sẽ sụp đổ mất, hoặc là sẽ nhịn không được mà ôm cô vào lòng, đành phải vội vàng đổi chủ đề.

“Bình thường nấu thức ăn không thành vấn đề, nhưng tay nghề không bằng một nửa của ba tôi.”

“Có muốn làm công không?” Anh nói ra ý niệm lớn nhất trong đầu.

Cô cần phải tìm việc gì đó phân tán đi nỗi đau mất cha, mà anh muốn có nhiều thời gian ở cùng cô hơn.

“Làm công?” Cô trợn to mắt, như thể lời anh nói là ngôn ngữ ngoài hành tinh.

“Tôi không thích thức ăn bên ngoài, nếu yêu cầu đầu bếp làm theo khẩu vị của riêng mình thì có chút quá đáng. Nếu em đồng ý, tôi muốn mời em từ tuần sau phụ trách bữa tối của tôi. Dù sao, sau này em cũng sẽ ở đây.” Dạ Bác Vũ tạm dừng một chút, lại bổ sung một câu. “Đương nhiên, tôi sẽ trả lương cho em.”

“Nhưng mà, tôi chỉ ở đây vài ngày mà thôi.” Cô nói.

“Dì và ba ba tôi cũng sẽ không đồng ý để em ở ngoài một mình.” Anh lại càng không tán thành, cho nên mới bàn với bọn họ dốc lực trợ giúp.

Hạ Đậu Khấu nhíu mày, có cảm giác không muốn cũng bị ép lên thuyền. Tuy biết mình mới mười tám tuổi, nhưng cô không còn nhỏ, không thể đưa ra ý kiến của chính mình?

“Em nghĩ lại xem, ba em sẽ để em ở đó một mình sao?” Dạ Bác Vũ nhìn tia kháng cự trong mắt cô, liền mở miệng thuyết phục.

Hạ Đậu Khấu nắm chặt tay, nghĩ đến cuộc sống sau này không còn ba ba để nương tựa, chóp mũi lại bắt đầu cay cay. Cô cúi đầu, rất nhanh nói: “Nếu tôi ở lại đây, tôi sẽ nấu ăn, anh đưa tôi tiền mua nguyên liệu là được rồi, không cần trả lương cho tôi.”

“Trả lương tôi mới ăn cơm.” Anh nhíu mày, nói như đúng rồi.

“Anh thật sự thích thức ăn tôi nấu?” Hạ Đậu Khấu cười khẽ ra tiếng, trong đầu cũng bắt đầu tình toán nấu món gì.

Cô học cách nấu của ba ba, trước khi ra đi ba ba đã dạy cho cô, là tài sản lớn nhất ông để lại cho cô …

“Đừng hoài nghi.” Hạ Bác Vũ nhìn chút ý cười bên môi cô, mặt hiện lên một tia vui mừng.

“Đậu Đậu, con tới rồi sao? Mẹ vừa tắm xong, bây giờ mới nghe thấy giọng con.” Chương Thục Tuệ mặc áo ngủ từ lầu hai đi xuống, gọi nhũ danh của cô.

“Mẹ!” Hạ Đậu Khấu kinh hoảng kêu một tiếng.

Nhũ danh của cô là Đậu Đậu sao? Dạ Bác Vũ muốn cười, cảm thấy tên này thật phù hợp với dáng người chưa đến mét 1,60 của cô.

“Tôi lên lầu trước, anh người cứ nói chuyện với nhau.” Dạ Bác Vũ không muốn cản trở hai mẹ con cô nói chuyện, gật đầu với dì Chương liền đi lên lầu.

“Bác Vũ, cảm ơn con đón Đậu Đậu đến giúp dì.” Chương Thục Tuệ nói.

“Không cần khách khí.” Dạ Bác Vũ không quay đầu lại nói.

Hạ Đậu Khấu nhìn bóng dáng anh, ở trong lòng yên lặng nói lời cảm tạ với anh.

Cô nghĩ nếu cô thật sự sống trong nhà này, đây hẳn là một khởi đầu tốt đẹp.

Dạ Bác Vũ tuy nhìn lạnh lùng, nhưng lại rất quan tâm cô, giống như —

Người một nhà vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.