Kế Thê

Chương 88: Chương 88: Thông phòng




Cô gia tương lai đã đến, làm người cả trang viện tụ lại nhiệt tình chiêu đãi.

Trái cây vừa mới hái trong vườn, chế thành mứt hoa quả, một mạch bưng lên, để Lưu Đồng phẩm nếm.

Quả thực Lưu Đồng có chút kinh ngạc sự nhiệt tình của bọn họ.

Thường Nhuận Chi cười nói:

“Trong trang viện trừ bỏ vài vị quản sự và người trong phủ tới, những người khác cơ hồ đều là người làm công phụ cận. Bọn họ chỉ biết huynh là con rể tương lai của đông gia, không biết huynh là Hoàng tử, cho nên thái độ đối với huynh nhiệt tình nhiều hơn sợ hãi.”

Lưu Đồng nhân tiện nói:

“Vậy cũng đừng nói ra thận phận Hoàng tử của ta nha, hôm nay ta đến, cũng không phải là lấy thân phận hôn phu tương lai của nàng mà tới sao?”

Thường Nhuận Chi cười, chống lại con ngươi sáng long lanh của Lưu Đồng, màu lam trong đôi mắt trong suốt chiếu ra bóng dáng của nàng.

“Ngày đón dâu cũng định rồi.”

Lưu Đồng nói:

“Khâm Thiên Giám nói là ngày mùng năm tháng chạp.”

“Ta biết.”

Thường Nhuận Chi cười nhẹ hai tiếng:

“Khi ở trong phủ, thái thái lải nhải này ngày, đã suy tính chắc là tháng 11 bắt đầu, mỗi một ngày an bài.”

“Trong phủ Hoàng tử hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, còn kém...”

Lưu Đồng dừng một chút, nhẹ giọng nói:

“Còn kém một nữ chủ nhân.”

“Ừm.”

Thường Nhuận Chi hơi hơi mặt đỏ, Lưu Đồng ngứa tay, muốn chạm vào gương mặt của nàng, tay vừa đưa ra, liền nghe tỳ nữ bên người nàng nói:

“Cô nương, Nhạc di nương tới đây.”

Thường Nhuận Chi vội đứng lên, đi ra đón. Lưu Đồng cảm thấy tiếc nuối, cũng đứng lên đi theo.

Chỉ chốc lát sau, liền thấy Thường Nhuận Chi cùng một phụ nhân bước vào.

Tuổi phụ nhân kia tính ra cũng không lớn, mặc quần áo màu tím nhạt, tươi cười ấm áp từ ái, diện mạo cùng Thường Nhuận Chi có ba phần tương tự, nhất là mặt mày, cơ hồ là khắc ra từ một khuôn.

Thường Nhuận Chi giới thiệu với Lưu Đồng, nói:

“Đây là di nương của ta.”

Trước khi Lưu Đồng tới chỗ này, tự nhiên có hỏi thăm qua, biết Thường Nhuận Chi và mẹ đẻ của nàng đến thôn trang ngoại thành, lúc này nghe Thường Nhuận Chi nói đây là di nương của nàng, cùng ngày ấy thấy qua bộ dáng của Nhạc thị ở phủ An Viễn hầu đúng là trùng hợp nhau, liền hiểu rõ đây là mẹ đẻ của Thường Nhuận Chi.

Lưu Đồng lập tức đứng đắn hành lễ với Nhạc thị, nói:

“Gặp qua di nương.”

Nhạc thị vội vàng đi đỡ, thụ sủng nhược kinh nói:

“Không đảm đương nổi không đảm đương nổi, Cửu Hoàng tử đừng đa lễ...”

Nhạc thị thối lui đến phía sau Thường Nhuận Chi, đẩy Thường Nhuận Chi tới phía trước, ngoài miệng còn thẳng nói “Không được“.

Thường Nhuận Chi cũng không khó xử bà, nhìn Lưu Đồng nói:

“Di nương của ta trọng quy củ, huynh đừng để ý.”

Lưu Đồng tự nhiên sẽ không để ý, thẳng thắt lưng ôn hòa cùng Nhạc thị nói chuyện.

Nhạc thị cảm thấy tự tại chút, có Thường Nhuận Chi thuyết phục, đến cùng vẫn ngồi xuống bên người Thường Nhuận Chi, cùng Lưu Đồng nói chuyện.

Đương nhiên, hơn phân nửa là Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi nói, Nhạc thị ở một bên nghe.

Có Nhạc thị ở đây, Lưu Đồng muốn đứng đắn rất nhiều, theo tình huống phủ An Viễn hầu khi nói tới phủ Cửu Hoàng tử, thấy Nhạc thị mắt lộ ra thân thiết, Lưu Đồng tinh tế đem một ít tình huống cơ bản trong phủ Cửu Hoàng tử giới thiệu cho Nhạc thị nghe.

Thường Nhuận Chi cũng cẩn thận lắng nghe.

Lưu Đồng nói rất cẩn thận, như phân bố bố cục các phòng xá phủ Cửu Hoàng tử, đến mối quan hệ những người hầu hạ cơ bản trong phủ, còn có chi mỗi tháng trong phủ, chu đáo, đều nói.

Lưu Đồng còn liên tục giới thiệu hai huynh đệ luôn theo bên người hắn là Hoa Trạch và Hoa Hạo, bực này cũng là nói với Thường Nhuận Chi đó là tâm phúc của hắn.

Nhạc thị nghiêm cẩn nghe, nhìn Thường Nhuận Chi một mắt, do dự mở miệng hỏi:

“Trong phủ Cửu hoàng tử không có bên cạnh... Sao?”

Lưu Đồng nghi hoặc nhìn Nhạc thị, cung thanh hỏi:

“Di nương muốn hỏi chuyện gì?”

Lưu Đồng nghe không hiểu, nhưng Thường Nhuận Chi lại nghe hiểu rõ, đang muốn chuyển hướng, lại nghe Nhạc thị nói:

“Ý tứ của thiếp thân là, trước khi Cửu Hoàng tử phi vào cửa không có biện pháp hầu hạ Cửu Hoàng tử, tất nhiên sẽ có một ít nha hoàn theo hầu hạ ngài. Nghe nói trong cung cũng từng đưa tới người hầu hạ cho Cửu Hoàng tử... Không biết sau khi tam cô nương vào cửa, đối với những nữ tử kia nên tính toán làm sao cho thỏa đáng?”

Thường Nhuận Chi có chút bất đắc dĩ.

Trước đó mấy ngày nàng rối rắm việc này, Nhạc thị liên tục xem ở trong mắt. Không nghĩ tới nàng nghĩ thông suốt, Nhạc thị lại ghi tạc việc này trong lòng, còn hỏi ở trước mặt Cửu Hoàng tử nữa.

Trong lòng Thường Nhuận Chi rất cảm động, nhẹ nhàng kéo tay Nhạc thị.

Ngầm, Nhạc thị thân thủ vỗ vỗ mu bàn tay nàng.

Trên mặt Lưu Đồng rất là xấu hổ, xem Nhạc thị thật là vẻ mặt thỉnh giáo, hắn cũng không tốt khi trả lời cho có lệ.

“Lúc ấy Mạc thị dưỡng thương, không có nha hoàn hồi môn của nàng tới hầu hạ ta.”

Lưu Đồng nói, lại nhìn về phía Thường Nhuận Chi, chần chờ nhẹ giọng hỏi nàng:

“Hai người trong cung đưa kia... Nàng có ý tưởng gì?”

Thường Nhuận Chi mặc mặc, thẳng thắn nói:

“Vậy phải nhìn huynh có cái ý tưởng gì nữa.”

Lưu Đồng trầm ngâm một lát, nói:

“Hai người kia, một người là Hiển tần nương nương đưa, một người là Quý phi nương nương đưa, đều rất thành thật bổn phận. Trước khi Mạc thị qua cửa, ta hỏi qua các nàng có muốn ra phủ lập gia đình, các nàng nói các nàng tuổi tác không nhỏ, tính lập gia đình, cũng gả không xong, muốn ở lại phủ Hoàng tử. Ta cũng đồng ý.”

Lưu Đồng thành khẩn nói với Thường Nhuận Chi:

“Người không thể bội tín, ta đã nhận lời các nàng, sẽ không để các nàng ra phủ, không tốt nói không giữ lời, thất tín ở người. Nàng không cần tức giận.”

Thường Nhuận Chi cũng không sinh khí khi nghe Lưu Đồng xử trí như vậy.

Từ lúc ban đầu khi nàng nhận thức Lưu Đồng, nam nhân này là một người tâm địa lương thiện —— mặc dù mắt hắn lạnh lẽo. Nhưng hắn sẽ không chủ động đi thương hại người khác, cũng có nguyên tắc cùng điểm mấu chốt của riêng mình.

Nàng thưởng thức hắn chính là điểm này, cho nên mới nảy sinh hảo cảm với hắn, làm sao có thể giận hắn chứ?

Thường Nhuận Chi mím môi cười cười, lắc đầu nói:

“Ta không tức giận.”

Dừng một chút, nàng hỏi Lưu Đồng:

“Vì cái gì trước khi Mạc thị qua cửa, huynh muốn cho các nàng ra phủ lập gia đình? Nếu huynh đã đáp ứng các nàng không tiễn các nàng ra phủ, lại vì cái gì không đề cập tới địa vị của các nàng địa vị, như cũ để các nàng làm thông phòng?”

Thường Nhuận Chi đối với chuyện này rất tò mò.

Lưu Đồng liền hồi đáp:

“Ta khi đó... Lo lắng thê tử tương lai sinh khí, cho nên mới muốn các nàng lập gia đình. Các nàng không đồng ý, ta không thể bắt buộc, nhưng ta biết các nàng ở trên người ta không chiếm được cái gì, nhiều nhất cũng chính là đi theo ta vinh dưỡng cả đời, theo tuổi trẻ đến lớn tuổi, cũng là cô đơn. Nếu nhấc địa vị các nàng lên, vạn nhất tương lai các nàng gặp người trong lòng, muốn gả thì sao đây? Thị thiếp Hoàng tử, lại không có khả năng tùy ý chỉ cho người khác. Cho nên...”

Thường Nhuận Chi hiểu rõ.

Vẻ mặt Nhạc thị vẫn có chút phức tạp, ngập ngừng nửa ngày sau mới nói:

“Cửu hoàng tử và Hoàng tử phi trước cảm tình thật tốt, sợ nàng sinh khí, cũng không dám lưu thông phòng hầu hạ...”

Nhạc thị không khỏi thay nữ nhi lo lắng, sợ Cửu Hoàng tử phi trước còn chiếm cứ một vị trí trong lòng Cửu Hoàng tử, sau khi nữ nhi xuất giá lại sinh hoạt trong bóng ma của một nữ nhân khác, ngày sau sẽ khổ sở.

“Không phải như thế đâu di nương.”

Mặt Lưu Đồng nhất thời đỏ lên, vội giải thích nói:

“Đều không phải vì Mạc thị...”

Nhạc thị cười cười, Thường Nhuận Chi ôn thanh nói:

“Di nương đừng nghĩ nhiều.”

“Hảo.”

Nhạc thị gật gật đầu, đối Thường Nhuận Chi nói:

“Di nương không nghĩ nhiều.”

Bà nhìn về phía Lưu Đồng:

“Chuyện khác không đề cập tới, hi vọng sau khi tam cô nương qua cửa, Cửu Hoàng tử có thể hảo hảo đợi tam cô nương.”

Lưu Đồng vội trịnh trọng đáp:

“Di nương yên tâm, ta nhất định hảo hảo đợi Nhuận Chi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.