Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 218: Chương 218: Tiền Tài




Đỗ lão lúc này mới nheo mắt nói.

“ Ta mời vị tiểu huynh đệ đây về Vô Thần Tông, tông chủ ngươi xem?”

Vũ Thuần Dương cười lớn nhìn Trần Quốc Hưng nói.

“ Tiểu hữu vậy ngươi có muốn gia nhập Vô Thần Tông ta làm một khách khanh trưởng lão hay không?”

Trần Quốc Hưng cười nhạt, làm gì có bữa ăn nào miến phí đâu cơ chứ, hắn không có ham hố vậy liền chối từ khéo.

“ Trưởng bối của ta sẽ đánh chết ta mất, vậy xin thứ lỗi ta không thể gia nhập Vô Thần Tông.”

Vũ Thuần Dương khẽ nhíu mày rồi cũng cười cười nói chuyện một hồi rồi sau đó nói.

“ Liên Nhi dẫn tiểu hữu ra phía hậu sơn của Thụ Phong đi.”

Vũ Liên khẽ lè lưỡi, rồi cũng không cãi lời mà ngoan ngoãn gật đầu nói.

“ Đi theo ta.”

Trần Quốc Hưng chắp tay chào hai người Vũ Thuần Dương rồi đi theo Vũ Liên, khi bóng dáng hắn biến mất, Vũ Thuần Dương mới nghiêm mặt.

“ Quái lạ ta cảm giác được tiểu tử kia rất nguy hiểm.”

Đỗ lão cũng nheo mắt gật đầu.

“ Có lẽ hắn là người của ẩn thế gia đi ra ngoài lịch duyệt, trưởng bối hắn là cũng không yên tâm như chúng ta đối với Vũ nha đầu.”

Vũ Thuần Dương lặng lẽ thở dài chắp tay nói.

“ Chỉ có thể xem ý trời.”

Trần Quốc Hưng đi theo sau lưng Vũ Liên, ánh mắt không ngừng đảo đảo, tuy nói Vũ Liên này ngực nhỏ nhưng phía sau lại khá lớn, Vũ Liên đột nhiên đứng lại làm hắn đâm sầm vào.

“ Này đang đi sao cô dừng lại.”

Trần Quốc Hưng cũng không có nhảy lùi ra sau mà còn cố tiến tới, Vũ Liên chợt đỏ mặt nhảy lùi lại mắng.

“ Vô sỉ.”

Trần Quốc Hưng cười nhạt, hắn vô sỉ từ nhỏ nên cũng không ngại nghe người ta khen mình.

“ Ta vô sỉ từ nhỏ rồi.”

Vũ Liên hừ lạnh nói.

“ Ngươi đi phía sau ta cảm nhận được ánh mắt không tốt của ngươi nhìn ta.”

Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, quả nhiên trực giác của phụ nữ hơn xa đàn ông, vậy mà lại có thể cảm nhận được ánh mắt không tốt đẹp của hắn, khẽ ho vài tiếng nói.

“ Ai bắt cô đi trước đâu.”

Vũ Liên hừ lạnh không nói, đợi Trần Quốc Hưng bước đi rồi cũng đi cùng, trên đường đi hắn hỏi được không ít chuyện, khi mà Vũ Liên không nói hắn lại chọc cho Vũ Liên tức giận làm nàng phải nói thì thôi, trên đường đi gặp không ít các đệ tử, họ đều cùng kính chào Vũ Liên một tiếng sư tỷ, dùng ánh mắt tò mò đánh giá Trần Quốc Hưng, khi đám người đi qua hắn mới quay sang Vũ Liên nhếch miệng nói.

“ Cô giúp đám đệ tử nữ khác tự tin về bản thân hơn đó.”

Vũ Liên vẻ mờ mịt hiện ra trên mặt, Trần Quốc Hưng khẽ liếc mắt xuống ngực làm Vũ Liên bừng tỉnh giận giữ trợn mắt.

“ Ta giết ngươi.”

Trần Quốc Hưng cười ha hả để mặc Vũ Liên đánh đấm, sờ sờ cằm nói.

“ Không thể cho ta cái túi trữ vật hay sao?”

“ Không có.”

Vũ Liên giận dữ lạnh nhạt nói, Trần Quốc Hưng bĩu môi.

“ Ta giúp ngươi làm to chỗ đó.”

Vũ Liên hừ lạnh không nói gì, dẫn Trần Quốc Hưng đến một căn nhà gỗ ở trong một cốc nhỏ Vũ Liên chỉ vào.

“ Tự ngươi chọn đi.”

Rồi quay đầu rời đi, Trần Quốc Hưng gãi gãi cằm, tạm thời cứ nể mặt nha đầu này đã, mối thù thì cất vào trong tim chờ cơ hội nhất định sẽ báo, đi vào trong căn nhà gỗ hắn chọn đại một căn phòng tiến vào ngó ngiêng một hồi, thấy có bố trí vài trận pháp, hắn sờ mó một hồi rồi cũng khởi động trận pháp lên bắt đầu tu luyện, linh khí ở nơi này xung túc Thiên Địa Ấn trong tử phủ thần cũng đang xoay điên cuồng một vòng xoáy linh khí bán kính trăm dặm bị hút lại nơi này, ngay cả mấy lão già ở sâu trong Vô Thần Tông cũng không phát hiện ra điểm bất thường, Trần Quốc Hưng thì được hưởng một chút lợi, một tối trôi qua sáng hôm sau hắn mới tiến ra khỏi phòng, vẻ mặt như táo bón, bây giờ đào đâu ra tài nguyên mà tu luyện bây giờ, hắn quyết định đi loanh quanh một chút, thanh Linh Tước Kiếm lúc này hắn đeo bên hông chứ không đeo trên lưng nữa.

Tế ra Linh Tước Kiếm bay vèo lên trời ngó nghiêng một lúc thấy một nơi tập chung tấp nập người ra ra vào vào liền quyết định bay qua đó, hạ xuống khoảng sân lớn phía trước một đại điện Trần Quốc Hưng nheo mắt nhìn.

“ NHIỆM VỤ ĐƯỜNG.”

Ba chữ được viết bằng tu chân giản ngữ, Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi cũng đi vào trong thử, lặng người ngây ngốc ở một góc hắn cũng phải thở dài đi ra, nhiệm vụ chỉ dành cho đệ tử của Vô Thần Tông, hắn không có lệnh bài thân phận không thể nhận được, chán nản vì không có cách kiếm ra tiền hắn liền đi từng tung lượn lờ cuối cùng đứng ở một đại sảnh một toà nhà gỗ ba tầng.

“ TÀNG THƯ CÁC.”

Trần Quốc Hưng do dự nhưng cuối cùng vẫn là đi vào trong, ở cửa vào có một ông lão râu tóc bạc phơ đang im lặng ngồi trên ghế, với kinh nghiệm xem phim nhiều của hắn, tám phần lão già này thuộc dạng trâu bò, ngày cả Thiên Nhãn của hắn cũng không nhìn ra thì là hàng thật của thật rồi.

“ Tiền bối cho ta vào trong đọc một ít thư tịch được không?”

Trần Quốc Hưng chắp tay nói, lão già khẽ mở mắt nói.

“ Lệnh bài thân phận?”

Trần Quốc Hưng há miệng, cái này cũng là quá khoai đi, hắc nhún vai nói.

“ Tiền bối, ta không có.”

Lão già im lặng nhìn Trần Quốc Hưng, hắn cảm giác như mình bị nội soi vậy, tất cả đều không thể thoát khỏi ánh mắt của lão già, hắn thầm giật mình đây là thần thức hay sao, hơi lo lắng vì Thiên Địa Ấn nhưng thấy lão già không có gì bất thường mới yên tâm.

“ Vào đi.”

Lão già gật đầu rồi nhắm mắt lại, Trần Quốc Hưng liền vui vẻ thở phào đi vào bên trong, khi hắn đi vào lão già mới mở mắt.

“ Thể chất thật kì dị, vậy mà thần thức không thể nào đi vào cơ thể của hắn, kì quái.”

Trần Quốc Hưng không hề biết rằng cảm giác vừa nãy chỉ là cảm giác của hắn, chứ thần thức của lão già không thể đi vào bên trong cơ thể của hắn, lão già nheo mắt lẩm bẩm.

“ Không lẽ là Hư Linh Chi Thể.”

Rồi nhắm mắt lại không quan tâm, Trần Quốc Hưng đi vào bên trong thấy không ít người đang đọc những cuốn thi tịch, hắn chọn đại một cuốn bắt đầu đọc, dần dần hắn lăn lộn khắp các ngõ ngách của tàng thư các, bất quá muốn tiến lên tầng hai hắn phải là đệ tử nội môn của Vô Thần Tông, hắn đành chỉ chọn lựa những thông tin hữu ích cho mình bắt đầu đọc, tên các linh thảo, dị thạch, nguyên liệu....

Ba ngày sau hắn mới đi ra, vẻ mặt mơ hồ vậy mà không có thông tin ghi về các lục địa gì cả, chỉ biết nơi này được gọi là Nam Châu, còn biển gọi là Đông Hải, rộng lớn bao nhiêu không ai biết cả, ngay cả Hoá Thần Đỉnh Phong cũng không thể đi hết Đông Hải, điều này làm Trần Quốc Hưng nghi hoặc, chẳng lẽ chỉ có một Nam Châu này sao, điều này không thực tế, ở nơi này Phá Thần Luyện Hư thì sẽ phi thăng lên Linh Giới, điều này làm hắn cảm thấy kì quái nhưng cũng chỉ là thắc mắc trong lòng không thể giải đáp, hắn cũng biết được không ít thứ hay ho mà trong kí ức truyền thừa cũng không có, thiên tài nhiều vô số kể sáng tạo ra không thiếu thứ kì dị.

“ Trước hết phải có tiền mới được, hazzz.”

Trần Quốc Hưng thở dài, vẫn là vấn đề tiền tài làm cho tất cả con người đau đầu, thế giới phàm nhân hay tu chân giả cũng vậy, thứ quan trọng vẫn không thoát khỏi một chữ Tài.

Cầu Gạch Đá, Ủng Hộ Hoa Cỏ Để Tác Xây Nhà, Cảm Ơn!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.