Khách Sạn Hoàng Tuyền

Chương 10: Q.1 - Chương 10




Quả nhiên dốc núi Triều Phượng này dựng đứng, xe cáp gần như chạy thẳng với góc chín mươi độ, khiến người ngồi trong xe cáp như đang men theo vách một chiếc giếng sâu bò lên trên. Xung quanh đều là cây cối rậm rạp cao hơn mười mét. Lúc này sác trời dần tối, cảnh tượng chỉ còn một màu đen mịt mùng, sâu không lường được. Hàn Băng không chỉ thầm ca ngợi năng lực sinh tồn của loài người, không biết trước khi xây dựng chuyến xe cáp và đẽo vách đá, người trên núi và dưới chân núi phải qua lại như thế nào? Mà dưới điều kiện khắc nghiệt này, xây dựng tuyến xe cáp và bậc đá khó khăn biết nhường nào? Chỉ tiếc là xe cáp ở mạn Bắc của núi, từ nơi này nhìn không thấy mặt núi phía Đông, nếu không nhất định sẽ rất tráng lệ. Khoảng chừng vài phút, với tốc độ ổn định, xe cáp đã đưa ba người đến nơi. Nhân viên trên núi lấy hành lý ra giúp họ, còn bán cho họ một lọ kem chống muỗi đặc chế tại địa phương, nói rằng cứ đi về phía Bắc hai mươi phút là đến khách sạn. “Sao lại ở khách sạn Hoàng Tuyền?” Cuối cùng nhân viên đó khẽ lẩm bẩm một câu. Bình thường xe cáp này chỉ đưa đón hành khách lên núi ngắm cảnh vào ban ngày, một năm nay anh ta chưa từng thấy có ai ngồi chuyến xe cáp cuối cùng lên núi, sau đó còn ngủ lại nữa. Hàn Băng thính tai nghe được, nỗi bất an trong lòng lại tăng thêm, có điều cô lập tức bị lời nói của Lý Đạo lôi kéo sự chú ý. “Khai phá nơi này chắc chắn rất tốn kém và nguy hiểm.” - ông nheo mắt nhìn xung quanh, hình ảnh trước mắt mờ nhòa - “Nơi này không phải là địa điểm du lịch nổi tiếng, du khách còn ít, cơ sở hạ tầng dưới núi cũng rất bình thường, phải mất một thời gian dài mới thu hồi vốn được. Vả lại, còn phí sửa chữa, phí hao mòn, tiền lương nhân viên vân vân… Cho nên người xây tuyến xe cáp, xây đường núi, xây khách sạn hoặc là nhìn xa trông rộng, hoặc là có bệnh, thuần túy là đốt tiền”. “Chính xác”. - Xuân Thất thiếu cười tiếp lời, sao đó quay đầu lại nói với nhân viên trên núi - “Chúng tôi ít người nhiều đồ đạc, có thể phiền anh vận chuyển hành lý giúp chúng tôi không? Tôi sẽ trả thêm tiền công”. “Không phải là tôi không chịu, nếu bình thường không trả tiền tôi cũng giúp”. - nhân viên kia lắc đầu - “Nhưng tôi muốn lên chuyến xe cuối cùng này xuống núi, trễ chút nữa sẽ không về được”. “Nếu như làm nhỡ việc anh xuống núi, tôi đặt cho anh một căn phòng là được mà”. - Xuân Thất thiếu nói. Nhưng nhân viên kia lắc đầu kiên quyết hơn, thốt lên: “Tôi không ở khách sạn Hoàng Tuyền đó đâu. Đó là nơi chí âm, tôi chẳng dại đâm đầu vào tìm xui xẻo.” Lời vừa dứt, tiếng chuông xe cáp vang lên, báo hiệu đến lúc lên đường. “Hay là… chúng ta cùng xuống núi đổi khách sạn khác”. Rốt cuộc Hàn Băng không kiềm nổi được nữa, cất lời đề nghị. Xuân Thất thiếu còn chưa nói thì Lý Đạo đã vội vàng: “Không đổi đâu. Vất vả lắm mới tìm được một nơi phong cảnh đẹp lại yên tĩnh, mấu chốt còn là nơi đầy cảm hứng, tuyệt đối không thể rời đi. Hàn Băng, cô đừng để mấy lời mê tín của dân bản xứ hù dọa, nghe anh, bảo đảm không sao đâu. Ngược lại nơi non xanh nước biếc ít người lui tới có thể gột rửa tâm hồn cô, thể xác và tinh thần của cô sẽ được điều dưỡng”. Lý Đạo hiếm khi cố chấp, mà ông đang dần dần đi vào trạng thái mù lòa lại ngắm nhìn được cảnh sắc này sao? Rõ ràng là nghe nơi này thần bí mới nảy sinh hứng thú, trên mặt hiền hiện vẻ hớn hở như càng nhiều chuyện lạ càng vui vậy. Thông thường, càng là người như vậy thì càng không tin tưởng gì cả, nếu không sao lại thản nhiên như thế? Thậm chí… còn mong đợi nữa. “Xuân Thất, ý của cậu thế nào?” - Lý Đạo quay đầu hỏi - “Không độc tài, chúng ta bỏ phiếu dân chủ, thiểu số theo ý kiến đa số.” Vừa nãy ở trên xe cáp, ông luôn miệng nói với Xuân Thất thiếu rằng đây là nơi rất thích hợp để viết kịch bản, hiện tại rõ ràng là mang công việc ra dụ dỗ rồi. Có điều hướng ông quay đầu đã sai hoàn toàn, lúc này ông lại đưa lưng về phía Xuân Thất thiếu mà đặt câu hỏi. Điều này nói rõ ông đã nhìn cái cây nhỏ bên trái thành Xuân Thất thiếu. Mà trên núi không có đèn đường, trời tối chút nữa thì ông sẽ hoàn toàn rơi vào cảnh mù lòa. Rất hiếm khi Hàn Băng đụng chạm thân thể với Xuân Thất thiếu… Cũng chỉ nhẹ nhàng kéo tay áo anh, sau đó nháy mắt, ý là bảo anh bỏ phiếu xuống núi. Xuân Thất thoáng do dự, nhưng lúc anh đang do dự thì xe cáp vang lên một tiếng “ting”, rồi rời đi. Thôi rồi, lúc này hối hận cũng đã muộn. Hàn Băng thất bại suy nghĩ. “Đừng sợ, có anh đây”. - Xuân Thất thiếu nói một câu kỳ lạ, đồng thời đưa chai kem chống muỗi cho Hàn Băng - “Bôi trước đi, nếu không sẽ bị muỗi đốt chết đấy”. “Lên núi chỉ có thuốc chế từ cỏ trừ muỗi của dân bản xứ mới có hiệu quả”. - Lý Đạo cũng nói - “Đây chính là đạo lý vạn vật tương sinh tương khắc, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhãn hiệu nổi tiếng bán trong thành phố cũng không sánh bằng”. Hàn Băng vâng lời bước đi, tất cả mọi chuyện kế tiếp đều làm theo Lý Đạo và Xuân Thất thiếu. Một lát sau, toàn thân ba người đều bốc mùi cỏ xanh, cùng nhau xuất phát. Thật ra hành lý của Xuân Thất và Hàn Băng cũng không nhiều. Xuân Thất thiếu chỉ có một chiếc túi du lịch bình thường. Xét thấy phụ nữ ra ngoài bao giờ cũng phiền phức hơn, Hàn Băng mang một chiếc túi du lịch cực lớn. Ngược lại hành lý của Lý Đạo là nhiều nhất, hai va ly đầy ụ, còn cộng thêm một chiếc túi du lịch. “Xem ra có vợ có khác nhỉ.” Xuân Thất thiếu cười tự giễu. Họ không ngờ rằng khách sạn này không có nhân viên giúp đỡ khuân vác hành lý, cũng không ngờ cái gọi là “đi về phía bắc hai mươi phút” là quan niệm thời gian của dân miền núi, chứ không phải chỉ khoảng cách trên bản đồ. Trên thực tế họ phải men theo con đường đá nửa giờ, cho đến khi sắc trời đã tối đen mới nhìn thấy bóng dáng khách sạn. Ba người, trong đó một người là phụ nữ, một người khác là kẻ mù, người lao động chân chính chỉ có một mình đại thiếu gia Xuân Thất. Hàn Băng không ngờ rằng Xuân Thất thiếu không phải kẻ vô dụng, cũng không phải là kẻ ngu ngốc chỉ có mã bên ngoài như trong suy nghĩ của cô. Thể lực anh hóa ra rất tốt, vai khiêng tay xách, mang hành lý của Lý Đạo lên khoảng mười mấy hai mươi bậc thang trước, sau đó quay lại xách đồ của anh và Hàn Băng. Tới tới lui lui như vậy cũng chỉ hơi thở hổn hển, không hề than khổ than mệt, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn cả Hàn Băng đang dìu Lý Đạo. “Ơ, khách sạn có người.” Nhìn phía trước, gương mặt Xuân Thất hiện lên một vẻ mừng rỡ. Lý Đạo bị quáng gà nghiêm trọng, trong ánh sáng chói lóa mới có thể thấy được một chút. Mà lúc này, ông chỉ lờ mờ thấy được một tầng ánh sáng, trái lại Hàn Băng thấy rõ một tòa nhà hình bát giác ở phía trước không xa. Nó có phần giống đình nghỉ mát kiểu Trung Quốc, nhưng chiếm diện tích khá lớn, hơn nữa cao ba tầng. Hành lang dưới mỗi góc mái hiên đều treo một chiếc chuông gió kiểu cổ xưa. Gió núi thổi qua, tiếng chuông vang lên thánh thót, vang vọng khắp màn đêm mờ tối. Trong dãy núi yên tĩnh, tiếng chuông kia không hề chói tai mà lại có cảm giác hài hòa tuyệt vời, như thể tiếng chuông ban sáng tiếng trống hoàng hôn, mênh mông và xa xăm. “Cũng được đấy chứ.” - Lý Đạo nhướng mày rậm, trợn to mắt khen. Nhưng lại chuyển đề tài - “Cô cậu nói trong khách sạn có người à?” “Bởi vì có ánh đèn.” - Xuân Thất thiếu chỉ khách sạn - “Chưa chắc là khách, nói không chừng là nhân viên phục vụ. Chắc hẳn biết hôm nay có khách nên tới đây quét dọn”. “Vậy nói cho tôi nghe xem khách sạn có đẹp không?” - Lý Đạo hỏi. “Tính tình thật nóng vội, sáng sớm mai không phải là thấy được rồi sao?” - Xuân Thất thiếu cười nói - “Tôi nghĩ nên gọi người giúp khuân hành lý trước đã, đỡ cho tôi phải chạy hai lần.” - vừa nói, Xuân Thất thiếu vừa đi đến khách sạn. “Cảm giác đầu tiên rất quan trọng, dân kinh doanh đúng là không hiểu nghệ thuật.” - Lý Đạo bất mãn khẽ kháng nghị. Hàn Băng là con gái thành phố điển hình, suốt ngày chỉ ngồi làm việc trong công ty, hết thời gian làm việc thì ru rú trong nhà, thể lực rất kém cỏi. Tuy bản thân chỉ dìu Lý Đạo đi qua con đường núi hai mươi phút này, nhưng vẫn mệt mỏi quá sức. Cảm giác mệt mỏi này lại khiến Lý Đạo luôn chín chắn chững chạc trong suy nghĩ của cô trở nên có phần trẻ con. Cô cảm thấy buồn cười, cộng thêm ánh sáng trong khách sạn khiến người ta thấy ấm áp đã làm tâm trạng lo sợ của cô vơi đi không ít. Cô vừa mỉm cười miêu tả cho Lý Đạo nghe hình dạng khách sạn, vừa nhìn khắp xung quanh. Khách sạn này xây trên khu đất trống gần đỉnh núi, hai bên đều là vách đá, sau lưng là bầu trời xanh đậm, hiển nhiên cũng là vách đá. Con đường duy nhất chính là đường họ lên, nằm phía trước khách sạn. Thế núi nhấp nhô, từ nơi này hoàn toàn không nhìn thấy trạm xe cáp. Mà bên cạnh ngã ba chỗ cô và Lý Đạo đứng có một tấm bảng gỗ. Cách đó không xa loáng thoáng có tiếng nước chảy róc rách. Hàn Băng mở điện thoại lên, bật chức năng đèn pin chiếu sáng, thấy trên tấm gỗ kia vẽ một sơ đồ đường đi đơn giản, nói rõ vòng qua khe núi nho nhỏ này là đến thắng cảnh nổi tiếng nơi đây: suối Hoàng Kim. Cô hơi kinh ngạc, bởi vì khách sạn Hoàng Tuyền ở ngay gần suối Hoàng Kim, những thắng cảnh khác cũng ở trên núi, nhưng khách du lịch đều thà ở dưới chân núi, mỗi ngày đi tới đi lui bằng xe cáp chứ không chịu ở khách sạn này. Thật sự là kỳ lạ không tả nổi. Lẽ nào họ đều nghe theo lời khuyên của dân bản xứ và hướng dẫn viên du lịch, không đặt chân lên vùng đất âm mạch này sao? Hay là… giá phòng ở đây quá đắt? Vừa rồi tài xế kia nói giá ở đây đắt chết người, ban đầu sao cô lại chọn chỗ này chứ? Nhìn kỹ lại, trước khách sạn có một cây cầu nhỏ, dưới cầu có một dòng suối chảy qua, chính là nước từ con thác, băng qua vách núi, chảy qua nơi đây. Dưới ánh trăng, nó lấp lánh như một tấm gấm bạc. Phải nói rằng phong cảnh nơi này thật sự đẹp tuyệt vời. “Chắc là chê tên không may nên ít người ở đây. Cô biết đó, người Trung Quốc rất mê tín.” – Lý Đạo nghe Hàn Băng miêu tả cũng nghĩ đến việc này, vui mừng nói – “Như vậy mới tốt. Mấy điểm du lịch khác vừa đến mùa thịnh vượng là người đông nghìn nghịt. Thật không biết là ngắm cảnh hay ngắm người, đi đâu cũng đông như cái chợ, vừa mệt vừa chẳng vui vẻ. Ít người mới tốt, ít người mới tốt.” Đương nói thì Xuân Thất thiếu chạy trở về. “Sao chỉ có mình anh?” – Hàn Băng nhìn phía sau Xuân Thất thiếu không có một ai. “Chỉ có một nhân viên phục vụ.” – Xuân Thất thiếu nhún vai – “Có điều trong khách sạn có vài người khách, người ta phải tập trung làm việc của mình không thể rời khỏi quầy tiếp tân, chúng ta đành phải tự đem hành lý lên thôi.” Có khách ở đây sao? Không biết tại sao trong lòng Hàn Băng lại vui mừng một hồi. Nhưng mà cô không hiểu, tại sao có khách nhưng chỉ có tầng một mới có ánh đèn? Lẽ nào tất cả khách đều ở tầng một dùng cơm sao? Thời gian này dùng cơm tối có phải là hơi trễ rồi không? Rồi lại nói cho dù là dùng cơm cũng đâu cần tắt hết đèn chứ. Dường như cảm nhận được tâm tư của cô, tầng hai đang tối đen như mực đột nhiên sáng đèn. Hơn nữa toàn bộ tầng lầu đều phát sáng, giống như có người núp trong bóng tối, thoáng cái đã mở hết tất cả công tắc điện lên. Hàn Băng giật nảy mình, nhìn về phía tầng hai theo bản năng. Kết quả là cô nhìn thấy một bóng người vụt qua, sau đó đứng lại tại căn phòng phía đối diện con đường họ đang đứng. Khoảng cách rất xa, ít nhất là phải ba trăm mét, nhưng Hàn Băng nhìn thấy rất rõ. Trên ban công kia có một người phụ nữ đang đứng tựa vào lan can, mặt mũi không rõ, dáng vóc thon thả nhưng không gầy, mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ, mái tóc đen dài bay phất phơ trong gió núi. Thấy ánh mắt Hàn Băng, cô ta thoáng cười, lại vẫy vẫy tay. Cảnh tượng này hẳn phải rất đẹp, nhưng Hàn Băng lại rùng mình một cái, ánh mắt như không thể dời đi, chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.