Khai Quốc Công Tặc

Chương 37: Q.3 - Chương 37: Tử Lưu (3)




Tiếng kèn vừa vang lên, Vương Nhị Mao lập tức rút hoành đao bên hông ra, nắm trong tay giơ nghiêng cao lên. Viên Thủ Tự, Chu Lão Căn và đám thân binh cũng làm động tác giống như chủ tướng, cầm đao giương thành hình đuôi én, đồng thời ra sức đạp bàn đạp. Đây là tư thế khinh kỵ xung kích mà Trình Danh Chấn dạy, kết hợp với tốc độ của chiến mã, có thể thuận tiện thiết mở bì giáp và thân thể của kẻ địch.

- Ầm ầm ầm ầm...

Hơn năm trăm người có hơn một ngàn năm trăm con chiến mã, tốc độ nhanh tựa như trận cuồng phong, vó ngựa mang theo tuyết đọng, dưới ánh nắng sớm cuồn cuộn lao về phía quân doanh đơn độc đằng trước.

“U..ú.....”

Tiểu tốt quân binh đang trực vội thổi kèn lên, nhưng lại không thể nào làm cho mình và đồng hữu thêm can đảm cũng không thể gọi nhiều người đến để kháng cự. Thấy thiên quân vạn mã sắp đạp lên đầu mình, gã sợ tới mức rú lên một tiếng thảm thiết, ném kèn, bỏ chạy trối chết.

Gần như không đụng phải bất cứ sự chống cự hữu hiệu gì, đám người Vương Nhị Mao liền cuốn sang dưới tường binh doanh của quận binh Võ Dương. Tường doanh dựng lên gấp gáp trong tuyết không tạo thành bất kỳ sự ngăn trở nào, khẽ kéo dây cương hướng về phía trước, nhóm lục lâm hào kiệt cả người lẫn ngựa cùng lao qua tường doanh. Vó ngựa vừa hạ, đao vượt qua, máu tươi, thân thể quân địch ngã xuống đất. Mấy động tác liên tục như vậy, giống như trước đó đã tập luyện vô số lần, không hề có chút nào trì trệ.

Ánh đao, ánh máu, ánh tuyết, ánh nắng, màu trắng và màu đỏ luân phiên vẩy ra. Nhóm lục lâm hào kiệt một kích đã giành thắng lợi, lập tức tự chủ động triển khai trận công kích. Phía sau Vương Nhị Mao, bọn họ từ doanh tường đi vào đẩy mạnh tấn công, đánh giết quân địch ngăn đường, đánh ngã quân địch đang ngủ say trong lều trại, dùng vó ngựa không chút do dự giẫm lên trên người đối thủ đang ngủ. Một lớp lại tiến một lớp, như gió bão cuốn qua ruộng lúa mạch, như nước lũ đảo qua hoang dã, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không gì có thể kháng cự.

Quận binh đang trực vừa mới giao thủ đã tán loạn như chim thú. Bọn họ tản ra, toàn bộ đại doanh Võ Dương quân lập tức xôn xao hoảng loạn:

- Có quân phản loạn!

- Chạy mau!

- Quân phản loạn giết tới rồi.

Nhóm binh lính đang mơ màng bừng tỉnh căn bản không thấy rõ bao nhiêu ác phỉ đánh tới, ngay cả giày cũng không kịp đi vào, chân trần chạy loạn trong doanh địa. Biểu hiện càng như thế thương vong của bọn họ càng lớn, nhóm lục lâm hào kiệt vung đao, dùng chiến mã va đụng và lướt hoành đao qua, có thể gặt hái một sinh mạng dễ dàng.

Vài tên võ tướng cấp thấp phát giác không ổn, kiên trì dẫn dắt thân binh nghênh chiến. Không đợi bọn họ tổ chức được phòng tuyến, liền bị người một nhà hoảng loạn đụng phải ngã trái ngã phải. Loại tình huống này Vương Nhị Mao đã thấy rất nhiều rồi, không chút do dự đẩy ngựa tới đám người kháng cự. Mấy trăm danh kỵ đi theo y vòng lại, tạo thành một bức tường hình vòng cung, ầm ầm xông tới hướng mới. Vài tên võ tướng kia biết không chống đỡ được một đòn sấm sét này, vội vàng đẩy binh sĩ lên trước, còn mình thì quay đầu chạy trối chết. Vương Nhị Mao đâu cho bọn họ cơ hội bỏ trốn, chiến mã nhảy vào đám đông, hoành đao trong tay vung ra ngoài, trên lưng một võ tướng xuất hiện một đường máu dài hơn hai xích, máu tươi phun ra, người còn đang bỏ chạy vẫn chưa cảm nhận được đau đớn, lảo đảo tiếp tục chạy vài bước, bị chiến mã phía sau đụng vào, trong khoảnh khắc thịt nát xương tan.

Nhóm lục lâm hào kiệt tấn công quân địch không ngừng nghỉ, nhanh chóng đánh về chiến đoàn đang sắp tụ hội, nhóm quận binh lập tức tán loạn, lục lâm hào kiệt quay đầu, chạy về phía mục tiêu mới, không ai ngăn được bọn họ, ai chạy lên cũng khó mà thoát được mạng. Bọn họ là gió lốc, bọn họ là tia chớp, bọn họ chém nát hết thảy, bọn họ hủy diệt hết thảy.

Ánh đao, ánh máu, ánh máu, ánh đao, máu đỏ vẩy trên tuyết trắng, người quay cuồng dưới vó ngựa, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt, tiếng khóc lóc cầu xin tha thứ liên tiếp. Cảnh tượng hỗn loạn và âm thanh huyên náo hình thành một sự đối lập tươi đẹp rõ ràng với một đám tay cầm hoành đao, như hung thần ác sát. Bọn họ ở dưới ánh mặt trời hoa mỹ, trong sương khói bốc lên làn sương màu đỏ mờ nhạt, bọn họ tùy ý tiến lui, ẩn hiện không ngừng. Mỗi một lần thay đổi phương hướng, lại càng có nhiều tiếng kêu thảm thiết vang lên, lại càng có nhiều sương mù xuất hiện, dính dính, kích thích khiến người ta càng trở nên điên cuồng.

Khi Hùng Khoát Hải ở trong đội ngũ lần đầu tiên thay đổi phương hướng cũng đã kiên trì không nổi. Trong tay gã không có hoành đao, cũng không biết cưỡi ngựa chém giết như thế nào, chỉ có thể dựa vào thể lực hơn người, dùng thủy hỏa côn dài hơn năm thước làm khảm đao, loại tư thế quái dị này càng làm tăng độ khó của gã để duy trì thế cân bằng khi ngồi trên yên ngựa. Cho dù kỹ thuật cưỡi ngựa của gã cao minh, cũng vô tình rơi vào sau đội ngũ. Mà chính là bởi vì rơi vào sau đội ngũ tấn công, gã mới có thể nhìn rõ mặt khác của cuộc chiến hơn đồng đội. Không có niềm vui sướng lấy được thủ cấp của thượng tướng trong trăm vạn quân, cũng không có sự hào hùng khiến kẻ địch thua chạy như gió lướt qua đầu ngọn cỏ, chỉ có hiện thực là máu chảy đầm đìa! Bị hoành đao này kéo xuống, bị chiến mã giẫm lên, hay là bị tên lạc bắn rơi từ trên ngựa xuống, bất luận là kẻ địch hay là người nhà mình, đều đỏ rực quấy một chỗ. Móng ngựa đạp đến trước mắt, bọn họ không có cách nào né tránh, chỉ có thể dùng máu thịt để ngăn trở. Mà bọn họ rõ ràng còn sống, còn có thể kêu khóc la hét, còn có thể gào thảm thiết "A...A...A", từng âm thanh yếu dần đi, từng âm thanh vô cùng thê lương.

Hùng Khoát Hải không dám dừng lại, gắng sức phóng về phía trước, mà phía sau, chiến mã càng nhiều, kỵ thủ trên lưng ngựa càng ít. Một khi gã dừng lại giúp người ngã xuống, cũng sẽ bị bầy ngựa xông đụng vào, giẫm lên mình, cũng sẽ biến thành đống thịt bầy nhầy giống người bị thương ngã dưới mặt đất. Nhưng gã vẫn tàn nhẫn đánh xuống một côn vào đầu người đó, tuy rằng một côn chết người này đánh xuống, người ngã dưới đất bất kể là đồng đội hay là quận binh, đều sẽ cảm kích y, không có oán hận. Gã lại theo bản năng nâng hỏa côn lên, nâng lên rồi lại hạ xuống nhuần nhuyễn, bất tri bất giác cứ nâng lên lại hạ xuống như vậy.

“A...a...a”

Rốt cuộc gã đã tru lên như sói, nước mắt chảy xuống gò má, trôi xuống cằm, đóng thành ngấn băng dưới y phục. Không có ai để ý tới tiếng tru của gã, tiếng vó ngựa cùng tiếng hò hét che lấp hơn phân nửa, tiếng kêu thảm thiết khác cũng che lấp đi một nửa còn lại. Gã chỉ có thể gia tăng tốc độ, giống như quỷ mị theo sau đồng đội, lao ra khỏi đám sương tuyết được hình thành từ tuyết và máu, lại biến mất ở trong đám sương mù màu hồng phấn khác, cô đơn và tuyệt vọng.

Một vòng, lại một vòng, từ bắc vọt tới nam, sau đó từ nam xéo xuống đông bắc lộn vòng lại, sau đó lại từ đông quay đầu hướng tây. Không biết vọt qua vòng lại bao lần, cũng không biết còn phải tiếp tục bao lâu, thủy hỏa côn trong tay Hùng Khoát Hải thủy chung giơ cao lên lại không giết được kẻ địch nào, nhưng trên mặt gã, trên y phục và giày của gã lại bị dính đầy máu, có một chút là vó ngựa làm bắn lên, có một chút là do sương mù hòa tan, hiện tại cũng ngưng tụ trên người gã, dính dấp đến mức không thể chịu được nữa. Toàn bộ sương sớm bị gã hít vào bụng cũng đều là sương mù của máu, nói không chừng trong lục phủ ngũ tạng của y đều bị nhuộm thành màu đỏ rồi. Mỗi khi trong lòng dâng lên ý nghĩ điên cuồng này, Hùng Khoát Hải liền không nhịn được tru lên như sói khóc, gã cảm thấy mình sắp biến thành kẻ điên rồi, có lẽ biến thành kẻ điên sẽ dễ chịu hơn, ít nhất, sẽ không thấy màu sắc của thế giới này, cũng sẽ không ngửi được hương vị của thế giới này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.