Khang Kiều

Chương 114: Chương 114: Năm 2014 - 2015 (03)




Sau cái quay đầu, Khang Kiều đã nhìn thấy bóng dáng ấy, đứng cách cô khoảng nửa mét, chiếc di động rơi khỏi tay cô.

Khi nhìn rõ cái bóng đối diện, Khang Kiều thầm thở phào trong lòng: Tạ ơn trời đất, cuối cùng Hoắc Liên Ngao cũng xuất hiện rồi. Tạ ơn trời đất, sau này sẽ được ngủ ngon mỗi tối.

Sau cái nhìn thứ hai, Khang Kiều vẫn hơi chột dạ. Hoắc Liên Ngao mặt mũi phờ phạc, không những mặt trắng bệch mà tay còn đeo găng bảo hộ. Sau khi nhìn rõ anh đeo găng bảo hộ trên tay trái, cô lại càng thấp thỏm hơn.

Tối đó, cô cầm dao khắc tay phải.

Sự chột dạ khiến Khang Kiều gọi tên anh trong dè dặt.

“Hoắc… Hoắc Liên Ngao, anh… anh quay về rồi sao.”

“Hoắc… Tay anh bị thương à, có nghiêm… nghiêm trọng không?”

“À… tôi từng hỏi thăm Jenny… về anh.”

Hoắc Liên Ngao chỉ lạnh lùng nhìn cô, như thế càng khiến Khang Kiều bẽ bàng. Nhưng sự giải thoát khỏi tội danh giết người khiến Khang Kiều cảm thấy đôi mắt lạnh lùng của cậu chủ Liên Ngao cũng rất đáng yêu.

Nhặt di động lên, xác định máy chưa hỏng, Khang Kiều gượng gạo nói một câu: “Anh cố gắng nghỉ ngơi”.

Nói xong, Khang Kiều cảm thấy mình nên về phòng ngủ một giấc. Quay người đi cô mới phát hiện điều bất thường, sao cô lại đi về phía phòng Hoắc Liên Ngao chứ.

Lại quay đầu lần nữa, cô bấm bụng đi về phía phòng mình. Chưa đi được vài bước thì nghe thấy Hoắc Liên Ngao lạnh lùng lên tiếng: “Khang Kiều”.

Cô đành dừng bước, gượng cười, đối mặt với Hoắc Liên Ngao.

Bàn tay lành lặn hướng về phía cô, Hoắc Liên Ngao tiếp tục nói bằng tông không độ: “Đưa đây”.

Đưa đây? Nhìn theo ánh mắt Hoắc Liên Ngao, Khang Kiều liền biết anh bảo cô giao thứ gì. Xem ra vị này vẫn thật sự coi cô là chị gái con riêng ở nhà mình khi trước rồi.

Di động này cô bỏ tiền ra mua đấy.

Nắm chặt di động, thu lại nụ cười, cô đi về phía phòng mình nhưng lại phải dừng bước sau câu nói của Hoắc Liên Ngao: “Khang Kiều, người gọi điện cho Đại sứ quán chính là tôi, người giúp Chu Tùng An bây giờ có chỗ ăn chỗ ở cũng là tôi, người nhặt được hành lý của Chu Tùng An tuy không phải tôi nhưng lại là người tôi quen”.

Quả nhiên.

“Thế nên?”

“Chuyện Chu Tùng An mất hành lý nói to thì to, nói nhỏ cũng nhỏ.” Người nãy giờ đứng bất động giờ dịch chuyển lên vài bước, khuôn mặt gần trong gang tấc: “Em đừng ôm tâm lý ăn may. Tôi có thể bảo đảm với em, mở túi hành lý ra, đâu đâu cũng có dấu vân tay của Chu Tùng An. Mà em cũng biết trong đó đựng thứ gì rồi đấy”.

Di động càng được nắm chặt hơn, cô im bặt.

Sau tiếng gọi “Giản Liêu” của anh, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi men theo cầu thang hẹp, đẩy cửa bước vào. Hoắc Liên Ngao nói với anh ấy: “Gọi điện thoại bảo Kim mang thứ cậu ấy nhặt được tới phòng mất đồ sân bay…”.

Cô giơ tay, đưa điện thoại cho Hoắc Liên Ngao.

Người đàn ông kia lập tức lùi ra khỏi cầu thang.

Sau khi đưa di động cho Hoắc Liên Ngao, Khang Kiều vô thức nhìn cửa phòng mình, đờ đẫn. Ánh đèn nơi đầu cầu thang được chỉnh sáng lên một chút, khuôn mặt đó chắn tầm nhìn của cô, sau đó anh đặt tay lên trán cô.

Giọng nói ấy thoạt nghe đong đầy quan tâm, nhưng nghe kỹ lại có chút khích bác: “Khỏi bệnh rồi đấy”.

Cô mạnh mẽ tránh ra, lùi sau nửa bước, đứng thẳng lưng, bây giờ cô đã không còn là cô nhóc mười mấy tuổi, cũng không phải cô gái hai mươi nữa.

Đối diện với Hoắc Liên Ngao, cô lạnh lùng nói: “Đừng ép tôi đâm anh thêm nhát nữa”.

“Nếu tôi nhớ không nhầm, trong phòng em vẫn còn hai con dao khắc.” Khuôn mặt gần trong gang tấc bắt đầu mỉm cười: “Tôi nói này, lần này em có thể chọn vị trí tốt một chút không, đừng khiến tôi sống dở chết dở, tôi ghét mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện lắm”.

Gã khốn này!

“Hoắc Liên Ngao, đừng cho rằng những lời tôi vừa nói với anh chỉ là đùa giỡn!”

“Tôi biết, chẳng phải em đã đâm tôi một dao rồi đấy ư?” Anh nhún vai: “Nhưng trước khi em đâm dao thứ hai, tôi khuyên em nên về phòng ngủ một giấc, ổn định tinh thần. Con ngươi của em sắp rớt xuống rồi kìa, khó coi lắm”.

Đóng cửa phòng lại, cô dựa lưng vào cửa, thở dốc. Hoắc Liên Ngao nói đúng, cô nên ngủ một giấc thật ngon, ổn định tinh thần, thì não bộ mới hoạt động được, mới không động một tý là nổi giận đùng đùng.

Nhưng trước khi ngủ cô phải vứt hai con dao khắc kia đi. Nếu không lần sau Hoắc Liên Ngao còn chọc cô giận, chưa biết chừng cô lại đâm anh lần nữa.

Sự thật chứng minh, sau khi đâm anh rồi, mọi việc vẫn chẳng được giải quyết.

Sau khi hoàn toàn thả lỏng, Khang Kiều gần như ngã xuống giường ngủ ngay. Cách ngủ đó có thể hình dung bằng từ “ngủ chết mê chết mệt”.

Tỉnh dậy, trong ánh đèn mơ hồ có một cái bóng cao gầy đứng trước giường. Cái bóng đó giơ tay về phía cô, cô tự nhiên đưa tay cho anh, tự nhiên mơ mơ màng màng cùng anh vào phòng tắm, đón lấy cốc nước đầy của anh, súc miệng.

Khi đặt cốc nước xuống, Khang Kiều mới chợt nhớ ra, nơi đây không phải đảo Bali, đây là New York.

Chuyện đâm một nhát dao vào Hoắc Liên Ngao lập tức như mở lại quá khứ.

Cô quay đầu, đối diện với anh: “Liên Ngao, chúng ta cần nói chuyện”.

Hoàn cảnh này rất thích hợp để nói chuyện. Ánh sáng trong phòng khách vừa đủ, không quá nhức mắt cũng không quá ám muội. Cô vừa ăn xong bữa tối, giấc ngủ đầy đủ khiến tinh thần cô đầy ắp.

Hoắc Liên Ngao ngồi đối diện cô, trong lúc ăn tối, người đàn ông tên Giản Liêu mang tới một vài tài liệu. Giờ anh đang xử lý tài liệu.

Khang Kiều ngồi trên sô pha, chờ đợi.

Cuối cùng, người vùi mặt vào tài liệu đã ngẩng lên.

“Nói đi, muốn nói gì với tôi?”

“Liên Ngao…” Khang Kiều cố gắng dịu giọng.

Vậy mà, cô chỉ mới mào đầu, Hoắc Liên Ngao đã lại bắt đầu cúi xuống xem tài liệu.

“Hoắc Liên Ngao!”

Hoắc Liên Ngao vừa làm việc vừa nói: “Tôi biết em muốn nói gì. Liên Ngao, trả hộ chiếu cho em đi. Liên Ngao, vì sao anh đối xử với Chu Tùng An như vậy. Hoắc Liên Ngao, anh làm vậy rốt cuộc có mục đích gì”.

Nói xong anh ngẩng đầu lên, nhìn cô chằm chằm: “Có phải không?”.

Khang Kiều im lặng, đúng như những gì cô định nói.

“Chẳng trách bọn họ luôn nói phụ nữ là những sinh vật lôi thôi, luôn thích băn khoăn những vấn đề không có ý nghĩa gì.” Anh ngả người ra sau, khoanh tay, hơi nhướng mày: “Hay là, để tôi trả lời em câu hỏi cuối cùng nhé”.

“Đầu gỗ, tám năm rồi, tôi nhận ra mình vẫn yêu em.”

Khang Kiều sững người.

Anh cười khẽ: “Như vậy là giải quyết luôn được hai câu trước rồi. Giữ hộ chiếu của em là vì muốn em ở lại bên tôi, đối phó với Đại ngốc là vì sợ hắn đưa em đi, em hài lòng với câu trả lời này không?”.

“Chị gái của tôi, hy vọng câu trả lời này sẽ giảm bớt suy nghĩ lúc nào cũng muốn tìm tôi nói chuyện của em.”

Ngữ khí qua quýt giống như người bán hàng rong trong chợ nói với vị khách không mua được hàng của mình: Có mua hay không, không mua thì đi cho, tôi còn phải làm ăn nữa.

Khang Kiều đứng dậy khỏi sô pha.

Tay Hoắc Liên Ngao đè lên tập tài liệu, cất giọng nặng nề: “Đám ngân hàng đều là những con chó săn có khứu giác nhạy bén. Họ chỉ cần phát hiện một điểm bất thường, sẽ lập tức rút tiền về. Gần đây tôi tiêu tốn rất nhiều tiền bạc và tinh lực vào em. Trước mắt, tôi phải tìm lại trạng thái làm việc của mình. Chị gái của tôi, tôi cũng cần trả tiền vay”.

“Nhớ kỹ, trong khoảng thời gian tôi đang tìm lại trạng thái làm việc, việc của em là phải ngoan ngoãn. Chỉ cần em ngoan, Chu Tùng An sẽ không có việc gì. Nếu em biểu hiện tốt, tôi còn có thể cho em và hắn hai ngày nói chuyện điện thoại một lần, còn gặp mặt thì em khỏi nghĩ tới.”

“Đừng oán trách tôi, người gọi điện bảo hắn tới Mỹ là em.”

Cô dừng bước, quay trở lại vì câu nói cuối cùng của Hoắc Liên Ngao. Cô vớ lấy một chiếc gối bên cạnh sô pha, ném thẳng vào mặt Hoắc Liên Ngao.

Gã khốn này, rốt cuộc anh dựa vào đâu?

Sau vài giây, Khang Kiều nghe thấy Hoắc Liên Ngao cất giọng lạnh lùng: “Em còn ném nữa, tôi lại phải đến bệnh viện một chuyến đấy”.

Lúc này Khang Kiều mới nhớ trên người Hoắc Liên Ngao vẫn còn vết thương, hơn nữa người gây ra là cô. Chiếc gối sô pha bỗng bần thần rơi xuống.

Vô ích, ngủ một giấc xong cũng vô ích, cô vẫn dễ dàng khiến anh nổi giận như thế.

Hoắc Liên Ngao mặc áo khoác, cổ áo bị cô giày vò lật ra sau. Như vậy, Khang Kiều nhìn rất rõ vết thương. Diện tích vết thương không lớn lắm nhưng từ lớp da xung quanh có thể thấy nó rất sâu.

Cô nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của anh, nhợt hơn ban nãy vài phần. Huyệt thái dương của anh gồ lên rõ.

Chắc là… rất đau.

Cô quay người, bước chân gượng gạo đi về phòng mình.

Sau khi bác sỹ đi khỏi, Hoắc Liên Ngao giả vờ giả vịt khen cô, trong đó không ít thuyết âm mưu kiểu như: “Em sốt ruột muốn gọi điện cho Chu Tùng An vậy ư?”.

“Nhưng, bây giờ em vẫn chưa khiến tôi cảm nhận hoàn toàn thành ý của em, thế nên chưa gọi điện thoại được.”

Hôm sau, Hoắc Liên Ngao nói với Khang Kiều anh đã tranh thủ chút thời gian tới Đại sứ quán.

“Thầy giáo tiếng Trung của tôi bảo tôi cố gắng chăm sóc em.” Hoắc Liên Ngao nói vậy.

Khang Kiều nhắm mắt lại, rõ ràng là cậu chủ Liên Ngao đang rắp tâm tìm vui.

Tâm trạng của Hoắc Liên Ngao không tệ, chủ biên tạp chí Forbes đích thân gọi điện cho anh, nghe nói thứ tự của anh lại tăng lên trên bảng danh sách những nhân vật có sức ảnh hưởng rồi.

“Sau này đừng đi gặp Tùng An.” Khang Kiều quay lưng về phía Hoắc Liên Nga. Không cho anh một nửa cơ hội phản bác, cô đè nặng ngữ khí: “Hoắc Liên Ngao, anh còn tiếp tục như vậy sẽ chỉ gia tăng thêm cảm giác áy náy của tôi với anh ấy”.

Cảnh tượng Chu Tùng An gặp Hoắc Liên Ngao khiến cô khó chịu trong lòng, khó chịu tưởng chết.

Khang Kiều những tưởng lời mình nói sẽ khiến Hoắc Liên Ngao khinh bỉ một trận. Nhưng không, sau một lúc im ắng, Hoắc Liên Ngao khẽ đáp sau lưng cô: “Tôi biết rồi”.

Tiếp theo đó, Khang Kiều trải qua vài ngày rảnh rang. Ở trong mắt Hoắc Liên Ngao, đó lại là biểu hiện của sự ngoan ngoãn, sau đó anh từ bi cho cô gọi điện với Chu Tùng An.

Trong điện thoại, Chu Tùng An nói: “Hoắc Liên Ngao đã nói cho anh biết cả rồi, chuyện bức ảnh… anh xin lỗi”.

Ha! Bạn có thể nói Hoắc Liên Ngao đang nói dối không? Không, không, anh không hề nói dối, quả thực có chuyện bức ảnh.

Lúc này Khang Kiều nghĩ cũng may mình đã vứt hai con dao khắc đi.

Nếu không, có lẽ cô sẽ lại nảy sinh ý đồ cầm nó lên. Bây giờ Hoắc Liên Ngao ở ngay trong phòng anh, mở cửa ra là có thể.

“Anh không ngờ anh lại gây cho em những rắc rối ấy.” Đầu kia vang lên ngữ khí áy náy của Chu Tùng An.

Ngắt điện thoại, Khang Kiều đứng trước cửa sổ rất lâu.

Đến bức tối, Khang Kiều liếc về phía nhà bếp lần thứ N. Jenny ở trong đó dường như không để ý tới sự khó khăn của ông chủ.

Cậu chủ Liên Ngao bây giờ là một bệnh nhân không thể dùng tay trái.

Quay về nhìn đối diện, cô thầm thở dài trong lòng. Cô đứng lên khỏi ghế, ngồi sang bên cạnh Hoắc Liên Ngao, đón lấy dao dĩa trong tay anh.

Lát sau, Khang Kiều cắt nhỏ bít tết rồi đặt đĩa trước mặt anh.

Có rất nhiều chuyện hình như luôn như vậy. Có lần một sẽ có lần hai, có lần hai sẽ có lần thứ N. Trong một tuần tiếp theo. Hãy đếm thử xem Khang Kiều đã làm gì cho Hoắc Liên Ngao:

Lúc ăn cơm, cô chuyển từ ngồi đối diện sang ngồi cạnh anh, tiện giúp anh xử lý những món ăn Tây.

Buổi sáng, anh đánh răng rửa mặt, cô cũng đứng cạnh. Anh nói dùng một tay lấy kem đánh răng rất phiền phức. Khi anh làm việc, cô in ấn cho anh, gửi mail cho anh, anh nói đánh chữ một tay vừa chậm vừa phiền.

Khi anh cần xuất hiện ở những sự kiện quan trọng, cô thắt cà vạt giúp anh.

Tối thứ Bảy tuần này, Khang Kiều mở mắt ra, phát hiện một cảnh khá lạ: Đầu cô dựa vào vai anh, tay còn cầm bản in chưa hoàn chỉnh. Anh nhắm mắt hơi nghiêng đầu về phía cô, tay vẫn còn đặt trên bàn phím.

Sau đó mí mắt anh rung rinh.

Khi anh mở mắt ra, cô không quá hoang mang, ngược lại quay sang nhìn anh. Dưới ánh đèn ấm áp, giữa làn hơi thở đan xen của nhau, có mùi hương thầm xao động.

Họ đều giữ nguyên tư thế, không ai nhúc nhích, hoặc không ai dám nhúc nhích.

Thứ duy nhất động đậy là ánh mắt của cả hai. Anh khẽ cụp mắt xuống, khi mắt anh nhìn xuống môi cô, mí mắt cô run lên không hề nhẹ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.