Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 56: Chương 56: Gió êm sóng lặng




Nghe thấy giọng điệu bố thí của Quỷ Vương, biểu tình của thiếu nữ rốt cuộc có một chút biến hóa. Nàng nhướng mày, bỗng nhiên cười khúc khích, “Nhưng, chúng ta phải làm sao bây giờ, ta còn chưa muốn chết?”

Ngay khoảnh khắc gương mặt kia ngước lên, con ngươi tuyệt mỹ quyến rũ lấp lánh ánh nước, dung nhan tinh xảo lướt qua một độ cong cực kỳ mỹ lệ ở trong đêm tối.

Ngay cả Quỷ Vương trong nháy mắt cũng bị quyến rũ bởi vẻ đẹp kinh tâm động phách kia.

“Đáng tiếc...... Hôm nay ngươi chú định trở thành tế phẩm của ta.” Quỷ Vương dường như có chút tiếc hận nói, sau đó há to mồm. Có lẽ đây là lần đầu hắn cảm thấy thương tiếc đối với một tế phẩm, hắn định trực tiếp nuốt thiếu nữ này, để nàng chết thống khoái một chút.

“Chôn Chôn, trở về.” Khanh Vũ thờ ơ nói một câu. Sau đó, Táng Mai phát hiện ra thân thể của mình không chịu sự khống chế, hóa thành một luồng ánh sáng, quay về trong cơ thể thiếu nữ.

“Chủ nhân! Ngươi đang làm gì vậy?” Thiếu niên tức giận la to, hắn bị trực tiếp khóa ở trong tư duy. Nếu không có mệnh lệnh của chủ nhân, hắn căn bản không thể ra ngoài.

“Ngươi vừa mới thức tỉnh, không thể bị thương lần nữa.” Khanh Vũ dùng linh thức nói với hắn, “Yên tâm, ta cảm ứng được có người tới đây, sẽ không sao.”

“Không được! Thứ này rất mạnh, một mình ngươi không thể ứng phó! Chủ nhân, ngươi để ta ra ngoài......”

“Vì thế ở trong lòng của ngươi, có phải ta rất yếu nhược, không có ngươi ta sẽ chết đúng không?” Khanh Vũ có chút tự giễu cười cười, “Chôn Chôn, ngươi khiến chủ nhân bẽ mặt như vậy!”

Kế tiếp, nàng không nghe thiếu niên trả lời, trực tiếp phong bế không gian.

Đối mặt với mồm to của Quỷ Vương càng ngày càng gần, Khanh Vũ bỗng nhiên nhắm mắt lại, giống như từ bỏ chống cự.

.....

Bên ngoài Trấn Hồn Tháp, Khanh Dạ Ly đã giải quyết vô số quỷ ảnh, khi hắn chuẩn bị tiến vào trong tháp, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng cười sắc nhọn chói tai, một nữ nhân cả người thối rữa, bộ mặt hoàn toàn thay đổi đột nhiên rơi xuống từ trên trời, “Tu vi của các hạ thật là cường hãn, đại lục cấp thấp nho nhỏ thế này, thật sự cất giấu không ít cao thủ.”

Khi Âm Si nhìn thấy người nam nhân này, lập tức nhận ra được, đây chẳng phải là người kia đã phát hiện ra hơi thở của mình trong ngày đầu tiên xuất hiện ở hoàng cung hay sao?

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Ánh mắt Khanh Dạ Ly tối sầm lại, “Những đó ác quỷ đó là ngươi đưa tới?”

“Không sai.” Âm Si cười gật đầu, “Ta mượn nơi đây giải quyết một chút ân oán cá nhân, khuyên các hạ đừng xen vào việc người khác. Từ trước tới nay, ta luôn ân oán rõ ràng, sẽ không hại người vô tội.”

Dứt lời, nàng ta còn cười như không cười đánh giá A Cẩm sau lưng hắn một chút, hai lỗ thủng không có tròng mắt tối om, thoạt nhìn khủng bố thấm người.

“Ngươi không phải là người đại lục Tuyền Ky, vì sao lại tới đây?.” Khanh Dạ Ly nhận ra, rõ ràng nữ nhân này đang kéo dài thời gian, đôi mắt màu xanh lục xuất hiện một chút gợn sóng, “Người bên trong là ai.”

“Hả?” Âm Si nhận thấy hắn dường như rất quan tâm tới thiếu nữ bên trong, lập tức nở một nụ cười không có ý tốt, “Chẳng lẽ ngươi là tình nhân của tiểu nha đầu kia sao? Nhưng, hiện tại đoán chừng ngay cả xương cốt của nàng cũng không còn nữa. Ngươi đã tới chậm, hiếm khi có được huyết mạch chí thuần như vậy. Nếu không phải nàng không biết tốt xấu, có thể dùng để luyện thành con rối thì thật là tốt. Thật đáng tiếc......”

Đôi mắt màu xanh lục kịch liệt co rút lại, bên trong là một thiếu nữ huyết mạch chí thuần?

Chẳng lẽ là......

Không, không có khả năng là nàng, cũng tuyệt đối không thể là nàng.

Máu cả người của Khanh Dạ Ly dường như đều đông lại, đột nhiên sinh trưởng một cách đáng sợ.

Nhưng không chờ hắn nghĩ quá nhiều, hắn đã thấy nữ nhân trước mặt nghiêng người nhìn về phía bên trong Trấn Hồn Tháp, dường như có tâm sự gì đó, bên môi gợi lên một nụ cười vô cùng dịu dàng, “Ta tới bồi ngươi......”

Sau đó, thân thể vốn mảnh khảnh của nàng kia đột nhiên bắt đầu bành trướng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, giống như một quả cầu tròn. Khanh Dạ Ly thấy thế, hai tay lập tức kết ra một lá chắn phòng ngự, ngăn cách vụ nổ lớn điếc tai bên ngoài. Khoảnh khắc tiếp theo, vụ nổ quá mạnh khiến cho lá chắn phòng ngự của hắn không thể chống đỡ được sức nặng, toàn bộ vỡ vụn mở ra.

Cùng lúc đó, khi Quỷ Vương mở mồm to sắp sửa cắn nuốt Khanh Vũ không hề chống cự, đôi mắt của thiếu nữ vẫn luôn nhắm chặt đột nhiên mở to. Một đôi mắt ma mị tà khí màu vàng đỏ, tràn ngập miệt thị cường đại cùng với phẫn nộ, “Dám mạo phạm chủ nhân ta, không thể tha thứ!”

Quỷ Vương giống như mây mù, thân thể không thể khống chế run rẩy một chút, “Ngươi... ngươi là......”

“Vạn quỷ tịch diệt!”

Dưới uy áp tràn ngập lực lượng của bốn chữ này, những du hồn dã quỷ đang phiêu đãng khắp nơi, toàn bộ đều không kịp phát ra một tiếng kêu rên thảm thiết, đã bị xé rách rơi rớt tan tác, biến thành tro tàn. Quỷ Vương cũng hoảng sợ quên mất phản kháng, cơ thể vô cùng khổng lồ chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một sợi khói đen tiêu tán ở không khí.

Mặt trăng máu bị hắc khí ăn mòn cũng chậm rãi hé lộ ra khuôn mặt vốn có, vẫn mỹ lệ kinh diễm khiến người hướng tới.

Thiếu nữ một thân áo trắng lẳng lặng đứng ở dưới chân Trấn Hồn Tháp, gió đêm thổi bay góc áo của nàng, làm nổi bật thân mình mảnh khảnh mong manh của nàng. Đôi mắt màu vàng đỏ chậm rãi biến mất, được thay thế bằng một đôi mắt đen trong sáng lấp lánh. Dường như thân thể đã chống đỡ một khoảng thời gian dài, đôi mắt đẹp chớp chớp vài lần, cuối cùng theo thân thể ngã xuống chậm rãi khép lại.

Sau khi Âm Si tự phát nổ, có rất nhiều người lần lượt chạy tới. Nhưng khi bọn họ có thể vào trong Trấn Hồn Tháp, bọn họ lại phát hiện toàn bộ bên trong Trấn Hồn Tháp đều giống như lúc ban đầu, không có bất luận điều gì khác thường. Các cơ quan trận pháp vẫn nguyên vẹn như cũ, căn bản không có người chạm vào.

Tuy nhiên, khiến người kinh ngạc chính là, Thương Hải Vương biến mất không thấy, không ngờ cũng xuất hiện ở đây.

“Dạ Ly ca ca, sao ca lại ở chỗ này?” Từ sau khi phát hiện Khanh Dạ Ly biến mất, Nguyệt Tâm Nhan vẫn luôn lo lắng không thôi. Khoảnh khắc ngay khi nhìn thấy hắn, cuối cùng nàng cũng yên lòng hơn.

Khanh Dạ Ly giống như không nghe thấy giọng nói của nàng, vẫn duy trì một động tác cúi người, đầu ngón tay trắng nõn gần như trong suốt, đang nắm một mảnh vải trắng nhiễm máu. Vết máu trên đó vẫn còn ướt, nhiễm vào trong mu bàn tay của hắn.

Nguyệt Tâm Nhan có chút kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm. Dạ Ly ca ca có thói ở sạch, từ trước tới nay luôn cách xa những thứ dơ bẩn, đừng nói tới việc hắn sẽ chủ động chạm vào chúng.

Đây là...... máu của ai?

Hắn vẫn tới chậm một bước, ngoại trừ một mảnh quần áo kẹp ở dưới đá vụn, tại hiện trường không lưu lại bất cứ dấu vết nào nữa.

Nhưng từ hơi thở vết máu phía trên, rõ ràng cho thấy chủ nhân của quần áo này còn sống.

Đến tột cùng là ai mà có động tác nhanh như vậy, không ngờ cũng thâm nhập vào trong trước khi hắn tiến vào?

Hơn nữa còn mang theo người kia có lẽ đã không còn ý thức.

Rõ ràng có một đáp mà hắn đang tìm kiếm một cách tuyệt vọng sắp được chứng thực, nhưng đột nhiên bị chặt đứt toàn bộ manh mối.

Khanh Dạ Ly hạ đôi mắt xuống, có một nỗi buồn sâu thẳm len lỏi quanh thân.

Vì sao rõ ràng hắn có cảm giác đã ở rất gần như vậy, nhưng hắn lại không thể đụng vào.

Đây có phải là một sự trừng phạt cho hắn?

Trừng phạt hắn không tuân thủ lời hứa, không sống tốt trong thế giới lạnh băng vô tình kia mà không có nàng trong đó hay sao?

Nhưng hắn nên làm gì bây giờ?

Nàng là cuộc sống của hắn, nếu không có nàng, hắn làm thế nào sống tiếp?

......Edit: Emily Ton......

Bách Thánh Tiết kết thúc viên mãn, sau khi nghe nói lần này Thánh tử là người Võ Thương quốc, mọi người đều rất tiếc hận. Nhưng người được chọn trở thành Thánh nữ vẫn là Yến Ngưng Lạc, mọi người không thể không cảm thán, nàng quả nhiên là đệ nhất thiên tài thiếu nữ, là một huyền thoại bất khả chiến bại.

Trên phố đồn đại như thế nào không biết, nhưng lúc này trong hoàng cung Thanh Lan Quốc đã xảy ra một chuyện không nhỏ.

Thanh Lan Đế vốn đang thực hiện hứa hẹn, tiến hành khen ngợi Thánh tử Thánh nữ lần này, giờ phút này sắc mặt hơi giận, “Ngươi vừa nói gì?”

Lúc này trong đại điện, chẳng những có người Thanh Lan Quốc, người của Võ Thương quốc và Lâm Uyên Quốc cũng đều có mặt. Và trên mặt bọn họ, đều là một loại biểu tình cực kỳ cổ quái, trông có vẻ như đang trần trụi cười nhạo Thanh Lan Đế.

Ngay dưới ngai vàng, thiếu nữ một thân váy áo lụa màu xanh nhạt, dung nhan tuyệt mỹ không kiêu ngạo không siểm nịnh, không hề kinh sợ chút nào, “Thỉnh bệ hạ ân chuẩn, giải trừ hôn ước giữa thần và Thái tử điện hạ.”

Yến Túc đứng phía dưới, lông màu nhíu chặt chưa một lần thư giãn kể từ khi tiến cung. May mắn thay, Yến Ngưng Lạc vẫn biết để ý tới năng lực thừa nhận của phụ thân mình, trước đó đã thông báo với ông về ý định của mình, hoàn toàn không quan tâm tới khuôn mặt tức giận của ông.

Mặc dù ba đại tông môn áp đảo phía trên hoàng quyền, nhưng hành động này của nàng ta, bất kể người khác nhìn như thế nào cũng giống như đang tát thẳng vào mặt hoàng đế.

Những năm vừa qua, Hiên Viên Triệt được tuyển làm Thánh tử, Yến Ngưng Lạc vẫn không hề có động tĩnh nào cả. Vì sao năm nay Hiên Viên Triệt thua, nàng ta đã gấp không chờ nổi muốn giải trừ hôn ước? Thái độ chẳng phải là quá khó coi hay sao?

Yến Ngưng Lạc không để ý đến đủ loại ánh mắt của mọi người xung quanh, gằn từng câu một nói, “Nhận được hậu ái của bệ hạ, từ nhỏ đã yêu thích Ngưng Lạc. Ngoại trừ phụ thân ra, Ngưng Lạc cũng xem ngài là một vị trưởng bối yêu thích nhất. Nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Thần và Thái tử bên nhau nhiều năm như thế, có lẽ vì tính cách không hợp, không thể bồi dưỡng ra được cảm tình. Vì vậy thần đã thảo luận với Thái tử điện về chuyện này cách đây mấy ngày trước.”

“Lần này, Ngưng Lạc không cầu ban thưởng gì, chỉ khẩn cầu bệ hạ đồng ý một yêu cầu.”

Sắc mặt Thanh Lan Đế vẫn rất khó coi, nhìn về phía Hiên Viên Triệt, “Không ngờ các ngươi lại lén lút thảo luận về chuyện giải trừ hôn ước?”

“Đúng vậy.” Hiên Viên Triệt hiếm khi không phản bác lại, phối hợp với Yến Ngưng Lạc nói, “Nhi thần đối với Ngưng Phượng quận chúa, ngoại trừ kính nể thưởng thức, không có tình cảm nào khác. Có lẽ chúng ta chỉ thích hợp làm sư huynh sư muội.”

“Các ngươi......” Thanh Lan Đế có chút nghiến răng nghiến lợi, dường như không thể tìm được lời nói để phát tiết lửa giận của mình.

Bọn họ bất mãn chuyện mình tứ hôn như thế?

Tiểu tử này từ nhỏ đến lớn đều luôn nói rằng mình không thích Ngưng Lạc, ông chỉ cho rằng đó là sự đùa giỡn của tiểu hài tử. Không ngờ hôm nay lại làm trò trước mặt hai nước khác, vả vào mặt nước nhà như thế, quả thực là hỗn trướng!

“Chậc chậc chậc, dưa hái xanh không ngọt. Bệ hạ cần gì phải khăng khăng ghép một đôi oan gia lại với nhau.”

Người nói chuyện, không thể nghi ngờ chính là Bách Lý Cơ Nhiên đang xem náo nhiệt, “Ngài nhìn xem, Thái tử điện hạ tuấn mỹ phi phàm như thế, Ngưng Phượng quận chúa lại đẹp tựa thiên tiên, người theo đuổi khẳng định có thể xếp thành hàng tới bên ngoài cung. Mặc dù nói, hôn nhân đại sự phải vâng lệnh cha mẹ hoặc lời người mai mối. Nhưng bọn họ phải thích nhau mới được hạnh phúc!”

“Bách Lý thiếu chủ nói lời này rất đúng, thường thì lệnh của cha mẹ hoặc theo lời người mai mối, đa số đều không hạnh phúc!”

“Đúng vậy đúng vậy, ngay cả khi giải trừ hôn ước, Ngưng Phượng quận chúa vẫn là đệ nhất thiên tài thiếu nữ Thanh Lan Quốc! Thực tế nàng cũng không thể chạy trốn. Bệ hạ có lẽ vì quá thích Ngưng Phượng quận chúa. Ha ha ha......”

Có người phụ họa theo, bắt đầu hoà giải.

Điều này khiến cho Thanh Lan Đế không còn lựa chọn nào khác. Mặc dù ông tức giận vì Yến Ngưng Lạc khiến ông mất mặt trước bao nhiêu người ở đây, nhưng dù sao ông cũng thật tình thích nàng, vì thế tiêu tan tức giận, bất đắc dĩ đồng ý yêu cầu này.

Hiên Viên Triệt chỉ âm thầm cong môi. Nếu một ngày kia, nữ nhân này thật sự chạy theo Thương Hải Vương thì sao?

~~~Hết chương 56~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.