Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 67: Chương 67: Hành trình trở về




Diệu Nguyệt Thần Điện.

Một nữ tử trong bộ vân sam hoa mỹ phiêu dật, lẳng lặng đứng ở trong phòng tối với những chấm sáng màu xanh lấp lánh.

Xung quanh những chấm sáng màu xanh là một vô số ngọc bài hình vuông, ánh sáng trên mỗi ngọc đều nhấp nháy nhấp nháy, giống như vô số con mắt treo ở phía trên.

Đột nhiên, bên tai truyền đến một âm thanh, một khối ngọc bài bên trái đột nhiên rung động kịch liệt trước khi rơi xuống phía dưới, vỡ thành từng mảnh, biến thành bột mịn.

Đôi lông mày và đôi mắt tinh xảo của nữ tử hiện lên một nụ cười tươi, ngay sau đó, một giọng nói uyển chuyển dễ nghe nhẹ nhàng vang lên, “Hồn bài của Âm Si...... nát rồi, chết thật là thảm.”

Hàng ngàn hàng vạn ngọc bài ở đây đều tượng trưng cho số phận một người, ánh sáng mạnh yếu cho thấy sinh mệnh lực của một người. Nếu như ánh sáng bị tắt, điều đó có nghĩa người nọ đã chết.

Và mức độ tổn hại trên hồn bài, cho biết trình độ thống khổ trước khi chết của người đó. Nếu như người nọ chết một cách bình yên, hồn bài chỉ mất đi ánh sáng. Nếu hồn bài bị vỡ thành hai nửa, người nọ đã bị chết oan chết uổng. Nếu nó bị vỡ vụn, chứng tỏ người nọ đã nhận hết tra tấn mà chết. Hồn bài của Âm Si đã hóa thành tro bụi, chứng tỏ nàng ta đã hồn phi phách tán, không có bất luận hơi thở nào tồn tại.

“Điện chủ, chỉ sợ có người ngăn cản ở giữa. Âm Si đã chết một khoảng thời gian, nhưng lúc này hồn bài mới bị tổn hại. Dường như đối phương cố tình gây nhiễu loạn tầm mắt chúng ta.” Đứng ở phía sau nữ tử là một nam nhân mặc áo bào trắng, tiến lên cung kính nói.

“Ha ha.” Nữ tử thấp giọng cười cười, dường như có chút vui sướng, “Ma chủ gần đây đã bí mật rời khỏi Ma Vực?”

Nam nhân mặc áo bào trắng sửng sốt một chút, dường như có chút kinh ngạc trước vấn đề này của nàng ta, “Đúng vậy, ma chủ rời đi khoảng bảy ngày rồi.”

“Có vẻ như người mà Âm Si muốn đối phó, có mối liên hệ khá phức tạp với ma chủ. Không ngờ hắn còn đích thân rời đi, có vẻ như rất lo lắng!”

“Điện chủ, có cần thủ hạ đi điều tra một chút hay không? Thực lực của người này không dung khinh thường, nếu như sau này tới Vân Trung Thiên, chắc chắn sẽ bất lợi đối với chúng ta.” Nam nhân mặc áo bào trắng dò hỏi.

Nghe vậy, nữ tử khẽ nheo mắt liếc nhìn hắn, “Đừng xen vào việc người khác, người ma chủ muốn bảo vệ, ngươi cũng dám trêu chọc?”

“Nhưng dù sao Âm Si cũng là người Diệu Nguyệt Thần Điện chúng ta, mặc dù là phản đồ, đáng lý nên do chúng ta khiển trách mới đúng. Đối phương chỉ là một người ở đại lục cấp thấp, làm như vậy chính là đang khiêu chiến uy quyền Thần Điện!” Nam nhân mặc áo bào trắng nói lời chính đáng.

“Ngu xuẩn!” Nữ tử phất tay áo một cái, đánh bay thân thể nam nhân ra xa, uy áp cường đại khiến cho nam nhân thống khổ nôn ra một ngụm máu tươi.

“Âm Si gieo Phệ Tình Chú cho người kia, hiện giờ đã bị phá giải. Với sự thông minh của hắn, sao sẽ có khả năng không thể đoán ra? Hiện giờ vừa mất phu nhân lại thiệt quân, không ngờ ngươi còn dám trêu chọc hắn! Mặc dù Diệu Nguyệt Thần Điện chưởng quản mệnh số của người trong thiên hạ, nhưng cho dù hiện giờ Ma Vực khác với ngày xưa, chỉ cần Lâu Quân Nghiêu vẫn còn ở đây, địa vị bọn họ vĩnh viễn sẽ không thể lung lay, ngươi hiểu chưa?”

Nam nhân mặc áo bào trắng sắc mặt trắng bệch, thân thể ghé ở trên mặt đất, cố chịu đựng đau đớn trước ngực, “Vâng, thuộc hạ ngu dốt, mong điện chủ trách phạt.”

“Thôi, ngươi lui ra đi!” Nữ tử lạnh lùng nói, sau đó phất ống tay áo xoay người rời đi, không liếc mắt nhìn nam nhân kia một cái.

Thân thể tinh tế lẳng lặng đứng thẳng hồi lâu, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên. Dưới vô số ánh sáng màu xanh lấp lánh của hồn bài, có một ánh sáng màu hồng nhạt hỗn loạn ở trong đó, có vẻ cực kỳ đột ngột.

Khoé môi nữ tử bất chợt nhấc lên, hiện ra một nụ cười rạng rỡ không rõ.

*****

Khanh Dạ Ly cuối cùng vẫn không thuyết phục được Khanh Vũ cũng đi với hắn.

Hắn có thể mặc kệ ý kiến của bất luận kẻ nào, tùy ý làm bậy, nhưng duy nhất không thể không màng tới Khanh Vũ.

Mặc dù Khanh Vũ không đồng ý đi cùng với hắn, Khanh Dạ Ly vẫn không ở lại Thanh Lan Quốc lâu hơn. Sau khi cáo từ Thanh Lan Đế, hắn lập tức khởi hành về nước.

Ngày mà sứ đoàn Lâm Uyên Quốc rời đi, vẫn oanh động giống như khi bọn họ đến, tất cả mọi người đều vây xem.

Thái Tử Hiên Viên Triệt đại diện Thanh Lan Đế đưa sứ đoàn Lâm Uyên ra khỏi thành, rất nhiều bá tánh vây quanh ở ven đường, dường như rất vui vẻ đưa tiễn tôn sát thần này rốt cuộc rời đi.

Đội ngũ dài đang đi trên đường đột nhiên dừng lại, có binh lính cao giọng quát, “Người nào?!”

Đội trưởng Vệ Khải ngồi trên lưng ngựa nhận ra người này, sửng sốt một chút, sau đó xoay người nhẹ nhàng nói với người bên trong xe ngựa phía sau, “Vương gia, là Khanh cô nương.”

Một bàn tay đột nhiên nhấc màn xe lên, con ngươi dưới mặt nạ sáng quắc rực rỡ, nhìn thiếu nữ phía trước một thân váy trắng, dung nhan tinh xảo. Mái tóc trên đầu bị gió thổi bay phía sau, lúc nàng nghiêng đầu nhìn qua, những sợi tóc nhẹ nhàng dán lên trên gò má, quyến rũ động lòng người.

Mấy binh lính dẫn đầu nhìn thấy khung cảnh đột nhiên như thế, không kịp đề phòng, hoa mắt choáng váng.

Tại vùng đất hoang vu bên ngoài đột nhiên xuất hiện một nữ tử tuyệt sắc như thế, chẳng lẽ là yêu tinh chuyên hút tinh khí người hay sao?

Khanh Dạ Ly bước xuống, nhìn chằm chằm vào nàng, “Có phải nàng đã đổi ý rồi hay không?” Nguyện ý...... đi cùng với ta?.”

Khanh Vũ chớp chớp mắt, sau đó có chút nghịch ngợm buông tay, “Tất nhiên không phải.”

Ánh mắt nam nhân đột nhiên tối sầm lại. Với nàng, biểu hiện đó của hắn giống như một con chó săn nhìn thấy xương thịt, nhưng xương thịt đó đột nhiên biến mất ở ngay trước mắt.

Khanh Vũ có chút bất đắc dĩ cười cười. Dưới ánh mắt kinh ngạc của chúng binh lính, nàng bước tới đứng ở trước mặt Khanh Dạ Ly, “Ta tới đưa tiễn ngươi, nhân tiện đưa cho ngươi cái này.”

Nói xong, lòng bàn tay trắng như sứ lật qua, hai bình sứ một xanh một trắng đột nhiên xuất hiện ở trong tay nàng.

Khanh Dạ Ly nhận lấy,“Đây là cái gì?”

“Chẳng phải ngươi nói với ta, hoàng đế Lâm Uyên Quốc bệnh tật ốm yếu, thân mình rất kém hay sao? Ta nghĩ phần lớn là do bệnh tật di lưu từ trong thai mẫu. Trong bình sứ màu xanh lục là dưỡng huyết đan do ta luyện chế, trong bình sứ trắng là ngưng thần thủy dùng để tắm, chỉ cần nhỏ vài giọt vào trong nước tắm là được. Không được dùng quá liều, nếu không thân thể suy yếu của ông ấy sẽ không thể chịu nổi.” Khanh Vũ cẩn thận chỉ dẫn.

Khanh Dạ Ly nắm chặt trong tay hai bình sứ nhỏ tinh xảo vào trong lòng bàn tay, ánh mắt thay đổi, dường như muốn nói gì đó, nhưng trước sau vẫn không nói ra.

“Những thứ đó có thể giúp hắn điều dưỡng thân thể trước. Nếu sau này ta có dịp tới Lâm Uyên Quốc, ta có thể giúp ông ấy bức độc, để ông ấy có thể hoàn toàn khỏi hẳn, xem như trả lại nhân tình năm đó ông ấy đã cứu ngươi.” Khanh Vũ ngước mắt nhìn hắn, gằn từng chữ, “Ta không hy vọng ngươi bị những điều đó trói buộc bước chân, ngươi nên là người tự do.”

Khanh Dạ Ly trước đây, căn bản không hiểu về đạo lý đối nhân xử thế, hiện tại trở thành Vương gia một nước, chưởng quản toàn bộ quân đội Lâm Uyên, trong đó không biết đã trả giá bao nhiêu.

Điểm này của hắn vẫn luôn rất giống nàng, không thích thiếu nợ nhân tình, nếu có tất nhiên sẽ trả lại cho đối phương gấp trăm ngàn lần.

Nghe Khanh Vũ nói chuyện xong, thân thể Khanh Dạ Ly cứng đờ, sau đó nói giọng lạnh lùng mang theo một chút hoài niệm, “Nếu có thể, ta rất muốn giống như trước đây, luôn ở bên cạnh nàng. Ngay cả khi ta là một trong hàng trăm ám vệ ở xung quanh nàng, chỉ cần có thể luôn nhìn thấy nàng, chính là chuyện ta thỏa mãn nhất.”

Vào khoảnh khắc chia tay cuối cùng, thân hình cao lớn thon dài của nam nhân chậm rãi cúi xuống, nhẹ nhàng dựa vào trên bờ vài mảnh khảnh của thiếu nữ, trong tiếng nói lạnh lùng nhuốm một vẻ dịu dàng không dễ nhận ra.

“Lúc trước ta luôn cảm thấy chúng ta vĩnh viễn sẽ không tách ra, vì thế ta chưa từng mở miệng.”

“Nhưng hiện tại, ngay khoảnh khắc cuối cùng sau muôn vàn khó khăn được gặp lại nhau, khi dị thế này chỉ tồn tại hai người chúng ta, ta muốn nói cho nàng biết, Tiểu Vũ, đối với ta, trong thế giới mà Khanh Dạ Ly có thể tồn tại, cần phải có nàng, chỉ có thể có nàng.”

“Nàng từng nói, cả đời này sẽ không bao giờ bỏ rơi ta, vậy nàng phải phụ trách đến cùng.”

Không biết từ khi nào, nam nhân không giỏi ngôn từ lại có thể nói những lời dịu dàng ấm áp như thế, với sự yêu thương nồng đậm không muốn rời xa, giống như bích tình xuyến hư thú, chỉ thể hiện sự tin tưởng và quyến luyến với đồng bạn của mình.

Khanh Vũ thở dài một hơi như thể không nghe thấy, ngón tay nhỏ dài trắng nõn nhẹ nhàng xoa phía sau đầu nam nhân, giống như vỗ về trấn an.

Toàn bộ binh lính Lâm Uyên Quốc, gần như đều choáng váng trước cảnh tượng này.

Vương gia bọn họ, người luôn lạnh như núi băng, không thích gần người, lại có một mặt như vậy. Dựa dẫm vào một thiếu nữ như thế, toàn thân thả lỏng như chưa từng thấy, trên người cũng hoàn toàn không có hơi thở lạnh băng.

Cảnh tượng nam nhân cao lớn rúc vào trên người thiếu nữ, chẳng những không có bất cứ cảm giác khó chịu nào, ngược lại còn rất hài hoà yên tĩnh.

Vệ Khải cao lớn vạm vỡ tiến đến bên cạnh A Cẩm, ranh mãnh hỏi, “Nữ tử này là thần thánh phương nào? Sao Vương gia thân mật với nàng như thế?”

A Cẩm xem thường liếc hắn một cái, “Chuyện rõ ràng như thế mà ngươi không nhìn ra ư?” Chẳng lẽ ngươi là người thiểu năng trí tuệ!

Đương nhiên những lời này A Cẩm không nói ra, rốt cuộc đó là sĩ diện của nam nhân.

Cho dù miễn cưỡng thế nào, Khanh Dạ Ly cũng cần phải rời đi. Hoàng đế Lâm Uyên Quốc thân thể yếu kém, hắn không thể chờ quá lâu.

Đoàn xe Lâm Uyên Quốc chậm rãi đi xa.

Khanh Vũ nghỉ chân hồi lâu ở bên ngoài thành, cuối cùng mới xoay người rời đi.

Tuy nhiên, ngay sau khi nàng rời khỏi, chỗ tối đột nhiên bước ra một người. Một thân váy dài màu xanh nhạt bồng bềnh như tiên, dung nhan tinh xảo vô song, lạnh lùng như sương tuyết, giữa trán có một đoá hoa màu hồng nhạt, tô điểm thêm chút quyến rũ cho dung nhan kín đáo.

Người này đúng là Yến Ngưng Lạc.

Khung cảnh xảy ra lúc trước đều bị nàng ta thu hết vào đáy mắt.

Nàng ta không quên được bộ dáng dịu dàng kia của Khanh Dạ Ly. Nàng ta chưa từng nghĩ rằng, Khanh Dạ Ly có thể biến thành nam nhân dịu dàng bình dị gần gũi như thế.

Nhưng tất cả những điều này, đều bắt nguồn từ nữ nhân Yến Khanh Vũ.

A, bọn họ định dồn ép nàng phải không?

Cặp mắt long lanh tao nhã được nhuộm màu nham hiểm, những chiếc móng tay được cắt tỉa xinh đẹp cào mạnh, khắc sâu năm ngón vào thân cây bên cạnh.

Trên đường Khanh Vũ quay về Vĩnh An Vương phủ, nàng không thể tránh khỏi phải đi ngang qua Vân Lai Các, nơi có vị trí địa lý đặc biệt.

Tình cờ ngay thời điểm nàng vừa đi qua, phía sau truyền tới một giọng nam mang theo ý cười tà tứ, “Ồ, thật trùng hợp. Thay vì lời mời không bằng ngẫu nhiên gặp được!”

Khanh Vũ dừng bước chân. Trước mặt nàng là một nam nhân mặc đồ đỏ rực, bên môi ngậm một nụ cười yêu nghiệt. Một đôi mắt hoa đào nheo lại nhìn về phía trước, “Khanh công tử, đúng là đã lâu không gặp!”

“......”

Yêu nghiệt này chuyên đợi ở đây để chắn đường nàng hay sao?

Khanh Vũ không vội rời đi, thản nhiêu khoanh hai tay lại, “Có việc gì?”

“Không có việc gì thì không thể tìm ngươi tâm sự hay sao? Chẳng phải chúng ta là bằng hữu hay sao?!” Bạch Chi Ngạn vẻ mặt vô hại cười nói.

Không biết vì sao, khi nhìn thấy gia hỏa này, Khanh Vũ luôn bất giác nhớ tới một câu.

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo! (Không có chuyện gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian trá cũng là trộm cắp)

~~~Hết chương 67~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.