Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi

Chương 105: Chương 105: Hôn lễ (1)




Chùa An Quốc? Nàng ta đến chùa An Quốc khi nào? Người đến chùa An Quốc là Diệp Vân Sơ chứ không phải nàng ta, không phải nàng ta! Lần đó chỉ có con tiện nhân Diệp Vân Sơ kia cầu xin Thất ca đưa ả cùng đi tới chùa An Quốc, đến nơi núi rừng như vậy!

Ban đầu, từ thám tử mà nàng ta biết được Diệp Vân Sơ ở chùa An Quốc bị kẻ không rõ danh tính làm nhục, nhưng không ngờ kẻ làm nhục Diệp Vân Sơ lại là Hạ Vệ Thần! Túi thơm kia đích thị là Hạ Vệ Thần nhặt được vào lúc ấy! Thì ra là Hạ Vệ Thần đối tốt với nàng ta, vì nàng ta mà làm tất cả, hóa ra lại là vì Diệp Vân Sơ! Người hắn yêu không phải là nàng ta mà là Diệp Vân Sơ, là con tiện nhân kia!

Trong lòng Diệp Vân Tuyết cực kỳ căm hận, lòng đố kỵ hừng hực suýt chút nữa trong nháy mắt nhấn chìm nàng ta, khiến cho nàng ta gần như điên cuồng. Đây là sỉ nhục, đây là sự sỉ nhục lớn nhất của nàng ta trong kiếp này!

Nàng ta cũng không kìm được oán hận trong lòng nữa, chợt đẩy Hạ Vệ Thần ra, phẫn nộ thét chói tai:

-Ngươi không được đụng vào ta!

Tính tình kiêu ngạo khiến nàng ta khó có thể dễ dàng tha thứ cho sỉ nhục như vậy, nàng ta không cách nào chịu đựng được, mình thế mà lại thành kẻ thế thân của Diệp Vân Sơ! Sự sỉ nhục đó so với cái chết nàng ta thấy còn khó chấp nhận hơn!

Thấy Diệp Vân Tuyết phản ứng kịch liệt như thế, Hạ Vệ Thần nhất thời hoảng hốt lo sợ, hắn thật không ngờ khi nói ra sự thật lại khiến Diệp Vân Tuyết tức giận như thế. Theo bản năng hắn bước tới ôm nàng ta vào trong ngực, nhưng Diệp Vân Tuyết lại lui càng xa, nàng ta tức giận trợn mắt nhìn hắn, khóc hỏi:

-Vì sao phải đối với ta như vậy? Ta hận ngươi, ta hận ngươi!

Hạ Vệ Thần thấy Diệp Vân Tuyết đau lòng khóc lóc như thế thì tim hắn cũng muốn vỡ ra. Hắn tiến lên từng bước, đang muốn an ủi nàng ta thì lúc này lại thấy một thị vệ vội vã đi vào, nhìn thấy Hạ Vệ Thần liền bẩm báo:

-Chủ nhân, thư mật từ An Khánh gửi đến, nói….

Thị vệ nói tới đây thì thấy Diệp Vân Tuyết, bèn dừng lại.

Hạ Vệ Thần thấy vẻ mặt thị vệ nghiêm trọng, trong lòng biết An Khánh nhất định có chuyện lớn xảy ra, nếu không, người bên cạnh hắn tuyệt đối sẽ không quấy rầy hắn vào lúc này, lập tức bảo:

-Nói tiếp đi!

Thị vệ kia nghe xong, dừng một chút liền nói:

-Mật thám An Khánh gửi thư, hôm qua Hoàng đế An Khánh băng hà, hiện Thất thái tử của An Khánh là Diệp Bằng Yên đã chuẩn bị lên ngôi ngay hôm nay.

Sấm sét giữa trời quang cũng chỉ đến như thế, nghe thị vệ kia nói mà sắc mặt Diệp Vân Tuyết như tro tàn. Nàng ta hoàn toàn không ngờ trời cao muốn đối xử với nàng ta như thế! Tất cả tôn vinh, tất cả kiêu hãnh của nàng ta cũng là do Phụ hoàng ban cho, hiện giờ người mình yêu không phải yêu mình, Phụ hoàng thương yêu nhất của mình vừa băng hà, hoạ vô đơn chí, bắt đầu đã đáng sợ như vậy. Trong khoảnh khắc, nàng ta thành hai bàn tay trắng, tất cả, tất cả những gì mà nàng ta có đều không còn sót lại chút gì.

Diệp Vân Tuyết chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bóng tối khổng lồ ập đến, cả người rơi vào trong bóng tối.

Không biết qua bao lâu, giống như trong nháy mắt, lại giống như là đã qua ngàn vạn năm, Diệp Vân Tuyết chỉ cảm thấy mình giống như đang trong một giấc mộng, một cung vàng điện ngọc trong mộng. Ở trong giấc mộng ấy, có Phụ hoàng, mẫu phi thương yêu nàng ta, được nhiều người tung hô, như sao quanh trăng sáng. Ở trong mộng, nàng ta vẫn là Vân Tuyết công chúa kiêu ngạo kia.

Nàng ta chợt mở mắt ra, nước mắt, từng giọt từng giọt lăn xuống, nàng ta không còn gì nữa, bây giờ nàng ta cũng chẳng có gì, thậm chí so với Diệp Vân Sơ thì càng đáng thương hơn. Ít nhất Diệp Vân Sơ còn được Thất ca thương yêu, còn có Hạ Vệ Thần thầm yêu trong lòng. Nàng vẫn cho là Hạ Vệ Thần yêu mình, nhưng hiện tại nàng ta mới biết, thì ra là tình yêu của Hạ Vệ Thần cũng không thuộc về mình. Nàng ta chỉ là một thế thân, một kẻ thế thân đến nực cười, chẳng qua hắn chỉ hiểu lầm nàng ta là Diệp Vân Sơ.

Nước mắt Diệp Vân Tuyết rơi như mưa, đau đớn, nàng ta không cam tâm, thật sự không cam tâm.

-Tuyết Nhi….

Bên tai truyền đến giọng nói lo lắng của Hạ Vệ Thần, chỉ nghe hắn liên tục gọi tên nàng ta, hết lần này đến lần khác, một lần rồi lại một lần nói với nàng ta:

-Thật xin lỗi….

Nàng ta biết, hắn không phải đang gọi nàng, mà là đang gọi Diệp Vân Sơ, nhưng, nàng lại đã quen được nghe như vậy, nghe mà êm tai như vậy. Nàng ta không cam lòng, nàng tuyệt đối không muốn đem tất cả mọi thứ của mình chia sẻ cho kẻ khác! Nàng ta không thể để Hạ Vệ Thần biết túi hương kia là của Diệp Vân Sơ, lại càng không thể để người ta biết, đêm đó ở chùa An Quốc, người bị Hạ Vệ Thần cướp sự trong sạch chính là Diệp Vân Sơ, mà không phải nàng ta! Mất đi phụ hoàng, nàng ta không thể lại để mất tình yêu và sự che chở của Hạ Vệ Thần, cho dù có như thế nào, nàng ta phải giữ thật chặt tình yêu này, quản chi tình yêu đó vốn cũng chẳng thuộc về nàng ta.

Thật là tạo hóa trêu ngươi, ngày đó nàng lấy chuyện Diệp Vân Sơ bị làm nhục thành trò cười, lại không ngờ, chính vì chuyện này, Diệp Vân Sơ mới chiếm được tình yêu điên cuồng nhất. Nếu như có thể, nếu như có thể, thật sự nàng ta tình nguyện là người lúc trước ở chùa An Quốc. Như vậy, tất cả tình yêu của Hạ Vệ Thần chỉ thuộc về nàng ta, như vậy, người mà Hạ Vệ Thần thực sự yêu chính là nàng ta.

Nàng ta thật hối hận, thật sự hối hận, lúc trước khi Hạ Vệ Thần đến An Khánh để cầu hôn, nếu như nàng ta không khóc lóc kể lể trước mặt mẫu phi, không đề cập với mẫu phi để cho Diệp Vân Sơ gả đi thay mình, như vậy Hạ Vệ Thần vẫn thuộc về nàng ta. Nhưng, tất cả giống như đã được định trước, nàng không thể để kết quả như vậy được, nàng ta chỉ có thể tiếp tục như vậy, cho dù có là thế thân của Diệp Vân Sơ cũng thế, nàng ta không quan tâm, chỉ cần Hạ Vệ Thần cho rằng người lúc đó nàng ta, vậy chính là nàngta. Chỉ cần không có Diệp Vân Sơ, nàng ta vĩnh viễn là người mà Hạ Vệ Thần yêu. Đúng vậy, chỉ cần không có Diệp Vân Sơ, không thể có Diệp Vân Sơ, nên Diệp Vân Sơ không thể sống, ả nhất định phải chết! Chỉ cần Diệp Vân Sơ chết, nàng ta mới có thể tiếp tục được Hạ Vệ Thần che chở, được sống hạnh phúc.

-Tuyết Nhi, nàng thấy thế nào? Đã đỡ chưa?

Thấy Diệp Vân Tuyết tỉnh lại, lòng Hạ Vệ Thần đầy lo lắng lên tiếng hỏi.

Diệp Vân Tuyết hơi hơi kích động, hàng mi ẩm ướt,, cố hết sức mở mắt ra. Nàng ta nhìn hvt, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy đau thương, cổ họng phát ra tiếng khàn khàn, nghẹn ngào nhẹ giọng gọi hắn:

-Điện hạ….

Hạ Vệ Thần yêu thương xoa mặt nàng ta, đau lòng nói:

-Tuyết Nhi, thật xin lỗi, tha thứ cho ta được không? Xin nàng tha thứ cho ta….

Diệp Vân Tuyết nhẹ nhàng giơ tay vuốt ve gương mặt hắn, nghẹn ngào nói:

-Điện hạ, thiếp, thiếp không trách chàng, hiện giờ, thiếp, thiếp không còn gì nữa, chỉ có chàng thôi….

Vừa nói, Diệp Vân Tuyết lại vừa đau buồn muốn chết, khóc không thành tiếng.

Hạ Vệ Thần thấy Diệp Vân Tuyết đau lòng không thôi thì vừa đau xót, rồi lại mừng rỡ như điên, hắn ôm chặt nàng ta vào trong lòng, ghì thật chặt, thương tiếc nói:

-Tuyết Nhi, đừng khóc, nàng còn có ta. Trong vòng ba ngày, ta sẽ cho nàng hôn lễ long trọng nhất trên đời, nàng sẽ là Vương phi duy nhất của ta, là người phụ nữ mà ta yêu nhất.

Hắn nói kiên định, hắn sẽ không bạc đãi nàng ta. Hắn sẽ cho Tuyết Nhi một sự công bằng, coi như là bồi thường cho nàng. Hắn cũng nên vì nàng mà tổ chức một hôn lễ rầm rầm rộ rộ, hắn sẽ cho nàng ta tất cả những gì tốt nhất, bảo vệ nàng ta thật tốt, yêu nàng, tình yêu giữa nàng ta và hắn đã bỏ lỡ mất một lần, lúc này đây, hắn tuyệt đối không cho phép bản thân để mất nàng nữa, tuyệt đối không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.