Khi Em Mỉm Cười

Chương 69: Chương 69




Edit: Tiểu Vũ

Đồng Dao ngồi khoanh chân trên sofa nhìn Lục Tư Thành.

Sau khi hơi giãn khoảng cách với cô, một tay Lục Tư Thành vẫn đặt trên tay vịn sofa, vẻ mặt không thay đổi nhìn cô.

“… Không giấu gì anh, ” Đồng Dao rất chân thành nhìn chằm chằm Lục Tư Thành nói, “Anh nhìn em như vậy khiến em không thể nghĩ được cái gì hết, anh mà còn nhìn em thêm nữa là ngay cả số chứng minh nhân dân của em em cũng không nhớ nổi nữa.”

Lục Tư Thành: “…”

Lục Tư Thành rũ mắt, bỏ tay ra khỏi tay ghế, lùi về phía sau hai bước: “6 phút 40 giây.”

Đồng Dao: “Em có một câu hỏi: Anh dùng thân phận và lập trường gì để đưa ra câu hỏi đó?”

Lục Tư Thành: “Đội trưởng của em, sếp của em, đồng đội của em, hoặc là một người qua đường nào đó, 6 phút 30 giây, anh muốn một đáp án có thể thuyết phục được tất cả mọi người chứ không phải là những lời hoa ngôn xảo ngữ qua loa lấy lệ——- Em hãy nói thành thật như ngày hôm qua em nói lúc livestrem ấy.”

Đồng Dao: “… … … … … “

Quả nhiên là anh nhìn thấy.

Lục Tư Thành: “6 phút 20 giây.”

Đồng Dao: “Anh đừng đếm ngược nữa! Cho em chút thời gian đi! Hay là anh cho em vài gợi ý nhé, anh hỏi em bất ngờ như vậy, em còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý thì làm sao trả lời anh thuyết phục được, đúng không?”

Lục Tư Thành im lặng một chút: “Bắt đầu nói từ hành động của em vào ngày hôm đó.”

Đồng Dao: “Em đã đánh người.”

Lục Tư Thành gật gật đầu, nghĩ một chút rồi nói: “Người đi rừng của EDG Nặc Ngôn, bởi vì khi lúc đấu rank chửi người ta “Mẹ mày chết rồi, tao là bố mày” và lúc mới thi đấu nói tuyển thủ đội khác là “Đánh tệ thế này thì thà về quê nuôi lợn còn hơn” mà bị người ta chế nhạo là “Vua chửi”, là chủ trại nuôi lợn từ thời S2 đến tận bây giờ… 5 năm đã trôi qua, cậu ta bây giờ dù livestream suốt 10 tiếng cũng không chửi bậy quá 10 chữ, càng không gõ chữ mắng người ta, thế nhưng vẫn không có cách nào tẩy trắng được. Đường giữa của đội LGD Cao Đức Vĩ, quán quân LPL giải mua hè, trong khoảng thời gian chuẩn bị cho trận chung kết thế giới không những không lo luyện tập mà còn đi chơi Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao. Cuối cùng binh bại như núi đổ khi thi đấu, việc anh ta bắn kĩ năng Q ngược hướng đến tận bây giờ vẫn là chuyện cười để mọi người mang ra nói, ai cũng nói anh ta đáng đời, ai bảo anh ta khinh địch. 1 năm sau, ai ai cũng nhận ra rằng anh ta đã thay đổi rất nhiều, trở nên khiêm tốn và nghiêm túc hơn, những vẫn chẳng thế nào khiến mọi người quên đi sự việc năm đó—– “

Lục Tư Thành: “Có cảm nghĩ gì?”

Đồng Dao: “… … … Thận trọng từ lời nói đến việc làm.”

Lục Tư Thành gật gật đầu: “Thế nên, trước lúc xảy ra chuyện, lúc ở trên máy bay ấy, anh đã nhắc em chuyện gì?”

Đồng Dao: “… … … Thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng tùy ý làm việc theo cảm xúc vì tất cả hành động lời nói của game thủ chuyên nghiệp đều rất dễ bị người khác phóng đại thậm chí có thể ảnh hưởng đến việc thi đấu.”

Lục Tư Thành: “Vứt hết đi đâu rồi?”

Đồng Dao cúi đầu: “Sau gáy.”

Lục Tư Thành lùi về sau, tựa vào cạnh bàn, khoanh tay: “Tiếp tục nhé.”

Đồng Dao: “Vâng.”

“Hôm qua, vào lúc 3 phút 57 giây của trận đấu tập, Lục Nhạc đấu tay đôi với đối thủ nhưng không thành công sau đó luôn bị áp chế, đến giai đoạn cuối cũng không thể giành được ưu thế quá lớn—— Trong khi đó, vào lúc 5 phút 37 giây, 7 phút 49 giây, 12 phút 11 giây, lão K đã 3 lần có ý gank đường giữa vì thói quen ăn lính cả đoàn của Lục Nhạc nhưng cả 3 lần đều thất bại vì đường giữa của đối phương cảnh giác rất cao độ, ” Lục Tư Thành cúi đầu nhìn đồng hồ, dừng một chút rồi tiếp tục, “Trận đấu hôm nay, chính là vừa rồi đấy, lúc 27 phút 11 giây, đoàn chiến tranh rồng, sau khi lão K giành được rồng, lúc này chúng ta phải lấy 4 đấu 5, nhưng giai đoạn đầu AD đối phương bị bên ta áp chế biến thành Muggle (*) thế nên dưới tình huống hơn về trang bị và tiền vàng thì 4 đấu 5 không thành vấn đề. Đối phương cũng nhận ra tình hình nên đã chủ động rút lui khi chúng ta đuổi theo, thế nhưng lúc này, Lục Nhạc lại không đuổi theo mà quay đầu ăn lính ở trụ 2, trong chớp mắt chúng ta chỉ còn lại 3 người, bị đối phương quay lại phản đòn, cho không đối phương triple kill, AD tàn phế của đối phương suýt nữa là lật bàn thành công. May mà chỉ là đấu với Hồng Tiến, nếu như đối thủ ngày hôm nay của chúng ta là CK hay YQBC thì chúng ta đã thua lâu rồi.”

(*) Muggle: một người có pháp thuật nhưng lại bị biến thành người thường.

Lục Tư Thành: “Có cảm nghĩ gì?”

“Phối hợp không tốt.”

“Tại sai lại phối hợp không tốt?”

“…”

“Bởi vì lúc đấu tập em thích ép đường giữa của đối phương vào trụ của chính mình, lão K vì phối hợp với em mà đã tập thành thói quen đánh úp đi rừng của đối phương, thế nên trong tình huống vừa rồi Lục Nhạc mới không thích ứng được; bởi vì sau khi giành rồng, nếu là em thì nhất định em sẽ xông lên truy sát đối phương, vì thế nên mọi người mới không chút do dự xông lên đuổi đánh—-“

“…”

“Tại sao?”

“Phối hợp theo quán tính.”

“Quán tính này từ đâu mà có?”

“Đấu luyện hàng ngày và đấu rank đôi.”

Đồng Dao đối đáp trôi chảy, đồng thời cũng đã hơi hơi hiểu ra được gì đó, Lục Tư Thành lại nhằm lúc này hỏi tiếp: “Đồng đội vì muốn thích ứng với em mà đã thay đổi, sao em lại có thể không chịu trách nhiệm với họ?”

“…”

“Bây giờ có còn cảm thấy vị cấm thi đấu chỉ là chuyện của một mình em không? Vì làm sai nên bị phạt, rồi sau đó nghĩ rằng chuyện này đã xong rồi đúng không? Em ngồi trong hậu trường, nhìn đồng đội của em thi đấu, em có từng nghĩ rằng thật ra đồng đội đang ở ngoài kia thi đấu của em cũng đang bị phạt không? Bọn họ phải bỏ những thói quen đã tập với em, phải thích ứng lại một lần nữa.” Lục Tư Thành vừa nói vừa lấy ra một điếu thuốc, đang định châm lửa thì nhìn Đồng Dao một cái, sau đó bẻ gẫy điếu thuốc chưa châm, “Lần đầu bị cấm thi đấu không biết hối cải, lần sau liền vô tư tái phạm rồi lại bị cấm thi đấu, cả đội làm sao còn dám dùng em? Ngay cả huấn luyện cũng có thể cùng em sao? Lúc đấu rank có nên mời em không? Đồng đội vẫn nên vì thích ứng với em mà thay đổi cách chơi sao? Những người chơi game này giỏi vẫn còn rất nhiều, họ đang chờ đợi được thay chân em đấy…”

Đồng Dao: “…”

Lục Tư Thành: “Tiếp tục dùng em, hay đổi sang dùng Lục Nhạc, hay là đổi một đường giữa mới luôn?”

Đồng Dao đan tay vào nhau, trầm tư một hồi.

Lục Tư Thành vừa nói vừa nhìn Đồng Dao: “Lục Nhạc vì nhất thời xúc động mà bị cấm thi đấu cả một mùa giải, hại Minh thần, hai cả đội không thể tham dự chung kết thế giới—- Giờ đây nó đã trở lại rồi, đồng đội cũng lựa chọn tha thứ cho nó, nhưng em có thể hỏi thử nó xem, nó đã tha thứ được cho chính mình chưa?”

Lục Tư Thành dừng một chút: “Cảm nghĩ?”

Đồng Dao cúi thấp đầu đến mức cằm sắp chạm vào ngực luôn rồi: “Liên Minh Huyền Thoại là một game mang tính đồng đội, thể thao điện tử, không có chuyện anh hùng đơn độc.”

Lục Tư Thành “ừm” một tiếng, nâng tay lên xem đồng hồ: “Em còn 3 phút.”

Đồng Dao đột nhiên ngẩng đầu lên.

“3 phút sau, anh muốn nghe suy nghĩ của em—– Anh nói rồi, người bên người nói thế nào anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm em nghĩ thế nào về bản thân mình: tiếp tục, hay là từ bỏ? Thi đấu chuyên nghiệp, không phải là nơi em tùy hứng vui chơi, thời gian thi đấu của môt game thủ rất ngắn, thời kỳ hoàng kim lại càng ngắn hơn rất nhiều—— “

Ánh mắt Lục Tư Thành càng lúc càng trở nên lạnh lùng: “Em không thể lãng phí chính mình, cũng không thể kéo chân người khác.”

“Mà anh thì phải chịu trách nhiệm với chiến đội của anh, tiểu cô nương ạ, ” Lục Tư Thành nhàn nhạt nói, “Anh không biết em nghĩ thế nào, nhưng anh chắc chắn rằng ZGDX tìm em là vì muốn em lên sàn thi đấu. Trong giới này, có thể có một số người vì em là con gái mà có những nhận định khác nhau về em, họ có thể xem nhẹ em, kì thị em, sùng bài em, yêu quý em hoặc có thể thương tiếc em. Nhưng anh thì khác, khi em khoác lên người đồng phục của ZDGX thì đối với anh, em chỉ có một thân phận duy nhất, không liên quan đến giới tính hay gì cả: thân phận đồng đội.”

“…”

Đồng Dao cắn mạnh môi dưới.

Trái tim lạnh lẽo vốn chìm dưới biển sâu, gần như không còn đập nữa đột nhiên nảy lên “thình thịch”.

Cô ngước mắt lên nhìn Lục Tư Thành.

Lục Tư Thành đang dựa vào cạnh bàn yên lặng nhìn cô.

Nhất thời cả phòng nghỉ yên tĩnh lại. Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, có người ở bên người muốn mở cửa nhưng không được, Đồng Dao lúc này mới nhận ra Lục Tư Thành đã khóa trái cửa từ khi anh bước vào đây… Tiểu Thụy ở bên ngoài vừa gõ cửa vừa gọi “Thành ca”, Lục Tư Thành không để ý đến anh ấy, chỉ nghiêng đầu nhìn Đồng Dao.

30 giây sau.

Anh lời ít ý nhiều nói câu “Hết giờ”, rồi đứng dậy khỏi bàn, nhàn nhạt liếc nhìn Đồng Dao: “Xem ra em không có gì để nói với anh rồi.”

Nói đoạn xoay người định đi ra ngoài.

Nhưng mà đúng lúc này, anh bất ngờ nghe thấy vài tiếng “rầm rầm rầm” từ đằng sau, hình như có vật nặng gì đó vừa rơi từ trên cao xuống. Đôi chân của người đàn ông ngừng lại, đang định xoay người thì người ở phía sau loạng choạng chạy tới đụng vào lưng anh, đồng thời gấp gáp bắt lấy tay phải của anh——

Hai tay đang nắm lấy tay anh có chút lạnh lẽo.

Con ngươi của Lục Tư Thành hơi co lại, nhưng không nói gì, thậm chí ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi mấy, anh hơi cúi đầu, từ góc độ của anh vừa khéo có thể nhìn thấy chóp mũi xinh xinh của người đang kéo lấy tay anh, hai tay người ấy cũng đang dùng sức nắm lấy tay anh—–

“Em sẽ không nói mấy lời hoa mỹ, cũng không muốn nói mấy lời xin lỗi vớ vẩn… “

Người đang kéo lấy tay anh cúi đầu, giọng hơi khàn.

“Em chỉ biết em muốn thắng, muốn cùng các anh thi đấu từng trận từng trận, không muốn vắng mặt trong bất kỳ trận đấu nào của đội, không muốn khiến các anh thất vọng, không muốn trở thành hòn đá cản đường của bất cứ ai, muốn làm đồng đội của các anh, cho đến một ngày nào đó có thể đứng ở nơi đỉnh cao của thế giới, nơi mọi người và em đều khao khát… “

Hai mắt Đồng Dao đỏ lên, giọng nói ngẹn ngào.

Nhưng cô không hề khóc.

Ánh mắt cô sáng ngời, trong đầu chỉ có câu nói kia của Lục Tư Thành——

[ Khi em khoác lên người đồng phục của ZDGX thì đối với anh, em chỉ có một thân phận duy nhất, không liên quan đến giới tính hay gì cả: thân phận đồng đội. ]

Muốn trở thanh đồng đội của anh.

Muốn trở thành đồng đội của bọn họ.

Cho dù một ngày nào đó cô phải học cách mài giũa những góc cạnh của tính cách, cô cũng muốn—–

“Chắc chắn là em sẽ cảm thấy rất ấm ức, rõ ràng là mình đã bảo vệ đồng đội thế, tại sao lại phải chịu sự đối xử như vậy chứ.”

Giọng nói phát ra trên đỉnh đầu cắt đứt dòng suy nghĩ của Đồng Dao, cô hơi ngẩn ra, ngước đầu lên, đối mặt với đôi mắt nâu sâu thẳm—– Sau khi rút bỏ sự lạnh lùng, màu nâu kia trở nên dịu dàng như màu chocolate vậy.

“Mọi người đều rất biết ơn vì em đã bảo vệ họ, thế nên mấy người Tiểu Bàn mới không chút do dự tham gia trò chơi đó, chỉ vì họ muốn tạo ra chứng cứ thuyết phục để giúp em giảm bớt rắc rối.” Lục Tư Thành ngừng một chút, trong cái nhìn của Đồng Dao, anh chậm rãi nói, “Và cả anh nữa, anh cũng rất cảm ơn vì hành động đó của em.”

“…”

“Không ai muốn mài giũa đi tính cách của mình, tiểu cô nương ạ, chỉ là em phải hiểu, trước khi bắt đầu bảo vệ người khác thì trước hết em phải học được cách bảo vệ tốt chính mình đã.”

“Khi nào em mới có thể bảo vệ chính mình?”

“Khi em mạnh mẽ đến mức không ai có thể hạ gục em.”

Đồng Dao im lặng, có chút nghi hoặc mà hơi cau mày.

Lúc này, Tiểu Thụy ở bên ngoài vẫn đang đập cửa thúc giục, Lục Tư Thành đưa tay vỗ đầu cô như muốn trấn an, cũng không rút tay ra khỏi tay cô, cho đến khi Đồng Dao buông tay anh ra, anh mới thấp giọng nói một câu “anh đi thi đâu đây” rồi đi về phía trước hai bước—-

Sau đó lại bị Đồng Dao níu lại.

Anh quay đầu.

“Thành ca, anh là người như thế sao?”

“Cái gì?”

“Mạnh mẽ đến mức không ai có thể hạ gục anh?”

Lục Tư Thành im lặng một chút, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Anh không phải, cũng sẽ có lúc anh do dự không biết phải làm gì.”

Đồng Dao: “?”

Đồng Dao buông tay anh ra, Lục Tư Thành nắm tay nắm cửa, tiếng “cạch” vang lên khe khẽ, khi anh sắp kéo cửa ra, Đồng Dao chắp tay sau lưng đứng tại chỗ cũ nói: “Thành ca.”

“?”

“Câu hỏi cuối cùng.”

“Hỏi.”

“2 ngày nay, tại sao lại không để ý đến em? Chỉ là tức giận thôi? Có còn nguyên nhân nào khác không?”

“…”

Lục Tư Thành kéo cửa ra, trong tiếng phàn nàn và thúc giục của Tiểu Thụy, anh nghĩ một lúc rồi ném lại 5 chữ khiến Tiểu Thụy không hiểu gì, sau đó ra ngoài, đóng cửa.

Để lại Đồng Dao một mình đứng đó đến mức xuất thần hồi lâu.

Câu trả lời của anh là, bởi vì sợ mềm lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.