Khi Phượng Hoàng Lạc Đàn

Chương 99: Chương 99: Muốn biết cứ bắt người là được 




Lợi thế khi sở hữu vẻ ngoài siêu cấp đẹp trai là cho dù không đúng quy định thì người ta cũng hô biến thành đúng quy định giúp bạn.

Đình Thiên chỉ cần nói đơn giản thế thôi, chị lễ tân đã vui vẻ đáp ứng mà không bắt bẻ gì.

Gọi điện thoại lên phòng sếp tổng ngay và luôn.

Cô ấy nói một lúc rồi gác máy, cười với anh càng ngọt ngào: "Dạ, tổng giám đốc cho mời anh lên phòng.Mời anh theo tôi"

"Làm phiền cô"

Đình Thiên đáp lại bằng bộ dạng lịch sự mà khó gần.

Khí tức toả ra từ người anh làm chị gái tiếp tân dù muốn cũng không có gan lại gân thêm một bước thả thính, chỉ có thể đi trước làm người dẫn đường.

Vừa đi, Đình Thiên vừa quan sát bên trong tòa nhà.

Dù đã nhiều lần đến đón Hạ Lâm, nhưng đây lại là lần đầu tiên Đình Thiên đi vào trong công ty cô.

Phong cách thiết kế bên trong nhẹ nhàng, không phô trương nhưng độc đáo, giống tính cách của cô vậy.

Vừa liếc mắt một cái là ấn tượng mãi không phai.

Như cái lần đầu anh gặp cô, cơ thể gầy nhom, quần áo lem luốc ai nhìn qua cũng đều cảm thấy ghê người muốn tránh xa, nhưng ánh mắt hồ ly biết cười của cô lại làm lu mờ vẻ ngoài tâm thường ấy.

Không nhìn thì thôi, đã nhìn là không thể nào thu lại mắt về được nữa.

Nghĩ tới lần đó, anh lại không nhịn lại được mỉm cười.

Anh đường đường là một sĩ quan cao cấp nhờ lập được thành tích lớn mà được đặc cách thăng quân hàm sớm, vậy mà lại bị ánh mắt của một cô bé mười tuổi chiếm mất trái tim.

Quả thật là không có tiền đồ.

Chẳng qua, loại không có tiền đồ này anh nguyện được trải nghiệm.

"Thưa anh, đã tới phòng tổng giám đốc rồi ạ"

Chị tiếp tân lên tiếng thông báo.

Đình Thiên chậm rãi rời khỏi suy nghĩ, ngước nhìn bảng tên dán trên cửa, lịch sự nói cám ơn: "Cô có thể đi rồi "Vâng"

Chị tiếp tân đáp mà cô chẳng có ý muốn rời đi.

Cứ nấn ná nửa đi nửa không muốn.

Người ta đẹp trai như vậy, ngắm được một phút là sướng một phút.

Đi rồi thì làm gì còn cơ hội nữa.

Lại nói không biết vị "soái ca ngôn tình" này có quan hệ gì với sếp tổng.

Thật là tò mò quá đi.

Chỉ là Đình Thiên không bận tâm tới, anh cứ như vậy mở cửa phòng đi vào.

Làm chị gái mê trai muốn ngắm thêm chút nữa cũng không được.

Hạ Lâm đang nói chuyện với Nhật Luân và Minh Tường.

Thấy anh đi vào, ba người tạm thời ngừng trao đổi.

Cô thay đổi trạng thái trong nháy mắt, từ một sếp tổng ung dung, nghiêm túc thành một thiếu nữ đang yêu, rời ghế ngồi, hí hửng đi tới ôm tay Đình Thiên.

"Thầy.Thầy tới rồi.Mau qua đây ngồi đi.Mà thầy tới tìm em có chuyện gì thế?"

Chứng kiến sự thay đổi nhanh như lật sách của Hạ Lâm, Minh Tường và Nhật Luân chỉ biết trợn mắt khinh bỉ.

Mới nãy còn ra dáng lãnh đạo lắm, vậy mà vừa gặp tên kia cái, là y như rằng biển thành thỏ con vô hại rồi.

Đúng là nô lệ tình yêu! Đình Thiên liếc nhìn bàn tay cô đang ôm lấy mình, trong lòng như vừa được rót mật, ngọt ngào không gì bằng.

"Liên quan đến vụ nổ xe của em"

Sắc mặt Hạ Lâm lập tức nghiêm túc hẳn: "Thầy đã có kết quả của mẫu tóc kia rồi?"

"Ừ"

Anh gật đầu, liếc mắt nhìn Minh Tường và Nhật Luân, chào hỏi một tiếng: "Ông chủ Tường, Trịnh phó tổng cũng ở đây à?"

Nhật Luân không có quá nhiều định kiến với Đình Thiên, anh chỉ chào một tiếng cho phải phép rồi thôi.

Ai như Minh Tường, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ngứa mắt của mình từ đầu tới giờ, hời hợt nhìn đối phương: "Đúng vậy, chúng ta lại gặp nhau rồi, Thiếu tướng Dương.

Không ngờ tên này lại là cháu trai trưởng Dương gia,Thiếu tướng trẻ nhất trong lịch sử quân đội quốc gia.

Bảo sao hồi đói anh tra kiểu gì cũng không ra lí lịch.

Hạ Lâm đang nóng lòng muốn biết kết quả, không rảnh quản tư thế ngồi của Minh Tường.

Chờ anh ngồi xuống, cô giục: "Như thế nào, thầy mau nói đi"

Minh Tường, Nhật Luân cũng nhìn vào anh, thái độ rất quan tâm.

Không để ba người họ chờ lâu, Đình Thiên lấy toàn bộ hồ sơ lưu trữ thông tin ra bàn: "Đã tìm ra chủ nhân của mẫu tóc kia"

"Nhanh vậy sao.Hắn là ai, đâu rồi?"

Người nói chuyện đương nhiên vẫn là Hạ Lâm.

Cô cầm tập hồ sơ lên xem.

Còn chưa hết hai ngày, anh không những đã biết được chủ nhân mẫu tóc kia mà còn tìm thấy người.

Quả nhiên năng lực làm việc của nhân viên tình báo rất trâu bò, không phải người thường có thể so sánh được.

Nhưng sao cô cảm thấy sắc mặt của anh không được ổn lãm.

Đình Thiên trầm mặt, thở dài: "Hắn là người của xã hội đen, chuyên nhận tiền làm việc bất kể giết người phóng hỏa.Vào rạng sáng cùng đêm xảy ra tai nạn, hắn và đồng bọn của mình đã bị giết chết toàn bộ rồi bị vứt trong một khu nhà máy hoang"

"Chết rồi?"

Hạ Lâm sửng sốt, tay cầm tập hồ sơ khựng lại.

Sao lại chết rồi? Lại còn chết ngay trong đêm đấy, có thế trùng hợp đến vậy ư? Minh Tường, Nhật Luân cũng không khác gì.

Cả hai nhìn nhau, ngưng trọng.

Thông tin này thật sự rất sốc.

"Có lẽ là bị diệt khẩu"

Đình Thiên nói ra suy nghĩ của mình.

"Đối phương ra tay cũng nhanh gọn thật"

Minh Tường xoa cằm, sau một đoạn thời gian phân tích mới mở miệng phát biểu.

Dựa theo những gì Dương Đình Thiên nói thì khả năng lớn tên này nhận tiền của ai đó cài thuốc nổ vào gầm xe Hạ Lâm, sau khi sự việc bất thành lẽ đương nhiên kẻ chủ mưu phải thủ tiêu hăn để xóa dấu vết rồi.

Nhật Luân trầm lăng cầm tách trà của mình uống một ngụm, mới nói: "Vừa hay, phía tôi tra ra được thời gian gần đây tay tài xế nhà họ Hoàng thường xuyên lén lút gặp mấy tay giang hồ.Không biết có liên quan đến đám này không"

Sau khi Hạ Lâm gọi cho anh, anh đã cử người đi thăm dò tình hình nhà họ Hoàng.

Cha con Hoàng Tùng vẫn bình thường, không có điều gì bất thường.

Duy chỉ có tay tài xế nhà họ là khả nghi.

Một tài xế nhỏ bé làm công ăn lương sao bỗng dưng có qua lại với dân giang hồ được.

"Muốn biết phải hay không, cứ bắt hắn tẩn một trận kiểu gì cũng ra hết."

Hạ Lâm lạnh giọng.

Cô đã điều chỉnh xong cảm xúc.

Đôi mắt biết cười mọi khi giờ nhuốm màu lạnh giá trừng lớn vào khoảng không phía trước, nguy hiểm.

Tốt nhất là không giống như những gì cô nghĩ, chuyện này không liên quan đến nhà họ Hoàng.

Bằng không, lần này cô sẽ không nhẹ tay đâu.

"Việc này cứ để cho tôi"

Nhật Luân đồng tình cả chân lẫn tay.

Ngồi ở đây tốn thời gian suu đoán mệt mỏi, chỉ bằng trực tiếp bắt hắn đến tra khảo vẫn nhanh hơn.

Minh Tường, Đình Thiên không ý kiến gì.

Nhật Luân phụ trách điều tra bên nhà họ Hoàng, anh ta biết mặt tay tài xế đó ra sao, nên chuyện này để anh ta làm là hợp lý nhất.

Dù sao cũng chỉ là một gã tài xế quèn, bắt còn dễ hơn bắt gà...

Thời điểm này, gã Tài vừa mới trở về nhà sau cuộc truy hoan với cô gái làng chơi hắn chọn bên đường.

Tài sau khi trả tiền taxi liền phởn chí đi vào ngõ.

Gã vừa "xả" xong có vẻ vui lắm, vừa đi vừa huýt sáo theo giai điệu ca khúc nào đấy.

Đêm khuya thanh vắng, đường vào khu nhà trọ hẳn ở yên ắng không một bóng người.

Chỉ có một bóng đèn bật sáng dẫn đường.

Thấy giữa đường có một vỏ lon bia 333 do ai đó vứt lai, gã đá một cái, vỏ lon bia bay đâu mất dạng.

Mãi không thấy chiếc vỏ lon rơi xuống, Tài càng sảng khoái.

Cho bản thân có tài năng, gã vỗ đùi cười sằng sặc, chỉ tùy tiện sút một cái mà cái vỏ lon kia đã bay xa tít mù khơi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.