Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Chương 30: Chương 30




Muốn vận hành khẩu quyết và khí mạch thông hiểu cũng không phải chuyện đơn giản, đặc biệt Truyền Sơn chưa từng tiếp xúc phương pháp tu luyện nội tức. Sau khi tách khỏi chỉ dẫn của Ma quân, lăn lộn cả buổi mới miễn cưỡng dẫn ma khí vào trong cơ thể, đang chững ở lúc làm sao để ma khí chìm xuống đan điền rồi dựa theo tranh vẽ các kỳ để dẫn tới, chợt nghe thấy:

『Năng lực lĩnh ngộ của ngươi quá kém.』 Sau khi cảm nhận được sự mạnh mẽ của Thiên sinh ma thể, Trách Yểm bắt đầu khá bất mãn về tiến độ tu luyện của Truyền Sơn. Nhưng cũng may người này năng lực lĩnh ngộ kém, bằng không hắn cũng không có cớ để mượn thử nghiệm lần hai.

Truyền Sơn không trả lời, hắn đang nhớ lại cảm giác lần trước Trách Yểm dẫn hắn chuyển ma khí. Vì sao lần trước được, lần này lại không được chứ? Nếu nói tới sự khác nhau giữa hai lần thì chẳng qua là lần trước có Trách Yểm đọc khẩu quyết, lần này không có mà thôi.

Khẩu quyết hắn nhớ rất rõ, hắn vừa luyện vừa đọc. Nhưng vì sao hắn vẫn không thể nào chuyên tâm dẫn ma khí vào đan điền? Có phải liên quan tới việc hắn đọc khẩu quyết lơ là hay không?

Truyền Sơn cảm thấy bản thân đã tìm ra bí quyết, hắn còn chưa đủ chuyên tâm. Có lẽ hắn nên khắc ghi vững vàng lộ tuyến vận hành nội tức và khẩu quyết trong đầu, tốt nhất là có thể ghi nhớ đi mức nghĩ cũng không cần, tất cả cứ tiến hành theo tự nhiên.

Đúng, chắc hẳn là như thế rồi.

『Ngươi tu luyện như vậy quá chậm. Bằng vào năng lực lĩnh ngộ như vậy của ngươi muốn luyện khí qua ba cấp chuyển sang cấp đầu Ngưng Khí, ít nhất phải mất thời gian trăm năm. Nhưng ta có cách giúp ngươi lần nữa.』

Truyền Sơn suy nghĩ quá chuyên tâm, không để ý vị Ma quân đại nhân này đang nói gì.

Trách Yểm thấy Truyền Sơn không thèm nhìn hắn, lúc đó cứ tưởng đã lệch rồi. Lẽ nào chuyện lần trước làm hắn có lòng đề phòng với mình? Ừm, xem ra không thể coi thường đối phương chỉ vì hắn là một hỗn huyết không có trưởng bối chỉ điểm được. Chỉ cần nhớ tới một vài Thiên sinh ma vật mình đã từng tiếp xúc trước đây, chẳng ai là dễ chọc cả, người nào người ấy âm ngoan giả dối ác độc không gì sánh được. Mình vẫn cẩn thận một chút là được, tránh sốt ruột làm đối phương nhận thấy mục đích cuối cùng của mình.

“Ngài vừa nói gì?” Truyền Sơn tỉnh táo ra, hỏi.

Giọng điệu vô tri vô hại của Truyền Sơn làm tâm tư vừa lặn xuống của Trách Yểm lại dâng lên trong lòng.

Có lẽ tất cả mọi chuyện đều chỉ là do mình suy nghĩ quá nhiều? Hỗn huyết này thực sự cũng không cảnh giác như mình tưởng? Vậy có phải mình nên nắm chặt cơ hội lần này hay không? Nếu có thể dung nhập phần tâm thần vừa rồi vào trong thần thức, đến lúc đó khả năng đoạt ‘xá’ thành công ít nhất cũng cao lên gấp đôi. Đây là chuyện làm mình động tâm hơn cả.

“Trách Yểm Ma quân?”

Được, cứ thử lần nữa xem. Vừa vặn hôm nay trạng thái của mình tốt. Trách Yểm tin tưởng dù mình có phân tâm khắc ấn thất bại, cũng tuyệt đối có thể toàn thân trở ra.

『Ngươi có muốn mau chóng chui từ dưới đất lên không?』

“Ngài có biện pháp?”

『Ờ…』 Trách Yểm cố ý trầm ngâm.

Truyền Sơn bắt mình phải bình tĩnh.

『Ta không ngờ năng lực lĩnh ngộ của ngươi lại ngu dốt như vậy. Nếu chỉ dựa vào ngươi tự thân tu luyện, cũng không biết ngươi mất thời gian nửa năm có thể thoát khốn hay không. Ta cũng không có nhiều thời gian như vậy chờ ngươi tự lĩnh ngộ. Vậy thế này đi, hôm nay ta liền hi sinh một lần, phân một phần tâm thần truyền cho ngươi, chỉ điểm ngươi cách tu luyện. Loại phương pháp phân thần này có thương tổn cực lớn đối với ta, nếu như không phải vì sớm ngày thoát khốn, ta cũng không cần chọn lựa phương pháp tự mình hại mình như vậy. Nhưng, năng lực lĩnh ngộ của ngươi thấp như vậy, ai!』

Trách Yểm chắc chắn hỗn huyết này dốt đặc cán môi về thường thức với tu ma, cố ý nói như mình bị chịu thiệt. Thực ra hắn đã tu đến Phân Thần Kỳ, phân ra một phần tâm thần đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện gì khó khăn. Chẳng qua hiện tại tu vi bị kiềm chế, làm mười phần thủ đoạn ban đầu có thể dùng cũng chỉ có thể ra được một phần.

Truyền Sơn phỏng đoán hàm nghĩa trong lời Trách Yểm, luôn cảm thấy trong lòng tốt của đối phương có cái gì đang chờ hắn.

“Cái đó và tâm thần khắc ấn pháp trước đó ngài nhắc tới có gì khác nhau?”

Tiểu tử, tốc độ phản ứng kể cũng khá nhanh. Nhưng mà…. Hề hề! Trách Yểm không chút hoang mang đáp lại: 『Tâm thần khắc ấn pháp chỉ là đem hình người truyền lại cho ngươi, cụ thể thì phần lĩnh ngộ còn dựa vào bản thân ngươi. Phân thần thì đem tri thức tu luyện và cảm ngộ của ta nhặt ra một phần để giúp linh hồn ngươi thông hiểu đạo lý, như vậy đã bớt đi được thời gian quý giá để ngươi đi tìm hiểu.』

“Tại hạ không biết có tài đức năng lực gì mà lại được Ma quân tương trợ như vậy.”

Muốn thử ta? Trách Yểm cười hiểm, cẩn thận nói: 『Ngươi đã lập lời thề với ta, ta giúp ngươi chính là giúp chính ta. Cũng không thể nói là vì ngươi tất được.』

Lời này rất đúng trọng tâm, Truyền Sơn nhất thời cũng không phát giác ra chỗ nào không ổn.

『Thời gian không còn nhiều lắm, bắt đầu đi.』 Trách Yểm không hề cho hắn cơ hội từ chối.

Truyền Sơn đành phải lại một lần nữa bị ép tiếp nhận việc người khác rình xem linh hồn của mình. Bây giờ hắn vẫn chưa thể đắc tội vị Ma quân này, dù đối phương đã nói rõ nhưng không yên tâm, hắn cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Chỉ cần hắn có thể thoát khốn.

Đối với sự cảnh giác của Trách Yểm, hắn điều động toàn lực toàn bộ tâm thần, đợi sự tình đột phát tới.

『Ngươi tâm phòng chặt chẽ, tâm thần ta phân ra phải tương dung thế nào với ngươi?』 Trách Yểm cảm giác được sự khẩn trương của Trách Yểm, cười nhạo nói.

Truyền Sơn cắn răng một cái, mặc kệ tất cả đi!

Hô hấp trở nên dài hơn, tạp niệm bị cuốn sạch, tâm phòng rút lui, thần thức thả lỏng, dần dần, Truyền Sơn thấy được một mảng tối tăm, tối tăm vô hạn, tối tăm tĩnh lặng.

Ở giữa tối tăm có cái gì đó đang ngủ đông.

Đó là cái gì? Lúc Truyền Sơn đang nghĩ vậy thì phát hiện hình ảnh đột nhiên kéo gần lại, hắn thấy được thứ ngủ đông đó.

Một bộ… khung xương?

Khung xương màu trắng xám có vẻ khá cằn cỗi và vô lực. Cứ nằm sấp ở đó, nhìn không ra chút sức sống nào.

Trách Yểm truyền tâm thần phân ra qua. Loại chuyện này nói thì cũng lạ, thực ra nói thẳng đó là một loại linh hồn rời cơ thể. Chẳng qua hồn này chỉ có một phần, còn là một phần làm lại.

Trách Yểm cẩn thận khống chế một phần tâm thần được phân ra, tuy nói là làm lại, nhưng dù sao cũng nối liền với nguyên thần bản thể của hắn. Hỗn huyết họ La không phải một đồ vật không có thần trí, hắn muốn dung nhập vào tâm thần đối phương, thậm chí ở bên trong làm vài thứ, là một chuyện cực kỳ cần lực khống chế và năng lực phản ứng.

May mắn đối phương chỉ là một hỗn huyết, may là đối phương dốt đặc cán môi với thường thức tu ma, may là…

Truyền Sơn cảm giác được có thứ gì đó đang tới gần mảng tối tăm này.

Đối phương dừng lại. Khoảng chừng một nén hương sau, biên giới mảng tối tăm xuất hiện một điểm rất nhỏ run run, thật giống như có thứ gì đó ở bên ngoài đang chen vào.

Là tâm thần phân ra của Trách Yểm sao?

Ta thật muốn xem ngươi rốt cục muốn làm gì.

Phút chốc, một con đường thênh thang xuất hiện trong bóng tối vô hạn, từ biên giới kéo thẳng tới bên cạnh khung xương khô.

Một tia sáng đỏ sậm xuất hiện trên con đường lớn, dần tới gần phía khung xương.

Đến khi đó, tất cả tựa hồ đều rất thuận lợi. Trách Yểm yên lòng. Cũng bắt đầu có lòng thanh thản quan sát thức hải linh hồn của hỗn huyết ma này.

Thức hải rất bình thường, có lẽ đây là thức hải cấp thấp nhất, bên trong không có gì cả, ngay cả màu sắc cũng chỉ tối đen. Điểm đặc biệt duy nhất là nó khá rộng, vừa thấy đã cảm giác như không có giới hạn.

Đương nhiên, Trách Yểm tin chắc đây là ảo giác của mình. Một hỗn huyết còn chưa qua được cấp đầu tu ma sao có được thức hải mênh mông bao la được chứ?

Có lẽ nghìn năm qua Trách Yểm thấy ít thức hải quá, nhưng nghe kể thì vẫn có. Theo hắn biết, phần lớn hình thái thức hải của ma đều là bản thể của chính họ, hoặc là căn cứ vào thuộc tính biến đổi ra hình thái thích hợp với bản thân nhất… Còn thức hải của hắn chính là một thanh quỷ đầu đao, một thanh thực nhân ma đao ngâm trong huyết hồ. Nhưng bất kể là loại thức hải nào, phạm vi của nó đều là quyết định dựa vào toàn bộ cảnh giới tu luyện. Giống như hắn đạt tới Phân Thần Kỳ, thức hải đã có cỡ hồ nước, chờ hắn thuận lợi độ kiếp thành ma, thức hải của hắn đã có thể biến thành rộng lớn như hải dương.

Cũng có những ma khá lợi hại, thậm chí có thể ở trong thức hải hóa ra tinh thần và hải dương. Nghe nói vị vương chí cao vô thượng của Ma giới, thức hải của hắn chính là một vũ trụ mênh mông rộng lớn.

Cho nên đối mặt với hỗn huyết ma nhìn như thức hải không bờ bến này, Trách Yểm chỉ coi hình thái thức hải của đối phương chính là bóng tối. Loại thức hải này ít có, nhưng cũng không phải là hiếm có.

Trách Yểm cuối cùng đã tới được trung tâm. Nhưng hắn vẫn chưa thấy gì cả.

Truyền Sơn thấy tia sáng đỏ sậm kia tựa như cánh tay vươn dài, mở ra.

Một thứ gì đó bằng kim loại hư hư thực thực, bốn góc cạnh xuất hiện giữa ánh sáng.

Cái này chính là tâm thần Trách Yểm phân ra?

Hắn còn tưởng rằng sẽ xuất hiện một thứ có hình thù kỳ quái, hoặc là điểm sáng hư vô mờ mịt các kiểu.

Trách Yểm đắc ý mỉm cười.

Hắn không ngờ xâm lấn lại thuận lợi như vậy.

Đáng tiếc! Nếu như khoảng cách có thể gần hơn một chút, nói không chừng hắn cứ dứt khoát đoạt ‘xá’ luôn.

Bàn tay dùng lực, bóp thứ bằng kim loại bốn cạnh đó. Cơ hội tốt như vậy hắn sao có thể lãng phí?

Hắn phải nhân cơ hội phá tâm thần của hỗn huyết ma này, làm linh hồn hắn bị thương, sau đó đem thần thức mình phân ra dung nhập vào thay thế phần bị hắn tiêu hủy. Như vậy chờ đến lúc hỗn huyết này chui từ dưới đất lên tìm được hắn, hắn có thể cực kỳ dễ dàng cướp được khốn Thiên sinh ma thể này.

Tốt nhất lần này có thể phá đối phương thành kể ngốc luôn, khặc khặc khặc!

Ngay trong nháy mắt Trách Yểm bóp vỡ thứ bằng kim loại!

Một bàn tay đầy xương màu trắng xám nắm chặt tay Trách Yểm.

Nhìn từ góc độ của Truyền Sơn, hắn đã thấy bộ xương khô màu trắng xám ấy đột nhiên xoay người giơ lên một cánh tay, cầm cánh tay không đó giơ lên trước mặt hắn.

Đây là chuyện gì?

Không riêng gì Truyền Sơn thấy khó hiểu, Trách Yểm càng sợ hãi. Tại sao có thể như vậy?

Kế hoạch không kẽ hở của hắn sao lại có sơ hở? Cái tay xương này đột nhiên xuất hiện là thứ gì vậy? Vì sao hắn vừa rồi vẫn không thấy nó?

Thứ kim loại nổ tung trong bàn tay Trách Yểm. Bất không kịp phòng, tâm thần Trách Yểm rất là dao động. Thứ này không thể gây thương tổn cho hắn, nhưng uy lực của nó cũng đủ làm thần thức của hắn bất ổn.

Đột nhiên, Trách Yểm cảm giác được cái tay xương nắm lấy tay hắn dùng sức mạnh hơn, đồng thời kéo hắn ngã xuống dưới.

Tâm thần phân ra kịch liệt rung chuyển, dường như sắp đứt khỏi tơ thần thức nối liền với bản thể, Trách Yểm sợ quá cắt một cánh tay xoay người bỏ chạy. Hắn đã không còn để ý được thương tổn đối với thần thức bản thân là bao nhiêu. Kinh nghiệm tu luyện và trực giác ngàn năm nói cho hắn: nguy hiểm! Nguy hiểm cực kỳ!

Truyền Sơn thấy cái tay không đó bỗng nhiên đứt gãy, thấy ánh sáng đỏ đậm lấy tốc độ cực nhanh trốn chạy về phía sau.

Trong nháy mắt, trong bóng tối, con đường to lớn chỉ dẫn ánh sáng biến mất. Bộ xương khô cầm đoạn tay gãy đưa vào miệng từng chút một.

À! Hàm răng của nó lại vẫn còn đủ. Truyền Sơn không quan tâm tình hình nghĩ thế.

Chưa được một cái chớp mắt, bộ xương khô cắn nuốt cái tay không bỗng nhiên ngóc đầu phát ra một tiếng gầm rú chói lói.

Truyền Sơn không biết bộ xương có thể phát ra tiếng kêu hay không, nhưng nói chung là hắn nghe được. Hơn nữa hắn còn thấy bộ xương khô này phấn khởi cực kỳ nhảy dựng lên trên mặt đất, bay nhanh đuổi theo ánh sáng màu đỏ đậm kia.

Nó muốn làm gì?

Trách Yểm khóc không ra nước mắt, hắn bị vây khốn rồi! Hắn lại bị một hỗn huyết ma nho nhỏ, còn chưa vượt qua cấp đầu, căn bản ngay cả phân thần là cái gì cũng không biết vây trong thức hải rồi!

Nếu như bản thể của hắn ở đây, ít nhất hắn cũng có mười phương pháp có thể thoát khỏi khốn cảnh hiện tại. Nhưng bản thể của hắn không ở đây, đáng ghét hơn nữa là bản thể của hắn còn bị vây trong tiên trận chết tiệt đó.

Lẽ nào hắn cũng bị bức bỏ phần thần thức này?

Tuy đây chỉ là một trong những phân thần của hắn, nhưng hắn không cam lòng! Hắn vất vả lắm mới tu luyện được một thần thức phân thân từ trong tiên trận chết tiết kia, cũng vất vả lắm mới đưa nó ra được từ trong một khe hở.

Nếu như phân thần này không còn, thần thức bản thể của hắn không những phải chịu thương tổn lớn, lần sau muốn tu luyện lại một phân thần chí ít cũng phải mất thời gian trăm năm, hơn nữa trước hết hắn còn pahri chữa trị nguyên thần bản thể của chính hắn đã.

Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!

Hỗn huyết ma không biết cảm ơn này, mình dạy hắn ma công giúp hắn thoát khốn, hắn lại lấy oán trả ơn!

Không phải chỉ muốn khối thân thể của ngươi sao? Bản Ma quân muốn thân thể của ngươi là vinh hạnh cho ngươi có biết không?!

Ngươi chờ đó cho ta! Ngươi chờ bản Ma quân đấy!

Lúc này Trách Yểm phải lập tức buông tha phần thần thức này, bởi vì hắn bị một bộ xương khô bắt được.

Không những bắt, lúc đối phương bắt được hắn còn há mồm cắn luôn… Không! Là cắn nuốt!

Nó đang cắn nuốt hắn!

Trách Yểm đã không còn thời gian suy nghĩ hắn rốt cục bị lật thuyền thế nào trong cống ngầm, càng không có thời gian suy nghĩ xem sau này phải trả thù hỗn huyết ma ra sao, phân thần này của hắn đã biến mất.

Tên hỗn huyết ma mới sinh chết tiệt này đã vậy còn quá lợi hại?!

Khung xương của bộ xương khô nhón tay vân vê một sợi tơ màu đỏ đậm, mảnh, hiếu kỳ nhìn nó.

Truyền Sơn cũng hiếu kỳ tiến lại.

Khung xương khô ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên lấy cái xương sọ trụi lủi cụng hắn, dáng vẻ rất chi là thân mật với hắn.

Truyền Sơn cảm thấy cảm giác ấy rất thoải mái, tựa như họ chính là một.

Đúng, chúng ta chính là một thể!

Có cái gì chảy xuôi qua trái tim, làm hắn rất muốn giương cánh tay ôm bộ xương khô. Sau đó hắn đã làm như vậy thật.

Hai mắt của bộ xương khô đồng thời dung nhập trong thân thể và ý thức của Truyền Sơn, phát sáng, giống như trong đó châm hai ngọn lửa nho nhỏ, màu đỏ đậm.

Nhón sợi tơ mỏng trong tay, bộ xương khô phát ra tiếng cười ‘khanh khách’.

Cắn nuốt phân thần của Trách Yểm rồi, hắn đã biết đây là thứ gì. Đây là tơ thần thức của nguyên thần bản thể khống chế phân thần.

Muốn đoạt ‘xá’ sao? Bây giờ ta cũng biết rồi! Thực sự đa tạ ngài ‘thần thức ban ân’ rồi.

Truyền Sơn xương khô suýt thì muốn chống nạnh cười to. Nhưng hắn rất nhanh đã nhịn ý cười lại, lấy ngón tay vân vê sợi tơ. Đây chính là một thứ tốt, hắn phải giữ nó lại, dù hiện tại hắn không có bản lĩnh thông qua sợi tơ này cắn nuốt nguyên thần bản thể nối với phân thần, nhưng không có nghĩa là sau này hắn cũng không có cơ hội.

Trách Yểm ộc ra máu đen, cả người nhất thời trở nên uể oải chật vật.

Chết tiệt, hắn lại bị lật thuyền trong mương! Lại bị một hỗn huyết ma mới sinh nho nhỏ cắn trả.

Hắn sẽ không bỏ qua cho hỗn huyết ma kia! Tuyệt đối không! Hắn nhất định sẽ bắt tên đó trả cái giá thật đắt! Muốn ăn tươi nuốt sống linh hồn của tên đó!

Trách Yểm đầu đầy mồ hôi khóe miệng vương máu, tức giận muốn lồi con mắt.

“A ───!” Vung ra ma khí cực mạnh đánh vào kết giới vô hình, biến mất không bóng dáng.

Càn khôn chết tiệt! Còn có tên ma sơ sinh tên La Truyền Sơn kia! Trách Yểm ta nguyền rủa các ngươi!

Truyền Sơn vừa hấp thu, dung hợp phân thần của Trách Yểm, vừa khiêm tốn nghĩ: ta không lợi hại, thật sự. Là ngài quá yếu, là tiên trận vây khốn ngươi kia quá lợi hại. Nếu không phải tiên trận kia áp chế chính phần thực lực của ngài, hiện tại người bị đoạt ‘xá’ đã là tại hạ rồi.

Ai nha, trước khi chưa cắ nuốt ngài, ta thực sự không biết thì ra ngài đã tới Phân Thần Kỳ, đúng là một vị Ma quân lợi hại!

Ai bảo lão nhân ngài không có lòng tốt chứ? Ngài nói nếu ngài không nổi ý xấu kia, ta cũng không thể gây thương tổn cho ngài đúng không?

Được rồi, ngài coi như làm việc thiện tích đức, giúp ta có chút hiểu biết tu luyện đi. Yên tâm, nể tình ta đã tiếp nhận tri thức và kinh nghiệm tích lũy ngàn năm của ngài, sau khi tại hạ thoát khốn nhất định sẽ tuân thủ lời hứa đưa ma thạch cho ngài.

Thanh âm của Trách Yểm biến mất lúc đó.

Giữa thức hải tối tăm không biên giới của Truyền Sơn xuất hiện một con suối máu, con suối chảy ào ào đầy nước suối đỏ như máu, một bóng đao màu đen qua lại như thoi đưa trong nước suối.

Truyền Sơn xương khô thăm dò nhìn bóng đao trong suối, “rầm” một tiếng nhảy vào trong nước suối.

Bóng đao màu đen bay nhanh về phía hắn. Bộ xương khô giơ chân lên, một phát giẫm nát bóng đao dưới lòng bàn chân. Bóng đao liều mạng giãy dụa. Bộ xương khô ngồi xuống khoanh chân, cầm bóng đao lên nhét phía dưới xương đùi và xương chậu. Nước suối vừa vặn ngập qua cổ bộ xương.

Muốn dung hợp phân thần của một vị Ma quân có thọ mệnh ngàn năm, đồng thời cảnh giới đang ở Phân Thần Kỳ, cũng không phải một chuyện dễ dàng. Ngược lại còn cực kỳ nguy hiểm.

Truyền Sơn đã mơ hồ nhận thấy quả xương khô đang phát huy tác dụng trên người mình, hiện tại hắn sẽ lợi dụng ma lực của bản thân quả xương khô để tiêu hóa, tiêu diệt thần thức của vị Trách Yểm Ma quân này. Chỉ có hủy diệt hoàn toàn vị Ma quân này ở trong phân thần, hắn mới có thể chân chính tiếp nhận hết tri thức và kinh nghiệm của Trách Yểm.

Đây là một quá trình dài dòng chẳng còn gì đáng nghi ngờ nữa, nhưng Truyền Sơn đã tìm ra phương pháp tiêu hóa ý thức phân thần trong trí nhớ Trách Yểm. Hơn nữa có quả xương giúp hắn củng cố nguyên thần, hắn cũng không sợ Trách Yểm cắn trả.

Từng sợi chỉ nhỏ giống như tơ máu dần dần rót vào trong khung xương khô màu trắng xám, theo tốc độ tiêu hóa, ký ức hắn tiếp nhận càng nhiều, sợi to đỏ như máu xâm nhập càng dày đặc, từng chút từng chút một, khung xương màu trắng xám dần chuyển biến thành màu đỏ đậm đáng sợ.

Bên này, Trách Yểm phát hiện mình lại vẫn còn một tia thần thức nối tiếp với hỗn huyết ma kia, nhất thời vui sướng. Ma sơ sinh vẫn là ma sơ sinh, đã quên tách tơ thần thức ra khỏi hắn.

Được rồi, hắn đang lo không có cơ hội trả thù và khống chế tên tiểu ma đầu vong ân phụ nghĩa này, thế mà cơ hội đã đưa lên cửa rồi.

Chờ, chờ bản Ma quân chữa trị thần thức rồi, lập tức sẽ cho ngươi biết lợi hại của người tu ma ở Phân Thần Kỳ!

Trách Yểm không phải không nghĩ tới hỗn huyết ma họ La kia có khả năng cố ý để lại sợi tơ thần thức tương liên với nguyên thần bản thể của hắn này, nhưng đối phương dù biết được cách lợi dung sợi tơ thần thức trong phân thần của hắn, lẽ nào tên đó lại không sợ hắn thông qua sợi tơ thần thức này cắn trả tên đó?

Hắn chính là Phân Thần Kỳ, dù hắn bị trận pháp áp chế chỉ có thể phát huy một phần công lực, nhưng cũng không phải một hỗn huyết ma vừa tu luyện ma công có thể ứng phó được. Bản Ma quân cũng không tin tiểu ma đầu mới sinh ngươi có bản lĩnh này, có thể thông qua sợi tơ thần thức xúc phạm nguyên thần bản thể của bản Ma quân!

Đôi bên đều có tính toán riêng, một người chắc chắn mình có thể áp chế, phản kháng đối phương; một người quyết định tiến hành theo chất lượng, đi từng bước xâm chiếm, cuối cùng ai có thể tính kế được ai, bây giờ chẳng ai biết được.

Đã biết phương pháp, cũng đã có lĩnh ngộ nên có, tốc độ tu luyện của Truyền Sơn tự nhiên không thể so sánh nổi.

Mắt thấy có chút tốc độ, người này tu luyện càng thêm hăng say. Đặc biệt hắn phát hiện từ sau khi hắn tu luyện ma công, dằn vặt cứ ba canh giờ lại phát tác một lần ban đầu đã giảm bớt nhiều, hắn luyện càng cần mẫn, đau đớn linh hồn và thân thể tê liệt ấy càng nhẹ. Có phúc lợi này, hắn có thể không chịu khó sao? Hơn nữa, hắn biết đây là quả xương khô đang dung hợp hoàn toàn với thân thể hắn.

Chuyện có lợi chắc chắn là phải làm, còn phải làm nhiều hơn nữa. Dù sao hiện giờ hắn chẳng làm được gì, nhờ phúc của quả xương khô, hắn cũng chẳng đói chết được, ngày nào cũng đợi trong đất, ngoại trừ tu luyện hắn cũng không biết nên làm gì. Nhưng chỉ có một điểm không được hoàn mỹ cho lắm, cảm giác đói khát vẫn không thể mất đi được.

Ngày thứ hai mươi tám niêm phong động, cũng là ngày thứ hai Truyền Sơn đã cắt nuốt nguyên thần của Trách Yểm, thành công dẫn ma khí vào trong cơ thể.

Đường mỏ tối tăm sâu hút im ắng.

Ngay bên cạnh cách Truyền Sơn không xa, một mảnh đất xục xạo một trận, bò ra một con… rùa nhỏ mang sắc trắng bóng như ngọc?

Con rùa nhỏ này thoạt trông rất quen mắt, thân thể cỡ đồng tiền trơn bóng như bạch ngọc dương chi hạng sang nhất.

Chỉ thấy con rùa nhỏ này bò ra khỏi đất, vươn cái đầu ngó xung quanh, tựa hồ đang xác nhận xung quanh đây có nguy hiểm hay không.

Một lát sau, rùa nhỏ tựa hồ đã xác định được điều gì đó, xoay người bò về phía mặt đất cách nó không xa.

Vây lấy một miếng đất thoạt trông giống với những chỗ đường mỏ khác, dạo qua một vòng, rùa nhỏ dừng bước lại, như đang suy xét.

Thời gian suy xét ước chừng một tự (5′), rùa nhỏ bắt đầu chăm chỉ bới đất dưới chân.

Đừng thấy rùa nhỏ nhỏ con nhé, tốc độ bốn móng cũng không chậm đâu, chỉ thấy bùn đất và xỉ than bay múa, mặt đất rất nhanh đã bị rùa nhỏ bới ra một cái hố nhỏ có đường kính chừng nửa thước, chiều sau hai thước.

Rùa nhỏ nằm trong hố, móng vuốt bên phải vươn tới vỗ lên trên lớp đất. Tiếp đó, như đã quyết định điều gì, bốn móng vuốt nhỏ quét ra một mặt người.

Dưới mặt đất xuất hiện một mặt người vốn là một chuyện rất kinh khủng, nhưng rùa nhỏ như đã biết từ lâu, không kinh ngạc chút nào. Khởi động tứ chi xem xét mặt người kiểu nam giới này, rùa nhỏ mau chóng xông lên cắn một phát lên phần mặt người ── chóp mũi nam nhân.

Truyền Sơn đang vận công đột nhiên cảm thấy chóp mũi đau.

Con chuột chết tiệt! Không biết cắn phải mũi hắn rồi sao?

Đáng ghét là tay chân hắn hiện tại đều bị vây trong đất, bùn đất nặng nề đè lên người, làm hắn muốn ngóc ngón út cũng khó.

Nếu như hắn có thể giống những võ lâm cao thủ trong truyền thuyết, có thể coi ma khí như nội công phóng ra ngoài cơ thể đánh bay địch nhân thì sướng rồi.

Khoan đã! Truyền Sơn tự dưng có ý tưởng, ma khí nếu có thể được dẫn dắt vận hành trong cơ thể, như vậy ta dựa theo phương pháp dẫn đường dẫn nó ra khỏi cơ thể không biết có được không? Có lẽ cứ thử xem?

Truyền Sơn không đi tìm kiếm ký ức của Trách Yểm, hắn muốn thử nghiệm bản thân một chút.

Ngay lúc Truyền Sơn muốn dẫn ma khí ra ngoài cơ thể đánh bay con chuột chết tiệt kia thì đau đớn ở chóp mũi biến mất. Một lát sau, trên mặt bỗng nhiên bị vẩy lên một lớp bùn đất tanh ướt nằng nặng, tiếp đó lại có bùn đất đập lên mặt hắn.

A! Trong lòng Truyền Sơn rung mạnh, vội thu ma khí không vận chuyển nữa. Có người đã phát hiện ra hắn rồi? Sung sướng quá hắn cố mở hai mắt ra.

… Sao lại không mở ra được. Trên mí mắt lại bị một tầng bùn đất dày che mất.

Đây là có chuyện gì? Vừa rồi hắn rõ ràng cảm giác được vật nặng trên mặt đã không còn, lẽ nào có người phát hiện hắn, cho rằng hắn là người chết, lại chôn hắn lần nữa?

Lần này đến phiên Truyền Sơn khóc không ra nước mắt!

Rùa nhỏ cực kỳ chịu khó đẩy bùn đất lại lên mặt nam nhân, mỗi lần che một tầng, còn đặc biệt dùng móng vuốt vỗ chặt. Mãi đến khi cái hố vừa bị đào ra lại lấp lại lần nữa.

Rùa nhỏ tâm tình vui sướng, cảm thấy mỹ mãn nằm trên cái hố nó vừa đào ra lại lấp lại, tứ chí và đầu vươn ra, duỗi thắt lưng một cái thật dài.

Đã đói bụng rồi, rùa nhỏ quyết định đi kiếm cái ăn.

Truyền Sơn còn đang hối hận vừa rồi không sớm phát hiện ra có người đào hắn ra thì đã ngửi thấy hương cháo thơm nồng.

Năm loại cảm giác của hắn đã từ từ khôi phục còn tăng lên, chôn vào trong đất mà lại vẫn ngửi được mùi cháo.

“Ùng ục.” Trong bụng reo vang. Ruột dạ dày đã lâu chưa được cái gì làm trơn đang sống lại do bị kích thích từ mùi thức ăn.

Ruột dạ dày không phản ứng cũng đành chịu, Truyền Sơn vừa sống lại nhưng bị bức trong đất bị dằn vặt đến nửa sống nửa chết.

Tên Vương bát đản nấu cơm này có phải chính là tên vừa đào hắn ra rồi chôn hắn lại không?

Tiểu tử ngươi chờ đó, để cho gia biết ngươi là ai, chờ gia ra ngoài rồi, xem gia giáo huấn ngươi thế nào!

Truyền Sơn tức giận đến nghiến răng kèn kẹt, vừa cố gắng chống lại hấp dẫn từ thức ăn vừa cố gắng vận chuyển ma khí trong cơ thể.

Hắn muốn ra ngoài! Hắn nhất định phải mau chóng khống chế thân thể của mình, bò ra khỏi lòng đất chết tiệt này!

Trên bùn đất trên cả Truyền Sơn, một lò than nho nhỏ đang phát huy công dụng của nó.

Trên lò than đặt một vại sành, trong vại sành đang nấu một vại cháo hoa, màu na ná màu đất, ngửi lên thì thấy thơm.

Từ mép vại sành lộ ra ánh sáng màu vàng quất chiếu lên vòng nhỏ trên đất, cũng chiếu sáng nam nhân ngồi bên lò than chờ ăn.

Mắt to đen nhánh, khuôn mặt đen thui, chiếc áo bông đen sì, bàn chân trần đen sậm. Vóc người không sao, gầy gò. Nhìn cháo hoa trong vại, nam nhân lau miệng.

Người này chính là Canh Nhị vốn nên bị gõ nát đầu vùi dưới nền đất!

Ngồi trên khối nham thạch dời tới, Canh Nhị móc ra một cái muôi từ trong ngực, thò vào trong vại quấy vài cái, mắt thấy sức nóng cũng gần được rồi, lại lấy ra một ít đồ gia vị, cẩn thận đổ vào trong vại, lại dùng thìa gỗ quấy ngược quấy xuôi.

Làm xong những điều đó, Canh Nhị liền lẳng lặng ngồi trên khối nham thạch chờ cháo hoa chín.

Hôm nay y vừa bước lên con đường này đã cảm giác được ở đây có một ma vật sắp sinh ra, hơi thở của ma vật này có phần quen thuộc, y còn đang suy nghĩ có thể liên quan tới tên xui xẻo La Truyền Sơn hay không đã bị thiếu niên Á sinh dự mưu hại y đập một phát.

Cái kiểu biết rõ bị hại mà phải giả vờ không biết này y đã trải qua nhiều rồi, nhưng bất kể trải qua lần thứ mấy, mùi vị vẫn không dễ chịu lắm.

Đáng ghét nhất là con rắn đen có linh trí kia, cũng dám cháy nhà hôi của lúc thiếu niên đi rồi!

Không cho ngươi một trận thì ngươi cũng không biết tên Canh Nhị đại gia ta viết như thế nào. Hừ hừ!

Cũng không ngẫm lại khối thân thể này y đã tu luyện khó khăn nhường nào? Sau đầu bị nứt ra một cái khe đã thảm rồi, còn không cẩn thận bị rắn đen cắn một phát. Y không sợ độc, nhưng trên đó có thêm hai có lỗ răng rắn thì kỳ quái bao nhiêu? Hại y phải ở trong lòng đất đợi cả một ngày để chữa thương.

Lần này Kỷ 14 xem ra bị thương không rõ. Y đi cả ngày rồi không về cũng không ra ngoài tìm y.

Y thì không lo Kỷ 14 lại bị chủ tớ thiếu niên kia hại, tên kia chắc chắn có thủ đoạn tự bảo vệ mình. Bằng không cũng sẽ không đơn độc ở cùng đôi chủ tớ ấy thời gian dài như thế mà còn tường an vô sự.

Aizzz, nếu không phải tuân thủ quy tắc không ra tay với con người của người tu chân, y cũng không cần phải chịu nhún như vậy. Nhìn những phàm nhân tu đạo phái Thanh Vân diễu võ dương oai trước mặt, họ cũng đâu tuân thủ quy tắc này. Nhưng họ là họ, y là y. Bây giờ không sao không có nghĩa là sau này sẽ không sao. Phá quy tắc do người đứng đầu một giới đặt ra chắc chắn phải trả giá đắt thế nào, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Không phải không thể tránh thoát kiếp nạn nho nhỏ này, nhưng kinh nghiệm trước đây nói cho y hay, nếu y muốn tránh kiếp nạn có liên quan đến y này thì sau này chờ y sẽ là đại tai nạn khó khăn đau đầu gấp trăm thậm chí ngàn lần. Coi như bị mất, tự nhiên còn ở trong đất chôn một ngày, so ra thì có lời đấy chứ.

Một ngày này y ở trong đất cũng đã xác nhận tương đối thân phận của tên hàng xóm rồi. Tên kia cũng không biết cơ duyên từ đâu tới, lại cứ như vậy vứt người tu ma. Từ khi biết tên kia ăn quả xương khô xong, y đã suy đoán người này chắn chắn sẽ có ngày như vậy, chỉ không ngờ ngày này đến nhanh như vậy. Y còn chưa quyết định có nên giúp đỡ tên xui xẻo này không mà.

Giúp đỡ? Hừ! Sau này y không bao giờ giúp hắn nữa.

Trong lòng hỗn đản này cũng dám ghét bỏ y, còn muốn đề phòng y? Nếu hắn sợ y đụng chạm hắn như thế, vậy sau này y dứt khoát không bao giờ tới gần hắn trong vòng ba bước nữa.

Tu ma? Ngươi đi tu đi! Ta xem ngươi sẽ tu thành cái dạng gì? Tốt nhất tu đến cuối cùng trở nên giống với ma bùn loãng là tốt nhất!

Ai bảo ngươi dám đề phòng ta, uổng cho ta còn coi ngươi là bạn. Canh Nhị thương tâm lại tức giận, giơ chân lên đạp mạnh hai phát xuống đất.

Giẫm chết ngươi! Muốn tu ma cũng không hỏi thăm ta, hại ta lãng phí tu vi nhiều năm.

Người bị y giẫm kia đang nằm dưới chỗ y hai thước, phát huy sức chống đỡ lớn nhất với hương cháo truyền từ trên đất xuống.

Nếu hỏi trên đời này có phương pháp chết nào đau khổ hơn chết mà hít thở không thông không, vậy thì đáp án chín phần là để cho một người chết đói, hơn nữa, điều tàn nhẫn nhất là để một đống thức ăn ngon của lạ bên cạnh người chết đói, lại không được cho hắn ăn.

Canh Nhị, ngươi đã báo thù rồi đấy. Thật sự.

Canh Nhị ăn uống no đủ thu hồi toàn bộ những thứ có thể thu hồi lại vào lòng, thìa gỗ, vại sành, lò than…. Cũng không biết trong ngực y có chỗ nào to mà giấu lắm thứ thế.

Vỗ vỗ ngực, nếu ban đầu có thể sớm biết ở đây chỉ có thể vào không thể ra, y nhất định sẽ ăn hết những thứ bên trong. Đáng tiếc a!

Tuy là tin tưởng năng lực của Kỷ 14, nhưng dù sao cứ đi xem thử đi. Nhưng trước đó, y phải nghĩ xem nên giải thích chuyện lạ y bị thiếu niên Á sinh đánh vỡ đầu vùi vào trong đất, còn có thể sống sót đi ra như thế nào với Kỷ 14.

Không có đèn đối với Canh Nhị tựa hồ không có cản trở gì quá lớn, nghĩ được cái cớ rồi là nhấc chân muốn đi, nhưng mới vừa đi được vài chục bước, y đã lại lui trở về.

Do do dự dự, không cam không muốn, giẫm trên mặt đất thêm vài vòng, cuối cùng mới quyết định khom lưng vẽ trên mặt đất một trận đồ khá phức tạp. Vẽ xong trận đồ, Canh Nhị cực kỳ không muốn, móc mấy tảng đá màu đen trông không giống ngọc nhìn một hồi lâu. Thở dài, tụ ma trận đã vẽ, cũng không có ma thạch khởi động thì chẳng qua chỉ là bức tranh không.

Thôi, sướng cho tiểu tử nhà ngươi rồi. Nếu không nể tình ngươi còn biết lên rồi sẽ tới tìm ta thì hừ hừ!

Khảm ma thạch vào tâm trận, chôn xuống dưới đất. Canh Nhị đại gia làm xong xuôi không để lại tên ngẩng đầu lên, ra sức đạp mấy phát lên mặt đất rồi đi.

Còn trận hình để lại trên mặt đất, trong khoảnh khắc viên ma thạch cuối cùng bị khảm vào, sáng lên một vòng sáng vàng chói mắt, ngay lúc ánh sáng biến mất, trận hình đồ trên mặt đất cũng biến mất không thấy.

Tất cả đều tự khôi phục nguyên dạng, lại như có điều gì khác lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.