Khó Làm Thái Tử Phi

Chương 67: Chương 67: Bể dấm nổi sóng




Đương nhiên ta không ở ngoài cửa nghe lén như hồi bé —— đương nhiên không phải vì ta không muốn làm vậy, chỉ là hai người trong phòng hiểu ta rât rõ, bọn họ cũng không đóng kín cánh cửa phía sau mà chỉ nói nhỏ đi, làm phạm vi nghe hiểu thu gọn lại trong cái bàn. Mà ta muốn nghe lén không để lại dấu vết không có cửa.

Ta đành phải ra vẻ phân phó Tiểu Bạch Liên và tiểu Tịch Mai đến Ngự thiện phòng truyền lời, bảo cung thiện đêm nay cao cấp hơn chút, làm chút món xào mới lạ, lại phân phó phòng bếp nhỏ trong Đông cung bổ sung vài món ăn ngon, coi như tẩy trần cho chị dâu ta. Lần mật đàm này cũng không nói lâu, trong phòng truyền tới tiếng cưởi sảng khoái của chị dâu ta: “Thái tử gia ơi thái tử gia, ngài đúng thật là ——”

Sau đó chị lại nói nhỏ xuống làm ta lại không nghe thấy gì.

Ta không thoải mái đi qua đi lại trong phòng, mãi cho đến khi Liễu chiêu huấn đến thỉnh an, ta mới tìm được một người để phàn nàn: “Thiệt là, ta cũng đã lớn thế này còn coi ta như trẻ con, chuyện gì cũng không nói với ta…”

Gần đây Liễu chiêu huấn đều bị ta phái đi cung Lộ Hoa giúp đỡ Trần thục phi chuyển tuyển phi, loay hoay sao mà khuôn mặt cũng gầy bớt đi, nghe thấy chị dâu ta tiến cung thì nàng muốn đi vào thỉnh an: “Đã lâu chưa gặp phu nhân!”

Ta nhanh chóng ngăn lại cái mặt bánh bao đang sáng rỡ: “Ta đã hỏi qua cho ngươi chuyện người đó rồi, không ở trại Nguyên soái nên chị dâu không biết nhiều lắm. Chỉ biết là hắn làm rất khá…”

Mặc dù xung quanh không có ai nhưng ta vẫn nỏi nhỏ đi: “Nghe nói phá Song thành hắn đều cố gắng rất nhiều.

Vẻ mặt Liễu chiêu huấn lập tức tỏa sáng, 18 nếp nhăn lập tức biến thành 32 nếp nhăn: “Vẫn là nương nương đau lòng thiếp thân, biết rõ thiếp thân nghĩ ra, gấp gáp dùm thiếp thân.”

Nha đầu chết tiệt kia, vừa nghe thấy người trong lòng không có chuyện gì là có tâm tình trêu ghẹo ta liền.

Ta trợn mắt liếc nhìn Liễu chiêu huấn, nghĩ đến sau đó không lâu Liễu chiêu huấn sẽ cho Vương Lang đội nón xanh thì ta thấy việc bọn họ thương lượng chính sự không dẫn ta theo cũng rất bình thường. Dù sao chị dâu ta có mạnh mẽ nhưng quyết không hồ đồ như ta.

Cơm tối ăn không được náo nhiệt cho máy, ít nhất thì lạnh lẽo hơn so với những bữa cơm trước ăn với Chị dâu. Từ kia Lưu Phỉ chưa mang thai, đầu tiên phải uống một cân rượu, uống rượu hành lệnh, hô năm uống sau, là vui vẻ cỡ nào chứ? Bây giờ có mang rồi, lại có tên cổ hủ Vương Lang ở đây, mọi thứ đều lạnh hơn nhiều.

Ta đề nghị gọi Mã tài tử hoặc Khương lương đệ hiến vũ một khúc, giúp chị dâu được vui, nhưng lại bị chị dâu ta bác bỏ: “thôi đi, mấy bà vợ bé của Thái tử, dù cởi hết ra nhảy múa gì đó ta cũng lười nhìn —— không có, sức lực!”

Chị dâu nói không sai chữ nào, ta và Vương Lang nhìn nhau, Vương Lang ho khan một tiếng, nghiễm nhiên phân phó Liễu chiêu huấn: “Chiêu huấn cũng không cần lo đứng hầu hạ, ngồi xuống khuyên nhủ chị dâu ăn đi thôi.”

Từ khi đại thắng Đông Bắc, thái độ của Vương Lang với Liễu chiêu huấn khách khí hơn nhiều. Dù không thể nói là vẻ mặt dịu dàng nhưng lại không coi Liễu chiêu chuấn như không khí. Ta đoán —— ta thực sự chỉ đoán mà thôi, cái đó có liên quan rất nhiều đến vị nào đó trong nhà Liễu chiêu huấn.

Mọi người ăn mấy miếng đồ ăn, sau đó đều trầm mặc. Ta cảm thấy không khí thật sự cũng xấu hổ, nên quay qua hỏi Liễu chiêu huấn: “Mấy ngay ngươi giúp đỡ biểu cô chuyện tuyển phi, giờ đã có đầu mối nào chưa?”

Liễu chiêu huấn nhướng mày, còn chưa kịp nói thì Lưu Phỉ đã cướp lời: “Ta tới cung Lộ Hoa trước thỉnh an biểu cô, nhìn thấy bức họa của Lưu Thúy, dã nha đầu đó, chỉ ba năm không gặp cũng có dáng vẻ thục nữ rồi.”

Lưu Thúy là đường muội của chị dâu ta, Lưu gia chỉ có đưa hai cháu gái, tuổi cũng chênh lệch nhiều, năm nay Lưu Thúy mới mười bốn tuổi, vừa đạt đến ‘tuổi dậy thì sắp trưởng thành’, vẫn luôn ở tại gia tộc, ta chưa từng gặp nàng.

Lại nói tiếp, Lưu Thúy xuất thân danh môn thế gia, được dạy dỗ tốt, nhìn chị dâu ta kìa, người hẳn cũng không thiếu vị. Nhất là cha mẹ nàng cũng không màng danh lợi, không toan tính cho công danh. Làm một Phiên vương phi, nàng sẽ dư dả, không như Vạn thị, xuất thân rất cao quý, cao quý đến mức phối với Nguyên vương, lập tức khiến cho Nguyên Vương có suy nghĩ kỳ quái…

Vừa nghĩ như vậy, lập tức có vô số suy nghĩ thoát ra khỏi đầu ta. Ánh mắt ta sáng ngời nhìn chị dâu, Lưu Phỉ bốp một phát, ném đũa lên bàn, nói không lưu tình: “Muội đừng có nhìn ta, ta biết là muỗi đang nghĩ gì. Tính tình Lưu Thúy còn lỗ mãng hơn cả ta, nàng chỉ chướng mắt Thụy vương mà thôi, cửa hôn sự này tuyệt đối không thành được.

Ta xìu xuống, vẻ mặt uể oải. Liễu chiêu huấn nhìn ta một cái, lại nhìn Vương Lang, nàng nói: “Thụy vương còn chưa muốn thành thân sớm như vậy, những ngày này hai mẹ con thường nháo không thoải mái. Nghe nói Thụy vương còn đi tìm Hoàng thượng, cho nên Hoàng thượng cũng mãi chưa nói gì.”

Phiên vương tuyển phi, đương nhiên cần dượng ta lên tiếng, theo lý thuyệt, biểu cô cũng bắt đầu chuẩn bị rồi, Đoan Vương đã phiên ra kinh, Đông Bắc cũng đại thắng, hiện giờ trong ngoài triều không có quá nhiều sự phiền lòng ảnh hưởng tới Hoàng thượng. Hoàng thượng cũng nên ban bố ý chỉ sớm, hỏi đến hôn sự Thụy Vương chứ. Nhưng mà ông ấy vẫn yên lặng trong chuyện này, Liễu chiêu huấn vừa nói ta cũng thấy rất vi diệu.

Từ góc độ lo lắng của chị dâu, từ góc độ lo lắng của biểu muội, ta đương nhiên hi vọng Vương Lung có thể xứng với người vợ tốt, tốt nhất là trai tài gái sắc, cầm sắt hòa minh, hòa hòa thuận thuận đi phiên. Dù ta không muốn, nhưng điều không muốn này cũng là một điều vui mừng.

Nhưng nhìn từ góc độ Tô Thế Noãn ta, ta lại cảm thấy có gì chút bất an, mặc dù chúng ta không nói gì nhưng dù là ta hay hắn dường như cũng có một chút gì đó không đúng. Nếu như không nói gì, sẽ chôn vùi điều bất thường… Đây không phải cách làm người của Tô thế Noãn ta! Vừa nghĩ đến chuyện này ta hàm hồ cho qua, ta đã cảm thấy cả người không thoải mái.

Nếu nhìn từ ánh mắt của Thái tử phi, dù Thụy Vương và Thái tử nhìn như hợp ý nhau, tình nghĩa huynh đệ rất sâu. Nhưng Thụy vương vốn xuất thân cao quý, mấy lần Vương Lang bị nhục, sau lưng lờ mờ có chút liên hệ với Thụy Vương. Đương nhiên ta hi vọng hắn có thể đi phiên sớm, đến ở đất phong của hắn, rời xa khỏi phân tranh ngôi vị hoàng đế. Đều này chẳng những tốt cho Thái tử mà còn tốt cho cả hắn.

Ta từng khờ dại cho rằng, tình nghĩa giữa thân nhân có thể che đậy được sự thật xấu xí, có thể đè xuống một ván cờ phức tạp, một chữ tình gần như có thể làm mọi chuyện thuận lợi. Nhưng dần dần ta hiểu được, nhiều khi trước chính trị, bỏ đi một chữ tình đều tốt cho bất cứ ai.

Vào lúc này, ít nhiều ta cũng hiểu được tâm tình của Vương Lang khi năm đó không muốn ta làm Thái tử phi.

Khi ta nghĩ ‘Rời xa cuộc phân tranh ngôi vị hoàng đế, chẳng những tốt cho Thái tử mà còn tốt với hắn’, sẽ coi Vương Lung là một mối uy hiếp tiềm ẩn, nếu là Tô Thế Noãn ở quá khứ đã phiền chết rồi.

Nhưng Vương Lung nói không sai, lúc còn sống, ai có thể vĩnh viễn giữ một trái tim trẻ con? Ta hỏi chị dâu ta: “Tẩu cảm thấy Lưu Thúy sẽ không thích chân biểu ca sao? Không phải chứ? Không phải ta khoe khoang chứ biểu ca ta là nhân tài cỡ nào tẩu cũng thấy. Ngoài việc đi lại không tiện thì văn chương rất giỏi, lại ôn nhuận như ngọc…”

Khen Vương Lung vài câu, ta đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Xem lại thì Liễu chiêu huấn đang nhìn ta cười như không cười, dường như đang thưởng thức ta như kiến chui vào rọ. Chị dâu ta thì không biết vì sao lại nhặt đũa lên, vừa cười vừa ăn, vừa nhìn ta lại nhìn Vương Lang.

Thái tử gia thì sao, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cái chén trước mặt ngẩn người, dường như… cũng khoongc só phản ứng gì đặc biệt với những gì ta nói.

… Đúng vậy, nhưng mà không hiểu sao từ người hắn lại tỏa ra khí lạnh, khiến cả không khí trong điện cũng lạnh mất mấy phần, thậm chí cả chén canh nóng của ta cũng bị nguội mất,

Ta nhanh chóng nói vòng vo: “Mặc dù kém Lục ca nhà chúng ta, ừm, ngọc thụ lâm phong, anh minh thần võ…”

Bình thường nghĩ đến Vương Lang, hầu như đều nghĩ đến điểm không tốt của hắn, những gì hắn tốt với ta, đã là điều quá quen thuộc không cần nhắc lại. Bây giờ đột nhiên tìm từ để khen hắn, ta lại không biết nói gì, mấy câu thành ngữ đọc ra, lại cảm giác không khí càng lạnh hơn… Vương Lang ngẩng đầu liếc nhìn ta càng làm ta khẳng định. Hắn đang giận.

Vẫn là chị dâu thương ta, nàng đột nhiên cười phì một tiếng: “Ôi chao, hai vợ chồng nhỏ này!”

Chưa đợi ta hoặc Vương Lang nói gì, nàng còn nói: “Chuyện này, ánh mắt ta không bằng Thế Dương!”. Ta nói: “Tẩu, từ khi nào chị học cách lẩm bẩm thần bí vậy.” Lưu Phỉ chỉ cười, không nói lời nào, vỗ vai Vương Lang: “Muội phu, ngươi cũng kiềm chế chút, chuyện gì quá cũng không tốt! Tiểu Noãn rất thông minh có gì làm không đúng, ngươi cứ cẩn thận dạy dỗ nàng, nể mặt ta và Thế Dương, đừng tức giận quá ha?”

Ta không biết Vương Lang làm thế nào, mà có thể dỗ chị dâu ta từ ‘Hừ, đối tốt với ngươi, là thằng nhóc ngươi may lắm rồi’, biến thành ‘Có gì không đúng thì ngươi cứ từ từ dạy dỗ!”. Vương Lang liếc nhanh qua nhìn ta, nở nụ cười, lại gật đầu một cái, thấp giọng nói: “Tẩu tử, xin yên tâm.”

Lưu Phỉ lộ vẻ mặt thỏa mãn, lại nháy mắt với ta: “Bữa này ăn rất vui, khúc mắc mấy năm nay của ta cũng được cởi, uống ——”

Nói được một nửa, nàng lại uể oải: “Tiếc là hôm nay không có rượu giúp vui!”

Ta và Liễu chiêu huấn cười phá lên, mà ngay cả Vương Lang cũng cười khẽ mấy tiếng.

Biểu hiện khác thường của chị dâu hôm nay, dù sao vẫn cứ treo trong lòng ta. Hơn nữa còn chuyện Lưu Thúy và Thụy Vương cứ mãi mắc trong lòng, đến khi tiễn chị dâu, lại đuổi Liễu chiêu chuấn ra khỏi Đông cung về cung Triêu Dương. Ta tắm rửa thay đổi thường phục vào Đông điện.

Vương Lang cũng vừa đi ra khỏi tịnh phòng, trên tay cầm sẵn thường phục, nhìn ta tới thì nhướng mày nói khẽ: “Không phải nàng đến để chịu tội chứ?” Giọng của hắn bức sự nhẫn nại của ta đến hạn cưới, ta liếc mắt: “Không tìm ra từ gì để khen chàng, là do người làm phu quân như chàng không đúng! Không biết tỉnh lại còn bảo ta chịu tội? —— Vương Lang thối!”

Vừa nói, vừa làm bộ muốn cắn hắn. Thấy hắn vẫn ung dung thì lại không cắn mà nói: “Chỉ biết bắt nạt ta, hừ!”

Vương Lang xoa xoa cánh tay, vẻ mặt cổ quái, hắn thản nhiên nói: “Phải rồi, ta xấu nhất, chỉ biết bắt nạt nàng!”

Trước kia hắn nói lời này, thật ra là ngọt ngào, khác với hôm nay, câu nói thấm dẫm vị chua. Ta lại khẳng định lần nữa, dù hắn che dấu khá lắm, nhưng mà thực ra là đổ bình dấm chua. Hắn rất chú ý đến ta và Vương Lung.

Còn chưa kịp vui mừng thì ta lại nghĩ: Thật ra đâu phải ta không biết những nam tử khác, vì sao Vương Lang lại để ý Vương Lung như vậy?

Đáp án đương nhiên rất rõ ràng: Hắn sớm biết Vương Lung có ý với ta.

Suy nghĩ sâu hơn một chút, lúc ta ở bên ngoài hòn non bộ, lúc hắn và Vương Lung nói chuyện với nhau, dường như còn giấu diếm rất nhiều, đến bây giờ ta mới tỉnh táo nghĩ lại.

Nhưng mà ta cũng đâu phải Vương Lang, ta không thể coi như không có gì vùi nó đi, thậm chí ngay cả chút vui vẻ cũng không, chỉ cảm thấy có gì đó tức giận dâng lên từ đáy lòng, không nhịn được mà ta chất vấn Vương Lang: “Chàng biết Vương Lung… Vương Lung thích ta?”

Dù Vương Lang gạt ta rất nhiều việc, nhưng hắn chưa từng làm được một điều, đó là quen nói dối ta, Ta biết rõ hắn sẽ không lừa ta, đối mặt với điều ta hỏi, hắn không muốn trả lời, hoặc không thể trả lời, hắn chỉ im lặng.

Mà vào lúc này, không còn nhìn được chút gì trên vẻ mặt hắn, chỉ trầm mặc.

Đối với tâm tư của Vương Lung, ta không nghi ngờ nữa.

Ta hỏi Vương Lang: “Chàng biết từ khi nào?”

Vương Lang vẫn không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.