Khoa Học Và Tu Luyện

Chương 2: Chương 2: Đào Tẩu




Hoàng Phong nhanh chóng nhận lãnh một bộ đồ bảo hộ rồi dẫn đầu bước vô rừng. Ở cái thời đại này nếu không có chuẩn bị mà đi vô rừng là không khác gì tự sát, các loại độc trùng, độc thảo, sinh vật ký sinh sẽ dạy cho ngươi biết thiên nhiên nơi có Linh khí sẽ đáng sợ như thế nào.

Đi được hơn 3km hắn nhanh chóng rời khỏi đường mòn và rẽ về một phía con vực, con vực này bên dưới có một dòng sông, bởi nhiều lần qua đây hái thảo dược dưới cái mỹ danh luyện tập sinh tồn dã ngoại nên hắn cũng hơi quen thuộc một chút. Còn về loài cây mà hắn nói với Trại trưởng thì tất nhiên là không tồn tại, mảnh lá hắn đưa ra cũng chỉ là từ Hệ Thống hối đoái ra mà thôi. Hoàng Phong có rất nhiều bí mật, hắn không muốn bại lộ Hệ Thống và kiến thức của mình thì cũng chỉ có thể trốn khỏi Thẩm Tây thành, tại Thẩm Tây dưới chính sách cao áp thống trị của Hoắc gia rất khó để phát triển mà không bại lộ mình. Hắn muốn rời khỏi Thẩm Tây tiến về Thái Nguyên, Hải Việt hoặc Thăng Long một trong ba thành phố này, những thành phố này vẫn nằm trong thể chế liên bang, hơn nữa là do quân đội Nam quốc xây dựng, so với quân phiệt Hoắc gia thì chế độ của Nam quốc văn minh và tốt đẹp hơn nhiều lắm.

Tuy nhảy núi rất nguy hiểm nhưng đây có lẽ là cách duy nhất hắn có thể đào thoát, hắn mới Luyện khí hậu kỳ lại không có vũ khí, hắn tuyệt đối trốn không thoát sự trông coi của cả tiểu đội vũ trang đầy đủ này.

Đến sát vách núi.

“mọi người chia ra tìm, đó là một cái cây cao gần hông, cành màu tím, lá xanh to bằng hai ngón tai, có gai.”

Mấy tên lính chia nhau tìm xung quanh nhưng 2 đầu mục vẫn đi theo hắn không rời, Hoàng Phong vừa tìm kiếm vừa tiến dần về phía vực, ngay khi hắn bước qua một thân cây liền phát sinh một tiếng “kia”, tay trái chỉ về phía xa xa nhưng thân thể lại nhanh như chớp lùi lại, cùi chỏ tay phải đánh vào huyệt đạo trên ngực của kẻ đi sau, bàn tay thuận thế giật lấy súng, tay trái vừa chỉ ra xa lập tức quay về rút cây đao ngắn treo bên hông kẻ đó thuận thế đâm về phía sau. Lúc này ngón tay của tên đứng sau mới theo quán tính bóp cò súng nhưng họng súng đã theo bàn tay phải của Hoàng Phong hướng dẫn chỉ về phía tên kia vừa vượt qua thân cây, kẻ đó không kịp phản ứng lĩnh trọn mấy viên đạn vào thân ngã xuống. ngôn tình hoàn

Tất cả chỉ diễn ra trong hơn 1s, Hoàng Phong rút đao quay lại bồi thêm một phát kết liễu hoàn toàn kẻ phía sau, nhanh chóng cắt đứt chiếc ba lô quân dụng kẻ đó đeo trên lưng, vơ lấy khẩu súng rồi vươn người nhảy về phía con vực. Rơi xuống nước hắn nhanh chóng lặn sâu rồi lẩn ra xa, phía sau hắn một loại đạn bắn xuống nước, thậm chí có một viên còn sượt qua má hắn khiến hắn lạnh cả tim.

Trên đồi, võ sư đang được một tên lính cầm máu, thấy mấy tên lính chĩa súng xuống xả đạn lắc đầu lập tức ra lệnh:

“Chia đôi, 5 kẻ đuổi theo, 5 người mang ta về căn cứ”

Phải nói hắn khá là may mắn, khi thấy họng sũng chĩa về phía mình mạnh mẽ lui lại nửa thân tránh được cơ số đạn chỉ trúng có 5 viên, hai viên vào tay phải, 1 viên vào bụng, hai viên vào chân, nhờ sức sống mạnh mẽ của võ sư cảnh với mật độ bắp thịt gân cốt cao hắn chỉ bị thương nặng chưa mất mạng tại chỗ, nếu là người bình thường bị súng trường tự động bắn gần như thế thì chết chắc rồi.

Rơi xuống sông Hoàng Phong nhanh chóng qua sông rồi lên bờ, hắn biết dưới nước cũng không hề an toàn gì cho lắm, ở dưới nước mấy phút thì có thể chứ ở lâu hắn cũng không thể cam đoan mạng sống của mình. Lên bờ, tránh xa dòng sông và tiến về phía đường lớn phía nam, bây giờ là gần trưa, trước khi trời tối hắn tốt nhất là có thể lại gần phía đường lớn dẫn về phía nam, trời tối ở trong rừng là vô cùng nguy hiểm.

Cùng lúc đó, sau hơn 1 giờ võ sư và 5 tên lính đã quay về được căn cứ, Trại trưởng nghe xong báo cáo lập tức ý thức được sự nghiêm trọng của vụ việc, hắn mang theo mảnh lá nhanh chóng đi báo cáo với Hoắc gia. Trại trưởng và Hoắc gia hoàn toàn tin tưởng loài cây này là có thật bởi vì chưa ai thấy loài cây này bao giờ hơn nữa việc gia tăng tốc độ tu luyện của nó cũng đã được kiểm chứng, có nó Hoắc gia có thể nhanh chóng quật khởi, chế tạo được một nhánh võ giả quân đội quét ngang cả khu vực. Hoắc gia nhanh chóng điều động quân đội thảm thức tìm tòi, thậm chí phong tỏa vài khu vực, hạ lệnh bắt cho bằng được Hoàng Phong, chỉ cần người còn sống, tàn phế cũng được. Mảnh lá cây cũng nhanh chóng được đưa đến phòng thí nghiệm nghiên cứu và nhân giống.

Hoàng Phong cũng không ý thức được sự nghiêm trọng của việc này, theo hắn thì một kẻ vô danh như hắn cho dù có giết người rồi bỏ trốn cũng không nhất định sẽ chịu Hoắc gia hưng sư động chúng, hắn nghiêm trọng đánh giá thiếu sự ảnh hưởng của Linh dược với một thế lực ở nơi linh khí mới thức tỉnh như Lam tinh.

Tại Lam tinh linh khí mới thức tỉnh 30 năm, các loài động vật phát triển và thích ứng nhanh hơn thực vật rất nhiều thế nên đến tận bây giờ chỉ có một số ít loài thực vật có chu kỳ sinh trưởng và phát triển ngắn ngủi là có thể trở thành linh dược có tác dụng với tu luyện giả, trong số đó lại chỉ có số ít được các thế lực phát hiện và sử dụng, tuy nhiên chúng cũng đều có tác dụng có hạn với tu luyện. Lá cây mà Hoàng Phong đưa ra là của cây Tử Thanh hoa, một loại dược tài trong nhiều loại 2, 3 cấp đan được, dù chỉ dùng không thì đối với luyện khí kỳ tu luyện giả nó cũng có tác dụng phụ trợ tu luyện to lớn. Những loài linh thảo này phải qua 20 đến 30 năm nữa thì trên Lam Tinh mới bắt đầu xuất hiện, vậy nên Hoắc gia khi nhận được kết quả thí nghiệm của chiếc lá Hoàng Phong để lại thì càng thêm dốc sức muốn sở hữu loài cây này bằng được.

Chập tối, Hoàng Phong cũng mò đến được một khu dân cư bỏ hoang ven đường, hắn vừa nghỉ ngơi được một lúc thì một cánh quân chạy qua hơn nữa còn có hai chiếc xe tải dừng lại, mấy chục tên lính xuống xe bắt đầu lục xoát, thấy vậy Hoàng Phong biết nơi đây sẽ nhanh chóng bại lộ, hắn cần phải tiếp tục vào rừng.

Chỉ một lúc sau quân lính lục soát và phát hiện ra dấu vết Hoàng Phong để lại, Hoắc gia lập tức suy đoán được hướng đi của Hoàng Phong và điều động càng nhiều nhân lực tụ tập về đây vây quét bất chấp thương vong.

Sáng hôm sau chừng 8, 9 giờ sáng Hoàng Phong tao ngộ đợt chặn đường đầu tiên, ban đêm hắn có thể lách qua hoặc chờ đợi bọn họ đi qua nhưng ban ngày muốn không bị phát hiện là rất khó, phía sau cũng đang có chuyên gia truy tung lần theo dấu vết của hắn, hắn không thể dừng lại chờ đợi quá lâu. Bất đắc dĩ hắn chọn cách mai phục xử lý 5 người tiểu đội này.

Chọn một hốc cây nơi 5 tên lính phải đi qua, ngay khi tên đầu tiên vượt qua thân cây Hoàng Phong ném thanh đao về phía hắn rồi lượn nửa vòng gốc cây sau đó quét một loạt đạn về 3 kẻ đi sau cùng, 2 trong 3 kẻ xấu số ngã xuống ngay lập tức, một tên vẫn kịp đưa họng súng quét một loạt đạn về phía hắn nhưng chỉ bắn vào thân cây sau đó mới gục xuống. Tên tiểu đội trưởng đi thứ 2 lập tức xả đạn ép Hoàng Phong lui về sau gốc cây rồi nhanh tay lấy quả lựu đạn bên hông rút chốt ném về sau gốc cây. Nghe tiếng rút chốt của lựu đạn Hoàng Phong lập tức thò ra ép súng bắn tên cuối thành tổ ong sau đó cúi người vọt lên bổ đao mấy kẻ còn lại đảm bảo không ai còn sống sót. Viên lựu đạn bay qua đầu hắn lăn về phía sau gốc cây, cất tiếng nổ vang trầm. Loại lựu đạn đặc chế này chuyên dùng đối phó các loại hung thú trong rừng, thời gian nổ rất nhanh, uy lực lớn nhưng âm thanh không to, mảnh đạn dày đặc lại có thời gian trễ cực ngắn, tuy nguy hiểm nhưng vô cùng hiệu quả với các loại cấp 1, cấp 2 hung thú hay võ giả, gen chiến sĩ.

Hoàng Phong nhanh chóng vơ vét một vài thứ rồi tiếp tục đào tẩu. Thực ra quyết định rút chốt lựu đạn của tên tiểu đội trưởng là sai lầm, nếu như đồng đội của hắn còn đó và có thể yểm trợ cho hắn thì việc ném lựu đạn ép Hoàng Phong ra khỏi gốc cây là hoàn toàn chính xác, chỉ cần có yểm trợ lúc hắn ném lựu đạn mà Hoàng Phong dám thò ra chắc chắn sẽ bị bắn chết. Nhưng đồng đội của hắn ngã xuống quá nhanh, thao tác ném lựu ép góc chiến thuật này như một bản năng đã tạo thành sai lầm chí mạng. Hoàng Phong là một luyện khí kỳ tu luyện giả, phản ứng của hắn nhanh hơn thường nhân rất nhiều dẫn tới vừa nghe tiếng rút chốt lập tức lao ra kết liễu kẻ địch. Cuộc tao ngộ chiến chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi nhưng cũng rất hung hiểm, kể cả luyện khí hậu kỳ như hắn thì ăn một viên đạn vào chỗ hiểm cũng chết chắc. Nếu là mang vũ khí lạnh chém giết thì một mình hắn có thể tiêu diệt vài chục binh lính nhưng với súng đạn thì chỉ một sơ sót hắn cũng toi mạng, dù sao linh khí cũng chỉ cường hóa sức mạnh, nhanh nhẹn, thể chất cùng phản ứng thần kinh của hắn chứ cơ thể hắn vẫn là một phàm nhân.

Ps: mọi người đừng thắc mắc tại sao tu tiên giả lại không dùng thuật pháp các loại, đối phó chuyện như vậy thì vài phát hỏa cầu bùm bùm cái là xong, cái này mấy chương tiếp sẽ có giải thích cặn kẽ, khoa học logic xin mọi người tiếp tục theo dõi.

Ps: truyện mới cầu ủng hộ bằng mọi phương pháp( kể cả ném gạch, càng nhiều càng ok)

Vô danh chúc mọi người vui vẻ và hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.