Khói Bếp Ven Hồ

Chương 32: Chương 32




Lâm Xước đi xuống từ trên xe ngựa của Khâu La, trong bao quần áo nhô ra một ống trúc hẹp dài chứa bức họa, hắn hít một hơi, nhìn chiếc xe ngựa kia từ từ chạy xa, kéo bọc quần áo trong tay lên, đi tới phía trước.

Nội thành Tây Hà, bốn tòa cửa thành Đông Nam Tây Bắc, chỉ cửa Thành Bắc ở bờ bắc Tây Hà, bốn tòa cửa thành mỗi toà có riêng một tòa Ủng thành, hai chòi gác vốn dùng để chống đỡ kẻ địch bên ngoài, bây giờ thiên hạ Thái Bình, Ủng thành nho nhỏ này cũng thành nơi mua bán.

Trấn chính Tây Hà ở phụ cận cửa Thành Đông, Khâu La nói, Phong thành ở phía Đông nội thành Tây Hà, hắn ra khỏi cửa nội thành, phát hiện bụng bắt đầu phát ra tiếng kêu ục ục, làm cơm nửa ngày nhưng chính hắn còn chưa được dùng cơm trưa.

Ven đường bay tới mùi thơm hạt vừng, mới vừa rồi quản gia kia kín đáo đưa cho hắn mấy văn tiền vừa vặn đã nhét vào trong khe hở đai lưng, hắn đi tới trước mặt quán nhỏ này, mua hai cái bánh nướng, cầm ở trong tay vừa đi vừa ăn. Mới vừa ăn xong, hắn đang duỗi ngón tay liếm hạt vừng dính vào, lại thấy một cái sọt trên chiếc xe ba gác bị người đụng vào bên cạnh, quả táo đỏ đầy đặn rơi đầy đất.

Đại thúc kia luống cuống tay chân nhặt táo đỏ, bên cạnh lại chạy tới mấy tên lưu manh, cứơp chừng rất nhiều thì đi. Đại thúc kia tự biết không đuổi kịp, đang than thở, một đôi tay nhỏ bé tới nhặt táo đỏ thay hắn bỏ vào trong cái sọt.

“Cám ơn, tiểu công tử, cám ơn.” Đại thúc mang táo đỏ lên xe ba gác, hắn thấy Lâm Xước đứng lên, trên người còn đeo bọc quần áo, “Ngươi đây là muốn ra khỏi thành?”

“Ừ, ta muốn đi Phong thành.”

“Ngươi muốn đi Phong thành, ngược lại ta có thể mang ngươi một đoạn đường.”

“Thật sự?”

“Dĩ nhiên, lên đây đi.” Hắn vỗ vỗ xe ba gác.

“Cám ơn.”

“Khách khí cái gì.” Bản thân đại thúc kia cũng ngồi lên, điều khiển xe ba gác, rất nhanh đã ra ngoại thành. “Ngươi muốn đi Phong thành làm cái gì?”

“Ta muốn đi tìm thê chủ ta.”

***

Trời chiều ngã về tây, rốt cuộc xuống núi, trời bắt đầu mờ tối, Lâm Xước nhảy xuống xe ba gác, từ biệt đại thúc kia, tiếp tục nhắm phía đông đi tới. Vùng hoang dã, trên đường đều là chút cỏ dại bụi cây, hắn nhét từng quả từng quả táo chín mà đại thúc kia cho một ít vào miệng, coi như là cơm tối.

Trên đỉnh đầu truyền đến vài tiếng kêu cao vút, hắn ngẩng đầu lên, “Tiểu Quy, ngươi vẫn còn ở đó.” Hắn nhìn về phía sau, lại không thấy một con khác. Cùng nhau đi tới, hình như bọn nó vẫn ở chung quanh, nhưng chỉ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, nhìn qua lại cũng không giống như là dáng vẻ đói bụng, hắn không nghĩ ra là bọn nó ăn cái gì.

Đột nhiên một tiếng kêu truyền đến, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, thì thấy Tiểu Xác nhanh chóng đáp xuống từ giữa không trung, hắn đang muốn chạy tới, nó lại ra sức bay lên, bay đến bên cạnh hắn, vứt cái gì xuống, đậu xuống lấy lòng hướng về bên cạnh hắn, vây quanh thứ màu nâu nhạt kia, Lâm Xước cúi đầu trầm ngâm nhìn, lại là con chuột đồng, đã nghẹn một hơi.

Chim ưng biển biết bắt chuột đồng? Thấy hắn không cử động, chính nó mổ con chuột đồng kia ăn đến vui mừng, Tiểu Quy cũng xông tới, Lâm Xước lắc đầu càng ngày càng không hiểu, coi như biết bắt, chim ưng biển cũng không thể ăn chuột đồng chứ.

Hắn đã rất nhiều lần nghi ngờ hai con này không phải là chim ưng biển, Mai Sóc lại vẫn cứ nói chúng nó chỉ là chim ưng biển đặc biệt. Hắn ngước mắt nhìn trăng cong mù sương màu trắng treo trên ngọn cây, đi tới vài khoảnh bao bọc giữa đại thụ, ngồi xuống ở trước một thân cây, ôm bọc quần áo ở trước người, “A Sóc, bọn nó nhất định không phải chim ưng biển.”

Hắn mở to mắt, mặc dù đã đầu mùa xuân, ban đêm không thể so với ban ngày, lạnh run đến càng ngày càng lạnh, hắn lấy cả mấy bộ quần áo ra khoác lên người, hai con không phải chim ưng biển lại không biết là chim gì bay đến đậu trên ngọn cây, đỉnh đầu và trên vai đều mọc ra lông trắng, trên lưng lông chim nâu lá cọ tối phiếm màu kim loại bóng láng.

Hai mắt hắn nhắm nghiền, hình như thấy Mai Sóc lắc đầu cười khẽ, “Nói rồi là chim ưng biển mặt ngọc, đương nhiên sẽ mọc lông trắng rồi.”

“A Sóc đần, rõ ràng là không phải vậy.” Một tay hắn ôm bọc quần áo, một tay nắm tượng gỗ nhỏ khắc hồ ly trước ngực mình, mệt nhọc cả ngày, dần dần chìm vào mộng đẹp.

***

Cửa chính sơn khắc màu đỏ thẫm, bức hoành treo trên cao viết năm chữ to “Sắc tạo Tiêu Dao phủ”, một người cưỡi ngựa chạy như bay từ đầu đường đến, lập tức cô gái lật người xuống, người giữ cửa dắt ngựa qua, “Bình hộ vệ, ngươi trở lại rồi.”

“Ừ.” Nàng kia không ngừng bước, sau cửa chính là một tòa đại viện, lại nhìn về phía sau trong đại sảnh chỉ có tiểu thị đang lau chùi bình hoa sứ men xanh trên bàn dài, nàng băng qua hành lang uốn khúc bên trái, vào vườn hoa, lại gặp phải một người đàn ông trung niên đang dẫn theo bốn tiểu thị ở trên cầu đá, nàng cúi đầu, “Nhị chính quân.”

“Mai Bình.” Hắn duỗi ngón tay thon dài ra, móng tay thật dài khiến tâm trạng Mai Bình buồn nôn một trận, “Người vội vội vàng vàng như thế là muốn đi đâu đấy?”

“Thuộc hạ đi gặp Đại Thiếu.”

“Đi tìm đại thiếu à, ta nghe nói nàng ấy đã mang Nhị Thiếu Tam Thiếu về, nhốt ở trong viện, là có chuyện này?”

“Quả thật Nhị thiếu Tam thiếu đã trở về phủ, thuộc hạ phải đi thông báo Đại thiếu, lão chủ tử sắp trở lại.”

“Mẹ sắp trở về rồi hả?”

“Vâng.”

“Được rồi, ngươi đi xuống đi.” Hắn phất phất tay, Mai Bình bèn vội vàng khom người lui ra.

Người đàn ông trung niên kia nhìn nàng rời đi, nói với hai tiểu thị sau lưng: “Từng thấy Tứ Tiểu Thư không?”

Hai tiểu thị cùng nhau lắc đầu, “Hôm nay cũng chưa từng gặp Tứ Tiểu Thư.” Người đàn ông kia không vui xuống cầu đá, đi tới phía cửa trước.

Mai Bình nhanh chóng đi tới phía trước một tòa viện, băng qua cổng tò vò, Mai Kế đang tu bổ một cây Phong đỏ đằng sau cánh cửa, lùi về phía sau mấy bước, nhìn lên nhìn xuống đánh giá, “Mai Kế, Đại thiếu đâu?”

“Thư phòng.” Đầu nàng cũng không quay lại, đợi đến khi Mai Bình đi ra, mới lại hỏi, “Sao thế, vội vội vàng vàng?”

“Lão chủ tử sắp trở về rồi.”

Cây kéo dưới tay nàng ngừng lại, “Sao đột nhiên như vậy?”

“Lão chủ tử nghe nói Đại thiếu đã mang Nhị thiếu Tam thiếu về,  nên đặc biệt trở lại từ biệt viện.”

“Lần này Tam thiếu sẽ đáng thương.”

“Bây giờ nàng ấy còn chưa đủ thảm sao?” Nàng xoay người lại đi tới phía thư phòng, úp tay gõ cửa phòng, “Đi vào.”

“Đại thiếu.”

Mai Kỳ đang đứng ở trước giá sách, nhàn nhạt đáp một tiếng.

“Lão chủ tử sắp trở về rồi.”

“Lúc nào?”

“Có lẽ mấy ngày sau sẽ đến.”

Mai Kỳ thở dài, “Trình gia kia còn ở bên cạnh bà?”

“Dạ, nghe người đưa tin nói, Trình công tử vẫn ở bên cạnh lão chủ tử cùng với bà, cũng chưa từng trở về nhà.”

“Đi gọi quản gia vào.”

“Vâng.”

Không bao lâu, truyền đến một âm thanh khàn khàn, một người đàn ông trung niên đi tới cửa nhưng không đi vào, “Đại thiếu, ngươi tìm ta?”

“Mặc thúc, mấy ngày nữa nãi nãi (bà nội) sẽ trở lại, Trình công tử kia cũng sẽ đi cùng, trong nhà nhân thủ không đủ, ngươi đi mời thêm chút nữa.”

“Vâng.” Người đàn ông kia đi vài bước ra ngoài, lại lui trở về, “Đại thiếu, ngươi cứ tuỳ theo Tam Thiếu chán chường tiếp như vậy?”

“Ngươi cho rằng ta không đau lòng?” Nàng thở dài, “Nhưng lòng của nàng đã buông, sẽ không thu hồi lại. . .”

“Đại thiếu, ba người các ngươi đều là ta nhìn lớn lên, tính tình Tam Thiếu, ta cũng rõ ràng, thế nhưng lần này, không phải ngươi nên đi hỏi nàng ấy một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao? Nếu chỉ là đơn thuần muốn rời khỏi, làm sao nàng ấy lại làm mình thành bộ dáng này? Ngươi đánh nàng ấy ngất xỉu mang về, nàng ấy tỉnh rồi lại luôn không đi nhìn nàng ấy, cũng không để ý nàng ấy, cứ giam lỏng nàng ấy như vậy. Có lẽ, nàng ấy thật sự có chuyện gì, có lẽ không thể không đi làm.”

***

Mai gia phủ Tiêu Dao, phía trước vốn không có ba chữ phủ Tiêu Dao kia, vốn gọi là phủ Sơ Ảnh.

Nhân khẩu Mai gia luôn luôn ít ỏi, năm đó thị quân Mai An cũng không hề ít, nhưng chỉ được một nữ ba nam. Con gái Mai Tiêu cưới Trưởng Tử tiên hoàng, hiện tại cũng là thân huynh trưởng của hoàng đế, sinh ra ba đứa con gái, chia ra gọi là Mai Kỳ, Mai Triều, Mai Sóc.

Vốn là thê phu cầm sắt hòa minh, nhưng vào sau một lần hai vợ chồng cứu về một chàng trai đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, lúc ấy Mai Tiêu và Đại hoàng tử Đông Phương Liên dẫn theo ba đứa con gái vẫn còn ở trong tả lót hồi kinh thăm viếng Đế hậu lúc đó, bây giờ là Thái hậu, lúc về Phong thành cứu một công tử nghèo túng, gọi là Trình Ly, mang về thu vào hầu hạ ở bên người.

Tính tình Đông Phương Liên ôn hòa, khí độ hoàng gia cũng không ít chút nào, cũng không có một chút điêu ngoa kiêu căng, ngược lại Mai An vốn rất là hài lòng đối với người con rể này, cho dù là sinh ra, hay là làm người, cộng thêm hắn ba năm ôm hai, vào cửa năm năm đã sinh ra ba đứa con gái.

Lại riêng vào lần thăm người thân trở lại đó, 0di33xn0dafnl330fys0doon Hoàng đế hạ chỉ sửa chữa phủ đệ Mai gia lần nữa, đồng thời ban tên cho phủ Tiêu Dao. Phủ Tiêu Dao hoàn toàn là dùng tên Mai Tiêu.

Mai An cho là Đông Phương Liên nói cái gì ở trước mặt hoàng đế, mới có đạo thánh chỉ này, nếu hắn không hài lòng nhà này, bà cũng bắt đầu càng thấy người con rể này càng không vừa mắt.

Vì vậy, lão chủ tử Mai gia không chịu được người không theo của mình nên xem trọng Trình Ly biết vâng lời, vĩnh viễn sẽ không phản bác một câu nói của mình, vì vậy, Mai Tiêu hiếu thuận mẫu thân cưới thị quân, vì vậy, Đông Phương Liên khoan hồng độ lượng an ủi thê chủ mình, hắn không ngại.

Nhưng mà, chuyện Mai Tiêu chưa bao giờ qua đêm ở trong viện Trình Ly, rất nhanh lại bị Mai An biết, dĩ nhiên bà vẫn không dám ngay mặt ép con gái đến trong viện hắn, dù sao Đông Phương Liên ôn hòa nữa, bà vẫn kiêng kỵ thân phận Đại hoàng tử của hắn.

Người ngoài cũng không biết trong lúc đó xảy ra chuyện gì nhưng sau đó Trình Ly mang thai, cũng sinh ra một đứa con gái, gọi là Mai Đoan Nguyệt. Có điều, thật ra thì ở Mai gia, trên xưng hô phân biệt vẫn còn rất rõ ràng, tất cả mọi người gọi ba con gái của Đông Phương Liên là Đại thiếu Nhị thiếu Tam Thiếu, mà Mai Đoan Nguyệt lại gọi là Tứ Tiểu Thư.

Ở Phong thành, những việc này cũng không phải là bí mật, cộng thêm trước đó ba vị tiểu thư Mai gia thật sự là nổi danh ở Phong thành, đến cả chuyện hai vị gia trưởng đã qua đời của bọn họ cũng thuận tiện kèm theo thành đề tài tán gẫu của mọi người tiệm trà quán rượu.

Đầu Lâm Xước choáng váng đi ra ngoài, vẫn còn đang để ý suy nghĩ không rõ, A Sóc có hai tỷ tỷ, một người muội muội, tỷ tỷ là một phụ thân sinh, muội muội không phải.

Nghe xong nửa ngày, hắn chỉ nhớ đoạn này.

Lúc hắn vào thành, cửa thành vừa mới mở ra, sương trắng còn chưa tan đi, hắn là người đầu tiên vào thành ngày này, trên đường cái còn chưa có người nào, một lát đã người đến người đi, trình độ náo nhiệt phồn hoa, chợ trên trấn Tây Hà hoàn toàn không thể so sánh.

Lâm Xước chưa từng thấy hiệu buôn phồn thịnh như vậy, không nhịn được lấm lét nhìn trái phải, mọc nhiều hơn một cặp mắt nữa cũng giống như không đủ, còn phải cẩn thận né tránh ngựa động một chút là sẽ xuất hiện.

“Ha, trước mặt chắn nhiều người như vậy là đang làm gì?”

Hắn đang tò mò quan sát một cửa hàng mặt nạ, hồng hồng xanh xanh, có dữ tợn, có ôn hòa, sau lưng truyền đến tiếng hai phụ nữ.

“Không biết, đi xem một chút.”

“Các ngươi không biết?” Lần này mở miệng lại là người bán hàng rong mặt nạ kia, “Mai gia tuyển đầy tớ, đây không phải là lại có người nghĩ đến nát óc muốn nhét con trai nhà mình vào chứ sao.”

“Phủ Tiêu Dao Mai gia? Mai gia đại thiếu đó không phải có cái gì, chứng đều nam (俱男症 hự ai biết chỉ giùm???) gì đó, còn có Nhị thiếu kia không phải là một kẻ đoạn tụ?”

“Vậy thì thế nào? Người ta dù sao vẫn là thế gia lớn nhất Phong thành, còn là hoàng thân.”

“Ai nha, nếu mà ta có con trai, ta cũng muốn nhét đi vào, gần quan được ban lộc chứ sao.”

Một tay Lâm Xước nắm bọc quần áo, đốt ngón tay nắm đến đau đớn, trong mắt là hưng phấn khó có thể che giấu, Mai gia tuyển đầy tớ, Mai gia, Mai gia, hai chữ không ngừng qua lại tuần hoàn ở trong đầu. Vốn chỉ là muốn hỏi thăm Mai gia ở nơi nào, hắn nhanh nhóng đi tới đám người trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.