Không Có Ngày Mai

Chương 58: Chương 58




JACOB MARK NÓI, “Tôi phải đi gặp cảnh sát về chuyện của Peter.” Anh ta vừa nhổm nửa người khỏi ghế thì tôi khom người qua Lee đặt một bàn tay lên cánh tay anh.

“Hãy suy nghĩ thật kỹ,” tôi nói.

“Có gì để nghĩ chứ? Cháu tôi là nạn nhân bị bắt cóc. Nó là con tin. Cô ta đã thú nhận rồi.”

“Hãy nghĩ xem cảnh sát sẽ làm gì. Họ sẽ gọi điều tra liên bang ngay lập tức. Đám điều tra liên bang sẽ xích cổ anh lại lần nữa và dùng Peter để cản đường, vì họ có con cá to hơn cần tóm lấy.”

“Tôi phải cố.”

“Peter chết rồi, Jake. Tôi rất tiếc, nhưng đó là sự thật anh phải đối mặt.”

“Vẫn còn cơ hội.”

“Vậy thì cách nhanh nhất để tìm ra nó là tìm Lila. Và chúng ta có thể làm việc ấy tốt hơn cánh nhân viên điều tra liên bang kia.”

“Anh nghĩ thế hả?”

“Hãy xem lại chiến tích của họ ấy. Họ đã để sổng mất Lila một lần, rồi lại để cho chúng ta thoát khỏi nơi giam giữ. Có cần người tìm hộ sách trong thư viện tôi cũng chẳng đời nào cử họ đi.”

“Làm thế quái nào mà chúng ta tự tìm được cô ta?”

Tôi nhìn Theresa Lee. “Cô đã nói chuyện với Sansom chứ?”

Lee nhún vai, như thể cô có cả tin tốt lẫn tin xấu. Cô nói, “Tôi đã nói chuyện với ông ta một lát. Sansom bảo có lẽ ông ta muốn đích thân đến đây. Ông ta bảo sẽ gọi lại cho tôi để thống nhất địa điểm và thời gian. Tôi nói rằng ông ta không gọi được đâu vì tôi tắt điện thoại. Thế là Sansom bảo thay vì gọi tôi ông ta sẽ gọi vào di động của Docherty, và tôi sẽ gọi cho Docherty để nhận lời nhắn. Tôi đã làm như vậy. Docherty không nghe máy. Tôi thử gọi vào tổng đài của đồn. Nhân viên điều phối nói rằng Docherty không có ở đó.”

“Thế nghĩa là sao?”

“Tôi nghĩ nghĩa là anh ấy vừa bị bắt.”

Điều đó làm thay đổi mọi thứ. Tôi hiểu như vậy ngay cả trước khi Lee nói nó ra. Cô đưa cho tôi mấy mảnh giấy gập lại. Tôi cầm lấy, như cầm gậy chạy tiếp sức. Tôi sẽ phải chạy tiếp, nhanh hết khả năng có thể. Cô đã ra khỏi đường chạy, cuộc đua của cô đã chấm dứt. Lee nói, “Ông đã hiểu, phải không? Giờ tôi phải trình diện. Anh ấy là đồng sự của tôi. Tôi không thể để anh ấy một mình đối mặt với trò điên rồ này.”

Tôi nói, “Cô đã nghĩ rằng anh ta sẽ bỏ rơi cô ngay lập tức mà.”

“Nhưng anh ấy đã không thế. Vả lại dù sao tôi cũng có những tiêu chuẩn riêng.”

“Làm thế chẳng có ích gì đâu.”

“Có thể không. Nhưng tôi sẽ không quay lưng lại đồng sự của mình.”

“Cô đang tự đẩy mình xuống vực đấy. Nếu ở trong tù thì cô chẳng giúp đỡ được ai cả đâu. Bên ngoài luôn tốt hơn bên trong.”

“Với ông thì khác. Ngày mai ông có thể ra đi. Tôi thì không thể. Tôi sống ở đây.”

“Vậy còn Sansom thì sao? Tôi cần thời gian và địa điểm.”

“Tôi không có thông tin đó. Và dù sao ông cũng nên cẩn thận với Sansom. Qua điện thoại nghe giọng ông ta rất lạ. Tôi không biết liệu ông ta thực sự nổi điên hay thực sự lo lắng. Thật khó mà nói ông ta đứng về phía nào, liệu sẽ tới đây không và khi nào sẽ tới.”

Rồi Lee trao cho tôi chiếc điện thoại đầu tiên của Leonid và chiếc sạc khẩn cấp. Cô đặt một bàn tay lên cánh tay tôi bóp lại, rất nhanh, dù chỉ một chút. Thay cho một cái ôm và một cử chỉ chúc may mắn. Và ngay sau đó, quan hệ hợp tác tạm thời giữa ba chúng tôi tan vỡ hoàn toàn. Jacob Mark đã đứng sẵn trước khi Lee kịp nhổm dậy. Anh nói, “Tôi mắc nợ Peter. Được thôi, có thể họ sẽ lại tống tôi vào tù, nhưng ít ra họ cũng sẽ đi tìm thằng bé.”

“Chúng ta có thể đi tìm nó,” tôi nói.

“Ta chẳng có nguồn lực nào cả,” Jake đáp.

Tôi nhìn cả Jake và Lee rồi hỏi, “Cả hai cùng chắc chứ?”

Họ chắc. Hai người bước xa dần tôi, ra khỏi công viên, ra vỉa hè đại lộ Năm, đứng đấy nghển cổ ra tìm một xe cảnh sát giống như người ta vẫy taxi. Tôi ngồi một mình khoảng một phút rồi đứng dậy bước theo hướng khác.

Điểm dừng tiếp theo, một nơi nằm ở phía Đông đại lộ Năm và phía Nam phố 59.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.