Không Hề Đáng Yêu

Chương 119: Chương 119: Lục Hoài Thâm bất đắc dĩ mới chia tay cháu




Giang Nhược không chỉ đúng giờ tới mà còn gặp mặt một người khác cũng đến sát giờ.

Lúc này hoàng hôn lững lờ buông, tầng mây viền vàng cuối chân trời nhanh chóng trở nên nhạt nhòa thưa thớt, Quý Lan Chỉ xuống xe, chiếc váy liền thân bó sát người màu cam, còn làm kiểu tóc phục cổ đồng bộ, dưới sắc trời dần tàn, cả người vẫn lóa mắt như xưa, khẽ gật đầu với Giang Nhược từ xa xa.

Bữa tiệc đêm nay mở vì ai, vào thời điểm Giang Nhược nhìn thấy Quý Lan Chỉ, trong lòng tức khắc đã có đáp án.

Giang Nhược đối với nhà họ Lục mà nói là một sự tồn tại đặc biệt, cô ấy tựa như một người tự do trà trộn trong đại gia tộc, cho dù thường ngày có vắng mặt những bữa tiệc gia đình, ông cụ cũng sẽ không có ý kiến, quan hệ vợ chồng với Lục Hoài Thâm như đi trên băng mỏng mọi người đều để vào mắt, có tính toán trong lòng.

Nhưng chính bởi sự đặc thù của cô ấy, cô ấy cự tuyệt đến dự bất kể bữa tiệc nào ở nhà họ Lục đều hợp tình hợp lý, Lục Tinh Diệp mới không thể không sử dụng một chút thủ đoạn bức bách cô ấy.

Hôm nay ngay cả cô cả Lục Vĩ Vân đã lấy chồng rất ít khi về nhà họ Lục cũng bớt thì giờ đến đây, bà ấy cùng mẹ kế Lục Hoài Thâm - Thường Uyển vừa vặn tới sớm hơn Giang Nhược một bước.

Lục Tinh Diệp làm em út chỉ lớn hơn Giang Nhược mấy tuổi, vai vế lại cao hơn cô ấy một bậc, thân là tiểu bối duy nhất, Giang Nhược không cách nào yên lòng ở trong đó.

Đặc biệt là, sau khi vào phòng Giang Nhược phát hiện ở chỗ ngồi đều là những người phụ nữ lộng lẫy, còn cố ý trang điểm long trọng hơn vài phần so ngày thường.

Giang Nhược thì mặc áo sơ mi lụa màu trắng, chân váy màu cam đào, giày cao gót màu nude, một bộ trang phục OL phong cách nhã nhặn trông có vẻ quá mức đơn giản.

Vốn dĩ cách ăn mặc không có gì không ổn, mà ở trong bầu không khí như vậy, bỗng chốc bị lồi ra thành cá thể chẳng giống lẽ thường.

Mấy người nét mặt tươi cười chào hỏi nhau, Giang Nhược thuần túy là đục nước béo cò, chào hỏi xong liền đứng yên lặng bên cạnh mỉm cười, người khác hỏi cái gì cô đáp cái đó, không muốn nói thì gật đầu, tiếp tục cười qua quýt.

Mà hôm nay dường như mọi người cũng không có sinh lực làm khó cô, toàn bộ hỏa lực đều tập trung trên người Quý Lan Chỉ.

Quý Lan Chỉ vừa mới ngồi xuống, thím ba mặt đầy lo lắng nhìn bà ấy nói: "Chuyện lão ngũ gần đây làm thím nhọc lòng lắm nhỉ, nhìn thím xem, người hốc hác nhiều quá."

Quý Lan Chỉ gả vào nhà họ Lục này mười mấy năm qua, chuyện bỏ đá xuống giếng gặp không ít, lần này đến lượt mình, bà ấy sớm đoán được mấy người phụ nữ này sẽ không dễ dàng buông tha cho bà ấy.

Quý Lan Chỉ sờ sờ mặt mình, không để bụng cười cười: "Hốc hác à? Thật ra em cũng chẳng phiền lòng bao nhiêu, phần lớn mọi việc đều là thư kí đang xử lý."

Giang Nhược nghe vậy, cũng âm thầm đánh giá một chút khí sắc của thím năm, nói thật, chuyện xảy ra từ đầu đến cuối, không có gì khác biệt quá lớn, trái lại còn ung dung bình tĩnh đi không ít.



Ai chẳng biết thím ba đang trợn mắt nói dối, nhưng đang cần một người dẫn đề tài câu chuyện tới việc này, thím hai thuận thế tiếp lời: "Bọng mắt cũng có rồi, chúng tôi đều hiểu, khoảng thời gian này đối với thím mà nói không dễ chịu, thím cũng đừng để bản thân mệt mỏi quá."

Quý Lan Chỉ cười đáp: "Cảm ơn chị dâu quan tâm, trước khi đến em còn nghĩ, chị cũng là người từng trải, ngược lại em còn muốn lắng nghe ít kinh nghiệm từ chị, hy vọng chị có thể vui lòng chia sẻ."

Vẻ mặt thím hai cứng đờ, không ít người trong lòng cũng lén lút mừng thầm, ban đầu khi Lục Giam được Lục Thừa Vân bế về nhà họ Lục, cả nhà này có một thời gian dài ầm ĩ đến mức gà bay chó nhảy.

Thím hai cười gằn nói: "Tôi thật ra không có gì có thể chia sẻ cả, tôi chỉ thuận theo tự nhiên thôi. Đàn ông mà, thỉnh thoảng không quản nổi nửa thân dưới là chuyện bình thường, chỉ cần không ly hôn, tiểu tam chung quy vẫn là tiểu tam, tuy Lục Thừa Vân ôm con về, nhưng mẹ của thứ con hoang kia không phải vẫn chỉ có thể cầm tiền rời đi đấy thôi, địa vị Lục Trọng của tôi ở trong nhà cũng không bị ảnh hưởng."

Giang Nhược nhớ tới cậu thiếu niên bướng bỉnh trong đồn cảnh sát lần đó, Lục Giam bản tính không hư mà Trình Khiếu luôn miệng bảo đảm, bị người ta mở miệng ra là gọi thứ con hoang...

Có thể vì đứa trẻ kia là bạn em trai mình, cho nên cô nghe cách gọi như vậy, trong lòng cực kì không thoải mái.

Lần trước từ trong lời nói Lục Giam nghểnh cổ cãi lại Lục Hoài Thâm cũng có thể nghe ra, Lục Giam cũng rất không thích thân phận của mình, bởi vì trong tình huống nó chẳng có cách nào lựa chọn, từ khi sinh ra đã phải chịu ánh mắt kì quái của người khác, những ngày tháng ở nhà phỏng chừng cũng không dễ chịu.

Có người hỏi: "Nói đến thì, hôm nay không phải thứ sáu sao, thế nào mà không thấy Lục Giam về?"

Thím hai nói đến là nổi cáu: "Ai biết được, cái thằng chết tiệt ấy phản nghịch lắm, đâu thể trông mong nó báo cáo hành tung với tôi?"

Thím ba an ủi bà ta vài câu, sau đấy chuyển đề tài câu chuyện, tràn ngập vẻ cảm thông khi xem kịch vui: "Lục Trọng bình thường cũng không ở nhà, anh hai lại đêm không về nhà, cũng chỉ có Lục Giam bầu bạn với chị, nhưng thằng nhóc kia lại không thân với chị, chị cũng thật rộng lượng, để con của tiểu tam đẻ ra sống trong nhà, hầu hạ ăn ngon uống tốt, nếu là em, bảo nó dọn ra ngoài từ lâu rồi, mắt không thấy tâm không phiền."

Mỗi một câu, đều là lời châm chọc mỉa mai, đả thương địch một nghìn tự tổn hại tám trăm, Giang Nhược không hiểu công kích như vậy có ý nghĩa gì, càng ngày càng khó mà chịu đựng.

Giang Nhược vẫn luôn không tiếp chuyện, muốn đứng ngoài trận chiến miệng lưỡi mịt mù khói súng này, nhưng trước lúc ăn cơm lại có một người tới, cũng mang cô vào luôn trung tâm lốc xoáy.

Người giúp việc đang bày bàn, thím ba nói: "Chúng ta chờ mấy phút nữa, còn có một người sắp đến."

Không bao lâu, Giang Chu Mạn cùng Lục Trọng chân trước chân sau vào cửa.

Trừ thím ba, mọi người đều có phần không rõ tình hình, nhưng lại không thể đuổi khách ra.

Lục Trọng đảo mắt một vòng nhìn những người phụ nữ trong phòng, rõ ràng có người rắp tâm bày ra chuyện này.

Ánh mắt thím hai quanh quẩn giữa Giang Chu Mạn và Lục Trọng, sắc mặt chợt sầm đi, hỏi con trai mình: "Sao hai đứa cùng nhau tới?"

Lục Trọng: "Gặp ở cửa thôi."

Giang Nhược nhìn vẻ mặt thím hai rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.

Lục Trọng chào cô cả, lại nhìn Giang Nhược, cô ấy căn bản không nhìn ra hướng cửa, chỉ chừa ra cái gáy, anh ta hơi hơi nhíu mày, nhấc chân lên tầng, lấy đồ rồi xuống tầng chuẩn bị rời đi.

"Không ăn cơm à?" Thím hai hỏi.

Lục Trọng: "Mọi người ăn đi."

Giang Chu Mạn được thím ba mời đến, trong tình huống tất cả mọi người không biết, Giang Nhược có kích động muốn bất cần mà bỏ đi một lần, nhưng dẫu sao Giang Chu Mạn cũng không phải chủ nhà mời đến, cô làm thế sẽ có vẻ không tôn trọng người ta.

Chẳng lẽ Quý Lan Chỉ còn không biết vào lúc mấu chốt này, thím hai bỗng nhiên tụ tập phụ nữ nhà họ Lục cùng một chỗ là muốn làm chuyện gì sao?

Chính vì xem trò cười mà thôi, thề phải bắt người khác nếm trải các loại cảm xúc mình bị trải qua lúc trước mới thôi.

Biết rõ đối phương mục đích hiểm ác, Quý Lan Chỉ không trốn tránh, tóm được cơ hội liền phản kích, trong lòng mọi người khó chịu muốn chết, nhưng cũng không xé tấm mặt nạ xuống, chỉ là vì ganh đua.

Giang Nhược cảm thấy, lí do thím ba gọi Giang Chu Mạn tới, là trước đây lúc hoạnh họe cô ở nhà họ Lục, bị Lục Hoài Thâm châm chọc không nhẹ, bởi vậy canh cánh trong lòng, Lục Hoài Thâm thì bà ta không dám đắc tội, liền giận cá chém thớt với cô.

Cô từng nghĩ, nếu cứ thế rời đi, hoặc là bị người khác nói lòng dạ hẹp hòi, hoặc sẽ làm Lục Hoài Thâm mất mặt, nhưng dựa vào đâu mà cô phải vô duyên vô cớ hứng chịu sự công kích đâm thọc của người khác?

Vì thế, dưới sự cố ý sắp xếp của thím ba, Giang Chu Mạn ngồi bên cạnh cô, cô cũng chưa nói gì, chỉ là viết chữ trầm lặng lên mặt.

Thím ba nói: "Buổi tiệc gia đình lần trước, tôi với Mạn Mạn trò chuyện khá hợp, nên gọi cả con bé tới."

Có mấy người đang cười, Giang Nhược lặng im không lên tiếng, cũng chẳng nói chuyện với Giang Chu Mạn.

Đôi khi, Giang Chu Mạn cười cười nói nói hoà mình với mọi người, trừ Quý Lan Chỉ ngồi bên kia Giang Nhược, tán gẫu mấy chuyện không liên quan cùng cô ấy.

Trước kia ở trong mắt cô, Quý Lan Chỉ chẳng qua là kiểu người sứ giả hòa bình, chưa từng nói lời cay nghiệt hay đâm thọc cô.

Giờ phút này không hùa theo những người khác cùng xem cô tiêu hóa, cô lập cô, không biết vì ngày đó cô có mặt ở DS, vô tình kéo gần khoảng cách hai người, hay là vì hôm nay hai người cùng chung cảnh ngộ, nhất thời có cảm xúc luyến tiếc cho đồng loại.

Ai nấy tự trò chuyện, bỗng nhiên thím ba hỏi Giang Chu Mạn: "Trước đây sao cháu quen được Hoài Thâm?"

Giang Chu Mạn ngừng lại, rồi ngượng ngùng cười cười: "Tình cờ quen trong một buổi tụ tập."

Dáng vẻ ngại nói nhiều lời.

Thím ba lại nói: "Ngày trước các cháu cũng hẹn hò mấy nắm rồi nhỉ, vốn dĩ cũng nên kết hôn rồi..." lời còn chưa dứt đột nhiên nhìn về phía gương mặt Giang Nhược không một chút cảm xúc, cười ha ha: "Ý thím là, thế sự vô thường, mọi thứ đều có khả năng."

Sắc mặt Giang Chu Mạn ảm đạm, nói: "Hết cách thôi, lúc ấy ông nội cháu cho rằng Giang Nhược phù hợp với anh ấy hơn."

Thím hai thêm mắm dặm muối, phẫn nộ lại tiếc hận nói: "Ông nội cháu cũng thật là, sao không thử nghĩ xem, cháu nhường người ra đi, trong lòng sẽ khó chịu bao nhiêu?"

Giang Chu Mạn như thể nhớ tới chuyện cũ, hai mắt lóng lánh, dường như ngấn lệ, còn miễn cưỡng cười: "Mọi người đều là thân bất do kỷ, tình sâu duyên mỏng."

Khóe mắt Quý Lan Chỉ liếc nhìn Giang Nhược bên cạnh, lướt qua cô ấy nhìn sang Giang Chu Mạn: "Đây cũng không tính là tình sâu duyên mỏng đâu, tôi nhớ rõ trước khi Hoài Thâm kết hôn với Giang Nhược là đã chia tay cô rồi, chỉ có thể nói chuyện tình cảm không có thứ tự trước sau, càng không thể miễn cưỡng, nếu nó không có tình cảm với Giang Nhược, sao phải cưới con bé chứ?"

Giang Chu Mạn phai nhạt nụ cười, nói giãi bày: "Là ông nội bắt anh ấy và Giang Nhược kết hôn, Lục Hoài Thâm bất đắc dĩ mới chia tay cháu."

Lục Vĩ Vân nói: "Lẽ nào thằng cả nhà chúng tôi lại có thể chịu sự uy hiếp cưỡng bức của ông nội cô hay sao?"

Giang Chu Mạn cười khổ: "Vẫn là câu nói kia, cháu và anh ấy đều thân bất do kỷ."

Mọi người đều nghe ra ý tứ trong đó, người mà Lục Hoài Thâm thật sự chung tình vẫn là cô ta, kết hôn cùng Giang Nhược, thuần túy là trói buộc lợi ích, bằng không cũng sẽ chẳng kết hôn Giang Nhược rồi vẫn qua lại thường xuyên với cô ta.

Thím hai đồng tình nhìn đến Giang Nhược: "Hiện tại chuyện đã ngã ngũ mọi người cũng không cần quá mức cố chấp với chuyện cũ năm xưa, Giang Nhược à, hôn nhân không nhất định phải lấy tình cảm làm nền tảng, cho dù người nó yêu không phải cháu, nhưng rốt cuộc người vẫn là của cháu."

Mới vừa nói xong, di động của Giang Nhược vẫn luôn không lên tiếng đã vang lên, cô nhìn cuộc gọi đến, nhận điện thoại trước mặt mọi người.

Bầu không khí đột nhiên liền yên tĩnh.

Lục Hoài Thâm hỏi cô: "Em ở đâu?"

Có thể là do thời gian dài không nói chuyện, giọng Giang Nhược hơi khàn: "Ở nhà chú hai anh."

"Ăn tối?"

"Ừ."

"Có những ai?"

"Rất nhiều người."

Lục Hoài Thâm phát hiện giọng điệu Giang Nhược hơi sai sai, không hỏi nhiều nữa, nói: "Anh qua đón em."

"Anh đến đi." Giang Nhược cũng không cự tuyệt.

"Hoài Thâm muốn tới đón cháu hả?" Quý Lan Chỉ cách Giang Nhược khá gần, thấy được tên hiển thị cuộc gọi đến.

Giang Nhược chỉ gật đầu, Lục Tinh Diệp bỗng không dám thở mạnh, nhìn về phía thím ba ánh mắt né tránh, vẻ mặt chị sắp xong đời rồi.

Hà Nội, 11/2/2022

Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi

Yêu thương (^_^)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.