Không Phải Người Tốt

Chương 11: Chương 11




Dịch: Phi Phi + Kei

Đế vương cổ đúng như tên gọi của nó, là vua của các loại cổ. Nó có thể giết người mà cũng có thể khiến một bộ xương sống dậy. Đối với người luyện cổ mà nói, nó giống như sự khao khát của kiếm khách đối với danh kiếm. Đế vương cổ đã ở ở trong lăng mộ của hoàng thất ở đại mạc hàng trăm năm, đến nay vẫn chưa có người lấy được nó. Ngay cả tổ tiên của Cổ Tông hung danh ngàn dặm giang hồ mười mấy năm trước cũng không thể có được.

Người thi cổ có thể khống chế người khác, cũng có thể giết người, thậm chí có thể dùng để điều khiển người chết. Đường đi tìm Đế vương cổ lần này xa xôi diệu vợi, hiểm họa khôn lường, chỉ riêng cái tên Đế vương cổ đã khiến người luyện cổ khắp thiên hạ đổ xô đi tìm; muốn giành được nó giữa nhiều người như vậy, dĩ nhiên là không thể dễ dàng như lấy hạt dẻ trong đống lửa.

Thuật thi cổ này quỷ dị thần không biết quỷ không hay. Khâu Thiền Tử là một trong số ít cao thủ thi cổ ở Trung Nguyên. Nếu không phải Bạch Cốt luyện được tà công có thể hóa giải cổ trùng thì ngay lần đầu tiên đối đầu với lão ta đã tiêu đời rồi.

Đế vương cổ lần này không giống bình thường, cần những hai vị trưởng lão cùng hành động. Đỗ Trọng cũng đặc biệt phái người đứng đầu Tứ Độc đi theo giúp đỡ, có thể thấy được bọn họ coi trọng sự việc lần này như thế nào.

Khâu Thiền Tử nhìn thấy Giản Trăn ôm con thằn lằn thủng thẳng đến muộn, sắc mắt âm u, nghiến răng nói: “Nếu có sự cố xảy ra thì ngươi và con súc sinh kia đừng hòng sống mà trở về”.

Giản Trăn sờ đầu con thằn lằn: “Khâu trưởng lão lo lắng quá, Tiểu Tây của bọn ta sống lâu lắm, nhất định có thể sống đến ngày tiễn ngài sang thế giới bên kia”.

Khâu Thiền Tử nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo âm u khiến người nhìn cực kỳ khó chịu.

Các tông trong tam tông chỉ lo chuyện nhà mình, thuộc hạ bên dưới hiển nhiên ngoài mặt sẽ kính nể trưởng lão của hai tông còn lại, nhưng sau lưng thì chưa chắc.

Bạch Cốt bâng quơ liếc mắt nhìn bọn họ, cầm kiếm lên ngựa coi như mình không liên quan. Vó ngựa rong ruổi chỉ khoảng nửa khắc đã ra khỏi cánh rừng, Quỷ Thập Thất đi bộ theo sau, thân hình lướt nhanh như quỷ giữa ban ngày.

Giữa ban ngày ban mặt chỉ thấy vài bóng đen lướt qua trong cánh rừng tươi tốt, những phần không đón được nắng chiếu tới càng thêm vẻ quỷ dị.

Cánh rừng trùng điệp, gió thổi lồng lộng như biển xanh bao la mang đến bầu không khí mát mẻ, cỏ cây tươi mát giảm nhẹ hơi nóng của mùa hè.

Chỉ có một quán trọ nằm ven đường cạnh cánh rừng ngút ngàn. Nơi này gần biên quan nên người qua lại rất nhiều, trong đó có rất nhiều thương gia ngoại vực.

Đoàn người Bạch Cốt đi lâu đã mệt, dùng tốc độ nhanh nhất để đến đây. Suốt cả dọc được phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, mệt đến nỗi cũng lười mở miệng, nhưng dù sao đã đến được cũng thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Giản Trăn xuống ngựa, cõng Tiểu Tây trong chiếc sọt gỗ trên lưng rảo bước đi vào quán trọ.

Khách bên trong quán trọ quá đông, rồng cá lẫn lộn, cực kỳ ầm ĩ.

Tiểu nhị đang tất bật chạy ngược chạy xuôi thấy đoàn người đi vào liền kéo chiếc khăn trên vai xuống, niềm nở nói: “Các vị khách quan muốn ăn gì?”.

Giản Trăn đặt cái sọt trên mặt đất, vừa đấm lưng vừa nói: “Dọn mấy món ngon nhất chỗ các ngươi lên cả đi”.

“Có ngay, mời các vị vào trong”. Tiểu nhị hớn hở vội đưa mọi người đến chỗ trống.

Khâu Thiền Tử bước lên ngồi xuống, Bạch Cốt nhìn thoáng qua rồi cũng chọn ngồi xuống ở một chiếc bàn khác. Vì để ăn được bữa cơm ngon miệng mà nàng đã cố ý chọn góc không phải nhìn thấy Khâu Thiền Tử.

Khâu Thiền Tử liếc mắt cười lạnh. Quỷ Thập Thất cũng ngẩn ngơ đờ người một lát, làm sao dám ngồi cùng bàn với hai vị trưởng lão biến thái này kia chứ, thế nên hắn ta tùy chọn ngồi xuống ở một chiếc bàn khác gần đó.

Giản Trăn ngồi bàn bên phía Bạch Cốt. So với lão già biến thái ghê tởm Khâu Thiền Tử thì ít ra độ biến thái của Bạch Cốt cũng có chừng mực hơn.

Quán trọ nhiều người, bàn trống vốn đã ít, tiểu nhị thấy mấy người ngồi như vậy nhưng cũng không dám nói ra. Làm ăn đã lâu, sao có thể không nhìn ra tốt xấu trong này kia chứ.

Sảnh lớn cực kỳ ầm ĩ, lang băm giang hồ, bói toán đoán mệnh, áp tải chuyển hàng, hạng người nào cũng có. Mấy người ngoại vực ngũ quan sâu hoắm liếc mắt nhìn Bạch Cốt, nói huyên thuyên một đống, ý cười trên mặt càng thêm tùy tiện cợt nhả.

Đồ ăn còn chưa lên thì bên ngoài đã có một đoàn người khác đi vào. Người nọ thấy khung cảnh bên trong rối loạn liền cau mày lui ra, bẩm báo với người chậm bước đến phía sau: “Bên trong lắm thành phần rất hỗn loạn, làm phiền đến sự yên tĩnh của công tử”.

“Không sao”. Giọng nói thanh sáng như ngọc thạch rơi xuống hồ nước xanh thẳm, đi thẳng vào lòng người.

Bạch Cốt chợt dừng tay, nhẹ nhướng đôi mi nhìn ra phía cửa. Người tới bước đi từ tốn chậm rãi, chẳng mấy chốc đã bước vào trong. Sảnh chính đang ầm ĩ bất chợt yên tĩnh, im lặng một lúc lâu mới ồn ào như cũ, ánh mắt dõi theo nhìn chòng chọc, giống hệt như lúc đám người Bạch Cốt đi vào.

Cái đẹp của Tần Chất không giống với Bạch Cốt, hai bên vừa vặn đối lập với nhau. Bạch Cốt như khoác lên mình vỏ bọc mỹ nhân, đẹp nhưng không có sức sống; còn Tần Chất lại mê hoặc lòng người, lông mày quyến rũ, ngay cả bút họa xuất sắc nhất cũng khó lòng mô tả được vẻ đẹp của hắn. Khí độ toát ra từ xương cốt khiến người ta bất giác đau lòng chẳng vì lý do gì.

Sự lộn xộn trong quán trọ dường như đã tăng thêm một bậc, quán trọ nơi hoang sơn bỗng chốc như trở thành cổ lầu trang nhã đón bước chân của vương tôn quý tộc.

Khách đã ngồi đầy trong quán trọ, Tần Chất vừa nhìn liền thấy ánh mắt Bạch Cốt cũng đang trông về phía này. Hai người đối diện nhau, chớp mắt một cái, Bạch Cốt lặng lẽ thu hồi tầm mắt.

“Ba vị khách quan, mời vào trong”. Tiểu nhị quay người chỉ thấy bàn của Bạch Cốt và Khâu Thiền Tử là còn chỗ trống, mà trông bản mặt của Khâu Thiền Tử vừa nhìn đã thấy dọa người, Bạch Cốt và Giản Trăn trông còn bình thường một chút, nghĩ vậy liền hỏi Tần Chất: “Khách quan, đã không còn bàn trống nữa, ngài ngồi chung bàn có được không?”.

Sở Phục ở phía sau vừa thấy Bạch Cốt liền biết không ổn, lại thêm lão già ngồi phía cái bàn tối tăm kia, vừa nhìn là biết không phải người lương thiện gì, lông mày bất chợt nhíu lại.

Tần Chất thu ánh mắt lại, trả lời lịch sự: “Có thể”.

Tiểu nhị vội đáp một tiếng rồi quay người đi về bên kia, vẻ mặt chưa vơi nét tươi cười: “Hai vị khách quan, đã hết chỗ trống rồi, các ngài có thể ngồi chung được không?”.

Bạch Cốt ngẩng đầu nhìn người đứng sau lưng tiểu nhị. Hai bên nhìn nhau, thâm ý dày đặc. Một người dịu dàng nho nhã như tắm mình trong gió xuân, một người lại lạnh mặt vô tình, đáy mắt cất giấu sự lạnh lẽo thấu xương.

Bạch Cốt rủ mắt cầm đũa gắp thức ăn, lạnh nhạt nói: “Ta không có thói quen ngồi ăn chung bàn với người sống”. Lời nói không hề nương tình, không có tình người, càng không chừa cho người khác đường lui.

Giản Trăn nghe vậy liền liếc mắt kín đáo đánh giá Tần Chất, tiếp đó lại trông sang vẻ mặt lạnh tanh của Bạch Cốt, nhìn là biết đôi bên có xích mích.

Chử Hành chỉ cảm thấy người này rất quen, nhưng khi nhìn thấy nốt chu sa giữa trán nàng, cộng thêm thái độ không màng lễ nghĩa, tia sáng chợt lóe lên trong đầu khiến hắn ta nhớ ra đã từng gặp người này một năm trước: “Người này đúng là không có giáo dưỡng!”.

Tần Chất giơ tay cản lại, ánh mắt hơi nghi hoặc. Hắn nhìn thẳng vào Bạch Cốt, không hề có ý trốn tránh.

Tiểu nhị không ngờ sẽ có kết quả như vậy, nhất thời không biết nên làm sao cho phải.

“Ngồi ăn cùng bàn với người khác thì làm sao, ra ngoài kết giao bạn bè mà cũng keo kiệt như vậy. Vị công tử này đến chỗ ta ngồi đi, đừng để ý đến tiểu tử đó, đối nhân xử thế dốt đặc cán mai, cái đầu kia chắc dùng để trang trí thôi”.

Khâu Thiền Tử tóm được cơ hội lăng mạ Bạch Cốt dĩ nhiên sẽ không bỏ qua. Người mà Bạch Cốt không thích dĩ nhiên là đồng minh của lão ta rồi.

Ở bên ngoài không thể so với khi ở Ám Xưởng, bớt phiền toái ít nào hay ít đó. Nàng cũng làm như không nghe thấy gì, hoàn toàn không để ý tới.

Ánh mắt Tần Chất chuyển từ Bạch Cốt sang lão già sau bàn, hơi mỉm cười, ôn hòa đáp lễ: “Như thế thì xin quấy rầy lão tiên sinh”.

Tiểu nhị nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đưa ba người Tần Chất sang bàn bên kia.

Mọi người thấy chẳng còn gì vui nữa liền tập trung ăn cơm. Ăn qua nửa bữa, đột nhiên có một người ăn vận như phu đánh xe bước vào, cao giọng nói: “Mấy ngày tới mọi người đừng đi vội, cánh rừng đằng trước có mê chướng, đã mấy người đi vào mà không thấy đâu rồi!”.

Bất chợt mọi người ồ cả lên. Mỗi khi hoa rơi trong rừng sẽ phóng thích rất nhiều độc chướng. Bên trong có thứ không sạch sẽ, không biết đã hại chết bao nhiêu người.

Càng quỷ dị hơn là, hoa khô héo rơi xuống hình như lại biến thành một đống đầu lâu, cực kỳ đáng sợ.

“Sao lại có mê chướng, phải đợi bao lâu mới đi được?”.

“Mấy năm nay cánh rừng này hoa nở hoa rụng thường xuyên, lần nào cũng hại rất nhiều người. Nhưng cánh rừng này là con đường gần nhất đến ngoại vực, nếu đi đường vòng thì ít nhất sẽ tốn thêm hai tháng, thế này còn làm ăn gì được?!”.

“Lúc này cũng chỉ có thể chờ thôi, không biết bao giờ hoa mới rụng hết”.

Một người đàn ông râu ria xồm xoàm, men rượu đã xông lên tận đỉnh đầu, nghe vậy liền đập bàn đứng dậy, cao giọng nói: “Chờ đợi mòn mỏi thế này à, chi bằng tất cả mọi người cùng vào rừng, ta không tin nhiều người thế này lại bị cánh rừng đó làm gì được!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.