Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 20: Chương 20




Hô hấp của tôi nghẽn lại, trong nháy mắt không thể suy xét thêm bất cứ điều gì, chỉ nghiêng người sang, lao vút về phía bên cạnh, đè sấp lên người Lý Thâm.

“Lý Tân Kỳ?!”

Kèm theo một tiếng kinh hô, tôi cảm thấy có thứ gì đó sắc lạnh như băng đâm vào cánh tay, ngón tay trước tiên là một hồi tê liệt, ngay sau đó liền đau đớn thấu xương.

Tôi nghiến chặt răng, rõ ràng đau đến lợi hại, lại ngay cả một tiếng kêu đau cũng không bật ra được. Gắng gượng hết sức ngẩng đầu lên, liền đối diện với đôi mắt kinh ngạc đến cùng cực của Lý Thâm.

Anh ngày thường lúc nào cũng vừa đạm mạc vừa lãnh tĩnh, bất luận gặp phải chuyện gì cũng đều là một bộ dáng bình thản ung dung, hỉ nộ chưa từng lộ ra, giờ phút này lại mở lớn hai mắt, biểu tình ngốc trệ nhìn tôi, đáy mắt xẹt qua một tia hoảng loạn.

Tôi cảm thấy dáng vẻ này của anh thực sự có chút buồn cười, còn thực sự cúi đầu cười khẽ, thì thầm đứt quãng: “Anh, đau thật.”

Ánh mắt anh lóe lóe, thần tình lại thêm mấy phần cổ quái, hung tợn mắng: “Ngu ngốc! Cậu nhào về bên này làm cái quái gì?”

“Không biết a, em còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã tự chuyển động rồi…” Bất quá, thật may vì người bị thương là em chứ không phải anh.

Tôi còn chưa kịp nói ra câu tiếp theo, trên đầu đã vang lên tiếng trào phúng lạnh lùng của Lăng Chính: “Cư nhiên tranh nhau giành lấy một dao của tôi, hai anh em các người thật đúng là kỳ quái.”

Nghe vậy, Lý Thâm lập tức trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Không liên quan đến mày.”

Tôi lại tựa đầu lên vai Lý Thâm, hữu khí vô lực hỏi: “Tay phải của tôi hẳn là vẫn chưa gãy phải không? Cậu tiếp tục đi.”

Dứt lời, liền cảm thấy cánh tay một trận co rút đau đớn, chắc là Lăng Chính lại đâm tới một dao.

“Dừng tay!” Sắc mặt Lý Thâm tức thì đại biến, gấp gáp kêu lên.

“Anh, đừng lo.” Tôi đau đến có chút tê dại, khe khẽ thở dốc, nói, “Nguyên bản chính là em nợ hắn, hôm nay vừa vặn làm một cái kết thúc.”

Đang nói chuyện, bên tai lại truyền đến tiếng cười lạnh của Lăng Chính, cùng với âm thanh quái dị của cái ghế bị kéo lê trên mặt đất.

Hắn lại đang làm trò gì?

Tôi mơ mơ hồ hồ suy nghĩ, đã thấy Lý Thâm mặt mày xanh mét, nghiến răng nghiến lợi quát: “Lý Tân Kỳ, mau tránh ra.”

“Không muốn.”

“Hỗn đản! Cậu cứ đè lên tôi làm cái gì? Còn không mau cút ra!” Trong mắt anh toàn là nộ ý, nét mặt vặn vẹo đến gần như đáng sợ.

“Em…”

Há miệng thở dốc, vừa mở miệng liền nghe thấy một tiếng rầm cực lớn.

… Một trọng vật nào đó hung hăng nện lên chân tôi.

Tôi thoáng run rẩy toàn thân, mơ hồ nghe thấy được cả tiếng xương cốt gãy rạn.

Thì ra, Lăng Chính đã trực tiếp đem chiếc ghế đập tới, khó trách phản ứng của Lý Thâm lại quyết liệt như vậy.

Tôi cả người chuếnh chuếnh choáng choáng, không dùng nổi một điểm khí lực, nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng, tự nhiên muốn cười. Một tay lại thêm một chân, Lăng Chính hẳn là giải được hận rồi chứ? Hi vọng hắn không gây khó dễ cho Lý Thâm.

Nghĩ nghĩ một hồi, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, bên tai ong ong không ngừng. Trong phút chốc, từ cửa tựa hồ truyền đến tiếng bước chân ồn ào, sau đó chính là giọng nói trầm thấp của Lăng Chính: “Là hắn? Chu Lẫm… cuối cùng cũng tới!”

Chu Lẫm!

Tôi cả kinh trong lòng, giãy dụa quay đầu nhìn, lại không thể nhìn rõ cái gì, những gì thấy được, duy chỉ có gương mặt vừa anh tuấn vừa đầy tà khí của Lăng Chính kia. Tinh quang trong mắt hắn ngời sáng, môi mỏng hơi run run, vẻ mặt ban đầu là dữ tợn khủng bố, một thoáng sau lại đổi thành mừng rỡ như điên, khóe miệng khẽ cong lên, khoe đầy răng trắng.

Tên này có lý nào chỉ là biến thái? Căn bản chính là phát rồ rồi!

Tôi mặc dù lo lắng cho an nguy của Chu Lẫm, nhưng thân thể thực sự vẫn không thể động đậy, chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn Lăng Chính xoay người, cười lớn mà đi ra khỏi cửa.

Đợi hắn đi rồi, Lý Thâm nãy giờ cứng đờ một chỗ bỗng nhiên ho khan mấy tiếng, mở miệng hỏi nhỏ: “Lý Tân Kỳ, đau không?”

“Hả?” Tôi chậm chạp quay đầu lại, bất giác dựa lên người anh, đáp, “Vẫn ổn.”

Anh lẳng lặng nhìn tôi một lát, cuối cùng khôi phục lại nét mặt đạm mạc tựa thủy như lúc thường, lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi vì sao cậu không nghe lời tôi?”

“A?”

“Tôi rõ ràng đã bảo cậu tránh ra.” Anh nói gằn từng chữ, ngữ khí nghiêm khắc đến dọa người.

Kỳ quái chính là, tôi giờ phút này lại không hề cảm thấy sợ sệt chút nào, trái lại còn cười với anh một cái, nói: “Phiền toái này là do em gây ra, hiển nhiên nên do em tự giải quyết.”

“Vậy tôi cố ý để bọn chúng đánh một trận, trói lại như cái bánh chưng trà trộn vào đây… còn có ý nghĩa gì?”

Lòng tôi khẽ rung động, nghiêm túc nhìn lại, lúc này mới phát hiện Lý Thâm mặc dù mặt mũi băng sương, nhưng ánh mắt lại ấm ấm áp áp, nhu tình tựa thủy. Hô hấp không khỏi trở nên dồn dập, buột miệng đáp: “Chí ít, có anh ở bên cạnh, em cảm thấy rất an tâm.”

“Lý Tân Kỳ…”

“Anh,” Tôi nhắm mắt lại, đau đớn nơi miệng vết thương càng lúc càng mãnh liệt, “Em thực mệt.”

“Ngu ngốc! Ai dạy cậu cứng đầu cậy mạnh như vậy hả? Tay phải của cậu đang chảy máu, chân phải có lẽ cũng gãy rồi, thần trí trở nên mơ hồ cũng là lẽ thường.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Em sẽ chết sao?”

“Cậu đã từng nghe nói có người nào vì loại tiểu thương này mà chết chưa? Chết vì dốt thì không ít.” Anh hung hăng mắng một câu, lập tức lại thả nhẹ biểu tình, ôn nhu nói, “Đừng lo, cảnh sát sẽ tới ngay thôi.”

“Đã chờ lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy bóng dáng, nói không chừng căn bản là không có phần diễn.”

“Thế nào? Cậu không tin tôi?”

“Hì hì,” Tôi cười gượng hai tiếng, nói, “Để phòng vạn nhất, em vẫn là nên nói trước một chút di ngôn đi.”

“Lý Tân Kỳ!”

“Đùa thôi mà.” Tôi giờ phút này đã không còn mở nổi mắt, chỉ có thể hàm hàm hồ hồ lẩm bẩm: “Bất quá, anh, có một câu em thực sự muốn nói với anh.”

Tĩnh lặng.

Cách một lúc lâu, Lý Thâm mới khe khẽ phun ra mấy chữ: “Cậu nói đi, tôi nghe đây.”

Tôi hít sâu một hơi, dùng hết mọi khí lực hét: “Lý Thâm, tôi ghét anh.”

“Hả?”

“Em biết anh không thích người em trai là em, cũng biết anh hận em đoạt mất Tần Tiếu Dương, nhưng mà, vì sao anh lúc nào cũng khi nóng khi lạnh, âm tình bất định? Nếu anh ghét em, thì cứ thẳng thắn cách ra thật xa, vĩnh viễn đừng để ý đến em nữa. Nếu anh vẫn còn quan tâm tới em, thì có thể đối tốt với em một chút được không?” Càng nói lại càng cảm thấy ủy khuất, “Cho dù không thể dịu dàng săn sóc như Tần Tiếu Dương hay Chu Lẫm, chí ít, cũng không nên ác với em như vậy.”

Vừa nói xong, Lý Thâm liền cúi đầu, cụng mạnh một cái lên trán tôi, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Tôi chẳng muốn được so với bọn họ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.