Không Yêu Không Vui

Chương 32: Chương 32: Anh vô liêm sỉ ~




Editor: peeWan

______________________

Sau khi xong xuôi, Tô Vận lại đi tắm nước ấm, mặc dù mệt gần chết nhưng mọi tế bào trong cơ thể đều ở trong trạng thái hưng phấn, cô không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Quấn khăn tắm lên người, Tô Vận bước ra khỏi phòng tắm, Tưởng Mộ Thừa đã ăn mặc chỉnh tề, đang xắn tay áo sơ mi lên, có vẻ như đã tắm ở phòng khác.

Không phải nên mặc đồ ngủ sao? Sao phải ăn mặc lịch sự như vậy?

Tô Vận nhíu mày: “Anh đi ra ngoài?”

Như không biết nói gì, Tưởng Mộ Thừa im lặng vài giây mới nói: “Ừ, có chuyện khó giải quyết, bây giờ anh đi xử lý một chút.”

Tô Vận hỏi anh: “Có chuyện gì hả?”

Tưởng Mộ Thừa vừa khó chịu vừa bực bội, bước đến ôm cô, “Không có gì, chuyện vụ kiện thôi, em nghỉ trước đi.” Nói xong buông cô ra, cầm điện thoại rời khỏi phòng ngủ.

“Chờ một chút.” Tô Vận đến phòng lấy áo khoác, đưa áo gió cho anh, “Nửa đêm rồi, bên ngoài rất lạnh.” Cô kiễng chân hôn lên khóe môi anh, “Anh về sớm nhé.”

Tưởng Mộ Thừa vắt áo gió trên cánh tay, một tay ôm cô, “Xin lỗi, anh sắp thất hứa rồi.”

Thật ra Tô Vận sớm có dự cảm, cô biết anh định ra ngoài gặp ai, nhưng vì liên quan đến vụ kiện, cô không thể ngang ngược mà ngăn lại được.

Cô vươn tay sửa lại cổ áo sơ mi cho anh, giọng nói bình thản: “Em biết anh muốn đi gặp Hạ Kiều.”

Tưởng Mộ Thừa khẽ run, “Vậy sao em không ầm ĩ với anh?” Lý trí của cô quá mức hiểu chuyện, đôi khi làm anh thấy bất an.

Tô Vận nhàn nhạt nhìn anh, hỏi ngược lại: “Ầm ĩ thì anh sẽ không đi sao?”

Tưởng Mộ Thừa không lên tiếng, ngầm nói, dù cô có ầm ĩ, anh vẫn phải gặp Hạ Kiều để nghiên cứu sự việc, sau đó sẽ nghĩ biện pháp đối phó.

“Biết rõ có ầm ĩ hay không cũng vậy, sao em phải tự làm mất mặt mình chứ?” Tô Vận đẩy anh, “Đừng nán lại nữa, đi mau đi, đi sớm về sớm, về rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”

Tưởng Mộ Thừa trong lòng càng thấy không nỡ, anh luôn có cảm giác cô đột nhiên không ồn ào ầm ĩ là muốn chia tay, anh cúi đầu cọ cọ chóp mũi cô: “Em ầm ĩ thế nào cũng được, muốn phạt anh thế nào anh cũng nhận, chỉ cần em thoải mái.”

Tô Vận lời nói đến bên miệng lại nuốt hết vào, bởi vì cho dù có phạt anh, trong lòng cô cũng chẳng thấy thoải mái.

...

Cổng biệt thự.

Hạ Kiều đau lòng nhìn Tưởng Mộ Thừa, “Anh Tư, anh có ý gì?” Sao không cho cô ta vào?

Tưởng Mộ Thừa hai tay bỏ túi quần, gác một chân lên bồn hoa bên vỉa hè, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày, “Ở đây thoáng.”

“...” Hạ Kiều ngẩng đầu nhìn trời, mặt trăng lại bị đám mây dày che mất, nghĩ thầm sao ông trời không mưa to đi!

Hạ Kiều theo bản năng nhìn về phía biệt thự, hỏi: “Tô Vận ở bên trong?”

Tưởng Mộ Thừa đốt một điếu thuốc, “Ừ.”

Khó trách.

Hạ Kiều trong lòng không thể nói rõ là cảm giác gì, trước kia bọn họ yêu nhau toàn hẹn bên ngoài, thật ra không gọi là hẹn hò, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi.

Cô ta đã nghĩ khi nào anh đưa cô ta về nhà, mãi đến sau khi chia tay, cô cũng không biết biệt thự của anh tròn hay méo.

Bây giờ, cô ta đã có cơ hội nhìn thấy nó, nhưng lại phải giương mắt đứng ở cổng nhìn vào, ngay cả bước vào cũng không được. Sao cô ta nuốt trôi được cục tức này đây?

Cô ta ngẩng đầu, nói khẽ: “Anh Tư, lần đầu em thấy cách tiếp khách thế này đấy, gọi khách qua đây, cho người ta đứng trước cổng, chỉ có đứng, ngay cả một ngụm trà cũng không có.”

Tưởng Mộ Thừa nhẹ nhàng nhả khói thuốc, hỏi: “Cô có mang ly không? Tôi nói bảo mẫu rót cho cô.”

Hạ Kiều: “...” Cô ta ôm ngực, “Tưởng Mộ Thừa, ngay cả một cái ly anh cũng không cho em dùng à?”

Hắn nói: “Tô Vận sẽ mất hứng.”

Clm!

Điều Hạ Kiều muốn làm nhất bây giờ là đấm cho Tưởng Mộ Thừa một trận nên thân mới có thể trút hết phẫn nộ của mình mà, quá khinh người rồi.

Cô ta cũng đâu phải mông ngóng muốn gặp anh hay gì đâu, là anh ép cô ta phải đến có được không hả?!

“Tưởng Mộ Thừa, anh có để ý đến tự tôn và cảm giác của em không vậy?”

Tưởng Mộ Thừa gẩy gẩy tàn thuốc, sắc mặt lạnh lùng: “Lúc ở chỗ nhà hàng, cô có để ý đến cảm giác của Tô Vận không? Hạ Kiều, nếu không để ý đến tự tôn của cô, cô nghĩ lúc đó mình có thể quay đầu tự tin như vậy sao?”

Anh lấy một điếu thuốc, nhìn về phía cô.

Hạ Kiều cũng đang nhìn anh, khói thuốc phun ra, cô cảm giác trước mắt có chút mông lung, không thể nhìn rõ con người thật của anh.

Tưởng Mộ Thừa bình tĩnh đến lạnh lùng, không có một chút ấm áp: “Hạ Kiều, sau này dù là cố tình hay vô ý, cũng đừng chọc tức cô ấy.” . Chuyên trang đọc truyện _ Tг Цмtгuуen.o rg _

Hạ Kiều bĩu môi, thật ra trong lòng vốn đã đau đến chịu không nổi, nhưng cô ta luôn biết mình muốn gì, sẽ không bao giờ mong đợi những điều viển vông.

Cô ta đã qua cái tuổi sống chết vì tình từ lâu rồi, đối với cô ta mà nói, chinh phục tiền bạc còn thực tế hơn thu phục một người đàn ông nhiều, huống hồ người đàn ông trước mặt đây, cô ta đã quá vội vàng, tranh đấu đến đầu rơi máu chảy, vậy mà ngoài một vết sẹo ra thì chẳng còn cái gì.

Cô ta không ngốc đến mức đụng phải bức tường này lần thứ hai đâu.

Ngay sau đó cô ta đã bình thường trở lại, mỉm cười nói: “Anh Tư, ngày trước tình cảm của em với anh là yêu thật lòng, thà rằng làm Tô Vận mất hứng rồi phải chịu trách nhiệm về cảm xúc của mình, em cũng không thể xứng với tình cảm sâu nặng trong lòng anh, đúng không? Sau này em sẽ yêu thứ anh yêu, nhớ thứ anh nhớ, thấy Tô Vận sẽ lại ôm yêu thương một cái, sẽ không thành trêu chọc cô ấy đâu nhỉ?”

Tưởng Mộ Thừa liếc cô ta, lười phản ứng lại, anh nhả khói, cảm giác trong lòng thoáng thoải mái một ít, liền nói: “Cô nói đi.”

Gió thổi qua, hơi lạnh, Hạ Kiều theo bản năng ôm cánh tay, dùng hai tay xoa xoa cánh tay, xác nhận với anh: “Em cũng không nhẫn tâm nói, anh có chắc muốn nghe không?”

“Đừng nhiều lời vô nghĩa!”

Hạ Kiều: “...” Đúng là không thấy được lòng tốt của người ta mà!

Thời gian tích tắc trôi qua, ánh trăng lại xuyên qua những tầng mây thật dày, chiếu rọi lên thành phố này, căn biệt thự ấm áp lặng lẽ canh giữ ánh trăng dịu dàng.

Ban đêm lúc này yên tĩnh, đẹp đẽ nhưng cũng lành lạnh.

Sau khi yêu cầu tài xế đưa Hạ Kiều đi, Tưởng Mộ Thừa lại ở bên ngoài biệt thự ngoại hút năm sáu điếu thuốc, đêm nay nhất định vừa dài đằng đẵng vừa khó chịu, lồng ngực anh như bị một quả núi lớn đè xuống, đau đến không thở nổi.

Anh lấy điện thoại di động ra, chọn một vài tấm ảnh vừa nãy Hạ Kiều gửi cho anh ta rồi chuyển cho trợ lý Khương, lại nhắn qua: [Ngày mai đăng lên mạng, biến nó thành tiêu đề của ngày mai.]

Trợ lý Khương nhắn lại rất nhanh: [Anh có chắc muốn gây chú ý không?]

Tưởng Mộ Thừa hồi âm: [Đúng, bất kể dùng cách gì. Với lại điều tra một chút năm năm trước có chuyện gì xảy ra với Tô Nịnh Nịnh không.]

Anh luôn cảm thấy Tô Vận có thể chịu đựng sỉ nhục như vậy để cùng ăn cơm với người khác, nhất định phải bị nắm được nhược điểm nào đó, mà thứ duy nhất có thể uy hiếp đến cô cũng chỉ có Tô Nịnh Nịnh.

Sau khi Tưởng Mộ Thừa trở lại biệt thự, anh không đi vào phòng ngủ, cả người sặc mùi khói thuốc lá, sau khi tắm xong lại đến thư phòng.

Ngồi vào bàn làm việc, anh mệt mỏi xoa xoa lông mày, đầu óc minh mẫn hơn không ít, trong đầu ngẫm lại vụ án của Tô Thế Khải.

Năm năm trước, chắc chắn không phải chỉ có mỗi Viên thị tham gia vào vụ Tô Thế Khải, Viên thị không có khả năng che trời kéo Tô Thế Khải vào, dù sao Tô Thế Khải lúc đó đã có nhiều kết quả nghiên cứu khoa học, rất được Bộ Y tế quan tâm.

Có thể chấp nhận rủi ro lớn như vậy để giúp đỡ Viên thị, lại có năng lực trợ giúp Viên thị, cũng chỉ có thể là người bên nhà chồng Viên Dĩnh, bố Phó Minh Diễm, Phó Viễn Trung...

Bản thân Phó Viễn Trung địa vị cao, những chuyện này nên dẹp xuống từ lâu, một khi đã như vậy, tại sao năm năm trước khi Tô Thế Khải xuất ngoại chữa bệnh, Viên Dĩnh lại tìm đến Lâm Việt nhờ giúp đỡ? Là muốn nếu có sự cố thì kéo luôn cậu ta xuống nước sao?

Tưởng Mộ Thừa càng nghĩ càng thấy phức tạp... Chắn chắn anh sẽ tự mình điều tra việc này.

Lại nhớ đến nhà máy chế dược Hằng Lợi của Viên thị, Tưởng Mộ Thừa lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho trợ lý Khương [Gửi cho tôi cơ cấu vốn chủ sở hữu của Viên thị, càng chi tiết càng tốt, ngay bây giờ.]

Mười lăm phút sau, trợ lý Khương nhắn tin lại, Tưởng Mộ Thừa đọc kĩ, không ngờ tập đoàn Thẩm thị lại là cổ đông pháp nhân lớn thứ hai của Viên thị.

Tưởng Mộ Thừa thoát WeChat, gọi một cuộc điện thoại quốc tế, người ở đầu bên kia có lẽ đang họp, giọng rất thấp, ngữ khí cũng nghiêm túc: “Alo, chuyện gì?”

Tưởng Mộ Thừa lấy hộp thuốc lá ra, thấy trống không, vừa rồi anh ta cũng không thèm để ý, xoa xoa rồi ném vào thùng rác, giọng điệu gần như ra lệnh: “Ngày mai quay về đi.”

Người bên kia đã đi ra phòng họp, giọng điệu không đứng đắn, còn kèm theo ý cười: “Sao, nhớ cháu à? Tô Tô đó không thoả mãn được cậu?”

Tưởng Mộ Thừa không có tâm trạng nói đùa, “Thẩm Lăng, cậu không rảnh nói chuyện tầm phào với cháu, ngày mai cút về ngay! Sáng mốt cậu muốn gặp cháu!”

Thẩm Lăng dựa vào lan can, uể oải nói: “Cháu đang đi theo giúp ông già đàm phán một vụ thua mua xuyên quốc gia, không rảnh rỗi bay về an ủi cậu. Đúng rồi, có ưng mắt cái túi nào không, khi nào về cháu mua cho.”

Tưởng Mộ Thừa híp mắt, nhẫn nại: “Thẩm Lăng, sự kiên nhẫn của cậu có hạn, ngày mai trở về.”

Thẩm Lăng cười nói: “Tưởng Tiểu Tứ, cậu cầu xin cháu đi, chỉ cần cậu cầu xin cháu, cháu sẽ về.”

“Cháu đi chết đi!” Tưởng Mộ Thừa tức giận ngắt điện thoại.

Tưởng Mộ Thừa cúp điện thoại, anh gửi một tin nhắn cho Thẩm Lăng, dặn dò hắn ngày mai phải về, nói sơ qua chuyện của Viên thị.

Khi trở về phòng ngủ, đèn trong phòng đã tắt hết, Tưởng Mộ Thừa cũng không bật lại, anh đứng ở cửa một lúc, đợi đến khi mắt thích ứng được với bóng tối, có thể nhìn thấy mọi thứ trong phòng, mới đi về phía giường.

Chiếc giường trống trơn, không có bóng người.

Tưởng Mộ Thừa trong lòng hơi hoảng, chưa kịp suy nghĩ đã xoay người chạy ra cửa.

“Bị chó đuổi hả?”

Nghe tiếng, Tưởng Mộ Thừa dừng lại, quay đầu nhìn về phía trước cửa sổ sát sàn, Tô Vận khoanh chân ngồi bên cửa sổ, không nhìn anh mà nhìn đàn piano.

Tưởng Mộ Thừa bước nhanh đi tới, nửa quỳ ở bên cạnh, ôm cô vào lòng, thở gấp, “Anh còn tưởng rằng em đi rồi.”

Tô Vận hỏi: “Tưởng Mộ Thừa, trong lòng anh, em vẫn luôn là người ngoài sao?”

“Nói bừa gì vậy!”

Tô Vận tự giễu bản thân: “Những phiền muộn của anh đều được chia sẻ với người phụ nữ khác, Hạ Kiều có thể cùng hội cùng thuyền với anh, còn em chỉ có thể đi ngắm cảnh với anh trên du thuyền thôi đúng không?”

Bây giờ đây, Tưởng Mộ Thừa cảm giác như bị lăng trì, trong lòng đau đớn, lặng im vài giây mới nói: “Thực xin lỗi.”

Tô Vận hai tay nắm chặt, ôm một tia hy vọng cuối cùng: “Anh thật sự không định nói cho em biết chuyện vừa nãy sao?”

Tưởng Mộ Thừa không chút do dự: “Anh không định như vậy.”

Lời nói của anh như một chậu nước lạnh, dập tắt hoàn toàn hy vọng trong lòng cô.

Hốc mắt Tô Vận nóng lên, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cây đàn dương cầm đặt trước cửa sổ sát sàn giờ đây nhìn chói mắt vô cùng, đó là nơi vừa rồi bọn họ hoan ái, mới chưa được bao lâu, tất cả những ấm áp của anh đã chẳng còn nữa.

“Nếu đã như vậy, Tưởng Mộ Thừa, chúng ta hợp được tan được đi.”

Tưởng Mộ Thừa rất lãnh đạm: “Tùy em, nếu em không sợ anh làm phiền em, em cứ tan.”

Tô Vận: “...”

Tưởng Mộ Thừa kéo mặt cô lại nhìn thẳng vào anh, “Tô Vận, em ăn xong rồi không muốn nhận đúng không? Làm gì có chuyện tốt như vậy!”

Tô Vận: “...”

Tưởng Mộ Thừa ôm chặt cô: “Tô Vận, không phải anh đang uy hiếp em, tối nay em chia tay anh, sáng mai sẽ đến ngồi trong văn phòng của em, em đi đâu anh theo đó, dù gì anh cũng rảnh, không tin thì em thử xem!”

Tô Vận bị sự vô lại của anh chọc đến mức bả vai run lên, “Tưởng Mộ Thừa, sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy!”

Bây giờ anh chỉ có thể vô liêm sỉ, bởi vì anh không thể nói cho cô biết, đó là vết thương lòng không bao giờ lành được của cô, nếu cô biết quá khứ kinh khủng của mình bị Hạ Kiều thấy được, cô sẽ cảm thấy như thế nào? Có lẽ là sống không bằng chết.

Có một tin nhắn đến từ di động của Tưởng Mộ Thừa, Thẩm Lăng trả lời: [Cháu nghĩ cháu bị điên rồi, đúng không? Chỗ dựa của Viên thị hiện giờ là Phó Viễn Trung, cậu đúng là ăn no rồi đi lội bùn (*)!]

(*) Đi lội bùn (淌浑水): ý chỉ làm việc không “sạch sẽ“.

Tưởng Mộ Thừa: [Phó Viễn Trung thì sao? Thêm một Phó Viễn Trung cậu cũng làm! Đừng vô nghĩa nữa, ngày mai trở về!]

Thẩm Lăng: [Này, Tưởng Tiểu Tứ, cậu chết được mà, nếu có khả năng thì tự mình giải quyết đi, còn bảo cháu về làm gì! Nếu cậu nhớ cháu, cháu sẽ vì lo lắng mà về:)]

Rồi gửi một vài tấm ảnh túi xách trong bộ sưu tập Thu Đông của thương hiệu xa xỉ nào đó, hỏi Tưởng Mộ Thừa: [Thích cái nào? Nếu thích hết, cháu sẽ mua hết.]

Tô Vận vẫn bị một tay Tưởng Mộ Thừa ôm vào lòng, cô thấy Tưởng Mộ Thừa không có động tĩnh gì, vẫn cầm di động gõ chữ, nghĩ đó là Hạ Kiều, đang muốn đang muốn cãi nhau với anh, khoé mắt liếc qua màn hình.

Trên màn hình hiện lên vài tấm hình chụp túi xách, người gửi là Thẩm Lăng, ha, hoá ra nửa đêm mập mờ với đàn ông.

Tưởng Mộ Thừa đang nhắn tin, nội dung tin nhắn: [So với mấy tấm ảnh này, cậu lại muốn thấy ảnh cháu không mặc quần áo hơn, có thể gửi qua vài tấm.]

Tưởng Mộ Thừa nhấn nút gửi, đang định cất điện thoại đi, nhưng thoáng thấy Tô Vận nhìn mình không chớp mắt, sắc mặt Tô Vận phức tạp, “Hoá ra khẩu vị anh nặng như vậy.”

Tưởng Mộ Thừa: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.