Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 305: Chương 305: Đại Tiểu Bảo Thiên Chi Dây Dưa Trọn Đời.




CHƯƠNG 306 PN17: ĐẠI TIỂU BẢO THIÊN CHI DÂY DƯA TRỌN ĐỜI.

Uy hiếp để ở sau người, đem Tần Kính Quân dọa đến cứng còng, thanh âm y run run nói: “Uy. . . Ngụy Tư Minh, sao ngươi lại thô lỗ như thế. . . A. . . .”

Kiên trì của Ngụy Tư Minh không phải là không tốt, chẳng qua vào lúc này, lửa giận sớm đã chiếm thể xác và tinh thần hắn, lúc này, ngoài việc giữ lấy người dưới thân chọc hắn căm tức này ra, hắn cái gì cũng không muốn làm.

Để phòng ngừa từ trong miệng Tần Kính Quân nghe thấy lời nói khiến hắn càng thêm tức giận, hắn trực tiếp bỏ qua lời Tần Kính Quân, lúc Tần Kính Quân kinh hoảng khuyên hắn, hắn đã không chịu nổi đem dục vọng đứng thẳng dưới thân của mình, thẳng tắp công vào trong cơ thể Tần Kính Quân.

Thân thể Tần Kính Quân run lên, toàn bộ thân thể giống như bị xé rách thành hai nửa, đau đớn vô biên từ địa phương bí ẩn phía sau tràn ra bốn phía.

Tần Kính Quân đau nhức gần như mất tiếng, y nằm úp sấp trên giường, bỗng nhiên ngẩng đầu, trên dung nhan tuyệt mỹ trắng bệch một mảng, nước mắt và mồ hôi lạnh rơi xuống thành chuỗi, hàm răng trắng noãn cũng hung hăng cắn vào môi dưới.

“Đau quá. . .”

Thân thể Ngụy Tư Minh còn đang đi tới, Tần Kính Quân than nhẹ, thanh âm yếu ớt mà run rẩy.

Ngụy Tư Minh cũng rất khó chịu, thân thể Tần Kính Quân ấm áp chặt trí, tiến vào một phân cũng phi thường gian nan, huống hồ thân thể Tần Kính Quân banh rất chặt, dục vọng của hắn bị đè ép phi thường đau đớn.

Đối mặt với loại tình huống này, hai người không có một chút kinh nghiệm nôn nóng vạn phần.

Dưới đáy lòng Tần Kính Quân đem Ngụy Tư Minh lật qua lật lại mắng một lần, đáng tiếc y quá đau, khí lực trên người cũng xói mòn, bằng không sẽ không chỉ mắng ở trong lòng.

Ngụy Tư Minh còn lại là cấp thiết muốn đem mình hoàn toàn vùi vào nơi đang bị kẹt, tự nhiên là khó chịu lại sốt ruột.

Hai người cương ở tại chỗ, thân thể Tần Kính Quân phiếm hồng nhạt, vô lực tê liệt ngã xuống trên đệm, hơi run run, y đang cố gắng thích ứng loại đau đớn này.

Mà Ngụy Tư Minh còn lại là lặng im một hồi sau đó quả đoán lui ra ngoài.

Hậu huyệt đau rát, hơn nữa không ngừng có dịch thể ấm áp chảy ra, y có thể kết luận, y khẳng định bị thương.

Tia máu ấm áp chảy qua vết thương, khiến y càng đau khó có thể nói rõ.

Tần Kính Quân hít một ngụm khí lạnh, dĩ nhiên ngây thơ cho rằng Ngụy Tư Minh đến đây liền buông tha y.

Cũng không ngờ, hai chân bị Ngụy Tư Minh tách ra càng rộng, vào lúc y còn đang kinh hoảng, lưỡi dao sắc bén lửa nóng lần thứ hai đâm vào trong cơ thể y.

Lúc này đây đau đớn cũng không nhẹ như lúc trước, Ngụy Tư Minh là quyết tâm triệt để giữ lấy y, phi thường cố sức, va chạm thắt lưng y đến đau nhức, Ngụy Tư Minh cũng như nguyện đem dục vọng dưới thân mình toàn bộ đưa vào trong cơ thể Tần Kính Quân.

“Ngươi. . .”

Hai tay bị trói cùng một chỗ của Tần Kính Quân chăm chú nắm lại, siết đến trắng bệch, ngay cả đầu ngón tay cũng đang run rẩy.

Tần Kính Quân nỗ lực trừng lớn con mắt ngập nước, nước mắt thành chuỗi từ bên khuôn mặt chảy xuống, trong lòng y tàn bạo thề:

Ngụy Tư Minh, một ngày nào đó, ta cũng muốn ngươi đau nhức như thế! ! !

Ngụy Tư Minh sau khi chôn sâu vào trong thân thể Tần Kính Quân, động tác bỗng nhiên nhẹ đi.

Ở trong thân thể Tần Kính Quân, giữ lấy Tần Kính Quân, đối với hắn mà nói, chính là điều tất nhiên, hắn vốn cũng không muốn thương tổn Tần Kính Quân.

Chỉ là loại đau nhức này, vẫn là phải có.

Hắn cúi đầu, hạ xuống từng nụ hôn dày đặc mà mềm nhẹ trên lưng Tần Kính Quân.

Tay cũng từ bên thắt lưng Tần Kính Quân vươn về phía trước, đem ngọc hành héo rút bao vây trong tay, mềm nhẹ vỗ về chơi đùa.

Con mắt hàm chứa nước mắt của Tần Kính Quân chớp chớp, giọt nước mắt trong suốt ở trên lông mi nhẹ nhàng run run.

Ngụy Tư Minh. . . Đại phôi đản, vừa rồi rõ ràng hung ác như vậy, khiến y đau nhức như vậy, hiện tại, lại còn giả tốt bụng. . .

Ngụy Tư Minh không động, chỉ là lẳng lặng chìm trong cơ thể Tần Kính Quân, trên thực tế hắn không cần động, cũng có thể sản sinh vui vẻ thật lớn, hậu huyệt Tần Kính Quân bởi vì đau đớn mà kịch liệt co rút, muốn đem kẻ xâm lấn đuổi ra, thế nhưng, kẻ xâm lấn quá cường đại, khiến nội bích mềm dẻo căn bản là không thể lay động.

Ngụy Tư Minh một tay an ủi xoa nhẹ ngọc hành của Tần Kính Quân, tay kia, từ phía sau Tần Kính Quân, thẳng tắp xoa nắn hồng anh hắn nhìn không thấy, nhưng có thể tưởng tượng ra nhan sắc tươi non của Tần Kính Quân, ngón tay vân vê, không ngừng vỗ về chơi đùa. . .

Thân thể Tần Kính Quân, đau đớn vẫn tương đối nhiều hơn.

Thế nhưng trong đau đớn, đã có vui vẻ rất nhỏ chậm rãi mọc lên, đồng thời lấy tốc độ rất nhanh lan tràn ra quanh thân.

Tâm Tần Kính Quân run rẩy.

Đau như thế, thứ dưới thân y dĩ nhiên còn có thể ở trong tay Ngụy Tư Minh đứng thẳng lên, đây là vì sao? ? ?

Xem ra, năng lực thừa thụ của thân thể y, tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của y. . .

Thân thể y phản ứng, Ngụy Tư Minh tự nhiên biết rõ nhất.

Trên khuôn mặt anh tuấn của Ngụy Tư Minh vẫn như cũ là một mảnh lạnh lùng, động tác trên tay cũng được coi là ôn nhu, nhưng khuôn mặt lạnh lùng như trước, con mắt có chút đục ngầu, mang theo tơ máu, sắc mặt đỏ hồng hầu như muốn bốc hơi, mồ hôi hột không ngừng từ trên trán hắn rơi xuống người dưới thân.

Mồ hôi nóng hổi khiến Tần Kính Quân run run không ngớt, mỗi khi thân thể Tần Kính Quân bị nóng run lên, hắn đều sẽ cúi đầu, mút vào chúng nó.

Tay Tần Kính Quân như trước bị trói lên đỉnh đầu, y có lẽ đã thích ứng đau đớn trên thân thể, phản ứng lại, dùng thanh âm yếu ớt than nhẹ bại hoại Ngụy Tư Minh, bại hoại ca ca. . .

Thời gian dần dần trôi qua, Ngụy Tư Minh từ trong phản ứng động tình của thân thể Tần Kính Quân, chiếm được tha thứ, khi ngọc hành dưới thân Tần Kính Quân phun trào trong tay hắn, hắn rốt cục thừa dịp thân thể Tần Kính Quân mềm yếu, bắt đầu chuyển động trong cơ thể y.

Thân thể Tần Kính Quân mềm nhũn nằm úp sấp trên giường, hầu như là không có nửa phần sức lực, chỉ có thể tùy ý Ngụy Tư Minh muốn làm gì thì làm.

Đồng thời thân thể cũng trở nên không thể khống chế, trong đau đớn tê dại song song mang theo vài phần cảm giác nói không rõ, khiến y không thể khắc chế từ trong miệng rên rỉ kêu ca ca.

Biểu tình nét mặt Ngụy Tư Minh nhìn qua vẫn rất bình tĩnh, ngoại trừ con mắt đỏ đậm mang theo vẻ điên cuồng, một chút cũng nhìn không ra tâm tình hiện tại của hắn, mà biểu tình của Tần Kính Quân sinh động hơn hắn nhiều.

Tái nhợt trên mặt y đã rút đi, nhuộm lên một tầng *** đỏ hồng, sợi tóc trên trán dính ướt trên hai gò má, một đôi mắt to ngập nước tràn đầy vẻ sương mù, khóe mắt có giọt nước trong suốt tràn ra, cánh môi non hồng hé mở, rên rỉ khó nhịn, triền miên, mà lại yêu mị gián đoạn từ bên trong tràn ra.

Đau đớn đã đi xa, dục vọng vui thích đem y kéo đến một thiên đường xa lạ.

Trong không khí tản ra mùi xạ hương dày đặc, thân thể trên giường vẫn đang ma sát, đang dây dưa.

Giống như tóc của họ, số phận của họ, cũng giống như hai trái tim hòa tan lẫn nhau.

Thân thể Tần Kính Quân vốn là suy nhược, khó có thể thừa thụ Ngụy Tư Minh đòi lấy, Ngụy Tư Minh nhưng là không ngừng truyền nội lực vào trong cơ thể y, giúp y khôi phục sức lực, muốn y tiếp tục chống đỡ.

Niên thiếu tuổi trẻ, vốn là cái tuổi tinh lực tràn đầy, Ngụy Tư Minh làm chuyện gì cũng là ấn theo tâm tình của mình, vì vậy. . .

Kích tình giữa hai người, giằng co thật lâu thật lâu. . .

Khi đó, Tần Kính Quân bị lăn qua lăn lại không có nửa điểm khí lực, Ngụy Tư Minh lại là tinh thần toả sáng, khí lạnh trên người thu liễm vài phần.

Ngụy Tư Minh tuy rằng tuổi không lớn, thế nhưng tâm trí xưa nay trầm ổn, tâm trí trầm ổn như vậy, vào lúc nhìn thấy thân thể khác với người thường của Tần Kính Quân, cũng là kinh ngạc không nhỏ.

Hắn vốn định thăm dò một phen, tiếc rằng Tần Kính Quân thật sự là uể oải đến cực điểm mê man đi, hắn nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Tần Kính Quân, tâm sinh không đành lòng, chỉ phải thôi, có chút hối hận lúc trước muốn Tần Kính Quân không thay đổi nhiều tư thế, không sớm phát hiện ra chỗ đặc biệt của Tần Kính Quân. . .

Chỉ đành chờ lần tiếp theo. . .

Tần Kính Quân mệt đến ngủ say, cũng không ngờ Ngụy Tư Minh dĩ nhiên cố tình kêu *** tiểu nhị đổi một thùng nước nóng, ôm Tần Kính Quân không có ý thức, thân thể nhũn thành một đoàn, tắm rửa cho y.

Cẩn thận tỉ mỉ tẩy trừ toàn thân trên dưới y một lần, cũng không quên đem dịch thể bạch trọc trong cơ thể y toàn bộ xử lý, cuối cùng lau khô thân thể cho y, ôm lên đệm, lấy ra thuốc mỡ tự chế, một tấc một tấc thoa dược lên miệng vết thương của y.

Lúc hắn làm những chuyện này, sắc mặt như trước là lạnh lùng, thế nhưng con mắt lại ôn nhu, ôn nhu ngay cả chính hắn cũng không phát hiện.

Làm xong, hắn mới một lần nữa ôm Tần Kính Quân vào trong ngực ngủ.

Tần Kính Quân cả người hoàn toàn bị vây trong trạng thái vô ý thức, Ngụy Tư Minh nhưng vẫn không chợp mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần Kính Quân.

Hắn nghĩ đúng như lời Tần Kính Quân nói, vừa ra sinh ra đã thuộc về hắn, nói rất đúng, hắn vừa sinh ra đã định trước là sẽ có được người này.

Người này, hắn nhất định cùng y dây dưa trọn đời! ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.