Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 146: Chương 146: Phía Dưới Yên Bình.




CHƯƠNG 146: PHÍA DƯỚI YÊN BÌNH.

Lúc thái tử ở trong cung đã từng gặp qua Vân Thù.

Chỉ là khi đó, Vân Thù nhìn qua là một thiếu nữ ưu nhã lịch sự, cộng thêm vẻ ngoài không tầm thường của nàng, thái tử cũng cho rằng nàng là một nữ tử không tệ.

Hôm nay lúc Tần Vô Hạ mang theo Vân Thù chật vật xuất hiện, hắn nhìn Vân Thù chỉ cảm thấy nàng rất quen mắt, nhưng nghĩ không ra nàng rốt cuộc là ai.

Ánh mắt từ trên người Vân Thù xẹt qua, Hiên Viên Trần Vũ liền quay đi gật đầu mỉm cười khách khí với Tần Vô Hạ.

Dù thế nào cũng là thái tử Huỳnh Quang, Tần Vô Hạ cũng cười quay về.

“Ngươi là tam công tử Vô Hạ công tử đúng không? ? ? Ta đã sớm hiếu kỳ kính ngưỡng ba người huynh đệ các ngươi, đáng tiếc nhiều năm trước ta chỉ gặp qua đại ca Vô Phong của ngươi. Ngươi và nhị công tử vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, hôm nay rốt cuộc gặp được, liền giải quyết được một phần tâm nguyện.”

Lời này của thái tử quả thực rất khách khí.

Tần Vô Hạ nhíu mày: “Ta cứ nghĩ ngươi cũng đã gặp nhị ca ta.”

Hiên Viên Trần Vũ có chút kỳ quái: “Sao lại nói vậy?”

Đường nhìn của Tần Vô Hạ chuyển qua trên người Vân Thù: “Một thời gian trước nhị ca ta đi kinh thành thú thê, thú được, chính là muội muội của thái tử phi.”

“A. . . Thật đúng là vừa khéo, thế nhưng, Vô Hạ công tử, chuyện chúng ta hôm nay cần nói tương đối quan trọng. . . Những người khác. . .”

Ánh mắt hắn mang theo thâm ý nhìn về phía Vân Thù và Tần gia lão tổng quản.

Tần Vô Hạ lắc đầu: “Không có việc gì, đây đều là người một nhà, vị này chính là lão tổng quản Tần gia chúng ta —— Hồng thúc, về phần vị kia. . .”

Tần Vô Hạ vươn ngón tay thon dài chỉa chỉa Vân Thù, cong môi, nhìn Hiên Viên Trần Vũ: “Nàng chính là thê tử tương lai của ngươi, thái tử phi tương lai nha. . . Nga, đúng rồi, vừa rồi vị thái tử phi này còn tuyên bố đừng để Tần gia chúng ta rơi vào trong tay nàng, bằng không sẽ thế nào nhỉ?”

“Ách. . .”

Lời của Tần Vô Hạ hiển nhiên dọa đến Hiên Viên Trần Vũ.

Sắc mặt vốn đã không quá khỏe mạnh của Hiên Viên Trần Vũ lập tức trở nên càng trắng, mà khuôn mặt Vân Thù ở một bên, cũng là lúc xanh lúc đỏ lúc trắng lúc đen.

Trong ánh mắt màu ngọc bích của Hiên Viên Trần Vũ ẩn chứa băng giá sắc nhọn, nhìn về phía Vân Thù, lúc trông thấy dấu tát trên mặt nàng trong lòng hắn liền trầm xuống, nghĩ nữ nhân này nhất định là chọc phiền phức cho hắn.

Bởi vì thái tử trong lòng Vân Thù tương đối uy nghiêm, bị thái tử trừng như thế, nàng lập tức hai chân mềm nhũn, quỳ xuống: “Thái tử điện hạ! ! !”

Hiên Viên Trần Vũ nhìn Tần Vô Hạ, thấy khóe miệng hắn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại như lưỡi dao nhìn Vân Thù, liền biết hôm nay sự việc không ổn, thế nhưng Vân Thù còn chưa gả vào hoàng gia, nói lại nàng vẫn là người Vân gia, nếu hắn khiển trách quá nghiêm trọng, vậy cũng không dễ ăn nói với Vân gia, vẫn là hỏi rõ ràng trước rồi xét xử đi: “Vân Thù.”

Hiên Viên Trần Vũ dừng một chút, nữ tử trước mắt này hình như tên là như vậy.

“Ngươi vì sao lại đến Tần gia, lại vì sao uy hiếp Tần gia?”

“Ta. . . Ta ta. . .”

Vân Thù ấp a ấp úng không biết nên trả lời nên như thế nào, dù sao cũng không thể nói cho thái tử nàng là bị bắt, sau đó là vì ‘Tần Vô Song’ mà đến thông gia đúng không!

Song song lúc nàng bối rối, dưới đáy lòng nàng cũng vô cùng kinh ngạc, Tần gia, rốt cuộc có địa vị gì, vì sao, ngay cả thái tử cũng kiêng kỵ bọn họ ba phần.

Tần Vô Song, Tần Vô Song thực sự chính là người nàng phải gả đi lúc trước sao?

Không, nàng dưới đáy lòng không tin.

Nàng nhìn thấy nam nhân đến cầu hôn, rõ ràng là một hán tử dã man thô lỗ, không hiểu lễ phép.

Sao có thể là Tần Vô Song tuấn mỹ vô tư, phong độ có thừa từng cứu nàng?

Trước mắt một chuyện tiếp một chuyện khiến nàng không muốn thừa nhận, sự thực mà nàng không muốn tin tưởng đánh sâu vào tư tưởng và tâm của nàng, khiến đầu của nàng trống rỗng.

Song song lúc nàng hoảng loạn vô thố đến cực điểm, lại thâm sâu hối hận ngày xưa vì sao mình không chịu gả đi! ! !

Vì sao tiện nghi cho nha đầu Vân Khuynh chết tiệt kia! ! !

“Mà thôi, nếu Vân cô nương không muốn nói, như vậy. . . Trở lại ta báo cho phụ hoàng biết việc này, ta nghĩ hoàng gia chúng ta không cần một tức phụ có thể một mình rời nhà đi xa ngàn dặm, còn loạn uy hiếp khắp nơi. Sau đó còn thỉnh Vân cô nương không nên dùng tiêu chí hoàng gia đi khắp nơi hoành hành ngang ngược, dù sao danh dự hoàng gia, là rất quan trọng.”

“Không. . .”

Vân Thù không thể tin tưởng ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Trần Vũ, vừa quỳ vừa bò về phía Hiên Viên Trần Vũ, ôm chân hắn, nắm lấy vạt áo hắn: “Không. . . Không. . . Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ, mọi chuyện không phải giống như ngươi nghĩ, ta không phải một người tới, ta là bị người bắt tới. . .”

Hiên Viên Trần Vũ nhíu nhíu mày, còn chưa kịp nổi giận, Hiên Viên Khê Phong bên người hắn đã đá văng Vân Thù: “Thái tử là ngươi có thể tùy tiện chạm vào sao? ? ? Thứ thấp hèn, bị người bắt đến? ? ? Một nữ tử còn chưa xuất giá đã bị bắt ra ngoài ngàn dặm, nói không chừng đã sớm tàn hoa bại liễu, còn muốn ra tay với tiểu ngũ nhi. . .”

Hiên Viên Khê Phong oán giận tiêu thất trong ánh mắt thanh u của Hiên Viên Trần Vũ.

Phải biết rằng từ nhất khắc Vân Thù lên làm thái tử phi tương lai, nàng liền thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong, vừa nghe thấy Hiên Viên Trần Vũ không dự định thú nữ nhân này, bọn họ đều vui vẻ dị thường.

Nếu Hiên Viên Trần Vũ dự định không thú nàng, như vậy bọn họ quyết không cho phép nàng tiếp tục quấn quýt Hiên Viên Trần Vũ.

Không! ! !

Cho dù Hiên Viên Trần Vũ vẫn thú nàng, bọn họ cũng không cho phép nàng quấy rầy Hiên Viên Trần Vũ.

Tần Vô Hạ mang theo vẻ mặt thú vị cười, giống như là xem kịch nhìn bọn họ.

Trong con ngươi Hiên Viên Lâm Phong hiện lên một tia ẩn nhẫn, cho dù Vân Thù có sai, nhưng hiện tại ở ngoài vẫn là thái tử phi tương lai của Huỳnh Quang, mà Tần gia lại đối đãi Vân Thù như vậy. . .

Hiển nhiên là không đem hoàng thất Huỳnh Quang đặt ở trong mắt. . .

Tồn tại như vậy, tồn tại coi rẻ hoàng quyền như vậy. . . Đợi đến khi hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, nhất định phải nhổ tận gốc.

“Quên đi, nhị ca, tam ca, Tần công tử. . . Vân Thù liền mang về giao cho phụ hoàng xử trí, chúng ta nói chuyện chính sự vẫn quan trọng hơn.”

Ánh mắt Tần Vô Hạ chuyển hướng Hiên Viên Lâm Phong, hai người liếc nhau, trong đôi mắt mang theo ẩn ý thăm dò, cuối cùng đều chuyển thành thâm trầm.

Sau khi Hiên Viên Trần Vũ gọi Lam Hiên đưa Vân Thù đi, mấy người rốt cục bắt đầu nói chuyện chính sự.

Lần này, ba người nói chuyện mấy cái canh giờ, Hiên Viên Trần Vũ cuối cùng vẫn không thể thuyết phục Tần Vô Hạ đến kinh thành, thế nhưng ý tốt của Tần gia hắn vẫn là nhận được.

Tần Vô Hạ miệng đầy đều nói đại ca không ở hắn không làm chủ được, cự tuyệt rất nhiều thỉnh cầu của Hiên Viên Trần Vũ.

Hiên Viên Trần Vũ cùng Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Khê Phong lại càng không thể ép buộc Tần Vô Hạ, nhất thời trong lòng đều nén giận cực kỳ.

Vân Thù làm hoàng gia mất mặt, Hiên Viên Trần Vũ không hoàn thành nhiệm vụ hoàng đế giao cho, hơn nữa cửa ải cuối năm cũng sắp đến, bọn họ phải hồi cung mừng năm mới, Hiên Viên Trần Vũ, Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong mấy người đến buổi chiều liền chào từ biệt Tần Vô Hạ.

Tần Vô Hạ tượng trưng giữ lại một phen liền thả bọn họ rời đi.

Nhìn thân ảnh đi xa của họ, lão tổng quản Tần phủ thở dài một tiếng.

“Nhìn mấy vị hoàng tử này. . . Chờ tới khi vị trí tôn quý nhất Huỳnh Quang kia thay đổi người. . . Tần gia sợ là không thể an bình. . .”

Tần Vô Hạ hơi lắc đầu, nhìn về phía lão tổng quản: “Hồng thúc, ngươi nói, nếu Tần gia và Hiên Viên gia xảy ra chiến tranh, ai thắng ai thua! ! !”

Lão quản gia cười cười: “Kỳ thực thực sự tính lên, Tần gia mạnh hơn một chút, hơn nữa thực lực rắc rối phức tạp, gốc rễ so với triều đình thâm sâu hơn nhiều, chỉ là. . . Tam thiếu gia, bọn họ chưởng quản bên ngoài, quá dễ tìm được minh hữu, chúng ta vẫn là cẩn thận một chút thì hơn.”

Tần Vô Hạ gật đầu: “Ta sẽ nhắc nhở đại ca, nhưng mà, lần này thật là quá tiện nghi cho Vân Thù kia, ta quả nhiên là ghét nàng tới cực điểm.”

Lão quản gia có chút suy nghĩ nói: “Vì nhị phu nhân sao?”

Tần Vô Hạ đương nhiên gật đầu: “Đúng vậy, Khuynh Khuynh tốt như vậy, bọn họ dĩ nhiên bỏ được ức hiếp.”

Ánh mắt lão quản gia lại trở nên lo lắng, hắn biết Tần Vô Phong và Vân Khuynh đang ở Tần phủ. Thái độ của Tần Vô Phong đối với Vân Khuynh đã khiến hắn đau đầu vạn phần, không nghĩ tới, Tần Vô Hạ, hình như cũng. . .

Thở dài lắc đầu, hắn mở miệng nói: “Tuyết rơi lớn, chúng ta quay về đi.”

Tần Vô Hạ kéo lại áo choàng trên người: “n.”

Tần Vô Hạ giẫm lên tầng tầng tuyết đọng, mùa đông năm nay đối với hắn là một hồi thê lương lạnh lẽo.

Đa nương không ở bên người đã thành thói quen, thế nhưng, hai vị ca ca hiện tại cùng lúc không ở nhà, chuyện này trước đây hầu như là không có.

Lúc này những người ở Tần gia. . .

May là còn có lục đại ảnh vệ và Tần lão tổng quản, bằng không, sẽ càng thêm trống vắng.

Không biết thường ngày lúc hắn và nhị ca đi ra ngoài, đại ca hắn ở nhà, có phải là cũng tịch mịch trống trải như vậy không.

Lúc này trong ‘Vô’ viện, khó có được buổi chiều Vân Khuynh không hề ngủ, cùng Tần Vô Phong chờ tin tức mấy người thái tử rời đi.

Chờ đến khi Long Dạ rốt cục nói cho bọn họ thái tử đã rời khỏi, Vân Khuynh mới nặng nề thở hắt ra: “Cuối cùng cũng đi, cứu hắn thực sự là rước lấy một đống phiền phức, mong muốn sau đó không bao giờ gặp lại.”

Đôi mắt đen thâm thúy không gì sánh được của Tần Vô Phong, mang theo vài phần quỷ dị, hắn lẩm bẩm nói: “Rất nhiều chuyện, sợ là, chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. . . Thái tử đến thăm hỏi chỉ là một sự khởi đầu. . . Chờ tới khi ngôi vị hoàng đế chân chính thay người, Tần gia, nhất định cũng phải trải qua một hồi bão tố.”

Vân Khuynh hơi nhíu mày: “Nhưng thái tử nhìn qua không giống một người dã tâm lớn, lẽ nào hắn sẽ ra tay với Tần gia? ? ?”

Tần Vô Phong bưng lên chung trà ở trên bàn, mở nắp, nhẹ nhàng thổi một chút, nhìn lá trà màu lục dập dờn trong nước: “Đích xác, thái tử không có tâm diệt trừ Tần gia, hắn nếu thực sự lên làm hoàng đế, Tần gia hẳn là sẽ bảo trì nguyên trạng, chỉ là. . . Ta sợ, hắn không nhất định có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế.”

Vân Khuynh ngạc nhiên: “Sao lại thế, đại ca ngươi không phải từng nói, trong triều hôm nay, có thể làm hoàng đế chỉ có nhị, tam, tứ, ngũ hoàng tử sao, nhị hoàng tử và tam hoàng tử đều chi trì thái tử, thái tử còn ngồi không được ngôi vị hoàng đế? ? ?”

Tần Vô Phong hơi thở dài một tiếng: “Vân nhi, Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong yêu Hiên Viên Trần Vũ, nhưng cũng không có nghĩa bọn họ sẽ chi trì Hiên Viên Trần Vũ, biết đâu, chính bọn họ cũng muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế.”

“A. . .Ý của đại ca là, Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong sẽ đoạt ngôi vị hoàng đế với Hiên Viên Trần Vũ? ? Thế nhưng, lẽ nào bọn họ không sợ Hiên Viên Trần Vũ thương tâm ? ? ?Còn có, bọn họ là huynh đệ hai người, ngôi vị hoàng đế chỉ có một, bọn họ hai người chia thế nào? ? ? Lẽ nào ở giữa hai người cũng phải tranh đấu? ? ?”

Dục vọng tham lam của nhân loại thực sự đáng sợ, nhiều quyền thế như vậy nắm ở trong tay thì thế nào? ? ?

Đến lúc chết, chẳng phải là hai bàn tay trắng sao.

Tất cả chỉ như mây khói, vẫn là ở trong sinh mệnh hữu hạn của mình nắm giữ hạnh phúc chân chính thì hơn! ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.