Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 239: Chương 239: Công nhiên bắt người




Trừ Nam Cung Nguyệt Dung và Phong Liên Tình, người cuối cùng kia cũng là một nữ nhân xinh đẹp, hết sức trẻ tuổi, tu vi Ích Địa Cảnh. Hẳn chính là “Miêu sư thúc” trong miệng mọi người nói, cùng Nam Cung Nguyệt Dung một mực không hợp.

- Đều tới rút thăm, quyết định đối thủ!

Một lão nhân lớn tiếng nói.

- Không cần phiền toái như vậy, các ngươi cùng lên đi!

Nữ nhân họ Miêu kia thản nhiên nói, trên mặt có ngạo ý không nói ra được, còn khiêu khích liếc Nam Cung Nguyệt Dung một cái.

Nơi này chân chính có tư cách cạnh tranh kỳ thật chỉ có Phong Liên Tình, Nam Cung Nguyệt Dung và nữ nhân họ Miêu. Đương nhiên, nếu là biết tu vi thật sự của Phong Liên Tình, như vậy tự nhiên không có người sẽ nghĩ xa đi tranh cao thấp với nàng.

- Rống!

Tiểu Hôi rít gào như sấm.

Ba! Chỉ thấy mảnh vải bay tán loạn, một rống này nhưng là yêu thú Sơn Hà Cảnh rít gào, mang theo uy thế vô thượng, kình lực xâm nhập đem quần áo trên người nữ nhân họ Miêu mạnh mẽ chấn vỡ, hóa thành bướm bay đầy trời.

Mà khí thế Sơn Hà Cảnh lại càng đem nữ nhân họ Miêu dọa đến ngồi phịch xuống đất, phía dưới ẩm ướt, hiển nhiên là mất khống chế.

Đừng cho rằng hổ không phát uy liền coi là mèo bệnh!

Tiểu Hôi hiện tại bộ dạng tuy đáng yêu, nhưng yêu thú chung quy là yêu thú, nào có thể có tính tình giống như thú cưng? Nữ nhân họ Miêu lại dám miệt thị nó, tự nhiên chọc giận nó. Nếu không phải bị Phong Liên Tình ảnh hưởng, sẽ không phải chấn lui đơn giản như vậy mà là trực tiếp vỡ mật!

Nữ nhân họ Miêu hai mắt mờ mịt, đã bị dọa mất hồn mất vía, căn bản không ý thức được mình đã lộ hết cảnh xuân, hơn nữa còn mất khống chế trước mặt mọi người.

Bầu vú xinh xắn, bắp đùi thon dài, vùng bụng phẳng lì, mông trắng như tuyết đều khiến người hưng phán vô cùng, đáng tiếc một bãi chất lỏng kia lại phá hỏng bầu không khí.

- Đây, đây đây là...

Lão nhân phụ trách trọng tài toàn thân run run, hắn là cường giả Khai Thiên Cảnh, phụ trách tranh tài lần này tự nhiên dư dả, nhưng ai liệu đến rồi lại có nhân vật Sơn Hà Cảnh đến tham dự. Đây không phải nói đùa sao?

- Sợ rồi sao?

Phong Liên Tình cưỡi trên người Tiểu Hôi:

- Mau lấy tiền ra đây!

Nàng hai mắt tỏa sáng. Sau khi tiến vào thế giới loài người nhiều ngày như vậy, nàng hoàn toàn biết được chỗ tốt của tiền bạc. Mà nàng lại là một kẻ ăn tạp thuần túy, đối với tiền tài tự nhiên khát cầu vô cùng.

Hơn nữa há miệng mắc quai, nàng không thể luôn bám vào tấm cơm phiếu Chu Hằng không buông!

Lão già của Phong Khiếu Tông kia mặt đầy xấu hổ, đây chính là yêu thú Sơn Hà Cảnh a, chạy tới quấy rối chính là vì muốn tiền?

Đây không cảm thấy kết cục quá nhỏ rồi sao?

Nhưng người ta cũng là quy củ dựa theo quy định của Phong Khiếu Tông làm việc, dường như cũng không tính là quấy rối. Nhưng nghĩ như thế nào đường đường cao thủ Sơn Hà Cảnh chạy tới cùng mấy tiểu bối tranh thứ nhất, điều này thật sự không thể tiếp nhận.

Chu Hằng đem Tiêu Họa Thủy và Lan Phi thu vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp. Dù sao hiện tại mọi người đều bị Tiểu Hôi chấn nhiếp, không ai chú ý tới hắn. Còn nữa, cho dù có người nhìn thấy chỉ sợ cũng sẽ chỉ cho rằng là mình hoa mắt mà căn bản sẽ không nghĩ đến gì khác.

Phong Khiếu Tông có cao thủ Linh Hải Cảnh, hắn muốn bắt người mà đi tự nhiên không có khả năng mang theo hai trói buộc. Về phần Phong Liên Tình và con Hôi Hùng kia... Mọi người lại không quen, quản bọn họ làm chi!

Hắn sải bước đi qua.

- Ngươi...

Nam Cung Nguyệt Dung mặc dù bị sự cường đại của con gấu đáng yêu làm khiếp sợ, nhưng Phong Khiếu Tông có cường giả Linh Hải Cảnh tọa trấn, tự nhiên lại càng không thiếu nhân vật Sơn Hà Cảnh, cũng không phải khẩn trương quá mức, ngược lại phát hiện Chu Hằng tới gần. Nàng lập tức nghĩ tới sự nhục nhã mãnh liệt do tên nam nhân này mang đến cho mình.

Trong đầu nàng lập tức cuộn lên bộ dạng bị Chu Hằng đặt ở dưới thân hung hăng chinh phạt, nàng đau đớn cầu xin tha thứ, ở trước mặt nam nhân này lộ ra một mặt yếu ớt nhất.

Đây là trải nghiệm khuất nhục nhất trong sinh mệnh của nàng!

- Giết!

Nàng hét lên một tiếng, thả người mà ra, song chưởng tung bay, hướng về Chu Hằng hung hăng bổ qua.

Chu Hằng tùy ý đưa tay chộp, lực phá thiên quân!

- Các hạ, hạ thủ lưu tình!

Lão nhân Phong Khiếu Tông lập tức lộ ra vẻ kinh hãi. Người trẻ tuổi này rồi lại là tu vi Khai Thiên Cảnh. Hắn thân là trưởng lão tông môn, tự nhiên phải bảo đảm an toàn của đệ tử bổn tông. Miệng nói, thân hình cũng đồng dạng nhào ra, đánh ra một luồng quyền phong hướng Chu Hằng.

- Cút!

Chu Hằng quay mặt sang hướng lão hừ lạnh một tiếng.

- Ô...

Lão nhân kia lập tức thân hình lảo đảo, sắc mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng trắng bệch, sau đó “Òa” một tiếng, phun mạnh một ngụm máu tươi.

Không nói man lực Sơn Hà Cảnh kia của Chu Hằng, bản thân linh lực tu vi của hắn là có thể tùy ý nghiền ép bất kỳ một Khai Thiên Cảnh. Chỉ riêng tinh thần đánh vào là không phải đối phương có thể thừa nhận.

Cái gì!

Mọi người đều là tròng mắt lồi ra. Hôm nay là làm sao vậy, cao thủ một người nối một người nhô ra! Đường đường cường giả Khai Thiên Cảnh không ngờ bị người hừ lạnh một tiếng ép trở về, hơn nữa còn điên cuồng hộc máu, đây là thực lực nghiền ép bậc nào.

- Nhanh đi thông báo tông môn đại lão!

Không ít người đã rời khỏi đám người. Hôm nay là có người cố ý tới Phong Khiếu Tông quấy rối sao?

Chu Hằng tay phải chộp ra, Nam Cung Nguyệt Dung đã không hề trì hoãn rơi vào trong tay hắn. Hắn cười nhạt nói:

- Đi theo ta!

- Đừng mơ!

Nam Cung Nguyệt Dung cười lạnh. Nàng tuy rằng khiếp sợ bởi tu vi Chu Hằng tinh tiến mạnh mẽ, nhanh chóng. Nhưng Phong Khiếu Tông lại có cường giả Linh Hải Cảnh tọa trấn, Chu Hằng dám ở chỗ này gây sự chính là tự tìm đường chết!

- Đây không phải là một thỉnh cầu!

Chu Hằng nụ cười không đổi, kéo Nam Cung Nguyệt Dung đi ra phía ngoài.

- Các hạ!

Lão nhân Phong Khiếu Tông áp chế khí huyết sôi trào ở ngực lại kêu lên.

- Hả?

Chu Hằng ánh mắt hung dữ, hắn là tới mang đi nữ nô của hắn, lão nhân này luôn í ới là ý gì?

Bùng!

Lực lượng khủng bố trào lên, lão nhân kia lập tức bị đánh bay lên, ở không trung xẹt qua một đường cong, nặng nề ngã xuống đất, không còn sức đứng lên nữa.

Hung nhân!

Tất cả mọi người toàn trường lại thất thanh.

Nam Cung Nguyệt Dung cũng lộ ra vẻ kinh hãi. Nàng biết Chu Hằng yêu nghiệt không thua Tỉnh Thiên, nhưng một người là hoang dã một người khác lại được Phong Khiếu Tông toàn lực bồi dưỡng, chênh lệch đôi bên vốn nên vô hạn kéo lớn!

Nhưng Chu Hằng đồng dạng đạt tới Khai Thiên Cảnh hơn nữa chiến lực cường đại đến nghịch thiên, áp chế võ giả cùng cảnh giới dễ như trở bàn tay. Cho dù là Tỉnh Thiên cũng phải tự cam không bằng nhỉ?

Ánh mắt Chu Hằng trừng lên, nơi ánh mắt đạt tới mọi người đều không tự chủ được nhường ra một lối đi, giống như nước hồ rẽ sóng vậy. Hắn rảo bước mà đi, Nam Cung Nguyệt Dung ở trong tay hắn tự nhiên khó có một chút sức chống cự, bị hắn kéo đi về phía trước.

- Tiểu bối, dám ở bản tông hung hăng cướp người, lá gan của ngươi không khỏi cũng quá lớn!

Một thanh âm hư vô mờ mịt vang lên, lại trong nháy mắt vang vọng tâm linh mỗi người.

- Là Tuyên Vũ đại năng!

- Tu vi Sơn Hà Cảnh, đủ để trấn áp bất kỳ Khai Thiên Cảnh!

Trong đám người vang lên một trận kinh hô, cường giả Sơn Hà Cảnh ở nơi nào đều rất có trọng lượng, đủ để thắng được sự tôn trọng của bất luận kẻ nào.

- Giả thần giả quỷ!

Chu Hằng hừ lạnh một tiếng, thân hình bắn lên, hướng về một nơi bắn qua. Quyền phải đánh ra, lực lượng khủng bố ầm ầm vận chuyển.

Bùng!

Một tiếng vang nặng, sóng khí cuốn lên, mọi người phụ cận đều bị mạnh mẽ đánh bay, giống như diều đứt dây.

Bụi mù lan tràn, rất nhanh tán đi dưới gió núi thổi, hiện ra hai người đứng đối diện nhau. Kỳ thật là ba người, nhưng Nam Cung Nguyệt Dung là bị Chu Hằng bắt, không tính.

Tình huống gì!

Sau khi trao đổi một chiêu với cường giả Sơn Hà Cảnh Lưu Tuyên Vũ còn sống? Chẳng những còn sống hơn nữa còn không bị chút thương nào, đứng vững vàng như núi!

Mọi người đều trợn tròn mắt, điều này hoàn toàn không thể tiếp nhận!

Nam Cung Nguyệt Dung lại càng như nhìn quái vật nhìn chằm chằm Chu Hằng. Nàng rõ ràng lai lịch của Chu Hằng hơn bất kỳ kẻ nào. Lúc trước khi tới Thịnh Nguyên Thành, hắn chỉ mới vẻn vẹn Tụ Linh Cảnh, hiện tại thì sao? Đều có thể chống lại cường giả Sơn Hà Cảnh rồi!

Khó tin nổi! Hoàn toàn không thể tiếp nhận!

Kẻ thù như vậy, nàng làm sao chiến thắng được? Nhục nhã vô cùng của nàng làm sao rửa sạch?

Tỉnh Thiên? So với Chu Hằng quả thật chính là rác rưởi!

- Tiểu tử, ngươi đến tột cùng là người nào?

Lưu Tuyên Vũ sắc mặt ngưng trọng. Hai người trao đổi một chiêu, hắn rõ ràng biết linh lực tu vi của Chu Hằng chỉ có Khai Thiên nhị trọng thiên, nhưng man lực thật sự khủng bố. Rồi lại có thể miễn cưỡng chống lại hắn Sơn Hà nhị trọng thiên!

Võ giả trao đổi chỉ xem thực lực, những thứ khác đều là hư ảo! Nếu Chu Hằng có thực lực bằng vai phải lứa với hắn, hắn nhất định phải cho coi trọng tương ứng.

- Ngươi cho mình là ai?

Chu Hằng khinh thường nhìn đối phương. Hỏi tên người khác không tự giới thiệu trước, trong xương tủy vẫn là trên cao nhìn xuống nồng đậm.

Lưu Tuyên Vũ sắc mặt đen xạm, sát khí cuồn cuộn nói:

- Tiểu tử. Ngươi tới Phong Khiếu Tông ta bắt người, lại còn hung hăng như thế, thật sự không biết sống chết!

- Vô nghĩa. Ta đều đến bắt người, chẳng lẽ ăn nói khép nép các ngươi còn có thể nhìn ta mang người đi?

Chu Hằng không chút khách khí đáp trả.

Mọi người trong cơn kinh ngạc đều cảm thấy Lưu Tuyên Vũ quả thật nói một câu ngu xuẩn. Người ngay cả người đều cướp, còn cần khách khí?

- Hừ!

Lưu Tuyên Vũ giận hừ một tiếng, thân hình nhào ra, hướng về phía Chu Hằng.

Chu Hằng không né không tránh. Bùng! Một chưởng này lập tức đánh lên người hắn, nhưng với thân thể pháp khí cấp bậc Sơn Hà Cảnh của hắn, công kích như vậy lại tính là gì? Hắn nhếch miệng cười, hướng về Lưu Tuyên Vũ lộ ra một tia lạnh lẽo.

Lưu Tuyên Vũ trong lòng hoảng sợ. Đây cmn là quái vật à, không ngờ có thể ăn hắn một đòn mà không hề lo ngại!

Hắn biết hỏng bét, nhưng nào còn kịp lùi ra, chỉ có thể nhìn thấy Chu Hằng vung lên một quyền, hướng về phía mặt hắn đánh tới.

Nếu là Chu Hằng né tránh một chưởng trước của hắn, như vậy hắn tự nhiên cũng có năng lực chống đỡ. Nhưng hai người lực lượng xấp xỉ, một người lựa chọn ăn một đòn, như vậy một người khác tự nhiên cũng khó tránh khỏi bị đáp trả một cái.

Chỉ là người sau ra tay khẳng định chịu thiệt lớn, bởi vì nếu ăn một lần công kích mãnh liệt của võ giả cùng cảnh giới, không chết cũng bị trọng thương, như vậy mới ra tay lại có thể phát huy ra mấy phần chiến lực?

Đáng tiếc, gặp phải tên biến thái Chu Hằng này!

Bùng!

Chu Hằng một quyền đập tới trên mặt Lưu Tuyên Vũ, nếu thời gian trở nên chậm một vạn lần là có thể nhìn thấy da mặt hắn bỗng nhiên dao động, dường như ném một viên đá xuống mặt hồ, khuếch tán ra bốn phía, sau đó miệng nhếch ra. Bụp bụp bụp, bảy cái răng gãy kèm máu bắn ra, cả đầu vặn đi, thân hình bốc lên, bị đánh bay ra ngoài.

Đây cũng chỉ có cường giả cấp bậc Sơn Hà Cảnh mới có thể bắt giữ được chi tiết như vậy, những người khác chỉ nhìn thấy Chu Hằng một quyền đánh ra mà Lưu Tuyên Vũ liền bị đánh bay ra ngoài, ở trên không trung phun ra một vệt máu.

TÊ!!!

Một quyền đánh cho hộc máu rơi răng!

Tiểu tử này đến tột cùng là ai, làm sao cường thế như vậy?

Triệu Đoạt Thiên hay là Ứng Thừa Ân? Trừ hai người này ra, trên đời còn có cao thủ trẻ tuổi đáng sợ vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.