Kiếm Hiệp Tình

Chương 77: Chương 77: Hai con mắt xanh biếc




Đôi mắt anh nhìn trân trối vào chỉ một điểm đó. Khu vực dạ dày nổi lên một cảm giác mà Lộ Thương Phàm không thể giải thích. Nó là nỗi sợ hãi đè nặng, một điều khủng khiếp đang đến với anh, mà anh thì lại không có cách gì chống đỡ.

Ánh mắt anh tập trung vào chỉ một điểm trên tường đó. Chỉ đó mới có thể là nơi xuất phát hiểm họa.

Chờ đợi...

Quan sát sự thay đổi.

Một kẻ vô hình đang sử dụng một cây bút vô hình vẽ lên trên mặt tường. Vị cha đạo nhận ra rằng ở đây anh chỉ đóng một vai trò phụ. Quyền đạo diễn đã lọt vào tay kẻ khác.

Và nó xuất hiện.

Một bức ảnh nổi lên trên tường. Đầu tiên chỉ là những đường viền, rất mờ, nhưng mỗi lúc một rõ hơn, càng ngày càng nổi lên cao hơn. Một việc không thể tin nổi đang diễn ra trước mắt anh. Lộ Thương Phàm chẳng phải chỉ nhìn thấy những đường viền, anh còn có khả năng nhận dạng chúng, ở đó đang nổi lên một khuôn mặt.

Hai con mắt với tia nhìn độc ác.

Một màu xanh ngắt, hầu như tỏa sáng.

Khuôn mặt đang cười hướng về phía anh.

Khuôn mặt thật lớn, lớn hơn khuôn mặt một con người bình thường và nó hằn rõ một nét cười thâm độc.

Cái mõm với hai hàm răng. Cái mõm gây cảm giác đầy răng. Ở cái nhìn đầu tiên, Lộ Thương Phàm không nhận rõ chi tiết. Thế nhưng khi nhìn kỹ, anh thấy cả hai chiếc răng nanh của quỷ hút máu đang từ hàm trên mọc thẳng xuống bên dưới, và hai chiếc khác từ dưới chĩa thẳng lên trên.

Thì ra đây là khuôn mặt.

Vậy là anh đã được chứng kiến bí mật của căn phòng. Anh biết sự độc ác trong nhà này có hình dáng ra sao.

Nó là khuôn mặt quỷ hút máu!

Vị cha đạo trẻ tuổi thấy rõ nét căng thẳng, kể cả nỗi sợ hãi dính nhớp trong nội tâm. Nhưng bên cạnh đó anh cũng cảm nhận một niềm vui nho nhỏ rằng chính anh là người đã giải được câu đố bí hiểm.

Thành công rồi!

Anh đã giải được câu đố!

Trong giây phút này, Lộ Thương Phàm quên cả vết thương trên vai. Anh hoàn toàn không nghĩ đến chuyện quay trở lại và báo cho Trương Anh Hào biết tin. Đối với anh, địa ngục vừa mới mở ra những cánh cửa của nó và chỉ ra bộ mặt của nỗi kinh hoàng. Anh thấy như anh đang bị khiêu khích bước vào cuộc chiến này, bước vào và chặn đứng bàn tay cái Ác.

Khuôn mặt vẫn hiện lên trên tường. Nó óng ánh một màu vàng nhạt, hơi pha một chút nâu. Bản thân khuôn mặt cũng như trong khoảng không gian bao quanh nó hiện lên vô vàn những vết nứt nhỏ, gây ấn tượng sẽ xé tan khuôn mặt ra bất cứ lúc nào. Nhưng chỉ là ấn tượng thôi.

Khuôn mặt vẫn còn đó, và nó vẫn cười!

Sự lạnh lùng mà nó tỏa ra đánh trúng vị cha đạo trẻ tuổi trong nơi sâu thẳm nhất. Thêm vào đó là một yếu tố khác. Trộn lẫn trong vẻ lạnh lùng của ánh mắt bây giờ là một lực hấp dẫn mà Lộ Thương Phàm không thể trốn tránh, không thể cưỡng lại.

Anh phải đứng lại đó. Anh muốn đứng lại đó.

Nhưng anh không đứng lại vì mong ước của bản thân mình, mà bởi khuôn mặt bây giờ đang gửi đến anh một thông điệp, một thông điệp dành riêng cho anh.

“Lại đây nào! Lại đây!” - Đôi con mắt rủ rê.

Vị cha đạo bối rối. Anh không làm chủ được tình huống nữa. Có kẻ nào đó vừa mới thiết lập quan hệ với anh, chỉ có điều anh không đủ sức tìm hiểu tại sao điều đó lại có thể xảy ra. Khuôn miệng không chuyển động, anh không nghe thấy giọng người, vậy mà rõ ràng có tiếng người vừa nói.

“Khuôn mặt ư?”

Nó ở trên tường, nó bất thường, nó không thể nói được, vậy mà anh vừa nghe thấy những lời rủ rê.

Và anh đi tới.

Một sự điên rồ tuyệt đối. Lộ Thương Phàm lúc này đã quên đi tất cả. Chẳng còn gì có thể giữ anh ở lại. Anh phải đi tiếp, khuôn mặt đối với anh bây giờ đã trở thành yếu tố quan trọng nhất đời.

Mọi thứ khác không còn tồn tại nữa. Khuôn mặt, cái miệng, đôi con mắt xanh biếc với ánh mắt tỏa ra sự hấp dẫn của cái Ác. Chúng đang thuyết phục anh, thúc đẩy anh chỉ đi một con đường.

Lộ Thương Phàm gật đầu.

“Tôi đến đây. Tôi đến đây...”

Những suy nghĩ đó đập thật mạnh vào tâm trí anh. Ý muốn xuất hiện. Anh muốn có một mối quan hệ trực tiếp, anh không còn muốn là Lộ Thương Phàm của trước đây. Mọi thứ bây giờ đã bay đi. Chỉ còn lại khuôn mặt. Nó hút lấy anh trong một mãnh lực bất khả kháng. Sự hấp dẫn tuyệt đối trùm xuống anh như một cơn sóng khổng lồ. Cả khi muốn xoay nhìn đi chỗ khác, anh cũng không làm nổi, anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt mà thôi.

Đôi con mắt kéo anh đi tiếp.

Nó xanh ngắt, xanh đến tàn nhẫn, chất đầy những thứ mà ạnh hoàn toàn không dám nghĩ tới. Cuộc đời kia đã nằm lại đằng sau lưng anh, Lộ Thương Phàm bây giờ phải đi tới gương mặt trên tường kia, cái gương mặt đã đánh mất đi vẻ đờ đẫn của nó và đang chuyển động.

Khuôn miệng từ từ nhăn ra trong một nụ cười, hai con mắt lành lạnh, vầng trán bây giờ chìm xuống trong một mạng lưới những nét nhăn, cũng có thể đó là những vết nứt, nhưng Lộ Thương Phàm không nhìn thấy sợi tóc nào. Anh hoàn toàn không nhìn được khoảng tường phía bên ngoài, bởi khuôn mặt thật sự không có giới hạn. Nó chìm lẫn vào trong bức tường, nó đã được gắn hoàn toàn vào bức tường này và anh chỉ nhìn thấy nó mà thôi.

Anh đi tới.

Mục tiêu của Lộ Thương Phàm bây giờ là bức tường. Khuôn mặt đã từ lâu thôi miên anh, đẩy anh vào vòng kiềm tỏa. Những gì lẽ ra phải khiến anh sợ thì bây giờ chỉ khiến anh cảm nhận một nỗi tò mò khủng khiếp, kèm theo nó là cơn thèm khát điên khùng được trao thân cho khuôn mặt kia.

Anh tới nơi.

Trước khi bước sát bức tường, anh dang hai cánh tay về phía trước, xòe các ngón tay ra. Những ngón tay chạm vào khuôn mặt. Anh không cảm nhận thấy một vật thể cứng, anh không thấy sức phản kháng của một bức tường chết.

Khuôn mặt đang sống!

Nó chuyển động, nó hấp dẫn anh. Nếu nó có tay, chắc chắn Lộ Thương Phàm bây giờ có thể sờ vào tay nó. Khuôn mặt lạ lùng kia đang ở ngang tầm khuôn mặt anh. Anh thậm chí bây giờ có thể hôn lên làn môi của nó và khi đứng cách hình ảnh rùng rợn kia chỉ một nửa bước chân thôi, anh cảm nhận rất rõ lực hút. Một lực hút bất khả kháng.

Lực hút kéo anh về phía trước, nghiêng thân hình về hướng khuôn mặt. Anh không có chỗ bám víu, khuôn mặt mạnh mẽ hơn, và vị cha đạo trẻ tuổi nhìn thấy cái mõm mở to ra hơn nữa. Đồng thời, anh nhận ra tấm bùa của anh đang nóng lên như lửa. Nó đang định đốt vào da anh, nó muốn hủy diệt anh, nó muốn tóm lấy anh, một mình anh...

Những suy nghĩ của anh sụp xuống.

Thân hình anh dán chặt vào tường, dán chặt vào thứ chất liệu tưởng chừng là chất liệu chết nhưng thật ra đang sống, đang thèm muốn anh. Khuôn mặt hơi nghiêng đi, cái mõm mở to hơn nữa, và những cái răng nguy hiểm đang đến gần một vị trí nhất định trên da cổ, đóng vai trò quyết định cho tính mạng của Lộ Thương Phàm.

Một cú cắn của quỷ hút máu!

Nó là một con quỷ hút máu!

Nó sẽ cắn, mà anh thậm chí chẳng cảm thấy đau đớn. Lộ Thương Phàm bây giờ đã trôi sát tới ranh giới dẫn sang một thế giới khác và sẽ chìm xuống trong chiều không gian bên kia.

Anh cảm nhận thấy một mùi vị lạ. Một cái mùi của những nghĩa trang cũ kĩ, của những ngôi mộ cũ kĩ và của những lỗ huyệt trống rỗng. Một cái mùi tởm lợm. Nhưng nó không khiến anh khó chịu nữa. Một ấn tượng hầu như hạnh phúc hiện lên trong con mắt của vị cha đạo trẻ tuổi. Một dấu hiệu cho thấy con quỷ hút máu nắm chắc anh trong quyền lực vô hình của nó đến mức độ nào.

Máu, kẻ kia muốn hút máu.

“Vâng!” - Vị cha đạo hổn hển. - “Vâng, hút máu tôi đi... hút tới giọt cuối cùng. Hút cho tôi trống rỗng. Tôi đang chờ đây...”

Anh khuỵu gối xuống sâu hơn nữa và tình nguyện xoay đầu, mang lại cho khuôn mặt được xây vào tường kia cơ hội tốt nhất.

Lộ Thương Phàm bực mình thét lên khi một tia chớp lóe tới, đập thẳng vào mắt anh...

Nó không phải là một tia chớp của đời thực, mà là vệt sáng của ngọn đèn pin chỉ nhỏ bằng cây bút chì trong tay Trương Anh Hào. Trương Anh Hào đã bám theo vị cha đạo trẻ tuổi, đã rút đèn ra và đã thọc ngọn giáo ánh sáng vào màn tối đúng trong thời điểm cuối cùng.

Trương Anh Hào nhìn thấy tất cả.

Và Trương Anh Hào không chần chừ lấy một nửa giây. Nó là tích tắc quyết định nơi Trương Anh Hào có thể bao quát toàn bộ tình hình nhanh như chớp. Một con quỷ hút máu như được xây vào trong tường, nhưng vẫn có khả năng xoay đầu và cẳm răng của nó vào cần cổ kia.

Một hiện tượng bí hiểm, đồng thời cũng là lời giải đáp cho câu đố của ngôi nhà. Trương Anh Hào không suy nghĩ nữa. Lao vài bước chân, Trương Anh Hào tới mục tiêu. Trước khi những chiếc răng quỷ hút máu cắm được vào cổ họng vị cha đạo, Trương Anh Hào đã kịp tóm lấy Lộ Thương Phàm và giật mạnh anh về phía sau. Lộ Thương Phàm lảo đảo ra khỏi bức tường, lảo đảo rời xa Trương Anh Hào. Thế rồi anh bị mất thăng bằng, ngã xuống đất, nằm lại dưới đó và không nhổm lên nữa.

Trương Anh Hào không quan tâm tới Lộ Thương Phàm, mà tập trung toàn lực cho vật thể đáng nguyền rủa nọ. Nó đã thay đổi nét mặt, bây giờ xoay lại, nhìn thẳng vào Trương Anh Hào.

Hai con mắt xanh biếc, toát lên vẻ tàn nhẫn khiến cho người ta kinh hoàng. Một vệt mặt quỷ như vừa được địa ngục tung ra. Một cái mõm đang gửi về phía Trương Anh Hào toàn bộ sự căm hờn.

Lạnh lùng và tàn nhẫn...

Trương Anh Hào không để cho nó đe dọa mình, bởi hắn có thể tin tưởng hoàn toàn vào tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng, món vũ khí tối hậu mà hắn thậm chí vẫn chưa để lộ ra, trong khi chân đã bước thẳng về hướng khuôn mặt đang sống mà vẫn chết trên tường. Chắc nó nhận ra rằng Trương Anh Hào không phải thứ nạn nhân yếu ớt, nó đang tìm đường rút lui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.