Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 320: Chương 320: Đọa Lạc Nhân Loại?




Tại thời điểm vị hung thú kia thoại âm rơi xuống, phảng phất toàn bộ phạm vi trăm dặm Lưỡi Quỷ đại đạo muốn đóng kín lại. Vân Chính Thiên trong lòng thực sự kinh hãi, hắn hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ dao động nào nữa, kể cả đơn thuần nhất là sự chuyển động của không khí cũng giống như không còn tồn tại.

Chính vào lúc này, tử sắc hung thú bên kia sau một hồi vặn vẹo chớp sáng, đã hóa thành một tên nhân loại bộ dáng. Hắn lấy nam tính nhân loại, vóc người thon dài, vận một bộ trường bào màu tím tử anh, phong thái tiêu sái tự tại. Đặc biệt nhất là đôi mắt của hắn, tử sắc lóe lên tựa như có thể xoáy vào trong tâm khảm của Vân Chính Thiên, đem toàn bộ bí mật của hắn một lượt kéo ra bên ngoài.

Tất nhiên vị hung thú này còn chưa làm được như vậy, nhưng Vân Chính Thiên tin chắc, người này phương diện am hiểu nhất, có lẽ là tinh thần lực.

“Cảm thấy quái lạ sao? Ngươi hiện tại đã ở trong Không Gian Đóng Kín của bổn tọa. Ở trong không gian này, ngoại giới hết thảy đều bị ngăn cách, mà bản thân ngươi cũng sẽ mất đi sự hiện hữu tồn tại. Ta thật trông ngóng, không biết có người nào vì ngươi mất đi dấu hiệu khí tức mà nổi điên hay không.”

Tử y nam tử từ tốn nói.

Vân Chính Thiên trong quá khứ đã từng gặp qua cường đại hồn thú có thể sánh ngang với chín mươi tám cấp Siêu Cấp đấu la, chính là vị kia Đế Thiên chi tử, Đế Hoàng. Bất quá Đế Hoàng tính cách cùng lời nói, không có chau chuốt giống như người này. Thật là một cái khó đối phó gia hỏa.

Vân Chính Thiên cẩn trọng đáp: “Tiền bối, lần này là ta lỗ mãng hiếu kỳ tự tiện xâm phạm vào nơi ngài trùng kích bình cảnh. Còn giết chết năm vị vạn năm hồn thú. Ta là một cái không gia thế, nếu như hôm nay ngài không bỏ qua, vậy thì ta đành phải tử chiến đến cùng.”

Vạn lần không nghĩ tới, cả đám vạn năm hồn thú tụ tập lại một chỗ, lại vì người kia đang trùng kích bình cảnh mà thủ hộ. Hơn nữa hắn còn đem đám thủ hộ hồn thú này đánh cho tan tác, nếu lúc nãy hung thú kia không đến kịp, chỉ sợ Tà Mâu Bạch Hổ cũng đã ngã xuống.

Chuyện này không thể nghi ngờ mang tới đả kích nghiêm trọng cho hồn thú lực lượng tại Lưỡi Quỷ, cho nên có thể nói, vị hung thú này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.

Bất quá, dù có thế nào hắn cũng sẽ không cúi đầu.

Tử y nam tử đăm chiêu nhìn hắn, một lát lại lên tiếng:

“Đúng là ngươi tội đáng chết, nhưng khi đạt tới cảnh giới này, trí tuệ của hồn thú chúng ta cũng phát triển vượt bậc. Tương tự như nhân loại các ngươi, ta cũng có lòng hiếu kỳ của riêng mình.”

Dừng lại một chút, trước con mắt bất ngờ của Vân Chính Thiên, hắn lại nói tiếp:

“Loại năng lực tạo ra kết giới màu đen kia, là ngươi lĩnh vực?”

Nghe vậy, Vân Chính Thiên không khỏi kinh ngạc. Hắn không có trực tiếp giết chết mình, vậy thì cũng không cần phải xung động liều mạng làm gì. Tinh thần lực của hắn thúc động trung khu thần kinh liên tục phân tích tình hình, sau đó một cái kế hoạch giữ mạng đơn giản lập tức được vạch ra.

Tuy không biết vì sao vị hung thú này lại có hứng thú tiếp chuyện với hắn, mà Vân Chính Thiên hắn cũng không cách nào đánh lại người ta được, cho nên bất đắc dĩ phải thuận nước đẩy thuyền, tìm cách câu kéo thời gian, tranh thủ khôi phục sức lực. Ma hạch trong cơ thể hắn đang bạo động đến cường độ cực hạn, hắc lực liên tục cắn nuốt tà hồn lực trong không khí, tiến hành bổ sung cho tự thân tiêu hao. Chỉ cần tình trạng tốt hơn một chút, hắn liền có sức liều mạng đào tẩu a.

Vân Chính Thiên không nữa điểm do dự, gật đầu:

“Không giấu gì tiền bối ngài, năng lực này của ta là đến từ đặc thù võ hồn. Từ khi thức tỉnh võ hồn, bản thân ta đối với năng lượng hắc ám có khả năng nắm giữ nhất định. Bất quá, muốn tăng lên tu vi ta không cách nào tu luyện như nhân loại được, mà phải thông qua chém giết cùng cắn nuốt linh hồn đối thủ.”

Nói tới đây, hắn làm ra ánh mắt ảm đạm vô quang.

“Lúc còn nhỏ thì không sao, có thể thông qua săn giết hồn thú đề thăng tu vi cho mình, bất quá nương theo tu vi phát triển, chém giết cấp thấp hồn thú đối với ta không có hiệu quả là mấy, tu vi tăng lên rất chậm. Bởi vì phương pháp này quá kỳ cho nên ta không tiện nói ra, ta luôn giữ bí mật đối với mọi người.”

Tử y nam tử lạnh lùng nói: “Ngươi sợ nói ra, bọn chúng sẽ xem ngươi như ác quỷ?”

“Đúng như ngài nói, trong một lần bộ lạc của ta cùng bộ lạc khác xảy ra mâu thuẫn dẫn tới một trận huyết chiến. Ngắm nhìn từng cỗ thi thể trên mặt đất, ta rốt cuộc nhận ra, tu vi của ta đối với linh hồn của con người thèm khát hơn linh hồn của hồn thú. Tại trong trận chiến đó, ta cắn nuốt không biết bao nhiêu linh hồn con người, tu vi đề thăng liên tục.”

“Nhưng cuối cùng vẫn bị bọn chúng phát hiện ra. Kể từ đó chúng gọi ta là tà ma ngoại đạo, ác quỷ trùng sinh, là tà ác chi tử. Bọn chúng xem ta như kẻ cần phải loại bỏ, giết chết người thân của ta, sau đó còn muốn đem ta ra chặt đầu thị chúng. Ta đánh liều nữa cái mạng mới có thể từ trong tay bọn chúng đào tẩu ra bên ngoài. Sống cuộc sống phiêu bạt, gặp người giết người, gặp thú giết thú, đề thăng tu vi. Chỉ cần ta đủ mạnh, ta có thể quay trở lại tìm bọn chúng trả thủ.”

Vân Chính Thiên từng lời thốt ra đều rất nặng nề, ánh mắt như có hắc quang phun trào. Không cần biết vị hung thú này có tin hắn hay không, hắn chung qui cũng phải thử một lần. Dù sao năng lực của hắn tương đồng với tà hồn sư, mà nghiễm nhiên đem bản thân biến thành tà hồn sự, tất nhiên sẽ làm hung thú kiêng kỵ mấy phần.

Bọn chúng liên minh nếu như còn duy trì, vậy thì hôm nay mạng hắn có lẽ chưa tận. Còn nếu ngược lại, không cần phải nói thập tử nhất sinh a.

Trầm ngâm một chút, tử y nam tử lên tiếng:

“Ta minh bạch. Thì ra là một tên nhân loại đọa lạc đáng thương. Đi theo ta, ta dẫn ngươi tới gặp đồng loại của mình. Tổn thất năm đầu vạn năm hồn thú, để cho bọn chúng thay ngươi thanh toán đi.”

Vừa nghe lời này, Vân Chính Thiên cực kỳ sửng sốt. Xem ra nhân loại đọa lạc là danh xưng mà hồn thú đặt cho tà hồn sư. Không nghĩ tới vị hung thú này không những không muốn lấy mạng Vân Chính Thiên, mà còn tốt bụng dẫn hắn đi gặp đồng loại, có lẽ là một chi nhánh đóng quân của tà hồn sư tại Lưỡi Quỷ này.

“Tiền bối, ngài vừa nói, dẫn ta trả về bộ lạc của mình. Không, ta nhất quyết không trở lại đó.”

Vân Chính Thiên đơn giản gào lên, diễn kịch với hắn dễ như trở bàn tay a.

Tử y nam tử lắc đầu nói: “Ta dẫn ngươi tới gặp chân chính đồng loại của mình. Ngươi có thể lấy bốn hoàn tu vi đánh chết nhiều như vậy hồn thú vạn năm, ta xem chính là một tên thiên tài đọa lạc nhân loại bẩm sinh a. Tiểu tử ngươi trân quý như vậy, tin chắc đám nhân loại đọa lạc kia sẽ tìm đỏ cả mắt. Ta có thể nhờ ngươi mà tìm được một món hời không chừng.”

Nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Vân Chính Thiên, tất nhiên là giả tạo, tên tử y nam tử này cũng không nói nữa, trực tiếp giải khai Không Gian Đóng Kín của mình, đem cả hai người trở lại Lưỡi Quỷ đại đạo.

Đối với một màn này, Vân Chính Thiên nội tâm thán phục. Vị hung thú này có thể nhờ vào tinh thần lực mà tạo dựng một cái tiểu không gian độc lập như vậy, vừa có thể che giấu khí tức, vừa có thể giam lỏng. Đoán chừng nhân loại hồn sư cường giả làm được cũng không có mấy người.

Bây giờ hắn mới biết lúc nãy bản thân không có xung động liều mạng chiến đấu với hắn chính là quyết định phi thường sáng suốt. Mặc dù hắn tu vi không giống như Đế Hoàng đạt tới bốn mươi vạn năm kia. Nhưng chân chính giao chiến bằng tinh thần lực, sợ rằng hắn cũng sẽ không ở thế yếu.

Vị hung thú này, thực lực tuyệt đối mạnh mẽ.

“Tiền bối, có thể hay không cho ta biết quý tánh đại danh, ân tha mạng ngày hôm nay ta sẽ không quên.”

Tử y nam tử liếc hắn một cái, hừ lạnh nói: “Gọi ta Tử Anh là được. Nhân loại các ngươi lễ nghi rườm ra, ta không thích.”

Tử Anh hai chữ vừa thốt ra, Vân Chính Thiên gương mặt biến sắc. Không lẽ bản thể của vị hung thú này chính là siêu cấp tinh thần hệ hồn thú Tử Anh Tinh Vương Thú. Nếu quả thực như vậy, chẳng trách hắn có thể bằng vào hai mươi vạn năm tu vi mà đạt tới cấp số tinh thần lực này. Tử Anh trị số tinh thần lực nếu chiếu theo thang đo của hồn sư, có lẽ rơi vào Linh Vực Cảnh trung giai a. Không cần giải thích cũng biết đích xác khủng bố tinh thần hệ cường giả tồn tại.

Vân Chính Thiên thu liễm tâm tình của mình, mỉm cười đáp: “Tử Anh tiền bối, chúng ta bây giờ đi đâu?”

Tử Anh có vẻ bực mình nói: “Ngươi đừng nhiều chuyện, cứ câm miệng cho bổn tọa. Một lát nữa tới nơi sẽ biết.”

“Vâng, ta biết rồi.”

Tử Anh áo bào phất lên, tức thì d6peToEl hai người bọn họ hóa thành một đạo lưu quang bay vào không trung, chớp mắt đã mất tích ở chân trời.

Chỗ đại chiến, chỉ còn lại Tà Mâu Bạch Hổ ở lại, thân thể kiệt sức cũng đã lâm vào ngủ say.

Trước mắt xảy ra tình huống ngoài dự kiến, Vân Chính Thiên không cách nào báo tin cho đám Đinh Hương. Bất đắc dĩ mang theo tâm trạng lo lắng đi theo Tử Anh. Mà Tử Anh tại thời điểm phi hành, cũng không ngừng dò xét Vân Chính Thiên tâm tình. Chỉ thấy nhân loại này một mặt lo âu, hắn cũng không mảy may nghi ngờ.

Hồn thú niên hạn càng cao, trí tuệ cũng sẽ tiếp cận nhân loại đẳng cấp. Thế nhưng chung qui vẫn có một chút chênh lệch nhất định, nếu không Tử Anh làm sao bị Vân Chính Thiên một lời xàm ngôn liền qua mặt. Đổi lại là Bao lão tự nhiên sẽ không trúng kế này.

Nói đi cũng phải nói lại, năng lực hắc ám trên ngươi Vân Chính Thiên cũng là minh chứng hùng hồn nhất cho thân phận đọa lạc nhân loại của hắn. Cho nên cảnh giác của Tử Anh đối với hắn cũng giảm đi mấy phần, rốt cuộc tiện nghi cho gia hỏa giảo hoạt này.

Phi hành thời gian không ngắn, tiêu tốn khoảng nữa canh giờ sau, Vân Chính Thiên đã có mặt tại một khu vực cực kỳ hẻo lánh.

Trên đường đi, Vân Chính Thiên không quên ghi nhớ lại vị trí, lấy tinh thần lực của hắn đẳng cấp không thấp, quá trình ghi nhớ đường đi tương đối dễ dàng. Liên minh các bộ lạc muốn truy quét toàn bộ hồn thú kế hoạch đã bắt đầu tiển khai, nhưng chỉ không ngờ Lưỡi Quỷ đại đạo cũng có tà hồn sư chỗ đóng quân. Khởi Minh muốn đem hồn thú quét sạch khỏi nơi này, chắc chắn phải chạm trán tà hồn sư cùng hồn thú liên thủ a. Vì vậy hắn phải tranh thủ thu thập càng nhiều thông tin, nếu không sau này đại chiến sẽ rất khó để chiến thắng.

Tử Anh cùng Vân Chính Thiên vừa đáp xuống, từ bên trong núi vọng ra thanh âm:

“Báo danh.”

Tử Anh dường như quen thuộc với điều này, sẵn giọng đáp:

“Ta là Tử Anh. Báo thủ lĩnh các ngươi ra tiếp chuyện.”

Sau một hồi im lặng, từ trong núi có một đạo bóng đen lướt ra. Vân Chính Thiên tập trung nhãn lực quan sát, bởi vì trước mặt hắn chính là những kẻ chối bỏ nguồn gốc của mình, là kẻ thù chung cực của toàn bộ nhân loại hồn sư.

Vị tà hồn sư này thân hình to lớn, hoàn toàn không giống với những tà hồn sư khác mà hắn đã gặp. Tỷ như Tinh Xà kia da dẻ như người sắp chết, còn Lão Tà thì không khác gì một ông lão chuẩn bị xuống lỗ. Những tên khác thì giống như thiếu ăn dẫn tới suy dinh dưỡng thân xác.

Đổi lại vị tà hồn sư thân hình vạm vỡ trước mặt này, chắc chắc là nhà có điều kiện a.

“Tử Anh, hôm nay ngươi tới mà không có báo trước. Còn nữa, tên tiểu tử kế bên ngươi là ai, ngươi tại sao dẫn người ngoài tới đây?”

Vị tà hồn sư mặc hắc bào có mũ đen trùm kín mặt, nhất thời che giấu đi dung mạo của mình. Bất quá nói chuyện với hung thú hai mươi vạn năm mà hắn vẫn có thể bình tĩnh chất vấn như vậy, chuyện này...

Nghĩ tới đây, Vân Chính Thiên trong lòng tự nhiên chấn động. Cho dù là liên minh đi chăng nữa, nếu như song phương không cùng một cấp độ cũng sẽ có trên có dưới xưng hô. Mà bây giờ vị tà hồn sư này đối với Tử Anh cũng không có chút nào cung kính khách khí. Hiện tại cũng có thể nghĩ được một lý do để giải thích mà thôi.

Hắn chính là một tên Phong Hào đấu la cấp bậc tà hồn sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.