Kiêu Ngạo Với Định Kiến

Chương 20: Chương 20




Một quãng thời gian tiếp theo, công việc của Hoắc Chiêu Lâm vẫn luôn rất bận, buổi tối thường phải tăng ca đến nửa đêm mới về. Tần Tranh là cái người không thể ngồi yên, đến công ty đi làm cùng Hoắc Chiêu Lâm mấy lần, thấy Hoắc Chiêu Lâm thật sự không thể để ý đến mình liền tự ra ngoài đi tìm thú vui.

Từ sau khi kết hôn, số lần hắn ra ngoài chơi bời lêu lổng với đám hồ cẩu bằng hữu giảm đi đáng kể. Hiếm thấy có thể hẹn hắn ra ngoài một lần, các vị hoàn khố đều không buông tha cơ hội cười nhạo hắn, Tần Tranh cả người hăng hái mặc cho đám bạn xấu trêu chọc mình trọng sắc khinh bạn cũng không hề tức giận, vẫn khăng khăng nhà mình có người canh cửa, trước giờ giới nghiêm nhất định phải về nhà.

Ngay cả rượu cũng không uống một giọt, ngậm ống hút uống nước trái cây, cười híp mắt nhìn người khác cụng ly uống rượu, tui vẫn lù lù bất động.

Mười giờ rưỡi, Hoắc Chiêu Lâm nhắn tin đến nói đã làm xong việc hỏi hắn ở đâu sẽ tới đón, Tần Tranh gửi địa điểm qua, tâm trạng vô cùng sung sướng.

Vương Thiếu Tiệp vừa nhảy nhót trên sàn trở về liền tiến đến bên cạnh Tần Tranh chép miệng nói: “Tranh thiếu, tôi vừa thấy tên khốn Từ Tử Hoa xong, gã kéo một đám người đang nhảy nhót ở bên kia.”

Tần Tranh cười lạnh một tiếng: “Gã còn dám đến đây nhảy nhót? Mới đàng hoàng được mấy ngày?”

“Còn không phải sao, nhưng nghe nói dạo này gã sống cũng không mấy dễ chịu, người đi theo cũng vơi đi nhiều, rất thảm.” Vương Thiếu Tiệp vừa cười trên nỗi đau của người khác vừa buôn chuyện.

Tin tức này cũng không sai, Từ Tử Hoa bị Hoắc Chiêu Lâm chỉnh đến mức mất sạch mặt mũi Từ gia, lúc này ở nhà bị cả ông nội lẫn cha mình ghét bỏ, tiền tiêu vặt cũng bị cắt, may là vẫn còn có thể dựa vào tiền tiếp tế từ mẹ gã, đám nịnh hót lúc nào cũng vây quanh gã giờ cũng đã rơi rụng phần nào. Đương nhiên lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, trong mắt những người không biết chuyện thì gã vẫn là thiếu gia Từ gia phong quang vô hạn, muốn phong lưu khoái hoạt vẫn là rất dễ dàng.

“Này thì tính là gì mà thảm, nếu thảm thật thì gã còn dám ra ngoài tán gái sao?” Tần Tranh khinh thường bĩu môi.

“Muốn dạy dỗ tên đó không?”

Vương Thiếu Tiệp cười hì hì, Tần Tranh liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay đoán chừng Hoắc Chiêu Lâm sẽ không đến nhanh như vậy. Vụ lần trước kia hắn vẫn còn chưa tiêu, thật sự vẫn muốn đánh gã kia một trận lúc này được Vương Thiếu Tiệp khuyến khích nhắc nhở liền động tâm. Mắt hắn xoay một vòng, nhíu mày nói: “Đi gọi mấy người đến giúp tôi.”

“Tuân lệnh!”

Vương Thiếu Tiệp bình thường cái gì cũng không xong nhưng dạy dỗ người khác thì não tư duy vô cùng nhanh chóng. Lần trước Từ Tử Hoa tính kế Tần Tranh thế nào thì lúc này bọn họ liền tính kế lại như vậy, tìm một cô nàng xinh đẹp đến câu gã kia ra ngoài, vừa ra khỏi hộp đêm liền cho người xông lên chụp bao tải luôn.

Mười lăm phút sau Tần Tranh được mời đến ngõ tối phía sau hộp đêm vây xem tiết mục hiện trường đánh hội đồng Từ Tử Hoa. Gã này ngày xưa vênh váo hung hăng, đi tới đâu cũng nghênh ngang mà lúc này đại thiếu gia lại bị người ta đạp xuống được, bị bảy, tám người vây quanh như đùa cẩu tay đấm chân đá, so với chó nhà có tang còn thê thảm hơn mấy lần.

Không được mấy lần Từ Tử Hoa đã triệt để túng, khóc rống kêu rên, nước mắt nước mũi giàn dụa. Tần Tranh ôm cánh tay đứng ngoài đám người nhìn, mặt đầy ghét bỏ, cùng là con cháu hào môn, cùng hưởng một nền giáo dưỡng mà sao Hoắc Chiêu Lâm cái gì cũng tốt còn Từ Tử Hoa lại không ra hồn như vậy.

Phi phi phi, lấy Từ Tử Hoa để so sánh với Hoắc Chiêu Lâm thật sự là đang nhục nhã Hoắc Chiêu Lâm.

Từ Tử Hoa bị đánh thành đầu heo qua đôi mắt híp lại thấy được ánh nhìn từ trên cao xuống tràn đầy khinh bỉ của Tần Tranh, cuối cùng cũng hiểu được tại sao vừa nãy mình nói ra tên tuổi Từ gia thiếu gia nhưng những người này đều thờ ơ không động lòng, trái lại còn càng đánh càng hăng, thì ra là mình đắc tội với cái họa sát thân này.

Mọi người nhường ra một con đường, Tần Tranh thong thả tiến lên đưa chân khều cái mặt bị đập thành đầu heo của Từ Tử Hoa, cười nhạo gã: “Từ Tử Hoa, mày cũng có ngày hôm nay sao?”

Từ Tử Hoa nghiến răng nghiến lợi: “Mày cần phải ra tay ác như thế hả?”

“Là tao ác hay mày ác? Mày đã làm gì chẳng lẽ trong lòng mày không rõ sao? Đánh mày một trận là còn tiện nghi cho mày đấy.”

Từ Tử Hoa đương nhiên hiểu rõ, chuyện đêm đó không thành, khi đám người đi theo Tần Tranh tới bắt người gã liền chạy, sau đó chính bản thân gã cũng gặp chuyện liền quên mất cái này. Không nghĩ tới hôm nay gặp Tần Tranh khí thế vững vàng, Tần nhị thiếu gia trừng mắt tất báo, tâm nhãn so với gã cũng chẳng ít hơn, đáng đời gã xui xẻo.

“Không phải mày cuối cùng cũng không có chuyện gì sao, còn… Á…”

Từ Tử Hoa lại bị đá một đá mạnh không dám ho he nữa, gã nằm trên mặt đất thống khổ rên hừ hừ. Tần Tranh nhìn gã như nhìn một đống rác, gã đúng là nên vui mừng vì không có chuyện gì xảy ra, nếu không lần này cũng không phải chỉ là đánh một trận đơn giản như vậy.

“Đánh cho tôi ! Giữ lại cái mạng chó của gã là được, xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Có lời này của Tần nhị thiếu mọi người cũng không còn gì phải kiêng kỵ, người ở đây ai cũng chướng mắt Từ Tử Hoa, gã này ỷ mình là cháu đích tôn Từ gia toàn dùng lỗ mũi đi nhìn người khác. Ai trong lòng cũng tích trữ sự tức giận với gã, nếu đã có Tần Tranh gánh vác trách nhiệm thì đương nhiên phải nhân cơ hội này đánh thằng cha này nhiều thêm vài đấm.

Từ Tử Hoa khóc rống xin tha: “Tần gia gia, tha cho tôi đi, tôi không dám nữa, thật sự không dám nữa. Sau này tôi làm cháu cậu, cậu bỏ qua cho tôi đi…”

Tần Tranh nhịn không được trợn trắng mắt, mày có gọi ông đây là tổ tông cũng vô dụng.

“Đừng đánh, xin cậu, không phải một mình tôi làm, thật đấy, á… Còn có Hoắc Chiêu Nhân, là tên đó hiến kế cho tôi, cậu đi tìm y mà tính sổ, bỏ qua cho tôi đi…”

Từ Tử Hoa bị đánh đến kêu cha gọi mẹ cái gì cũng khai ra hết. Ánh mắt Tần Tranh trầm xuống, bảo mọi người dừng lại, lạnh giọng hỏi: “Mày vừa nói còn có ai? Lặp lại lần nữa?”

“Hoắc Chiêu Nhân! Là tên đó ra chủ ý, tôi không biết tại sao y lại muốn hại cậu, cậu đi tìm y đi, tôi không dám, tha cho tôi đi…”

“Đệt! Không phải chứ! Hoắc Chiêu Nhân kia cũng có phần? Y không phải là em vợ của ông sao? Ông với y có chuyện gì? Y có bệnh hả?”

Vương Thiếu Tiệp hùng hùng hổ hổ mà sắc mặt của Tần Tranh đã lạnh đến mức không thể lạnh hơn: “Y thật sự có bệnh.”

“Vậy cũng đi bắt trói y đến đây rồi đánh một trận?”

“Vậy thì hời cho y quá rồi.”

Từ Tử Hoa tính kế hắn chỉ đơn thuần là vì hả giận đánh gã một trận thì không tính nhưng tên khốn Hoắc Chiêu Nhân kia rất hiển nhiên là cố ý bêu xấu hắn trước mặt Hoắc Chiêu Lâm thì không thể nhịn được. Mệt hắn trước đây có mắt không tròng còn nghĩ Hoắc Chiêu Nhân là người không tệ, lần này không vạch mặt được y thì không nuốt trôi cơn tức này.

Có công tử bột lại gần nhỏ giọng nói cho Tần Tranh: “Tôi hình như biết vụ này, Hoắc gia lão tứ hai ngày trước cầm một mặt dây chuyền ru bi giá trăm triệu đến tiệm cầm đồ nhà tôi đổi lấy ba mươi triệu. Hình như là cần tiền gấp, y mà cũng thiếu tiền, không biết ở ngoài đã gây ra chuyện gì. Không bằng Tranh thiếu đi điều tra y thử xem?”

Nhà công tử này lập ngiệp dựa vào nghề kinh doanh đồ cổ, sau này lại mở thêm hiệu cầm đồ chuyên làm sinh ý trong giới thượng lưu ở thủ đô, đồ vật nhận vào đương nhiên giá khởi nghiệp cũng phải cả triệu. Loại cầm đồ giá cả trăm triệu này cũng không có gì để ngạc nhiên, người có tiền cũng sẽ vì đủ loại lý do mà thiếu tiền, khi cần tiền gấp hiệu cầm đồ nhà vị công tử này làm ăn nhộn nhịp vô cùng. Đương nhiên bọn họ cũng phải bảo đảm toàn riêng tư cho khách hàng, ai đến làm gì cũng sẽ không để lộ cho người ngoài biết cho nên vị công tử này cũng chỉ là âm thầm cho Tần Tranh một lời nhắc nhở, cũng không có lớn tiếng nói ra ngoài.

Tần Tranh nhíu mày, dây chuyền ru bi hơn trăm triệu ? Chẳng lẽ là cái mà ông Hoắc già kia đưa cho bà bốn? Dây chuyền của bà bốn bị Hoắc Chiêu Nhân lấy đi cầm đồ? Cũng không thể nào là y trộm đi chứ? Chuyện này có chút thú vị.

“A Tranh.”

Giọng của Hoắc Chiêu Lâm vang lên ở đầu con hẻm, Tần Tranh xoay người liền nhìn thấy Hoắc Chiêu Lâm đang đứng ở nơi tràn ngập ánh sáng nhìn mình. Lệ khí tích tụ trong lòng nháy mắt tan biến, hắn sải bước đi qua, treo lên khuôn mặt tươi cười nói: “Anh đã đến rồi.”

Hoắc Chiêu Lâm cau mày liếc mắt nhìn cảnh tượng trong hẻm rồi hỏi hắn: “Mấy người đang làm gì vậy?”

Tần Tranh có chút chột dạ, Hoắc Chiêu Lâm không thích nhất chính là hắn gây chuyện thị phi ở bên ngoài, không phải là tức giận đó chứ?

“Là Từ Tử Hoa?”

Tần Tranh cúi đầu, hàm hồ trả lời: “Ừm.”

Hoắc Chiêu Lâm bất đắc dĩ thở dài, giơ tay nhéo nhéo sau gáy hắn: “Đánh cũng đã đánh rồi thì coi như xong đi, gọi hai người đưa gã đi bệnh viện. Đừng đùa chết người, chúng ta đi về nhà đi.”

“Được.” Tần Tranh nghe lời gật đầu, hắn vốn cũng chỉ định đánh Từ Tử Hoa một trận là xong, về sau gã có còn đến gây phiền phức hay không thì cũng là chuyện sau này, đương nhiên Từ Tử Hoa nếu còn dám thì lần tới sẽ đánh gã càng thảm hơn.

Sau khi lên xe thấy Tần Tranh vẫn mang vẻ mặt ngượng ngập, Hoắc Chiêu Lâm nghiêng người lại giúp hắn cài dây an toàn, ngón tay nhéo nhéo cằm của hắn, hỏi: “Em đánh người đến khí cũng bay ra rồi mà còn không vui sao?”

Tần Tranh bĩu môi: “Đánh hắn một trận mà đủ hả, vẫn còn đầu sỏ đứng phía sau xem trò vui kìa.”

Hắn kể lại chuyện khi nãy một lần, Hoắc Chiêu Lâm nghe xong lông mày nhướn cao: “Hoắc Chiêu Nhân cũng có phần?”

“Đúng thế. Y vì ngăn cản em và anh kết hôn đúng thật là dụng tâm chăm sóc, ám chiêu ra một cái lại một cái, à mà y rất thiếu tiền sao? Bỗng dưng trộm dây chuyền của bà bốn làm gì vậy?”

“Y từ nhỏ đã là người như vậy, vì có được thứ mình muốn mà không từ thủ đoạn, dùng đến cả mấy thủ đoạn mờ ám không ra hồn.” Hoắc Chiêu Lâm vừa nói vừa lắc lắc đầu, đối với em trai trên danh nghĩa này một chút tình cảm anh cũng không sinh ra nổi. Làm ra những chuyện như vậy, y nhất định phải trả giá thật lớn, “Dây chuyền rốt cuộc là bị trộm hay vì nguyên nhân khác bị y lấy được tới tay quả thật nên điều tra một chút. Anh sẽ giải quyết y, em cũng đừng để ý y nữa.”

“Anh nghĩ em muốn để ý đến y sao? Y mẹ nó một tên bệnh thần kinh, ông đây đã làm gì chọc giận y chứ?”

Hoắc Chiêu Lâm hôn môi Tần Tranh một cái: “Ngoan, đừng nói tục.”

Tần Tranh lập tức ngậm miệng không nói nữa mà ngoan như mèo. Hắn dán lên Hoắc Chiêu Lâm, thâm nhập dây dưa hôn trả lại anh, đầu lưỡi mềm mại cuốn lấy theo đuổi lẫn nhau, cảm giác gắn bó của môi răng ngọt ngào từ từ khơi lên sự nóng nảy trong lòng Tần Tranh.

Sau nụ hôn sâu triền miên, Hoắc Chiêu Lâm liếm liếm sợi chỉ bạc vương bên khóe miệng hắn, cuối cùng anh vuốt đầu Tần Tranh, ngồi thẳng dậy khởi động xe.

Tần Tranh nằm lọt thỏm trên ghế dựa híp mắt nhìn gò má Hoắc Chiêu Lâm đang tập trung lái xe, càng nhìn càng thoả mãn, người đàn ông đẹp trai như vậy là của mình, chẳng trách mình cứ gọi đến mấy tên đầu trâu mặt ngựa ghen ăn tức ở. Hận đi, cứ hận đi, có hận nữa thì Hoắc Chiêu Lâm cũng là của hắn, hí hí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.