Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 192: Chương 192: Thiếu






Editor: Puck - Diễn đàn

Tương Dương trưởng công chúa đang nhàn nhã ngồi bên bờ nước thả câu, khi thị nữ tới bẩm báo “Phò mã và thiếu gia trở lại”, nàng không hề nhấc mí mắt. Nhưng mà, nghe nói Lâm Đàm mang theo Hàn đại phu tới, nàng lại buông cần câu trong tay xuống, “Đây là vị khách quý, mời vào.”

Phân phó đãi khách ở Tây Hoa sảnh.

Tây Hoa sảnh hướng nam bắc, hai bên đều khảm cửa sổ thủy tinh, ngồi trong sảnh nhìn được phong cảnh nơi xa xa, non sông tươi đẹp thu hết vào trong mắt, là chỗ đẹp để đãi khách.

Khi Lâm Đàm và Hàn đại phu vào sảnh, Tương Dương trưởng công chúa đã tươi cười rạng rỡ chờ.

Khách mới vào cửa, nàng đã đứng dậy chào đón, “Vị này chính là Hàn đại phu đã cứu hai vợ chồng a Hàn và a Linh sao? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”

Mặt mày hớn hở, lời nói thẳng thắn, Lâm Đàm quen với tính tình của nàng, không lấy làm lạ, Hàn đại phu lại là lần đầu tiên gặp trưởng công chúa điện hạ tôn kính này, thấy nàng bình dị gần gũi, khiêm tốn dễ gần như vậy, trên khuôn mặt tròn trịa không khỏi có vẻ ngạc nhiên.

Lâm Đàm nắm tay Hàn đại phu, cười tủm tỉm giới thiệu cho Tương Dương trưởng công chúa, “Cô, đây chính là Hàn đại phu, Hàn đại phu không chỉ cứu đệ đệ và em dâu cháu, cũng đã cứu mẹ cháu, đại ca cháu, là ân nhân của Lâm gia. Cha mẹ cháu vẫn luôn nhớ nhung Hàn đại phu.”

Tương Dương trưởng công chúa càng thêm thân thiết, không để Hàn đại phu hành lễ, “Hàn đại phu, ngươi là người thân của a Đàm, ở phủ Tương Dương trưởng công chúa không phải là người ngoài.”

Hàn đại phu không phải người câu nệ, mỉm cười nhìn Lâm Đàm, “Ta biết rõ bây giờ nàng là Tề Vương phi rồi, lại không biết nàng có mặt mũi như vậy.”

Lâm Đàm cười, “Tính tình của ta, ngài còn không biết sao? Thấy ai thuận mắt, ta không quản gì hết, cứ muốn dán lên, cô cũng không chịu nổi ta như vậy. Năm đó ngài lạnh như khối băng, không phải bị ta dây dưa không ngớt hòa tan rồi sao?”

Nói mà mọi người đều cười.

Tương Dương trưởng công chúa và Lâm Đàm, Hàn đại phu phân chủ khách ngồi xuống.

Hôm nay Hàn đại phu tới chủ yếu kiểm tra cho Tương Dương trưởng công chúa. Nàng xem xét sắc mặt của Tương Dương trưởng công chúa, trầm ngâm trong lòng: “Công chúa không giống như có bệnh, mà giống như có thai. Thôi, cứ bắt mạch có thể tin hơn.”

Nàng quen hành y, không quen xã giao, nói chuyện từ trước đến giờ trực tiếp, nên mời Tương Dương trưởng công chúa chìa tay ra, bắt mạch cho công chúa, Tương Dương trưởng công chúa tính tình sảng khoái, không hề định ngỗ nghịch, thản nhiên cười, thật sự chìa cổ tay trắng đến trước mặt Hàn đại phu, “Làm phiền.”

Lâm Đàm mỉm cười. Tính tình Hàn đại phu vẫn giống như trước kia, cho dù là ai, ở trong mắt nàng chỉ phân chia là bệnh nhân và người không có bệnh mà thôi. Xem bệnh chính là xem bệnh, nàng không thích nói nhảm.

Hàn đại phu cúi mí mắt xuống, trầm ngâm bắt mạch.

Vẻ mặt nàng vô cùng chuyên chú, giống như trong trời đất chỉ còn lại nàng và vị bệnh nhân trước mặt nàng.

Tương Dương trưởng công chúa là người thích nói thích cười, hiện giờ thấy nàng hết sức chăm chú như vậy, cũng không tiện tùy ý mở miệng quấy rầy.

Một hồi lâu, Hàn đại phu mới buông tay Tương Dương trưởng công chúa ra.

Tương Dương trưởng công chúa vội vàng cười hỏi, “Hàn đại phu, ta không có gì đáng ngại chứ?”

Ai ngờ Hàn đại phu lại nghiêm túc gật đầu, “Có.”

Tương Dương trưởng công chúa ngớ ngẩn, “Có?” Nàng lại không tự kiềm chế được sờ bụng, “Ta có gì đáng ngại à? Hàn đại phu, còn xin ngươi nói rõ.”

Lâm Đàm vốn mỉm cười ở bên cạnh nhìn, vẻ mặt nhàn nhã, lúc này lại ngồi thẳng người lên, vẻ mặt lo lắng.

Hàn đại phu nói: “Công chúa, ngài mang thai.”

Tương Dương trưởng công chúa ngây dại, không thể tin, trên mặt hiện lên vẻ mộng ảo, “Ta mang thai?”

Lương Luân đã trưởng thành, nàng đã mười mấy năm bụng không có động tĩnh, lúc này thế mà không hề đề phòng chút nào mang thai rồi?

Lâm Đàm dịu dàng hỏi: “Hàn đại phu, cô thai tượng tốt không?”

Trong lòng nhớ kỹ theo lời Hàn đại phu có đáng ngại, không biết Tương Dương trưởng công chúa mang thai này rốt cuộc có vấn đề gì, trong lòng lo sợ.

Ai ngờ Hàn đại phu lại nói: “Công chúa mang thai ở độ tuổi này, đã là thai phụ lớn tuổi, đây là chỗ đáng ngại đó.”

Lâm Đàm u oán nhìn Hàn đại phu, dựa lại trên ghế dựa.

Tương Dương trưởng công chúa thế này mới ý thức được tại sao mới đầu Hàn đại phu lại gật đầu nói “Có”, hóa ra là chuyện như vậy. Nàng không khỏi cười, “Hàn đại phu, tuổi thì tuổi, cũng không đến mức gọi là có đáng ngại chứ.”

Lâm Đàm cũng oán trách, “Ngài dọa ta một cú sốc đó, cho rằng cô bị làm sao.”

Hàn đại phu vẻ mặt thành thật, “Công chúa thật sự là thai phụ lớn tuổi rồi, nữ nhân sinh con vốn là một chuyện hung hiểm, nếu trẻ tuổi còn tốt, tuổi tác lớn chính là nguy hiểm, không thể phớt lờ.”

Tương Dương trưởng công chúa hé miệng cười, đôi tay ngọc thon thon vuốt ve bụng mình, khôi hài nói: “Hàn đại phu, ngươi cũng đừng đe dọa nha, đừng dọa sợ hài nhi trong bụng ta co về, không dám sinh ra.”

Nói mà Hàn đại phu đều cười.

Hàn đại phu nói: “A Đàm đã nói, công chúa không thích uống thuốc nước, để ta nghĩ biện pháp khác. Thật ra thì bây giờ công chúa cần bổ, thuốc bổ không bằng thực bổ, ta viết vài phương thuốc thực bổ, về sau công chúa điều dưỡng trên ăn uống đi. Trong lúc mang thai công chúa không thể lười biếng, đi dạo một chút, hoạt động một chút, đến khi hài tử sinh. Còn nữa, mang thai giai đoạn cuối ăn uống phải khống chế, không thể ăn quá nhiều, để tránh thai nhi quá lớn, lúc sinh chịu khổ.”

Nàng nói tất cả đều là lời vàng ngọc, Tương Dương trưởng công chúa một mực ghi nhớ, hứa hẹn: “Nhất định sẽ cẩn thận để ý, cũng sẽ không lười biếng. Nếu ta lười biếng, đến lúc đó hài tử khó sinh, chịu khổ chịu tội vẫn là ta.”

Hàn đại phu thấy nàng nói chuyện rõ ràng như thế, hài lòng gật đầu.

Đại phu gặp được bệnh nhân hiểu lý lẽ, cũng sẽ cảm thấy rất vui mừng.

Tương Dương trưởng công chúa mở tiệc chiêu đãi Lâm Đàm và Hàn đại phu, trong bữa tiệc khó tránh khỏi nhắc đến chuyện cũ. Tương Dương trưởng công chúa biết Hàn đại phu vốn không cứu trị quan viên và gia quyến nhà quan, không khỏi tò mò, “Hàn đại phu, vì sao lại thế?”

Hàn đại phu trầm mặc hồi lâu, giọng hơi khàn khàn, “Đó là một đoạn quá khứ thê thảm, ta đã không muốn nhắc lại.”

Tương Dương trưởng công chúa lòng sinh ngưỡng mộ, nghiêm mặt nói: “Có một quá khứ thê thảm, Hàn đại phu còn có thể tiếp tục cứu sống vô số người, không mất bản tâm, thật sự khiến người ta kính nể! Hàn đại phu, bây giờ ngươi không muốn nhắc đến đoạn quá khứ kia, ta tự nhiên sẽ không hỏi tới, nếu có một ngày ngươi nguyện ý nhắc đến, cứ xin nói thẳng.”

Hàn đại phu yên lặng gật đầu.

Lâm Đàm nắm chặt tay Hàn đại phu.

Hàn đại phu cảm khái vỗ vỗ nàng, “A Đàm, ngươi không cần nói gì cả, ta hiểu.”

Lâm Đàm gật đầu lia lịa.

Có một thị nữ mang thức ăn lên đây, bước đi không đủ nhẹ nhàng. Nàng mang thức ăn lên xong định đi, Hàn đại phu lại đột nhiên chỉ về phía nàng, “Ngươi, dừng lại.”

Thị nữ kia giật thót mình, quay người lại, vẻ mặt mang cười, “Xin


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.