Kiều Nữ Thương Hộ Không Làm Thiếp

Chương 37: Chương 37: Vẽ qua




“Ta chỉ muốn cái cửa hàng nho nhỏ, không cần lớn như vậy.” Ninh Khanh nói.

“Nếu phải làm, tự nhiên muốn tốt nhất.” Tống Trạc nói. “Chính là không thể đặt trên danh nghĩa của muội, nữ tử mười lăm tuổi mới có thể có tài sản riêng làm của hồi môn, trước lấy danh nghĩa của Chung Ly gia mở ra, về sau trả lại cho muội, như thế nào?”

“Được.”

Chuyện cửa hàng, Tống Trạc sớm đã an bài thỏa đáng, kỳ thật hắn chỉ phụ trách đem cửa hàng tới tay, hắn sẽ không đụng chạm trên chuyện thương trường, lại cùng Chung Ly gia hùn vốn phân một nửa cổ, cho nên đều toàn quyền giao cho Chung Ly Ưu phụ trách.

Bởi vì muốn vội chuyện cửa hàng, Ninh Khanh vẫn ở tại tòa nhà vùng ngoại ô, miễn cho ở Thần Vương phủ, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết.

Vội xong chuyện cửa hàng, Tống Trạc liền mang theo Ninh Khanh đi ăn cơm, địa điểm là Quái Vị Thiên Hạ.

Chung Ly Ưu cùng Thẩm Thành Cung đã sớm chờ ở nơi đó.

Ninh Khanh nhìn thấy hai người rất là kinh ngạc: “Biểu ca, huynh cư nhiên cho ta thấy ngoại nam?”

Tống Trạc cười như không cười: “Không thấy cũng thấy, không bằng quang minh chính đại thấy. Không đến nỗi vốn không có chuyện gì lại thành như có chuyện.”

Sự tình lần trước không có vạch trần, nhưng tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ ràng, Tống Trạc nếu là tiếp tục cất giấu, ngược lại giống như nữ nhân của hắn ở sau lưng hắn vụng trộm với người khác, cho nên hắn dứt khoát quang minh chính đại đưa nàng tới gặp bọn họ một lần. Cũng trừ bỏ khúc mắc trong long mọi người.

“Biểu ca anh minh thần võ.”

Tống Trạc a một tiếng: “Bổn thế tử tự nhiên là tốt nhất! Chẳng lẽ còn phải lo lắng Khanh Khanh nhà ta sẽ bị người khác câu đi sao?”

Ninh Khanh khóe miệng vừa kéo, nàng có thể lý giải kỳ thật chính là hắn đang nói lời trái lòng sao?

“Tống Trạc, ngươi mới đến.” Thẩm Thành Cung nói.

“Gặp qua Thần Vương thế tử.” Chung Ly Ưu đứng dậy.

Tống Trạc mỉm cười tiến lên: “Vị này chính là biểu muội của bổn thế tử, họ Ninh. Biểu muội, vị này chính là bạn thân của bổn thế tử Khang Vương Thẩm Thành Cung, vị này chính là thiếu đông gia của Chung Ly gia, Chung Ly công tử.”

Ninh Khanh nghe vậy chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, tên này là Khang Vương? Là cái Vương gia sao?!

Nàng nhưng không có quên ngày đó nàng chỉ vào chóp mũi hắn hung ba ba mà hét lớn một tiếng: “Liên quan gì đến ngươi!”

Nàng cho rằng ngồi cùng Chung Ly Ưu thì chính là bằng hữu của Chung Ly Ưu, đều là thương nhân! Nếu sớm biết hắn là Khang Vương, nàng sao dám hô quát như thế!

Được rồi, nàng chính là nhát gan như vậy! Nàng chính là sợ hãi quyền thế, nếu là nàng không sợ trời không sợ đất, không sợ quyền thế liền sẽ không bị Tống Trạc ức hiếp đến tận đây!

Nhìn trong mắt nàng tràn đầy đều là hối hận, Thẩm Thành Cung trong mắt hiện lên một mạt ý cười. Hắn nhìn Ninh Khanh, càng thêm cảm thấy Ninh Khanh quen thuộc, tổng cảm thấy giống như gặp qua ở nơi nào.

Mấy người ăn cơm, liền bắt đầu nói chuyện sinh ý. Tống Trạc cùng Thẩm Thành Cung đều là quý tộc cao cao tại thượng, dựa thu nhập từ thuế từ đất phong mà thu vào, trước nay đều là khinh thường cùng thương nhân giao tiếp, càng miễn bàn tham dự cùng người khác nói sinh ý.

Nhưng bởi vì Ninh Khanh, Tống Trạc không thể không bồi, Thẩm Thành Cung cảm thấy rất có hứng thú, cũng lưu lại.

Chung Ly Ưu nói: “Thượng Kinh có rất nhiều cửa hàng điểm tâm, nhưng lại chưa thấy qua hình thức tửu lầu, ngươi xác định mở xong có người đi vào ngồi ăn điểm tâm?”

Thời đại này cửa hàng điểm tâm đều là bán cho khách mang về, cũng chỉ có tửu lầu phục vụ cơm canh cùng món điểm tâm ngọt, có thể cho khách nhân ngồi ăn.

“Đó là bởi vì những món điểm tâm ngọt đó không đủ đa dạng hóa, hơn nữa ở đây điểm tâm chiếm đa số. Cửa hàng của ta chủ yếu làm chè ngọt, dùng hoa quả sữa bò tươi mới làm chiêu bài.”

“Từ từ!” Chung Ly Ưu cả kinh nói: “Hoa quả tươi mới liền tính! Đó là đồ vật quý, thật đúng là có thể hấp dẫn một ít khách quý. Nhưng sữa bò, đồ vật kia có thể ăn sao?”

“Bổn vương nghe nói sữa bò có mùi hôi.” Thẩm Thành Cung nói.

“Đây là thật sự?” Ninh Khanh không ưu phản hỉ: “Chúng ta đây có thể đẩy ra sữa bò ăn không hôi! Cũng không sợ không ai ăn, bởi vì có nhãn hiệu của Chung Ly gia các ngươi ở nơi đó, mọi người đều sẽ tin tưởng các ngươi, nguyện ý thử một lần! Này lại là một cái mánh lới!”

“Ngươi đây là lợi dụng chiêu bài của Chung Ly gia? chúng ta” Chung Ly Ưu khóe miệng vừa kéo.

“Ta lợi dụng chiêu bài nhà ngươi làm gì? Ta là tự cấp nhà các ngươi cách kiếm tiền a! Kiếm tiền!” Ninh Khanh nói hai mắt sáng lấp lánh, thời đại này cư nhiên không ai hiểu được ăn sữa bò! Nàng giống như nhìn đến một trương lại một trương ngân phiếu hướng nàng bay tới! “Ngẫm lại tú phẩm hình hoạt hoạ ta làm xem, nếu là lúc trước cho ngươi làm lớn một hồi, ngươi dám sao?”

Nàng nói đó là mi sắc bay múa, người nàng vốn dĩ liền thanh diễm vô song, tuy rằng mang khăn che mặt, nhìn không rõ dung mạo, nhưng một đôi mắt lại sáng như sao trời, làm cả người đều sáng lên.

Thẩm Thành Cung không khỏi than cười: “Vị này nhà ngươi quả thật là từ thương hộ ra tới!”

Lời này nếu là ngày thường nói đó là nghĩa xấu, nhưng giờ này khắc này, lại là hàm chứa tán thưởng. Tống Trạc cười mà không nói, hắn vẫn luôn biết nàng rất sáng mắt.

Cuối cùng, Chung Ly Ưu bất cứ giá nào, một người chiếm một nửa cổ, Chung Ly gia bỏ vốn, Ninh Khanh ra kỹ thuật. Thuận tiện còn cung cấp phương thức tiêu thụ——

“Ta sẽ tìm một người tín nhiệm để truyền thụ bí phương của ta, sau đó người kia liền ở phòng bếp lớn dạy lại cho các đầu bếp. Mỗi tháng mùng một cùng mười lăm, ta sẽ tự tay làm một món điểm tâm ngọt mới.”

Chung Ly Ưu khóe miệng vừa kéo, trong lòng nghĩ thầm: Giống thanh lâu đầu bảng ra mắt đi! Nhưng miệng hắn dù có độc cũng không dám nói ra lời, bởi vì Ninh Khanh là người của Tống Trạc, hắn không thể đem lời nói có quan hệ đến thanh lâu nói đến trên đầu nàng! Cho nên hắn chỉ có thể ở trong lòng phun trào.

Cuối cùng, thành công ký kết công văn. Chung Ly Ưu nói: “Không thể tưởng được Ninh cô nương chẳng những sẽ vẽ tranh, còn sẽ làm điểm tâm.”

Ninh Khanh cười mà không nói, Thẩm Thành Cung nói: “Không biết Ninh cô nương học được ở nơi nào? Thế tử cũng là đan thanh nhất tuyệt, hai người các ngươi nhất định giao lưu tham thảo không ít đi.”

Ninh Khanh kinh ngạc mà nga một tiếng: “Nguyên lai biểu ca thực sẽ vẽ tranh? Như thế nào cũng chưa cho vẽ cho người ta một bức a.”

“Trong khoảng thời gian này không rảnh……” Tống Trạc nói đột nhiên khuôn mặt tuấn tú cứng đờ, từ từ, hắn giống như có vẽ qua! Nàng vào phủ ngày đầu tiên hắn liền vẽ! Sau đó…… Đưa cho Thẩm Thành Cung!

Tống Trạc không tự chủ được mà nhìn phía Thẩm Thành Cung, khi hắn tiến vào, vừa vặn nghe Thẩm Thành Cung lẩm bẩm giống như gặp qua nha đầu nhà hắn……

Tống Trạc nghĩ đến bức họa vẽ Khanh Khanh nhà mình lại đang ở trong tay một nam nhân khác, cả người đều không tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.