Kim Ốc Hận

Chương 12: Q.1 - Chương 12: Tháng ngày nhàn nhã chốn sơn lâm




“Tỷ tỷ, tỷ và Liễu đại ca thật là lợi hại.”

Hàn Nhạn Thanh và Thân Hổ thúc ngựa rảo bước trên con đường cổ Cam Lũng. Thân Hổ nhớ lại từ chuyện hai ngày qua tỷ tỷ đã bố trí công việc trong quân doanh ngăn nắp gọn gàng đâu vào đấy cho tới chuyện Liễu Duệ dùng các loại phương pháp không thể tưởng tượng nổi nhưng rất hiệu quả huấn luyện quân đội hùng dũng oai nghiêm, thì nhìn Hàn Nhạn Thanh vô cùng sùng bái.

“Thế à? Liễu đại ca lợi hại hơn hay là tỷ tỷ lợi hại hơn?” Hàn Nhạn Thanh điều chỉnh tốc độ phi ngựa, hỏi giọng bâng quơ.

“Ha ha!” Thân Hổ vò đầu suy nghĩ một lát nhưng rồi vẫn đáp, “Liễu đại ca lợi hại hơn.”

“Thật không?” Hàn Nhạn Thanh không hề tức giận, vẫn cúi đầu trầm tư, nam nhi dù gì cũng thích chinh chiến sa trường hơn.

“Tỷ tỷ!” Thân Hổ dài giọng hét lên khiến Hàn Nhạn Thanh quay đầu nhìn lại.

“Tỷ đi nhầm đường rồi. Hướng Đường Cổ Lạp Sơn đi theo bên này.” Có mấy sợi tóc lòa xòa bên Thân Hổ.

“Ừm…” Hàn Nhạn Thanh cười lúng túng, “Tỷ không để ý, con ngựa tự động đi theo hướng bên này.” Nàng bực tức cho con ngựa quay đầu lại, lợi hại đến mấy thì cũng được ích lợi gì chứ? Một người phiêu bạt bên ngoài, sáu, bảy phần mười là một đi không trở về. Phàm đã là phụ nữ thì hơn một nửa là cảm nhận phương hướng không tốt. Hàn Nhạn Thanh cũng tự thừa nhận là mình kém hơn người bình thường một chút.

Được Thân Hổ dẫn dắt, Hàn Nhạn Thanh cuối cùng cũng đuổi kịp Tiêu Phương ở dưới chân Đường Cổ Lạp Sơn.

“Mạch Nhi, Sơ Nhi, cho mẫu thân bế nào!” Hàn Nhạn Thanh rời xa hai con rồi thì mới nhận ra mình cũng rất nhớ bọn chúng. Nàng bế Trần Mạch rồi đi tới hôn lên khuôn mặt dễ thương của con gái, cảm khái nhận ra mình đã thật sự bị buộc chặt vào vùng đất cổ đại này.

Mạch Nhi nằm gọn trong lòng nàng cười toe toét còn Sơ Nhi thì lại nhăn nhó, tựa hồ không vui vì bị quấy rầy.

“Làm gì mà lâu thế?” Lộng Triều từ trong xe ngựa ló đầu ra vẻ mất hứng.

“Lộng Triều, nhìn xem ta mang cái gì tới cho ngươi”, Hàn Nhạn Thanh giơ một hũ rượu lên nói lấy lòng. Đây là rượu trái cây mà nàng nhờ Dung ma ma giúp đỡ mới ủ ra được, lúc về qua Ngũ Nguyên liền tiện thể mang theo hai hũ.

Hàn Nhạn Thanh rót cho bọn họ mỗi người một chén, nhìn quanh bốn phía rồi hỏi, “Quách sư huynh đâu rồi?”

“A Giải đi lên núi trước.” Tiêu Phương nếm một ngụm rượu trái cây thấy ngọt ngào man mác thì khá ngạc nhiên nhìn màu sắc sóng sánh trong chén, “Chúng ta ở dưới chân núi chờ cô tới để cùng lên. Cô tới rồi thì đi thôi.”

Cả đoàn bỏ xe ngựa lại, đi bộ lên núi. Đường Cổ Lạp Sơn quanh năm tuyết phủ, vừa dốc vừa trơn nên đến lưng chừng núi thì Lục Y và bà vú không thể đi tiếp. Tiêu Phương thu xếp cho hai người ở lại trong căn nhà đá trên sườn núi, còn mình bế Trần Sơ, cõng Thân Hổ, bảo Lộng Triều giúp đỡ Trần Mạch và Hàn Nhạn Thanh rồi thi triển khinh công lướt đi như trên đất bằng, chỉ chốc lát đã lên đến đỉnh núi.

Khi Hàn Nhạn Thanh lên đến đỉnh núi thì liền nghe thấy giọng một ông lão tức giận quát tháo từ trong thạch thất vọng ra, “Ta nghe A Giải nói vẫn không tin, hóa ra lại là sự thật. Ngươi thu đồ đệ cũng được, nhưng mà lại thu nhận một người phụ nữ không có căn cơ học võ. Thu nữ đồ đệ đã đành, nhưng đó lại là một phụ nữ có thai. Sinh con coi như xong đi, thế mà còn dẫn cả đám đến Đường Cổ Lạp Sơn. Dung Nam, ngươi làm việc hay thật!”

“Sư phụ của tôi làm sao?”, Hàn Nhạn Thanh nổi giận, bế Trần Mạch đi vào phòng. “Bản cô nương thông minh lanh lợi, xinh đẹp dễ thương, ngoan ngoãn vâng lời, cực kỳ có thiên phú. Sư phụ gặp rồi thì không đành lòng bỏ qua nên mới thu tôi làm đồ đệ, lão mũi trâu có ý kiến gì?”

Ông lão trong thạch thất quay đầu lại, chòm râu trắng như tuyết, ánh mắt trầm tĩnh liếc nhìn Hàn Nhạn Thanh, khinh thường hỏi: “Ngươi? Thiên phú cực cao ư?”

Quách Giải thiếu chút nữa sặc nước miếng mà chết, mẹ của hai đứa bé còn là cô nương được sao?

Tiêu Phương ngẩng đầu ánh mắt vẻ buồn cười liếc nhìn nàng. Ngoan ngoãn vâng lời mà vậy sao?

Lộng Triều hoài nghi nhìn nàng: Xinh đẹp dễ thương? Không có đâu!

Trái lại, Thân Hổ bế Trần Sơ đứng bên cạnh thì gật đầu như gà mổ thóc: “Tỷ tỷ ta vốn rất thông minh lanh lợi đó.”

Sư phụ của Quách Giải là Lữ Phi Khanh nhìn Trần Mạch nằm trong lòng Hàn Nhạn Thanh, mắt sáng rực: “Sư phụ, tư chất đứa bé này thật tốt.”

Mạnh Tắc Nhiên ngẩn người ra, bấy giờ mới đảo mắt nhìn sang Trần Mạch, bĩu môi nói, “Cũng không tệ lắm.”

Hàn Nhạn Thanh tức giận không có chỗ trút, la lên: “Tiểu Hổ Tử!”

“Dạ”, Thân Hổ giương mắt nhìn nàng.

“Đập ngay vò rượu còn lại đi, một giọt cũng không được để lại cho lão mũi trâu uống.”

“Dạ!” Thân Hổ trao Trần Sơ cho Lộng Triều, vâng lời quay lại lấy vò rượu.

“Hừ, chẳng qua là một vò rượu thì có gì đặc biệt chứ”, Mạnh Tắc Nhiên chẳng thèm quan tâm, “Trên Đường Cổ Lạp Sơn chúng ta loại rượu nào mà không có… hương vị gì đó?”

Bên ngoài phòng, Thân Hổ đã lấy vò rượu ra, chuẩn bị đập xuống.

“Này, này!” Hàn Nhạn Thanh kinh ngạc buột miệng. Nàng thấy một giây đồng hồ trước đó, ông lão râu bạc còn ở trong phòng phùng mang trợn mắt đấu khẩu với nàng nhưng chỉ một thoáng chớp mắt đã đứng trước vách núi, còn Tiểu Hổ Tử ngơ ngác hết nhìn vào hai bàn tay trống không của mình lại nhìn Mạnh Tắc Nhiên. Vò rượu đã nằm trong tay lão!

“Sư phụ!” Lữ Phi Khanh đưa tay lên quệt mép, thở dài có vẻ bất đắc dĩ.

“Rượu ngon quá!” Mạnh Tắc Nhiên cười lớn, hít ngửi mùi hương rồi nâng vò rượu đưa lên miệng nốc ừng ực, trong giây lát đã uống xong hơn nửa vò, vỗ vỗ bụng, “Tiếc là quá ngọt, không đủ mạnh.”

“Rượu vốn ủ để cho phụ nữ uống.” Hàn Nhạn Thanh mặt nặng như chì, bước ra chế giễu, “Rượu mà mạnh quá thì tôi sợ lão uống say mất.”

“Vậy ngươi có còn nữa không?” Mạnh Tắc Nhiên vụt cái đã đến trước mặt nàng “Ồ”, lão ngưng thần nhìn Trần Sơ trên tay Lộng Triều, “Đứa bé này!”

Hàn Nhạn Thanh nhìn con gái bi bô vẫy vẫy cánh tay, nét mặt thoáng vẻ đau đớn. Có quá nhiều chuyện cùng trùng hợp xảy ra vào đúng thời gian nàng sinh nở đến nỗi Sơ Nhi đã bị tổn thương từ khi còn ở trong bụng mẹ, sau khi ra đời đành phải nhờ Tiêu Phương châm cứu hàng ngày mới không bị làm sao nhưng kinh mạch yếu ớt không thể tập võ.

“Dường như mạch của con bé này bị thương tổn, may là được Dung Nam điều trị nên mới hết lo, nhưng không thể tập võ.” Mạnh Tắc Nhiên đặt ngón tay vào mạch môn của Trần Sơ, vuốt râu trầm ngâm, “Nếu chiếu cố thích đáng thì trong vòng ba năm đến năm năm sẽ có thể khôi phục lại như người thường.”

“Đa tạ sư tổ!” Hàn Nhạn Thanh lấy lại vẻ tươi cười, khom người thi lễ.

“Ai là… sư tổ của ngươi?”, Mạnh Tắc Nhiên vung tay áo, tức giận hỏi. Lão lại nhìn sang Trần Mạch đang quấn trong tã lót, thật sự không nỡ, “Đứa bé này cũng được lắm. Ta cho A Giải thu nó làm đồ đệ, đồng ý cho ngươi và đám hạ nhân của ngươi ở lại sườn núi, được không?”

“Không được”, Quách Giải lắc đầu quầy quậy, cảm thấy choáng váng. Mặc dù hắn là du hiệp, không để ý lắm tới triều đình, nhưng thu hoàng tử duy nhất hiện nay của đương kim Thánh thượng làm đồ đệ thì… Hắn lắc đầu, cứ để cho tiểu sư thúc tài hoa rước lấy phiền toái đi.

“Sư phụ, Nhạn Nhi thật sự rất thông minh, nàng học y thuật cũng rất giỏi.” Tiêu Phương vội nói, hy vọng sư tôn quyết định lại.

Lộng Triều đang đứng bên quan sát bỗng mở to đôi mắt trong sáng nói, “Nhạn Thanh tỷ tỷ rất tốt!”

“Ủa Lộng Triều”, Hàn Nhạn Thanh mở to mắt ngạc nhiên, chạy đến trước mặt Lộng Triều, “Ngươi đã chịu gọi ta là tỷ tỷ, ta hạnh phúc quá.”

Lộng Triều bị lòng nhiệt tình của Hàn Nhạn Thanh dọa phát sợ, rùng mình một cái như trúng phải gió lạnh, lặng lẽ lui về phía sau mấy bước.

“Sư phụ!” Lữ Phi Khanh cũng không đành lòng, “Người đã thấy Dung Nam, A GIải, Lộng Triều đều nói giúp cho Trần cô nương, người đồng ý đi.”

“Không được…” Mạnh Tắc Nhiên ôm vò rượu, mặt mày giận dữ, “Bọn chúng có còn coi ta đây là sư phụ, sư tổ hay không?”

“Mạnh tiền bối”, Hàn Nhạn Thanh cũng không thèm để ý, “Tất nhiên là Nhạn Thanh phải ở cùng với các con, nếu tiền bối nhất quyết không chịu thu Nhạn Thanh thì đó là do Nhạn Thanh không có phúc khí. Nhạn Thanh xin được rời đi luôn, nhưng còn tiền rượu… xin tiền bối trả cho. Dù sao người cũng không phải sư tổ của Nhạn Thanh, Nhạn Thanh cũng không cần phải mời người uống rượu, đúng không?” Nàng nhìn Mạnh Tắc Nhiên trợn mắt há mồm trong giây lát rồi bảo, “Tiểu Hổ Tử, bế cháu lên.. Chúng ta chuẩn bị xuống núi. À phải rồi”, nàng xoay người lại, áy náy bảo Lộng Triều, “Lộng Triều, thật xin lỗi. Sư tổ của đệ quá ngoan cố, ta đành phải dẫn bà vú và đầu bếp đi theo. Nếu đệ còn nhớ tới ta thì hãy tới quân doanh Khâu Trạch tìm ta.”

Lộng Triều hoảng quá, ôm lấy Hàn Nhạn Thanh la lên, “Không được đi.”

“Đau quá.” Hàn Nhạn Thanh vội vàng đẩy Lộng Triều ra. Lộng Triều dùng sức mạnh quá, nàng không biết liệu có siết thành một vệt đỏ ở bên hông mình hay không.

Tiêu Phương vừa bực mình vừa buồn cười, khẽ quát: “Buông ra!” Hắn nhìn Lộng Triều phụng phịu buông tay ra, sau đó mới xoay người lại xin Mạnh Tắc Nhiên: “Sư phụ, người đã thấy tình cảm giữa Lộng Triều và Nhạn Thanh rất sâu sắc, người thật sự nhẫn tâm chia tách bọn họ hay sao?”

Mạnh Tắc Nhiên nhìn vẻ mặt cương quyết của Lộng Triều, lại nhìn non nửa vò rượu trong tay mình, thoáng chần chừ, cuối cùng nổi giận quát: “Ta mặc kệ, các ngươi muốn làm gì thì làm!”, sau đó ôm khư khư lấy vò rượu, phất tay áo đi vào trong phòng.

“Khụ, khụ!” Tiêu Phương che miệng ho khan hai tiếng, nói vẻ nghiêm túc, “Thế là sư tôn đã đồng ý. Nhạn Thanh, ta dẫn con đi bái kiến bài vị các tiền bối của bản môn.” Mọi người ngây ra, trên mặt lộ các biểu cảm khác nhau.

“Oa!”, Trần Mạch đang nằm trong lòng Hàn Nhạn Thanh bỗng nhiên khóc ầm ĩ, nàng vội vàng bế lên xem, “Mạch Nhi, sao vậy?”



Hoàng tử điện hạ quang vinh duy nhất của Đại Hán hiện tại đã tè ra quần.

“Có Lý má má thật tốt.” Hàn Nhạn Thanh ngả người trên chiếc giường duy nhất trong phòng, nhớ lại lúc luống cuống tay chân nửa canh giờ trước, cảm khái uống một hớp hồng trà pha gừng.

Sau khi sao được loại hồng trà cho Tiêu Phương, nàng liên tục chế ra đủ các loại trà cho mình dưỡng nhan sắc. Mặc dù Tang Hoằng Dương bảo những loại trà này bán nhất định kiếm được rất nhiều tiền nhưng nàng luôn cho rằng tiền đủ dùng là được rồi, quá tham lam sẽ khiến người khác đố kỵ, cho nên dành các loại trà vừa ngon vừa đẹp mắt, lại có nhiều công dụng khác nhau này cho người thân hưởng dụng.

Trần Mạch người dính đầy đất đang ngồi trên tấm thảm dày nặng trải trong thạch thất, không ngừng cười khanh khách. Lý má má vừa lau rửa cho nó vừa nói: “Tiểu thư và tiểu công tử, thiếu tiểu thư ở trên đỉnh núi, bọn hạ nhân chúng tôi lại ở sườn núi, nếu mai sau có chuyện gì xảy ra thì tôi chỉ sợ tiểu thư bận quá không đến được.”

“Vậy thì các người hãy theo ta lên ở trên đỉnh núi đi” Hàn Nhạn Thanh hừm một tiếng.

“Nói dễ nhỉ.” Quách Giải cười lạnh, “Sư tổ sẽ không chấp thuận. Muội không quên là ngay cả muội cũng vừa miễn cưỡng được lên núi sao.”

“Ông ấy có thể chịu đựng được bao lâu?” Hàn Nhạn Thanh không cho là như vậy. Qua một thời gian ngắn ở chung trên đỉnh núi, nàng hiểu được về vị sư tổ này, một thế ngoại cao nhân trong truyền thuyết đó nhưng cũng là một dạng ông lão tính tình thích trẻ con. Nàng dẫn tất cả đồ tử đồ tôn trừ Lữ Phi Khanh tới sườn núi, thử xem ông ấy chịu cảnh tịch mịch được bao lâu.

“Nhạn Thanh!” Tiêu Phương ngồi bên cạnh biết rõ ý trong lòng nàng nên lên tiếng chỉ dạy, “Không được quá bướng bỉnh.”

“Yên tâm, sư phụ!” Hàn Nhạn Thanh cười dịu dàng, “Con biết tôn sư trọng đạo mà.”

“Có quỷ mới tin được”, Tiêu Phương im lặng, mắng thầm.

“Tiểu thư, thức ăn xong rồi”, Lục Y đẩy cửa vào bảo.

Lộng Triều đột nhiên sáng mắt lên, từ bên nôi Trần Sơ lao vụt ra.

“Ừ, mang lên đây đi, bảo Quách đầu bếp lên cùng ăn luôn”, Hàn Nhạn Thanh đứng dậy phân công. “Phải rồi!”, nàng chỉ tay nói luôn: “Quách Giải, huynh mang một phần lên cho sư tổ và sư phó đi.”

“Ừm.” Quách Giải đáp một tiếng rồi đi luôn ra ngoài. Cả nhóm ngồi xuống, mọi người đã quen cách Hàn Nhạn Thanh chẳng phân biệt tôn ti nên cũng không so đo. Cả thạch thất ồn ào náo nhiệt, không khí cực kỳ vui vẻ.

“Đây là đùi gà của ta”, Thân Hổ thấy Lộng Triều gắp mất cái đùi gà mình đã chọn từ trước bèn kêu chí chóe. Lộng Triều liếc nhìn nó một cái, không trả lời mà ngoạm luôn hai ba miếng chén sạch cái đùi gà, “Trả cho ngươi này!”



Thân Hổ tức không nói nổi, đùng đùng ngồi xuống.

“Các người không được ăn hết của ta chứ.” Cửa bị đẩy ra, gió lạnh thổi bông tuyết bay vào khiến có người bị lạnh kêu toáng lên, Quách Giải mặc đồ đen đã quay trở lại.

“Có chuyện gì thế?” Hàn Nhạn Thanh đang dỗ con trai bảo bối uống canh, cảm giác thấy có người nhìn chòng chọc vào mình thì quay lại hỏi.

“Không có gì.” Quách Giải thản nhiên đáp, nhập bọn tranh nhau ăn nhưng không che giấu nổi ánh mắt suy tư.

Có lẽ cô gái này thật sự có thể tạo ra thay đổi, hắn nghĩ.

Mùa đông năm Nguyên Sóc thứ tư.

“Nhạn muội, thấy thư như gặp mặt. Mùa đông năm nay, quân Khâu Trạch kỵ đã được huấn luyện đến mức khiến huynh hài lòng. Muội ở ẩn cũng đã lâu rồi. Theo sử sách, sang năm sau sẽ xảy ra trận đại chiến Mục Nam. Vệ Thanh sẽ xuất binh từ thành Sóc Phương. Sóc Trung rất gần với Ngũ Nguyên, đây là cơ hội của chúng ta. Nhạn Nhi hãy gửi Mạch Nhi và Sơ Nhi lại cho Tiêu Phương, dẫn Thân Hổ xuống núi gặp huynh cùng bàn bạc, việc lớn sắp thành rồi.

Huynh: Duệ”

Trên đỉnh núi Đường Cổ Lạp Sơn.

Một trận gió Bắc tràn qua thổi những bông hoa tuyết bay lất phất rồi đậu xuống trên người Hàn Nhạn Thanh, nàng đưa tay khẽ phủi, gấp lá thư lại rồi cất vào trong ngực. “Nham Nhi!” Nàng vươn tay ra, con chim ưng tên gọi Tiểu Nham sà xuống đậu lên trên tay. Nó xù lông cổ, hung hăng giương móng vuốt hướng về phía người đang đi tới khiến Hàn Nhạn Thanh vội vàng dùng tay trái vỗ về.

“Nhạn Nhi à, hôm nay chúng ta ăn món gì đây?” Mạnh Tắc Nhiên lướt rất nhanh đến trước mặt nàng, dày mặt hỏi. Trên mặt tuyết phía sau lưng lão không hề có một dấu chân.

“Sư tổ hăng hái quá!” Hàn Nhạn Thanh nhướng mày cười cười rồi thả Tiểu Nham ra. Con chim ưng hót lên hai tiếng rồi bay về phía chân trời. Nàng xoay người lại tiếp tục đắp người tuyết. Ba năm rưỡi trước đây, Mạnh Tắc Nhiên đã bị nàng dùng rượu và thức ăn ngon đánh gục, rồi qua thời gian tiếp xúc lâu như vậy, nàng đã sớm hiểu rõ tính cách của lão nên cũng không cần làm ra vẻ tôn sư trọng đạo.

“Mẫu thân!” Một đứa bé chừng hai ba tuổi loạng choạng chạy trong tuyết, cầm trong tay một quả cầu gỗ gọi bập bẹ.

“Mạch Nhi!” Hàn Nhạn Thanh vội vàng dừng tay ôm lấy con trai, hôm một cái lên mặt nó, đón lấy quả cầu gỗ khảm vào vị trí con mắt của người tuyết rồi lui về phía sau mấy bước, kiêu ngạo ngắm nhìn tác phẩm của mình, tự khen, “Đẹp quá!”

“Chỉ là một người tuyết mà thôi!” Mạnh Tắc Nhiên bĩu môi cực kỳ coi thường, “Ngươi cho rằng mình cùng độ tuổi với con trai à?”

Hàn Nhạn Thanh nheo mắt, “Sư tổ!” Nàng khum tay đặt vào vành tai trái của mình, “Người nói gì, con nghe không được rõ.”

Mạch Nhi toát mồ hôi, vẻ mặt của mẹ mình bây giờ không khác gì con sói đội lốt bà ngoại trong câu chuyện cổ tích hàng ngày mẹ vẫn kể lúc đi ngủ.

“Ta không nói gì cả” Mạnh Tắc Nhiên lắc đầu quầy quậy. Qua gần ba năm sống cùng với nàng, lão đã hiểu rõ, Hàn Nhạn Thanh là người có vẻ ngoài như thiên sứ nhưng thực chất là ma quỷ. Nếu không hiểu câu gió chiều nào che chiều ấy thì chắc chắn những ngày tiếp theo sẽ bị hành hạ thê thảm.

Hàn Nhạn Thanh vui vẻ, dịu dàng hỏi, “Muội muội đâu rồi?”

“Muội muội ở trong phòng. Muội muội kêu đói bụng.”

Nàng đột nhiên cảm thấy nhói lòng, im lặng không nói gì.

“Mẫu thân bảo Quách thúc thúc nấu cơm ngay bây giờ. Tảo Tảo có nói nó muốn ăn cái gì không?”, Mạnh Tắc Nhiên ở bên cạnh vội vàng liều mạng mách nước. Trần Mạch đảo cặp mắt đen láy như hạt nhãn của mình vài vòng rồi rúc đầu vào lòng mẹ, “Mẫu thân, Tảo Tảo nói muốn ăn đùi gà rán, cá chép bọc lá sen nướng.”

“Tốt!” Mạnh Tắc Nhiên mừng rỡ, “Không hổ thái sư tổ thương ngươi như vậy.”

“Con đó”, Hàn Nhạn Thanh vừa bực mình vừa buồn cười véo mũi Mạch Nhi, “Mềm lòng như vậy thì sau này làm việc thế nào được!”

Trần Mạch chu môi, “Mẫu thân nói ‘Nhân từ đối với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân mình’, nhưng đây là thái sư tổ chứ đâu phải kẻ địch.

Hàn Nhạn Thanh tức cười, suy nghĩ một chút rồi dạy bảo, “Con nói rất đúng. Nhưng sau này Mạch Nhi còn phải suy nghĩ nhiều hơn, đặc biệt phải phân rõ kẻ địch và bạn bè, nếu không thì sẽ làm cho người mình yêu mến bị thương tổn đấy.”

“Dạ!”, Trần Mạch gật đầu thật mạnh, chỗ hiểu chỗ không.

“Được rồi. Tiểu Hổ Tử, bế Mạch Nhi đi tìm Tảo Tảo đi.” Hàn Nhạn Thanh vỗ vỗ vai Tiểu Hổ tử, mỉm cười nhìn cậu bế Trần Mạch bé nhỏ đi về phía Phi Tuyết các rồi quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt đầy vẻ suy tư của Mạnh Tắc Nhiên.

“Mạch Nhi còn nhỏ thế mà ngươi đã dạy nó những điều sâu sắc như vậy làm gì? Ngươi… rốt cuộc có thân phận thế nào?”

Hàn Nhạn Thanh cười nhạt, “Người đoán đúng.” Nàng lặng lẽ nhìn về phương xa dưới Đường Cổ Lạp Sơn, “Mạch Nhi có thân phận không phải tầm thường, con không thể ngăn cản nó bước vào trận chiến đấu mà nó phải thực hiện, vậy thì không thể làm gì khác hơn là giúp nó chuẩn bị thật tốt trước khi trận chiến bắt đầu… Sư tổ,” Lần đầu tiên nàng yên lặng, bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Mạnh Tắc Nhiên ở cự ly gần như vậy, “Người biết không? Con đã từng bị tổn thương, cho nên… không bao giờ… muốn nhìn người mình yêu mến bị tổn thương. Cả cuộc đời này, con sẽ nỗ lực bảo vệ những người con yêu thương.”

Đôi mắt bình thường luôn mang vẻ đùa cợt của Mạnh Tắc Nhiên thoáng ánh lên vẻ xót xa chỉ trong một khoảnh khắc mà Hàn Nhạn Thanh không bắt kịp rồi biến mất, lại khôi phục dáng vẻ bình thường, “Ngươi muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy, trước hết hãy mang đùi gà rán tới đây cho ta.” Lão cất bước trở về phòng, “Cho dù như thế nào…” đột nhiên hơi dừng bước nói thêm, “Chúng ta luôn ủng hộ ngươi.”

Hàn Nhạn Thanh sửng sốt, bất giác khẽ mỉm cười. Hóa ra ông lão thường hay tức giận mắng nhiếc thế gian cũng từng có một quá khứ, nếu không thì làm sao đạt được tới cảnh giới thông tuệ mà thuần phác như thế này chứ? Ở trên một ngọn núi quanh năm tuyết phủ xa cách thế gian, gặp được một vị sư tổ như vậy, đối với nàng là một loại hanh phúc, nhờ đó có thể sống vô lo vô nghĩ hơn ba năm trời.

“Tiểu thư?” Lục Y từ trong bước ra gọi. Hồi ba năm trước, Mạnh Tắc Nhiên bị thức ăn ngon cám dỗ nên buộc phải đồng ý để cho đám đầu bếp được ở lại trên đỉnh núi. Tiếp đó Hàn Nhạn Thanh lần lượt đưa cả Lục Y, Lý má má lên hết đây, biến thánh địa luyện công lạnh lẽo buồn tẻ này thành một đại gia đình ồn ào náo nhiệt, thậm chí còn mở rộng cả căn nhà đá và đặt tên là Phi Tuyết các. Mặc dù Mạnh Tắc Nhiên thỉnh thoảng có đôi câu oán hận nhưng nàng biết thật ra lão không ghét những đổi thay này.

“Tiểu thư, hôm nay tôi xuống núi mua thức ăn, Lê đại thúc nói Dung ma ma nhắn lại rằng gần đây liên tiếp xảy ra những biến động khác thường ở biên giới Hán Hung, rất nhiều khả năng chiến tranh lại sắp xảy ra”, Lục Y báo tin.

Lê Bình là người mà Nhạn Thanh bố trí ở Đường Cổ Lạp Sơn để liên lạc với tổ chức tình báo, bình thường vẫn sinh sống bằng nghề đồ tể và truyền tin tức giữa Dung ma ma và Hàn Nhạn Thanh. Kể từ khi ở trên đỉnh Đường Cổ Lạp Sơn, mấy người theo hầu nàng cũng học một chút khinh công mới có thể ra vào tự do. Ra vào Phi Tuyết các đều là cao nhân nên Hàn Nhạn Thanh cũng không có ý giấu giếm bọn họ. Người của Triêu Thiên môn biết Hàn Nhạn Thanh đang làm một số việc bí mật, thậm chí mỗi quý xuống núi một lần nhưng đều biết ý không hỏi han gì. Chỉ có Tiêu Phương và Quách Giải là biết một vài lý do đại khái.

Xem ra mình nhất định phải xuống núi một chuyến rồi. Hàn Nhạn Thanh nghĩ như vậy lúc đi vào Phi Tuyết các.

“Mẫu thân, ôm con nào.” Tiểu Tảo Tảo mặc áo may từ da cáo trắng lật người trên giường đưa hai tay ra đòi. Trần Sơ vừa ba tuổi, Hàn Nhạn Thanh đặt tên mụ cho nó là Tảo Tảo, bởi vì như cách nàng giải thích với mọi người thì chữ “Sơ” có nghĩa là sớm. Cái tên này rất dễ gọi, người mẹ đã gọi con như vậy thì mọi người cũng vui vẻ gọi theo.

“Tảo Tảo!” Hàn Nhạn Thanh chợt thấy trong lòng mềm nhũn, vội vàng ôm lấy con gái rồi hỏi, “Tảo Tảo hôm nay có lạnh không?”

Trên Đường Cổ Lạp Sơn, ngoài Trần Tảo Tảo vì bị tổn thương kinh mạch không thể luyện võ nên sợ lạnh, còn thì ngay cả ca ca Trần Mạch cùng ba tuổi đã luyện tâm pháp chống lạnh từ nhỏ. Hàn Nhạn Thanh thương con gái nên bắt Quách Giải ở trong núi tuyết ba ngày ba đêm bắt được một con cáo tuyết may thành áo choàng, để thêm lò than trong phòng Tảo Tảo rồi mới an tâm cho con gái ở lại trên đỉnh Đường Cổ Lạp Sơn.

“Không lạnh!”, Tảo Tảo ngọt ngào đáp. Thấy mẫu thân ăn mặc phong phanh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhăn lại, “Mẫu thân lạnh không?”

“Hi hi”, Hàn Nhạn Thanh vô cùng vui vẻ, cọ má vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, “Mẫu thân cũng không lạnh.”

“Hai mẹ con tiểu thư và thiếu tiểu thư đúng là quấn quýt quá”, Lục Y đi vào, mỉm cười nói, “Tiêu tiên sinh nói đã đến thời gian châm cứu cho thiếu tiểu thư.”

“Không thích đâu”, Tảo Tảo hét toáng lên, rúc đầu vào lòng Hàn Nhạn Thanh. Hàn Nhạn Thanh bật cười đẩy con gái ra, “Con không ngoan ngoãn đi châm cứu là sư công không vui đâu.”

“Sư công à?” Tảo Tảo nhớ tới khuôn mặt trong sáng của sư công, bắt đầu do dự, “Nhưng sau khi châm cứu phải uống thuốc đắng lắm”, nó phụng phịu.

“Có câu ‘Thuốc đắng dã tật’. Thuốc này sẽ điều dưỡng cho thân thể Tảo Tảo tốt lên. Hơn nữa sư công đã cho thêm cam thảo, sẽ không đắng lắm đâu”, Hàn Nhạn Thanh dỗ dành, “Uống thuốc rồi chúng ta sẽ ăn cơm, hôm nay có đùi gà mà Tảo Tảo thích nhất đấy.”

“Vâng”, Tảo Tảo nín khóc mỉm cười, gật đầu. Hàn Nhạn Thanh bé nó đến y phòng của Tiêu Phương, đứng xem hắn châm cứu. Sau khi Tảo Tảo chìm vào giấc ngủ do tác dụng của thuốc mê mà nàng chiết xuất ra, nàng hỏi, “Sư phụ, cơ thể Tảo Tảo rốt cuộc như thế nào?”

“Con không phải lo lắng”, Tiêu Phương đứng dậy thu châm, “Đã điều trị suốt ba năm rồi, không còn đáng ngại nữa. Chờ hết một tháng trị liệu cuối cùng thì cũng không cần châm cứu liên tục, chỉ uống thuốc là đủ.”

“Vâng, như vậy thì con cũng yên tâm.” Hàn Nhạn Thanh cụp mắt, “Nếu không thì con cũng khó lòng ra đi được.”

“Con lại muốn xuống núi?” Tiêu Phương chợt dừng tay, khẽ miết vào hòm thuốc, “Chẳng phải vừa mới xuống núi hai tháng trước sao?”

“Dung ma ma báo tin nói có việc lớn sẽ phát sinh, con chuẩn bị dẫn Thân Hổ xuống núi xem thế nào, lần này có khả năng sẽ đi rất lâu.” Hàn Nhạn Thanh đứng dậy chắp tay, “Phiền sư phụ chăm sóc Mạch Nhi và Tảo Tảo giúp cho.”

“Con… không cần khách sáo với ta như vậy.” Tiêu Phương thở dài, “Đã nói với mọi người chưa?”

“Vẫn chưa nói.” Hàn Nhạn Thanh cúi đầu, “Dĩ nhiên con muốn báo cho sư phụ trước.”

“Võ công của con tuy tiến bộ nhanh nhưng lại không được tinh thuần.”

“Con biết, nhưng như vậy cũng đủ để bảo vệ tính mạng rồi.”

“Tảo Tảo sẽ khóc đấy.”

Nàng trầm tư một lúc lâu, “Con biết, nhưng… không có cách nào khác.”

“Ngày mai con phải dẫn Thân Hổ xuống núi”, nàng chọn lúc mọi người ngồi vào bàn ăn để mở lời, thấy mọi người cùng ngẩn cả ra thì trong lòng bỗng nhiên dâng lên một nỗi bi thương man mác không nguôi.

Thân Hổ chậm rãi ngẩng đầu lên, trông thấy vẻ mặt thoáng chút ưu thương nhưng kiên quyết của tỷ tỷ thì hiểu ngay.

“Mẫu thân, chúng con cũng muốn đi.” Mạch Nhi không cảm nhận được nỗi u buồn của người lớn, gắng ngước khuôn mặt bé nhỏ nhìn lên, vui vẻ đòi theo.

“Không được.” Nàng trả lời hơi gắt gỏng khiến Tảo Tảo giật bắn mình sợ hãi. “Lần này chừng mấy ngày thì mẫu thân về?”, Tảo Tảo giơ tay lên đếm ngón, bập bẹ hỏi.

“Mẫu thân không biết”, nàng ngồi sụp xuống ngang bằng với con gái, mỉm cười trả lời.

Tảo Tảo không chịu, hơi ngẩn ra, “Trước kia mẫu thân đều đi chưa tới mười ngày là trở về mà.” Nó khẽ quay đầu đi, trong con ngươi đen trắng rõ ràng thoáng ánh lên vẻ nghi hoặc trông rất đáng yêu, “Mỗi lần mẫu thân không mang theo Tảo Tảo và ca ca đi ra ngoài thì Tảo Tảo và ca ca ngày nào cũng ở nhà đếm ngày mẫu thân trở về, đếm gần tới mười thì mẫu thân đã trở về rồi.

“Vậy con đừng đếm nữa.” Nàng nhắm mắt lại, nước mắt ứa ra.

“Mẫu thân đừng khóc.” Mạch Nhi sán tới, đưa cánh tay nhỏ bé mềm mại lau nước mắt tèm nhem trên mặt nàng, “Hay khóc không phải là nam tử hán.” Nó cũng không nghĩ rằng mẹ mình không phải là nam tử hán, cố gắng suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Mẫu thân có chuyện rất quan trọng sao?”

“Đúng vậy, mẫu thân có chuyện rất quan trọng.”

“Mẫu thân cứ yên tâm đi đi, con và Tảo Tảo sẽ ngoan ngoãn nghe lời sư phụ và thái sư công, chờ mẫu thân trở về.”

“Ừ”, Hàn Nhạn Thanh cảm động, có con trai, con gái như thế thì còn mong gì hơn. Nàng gạt nước mắt nói âu yếm, “Tảo Tảo, phải nghe lời ca ca biết không.”

“Tảo Tảo nghe lời.” Tảo Tảo cũng không quá hiểu chuyện nhưng theo bản năng cảm giác được sự lo lắng của mẫu thân nên đáp ngay.

“Nhạn Nhi, con và Tiểu Hổ Tử chờ ta ở bãi tuyết sau nhà.”, Tiêu Phương đứng bên cạnh nhìn với vẻ nặng nề, nhẹ nhàng nói rồi xoay người đi vào phòng.

“Võ công luyện đến cuối cùng thì dựa vào kinh nghiệm chứ không phải ngộ tính”, Tiêu Phương đứng giữa sân tuyết sau Phi Vân các nói, “Nhạn Nhi, con có ngộ tính cao nhưng lại không chịu khó luyện công, thiếu hụt thực chiến. Tiểu Hổ Tử, ngộ tính của con không tốt như tỷ tỷ nên cần chăm chỉ luyện tập, hơn nữa cũng thiếu hụt thực chiến. Giờ ta sẽ cùng lúc đấu với hai con, không được xem ta là sư phụ mà phải coi ta như địch nhân thật sự cần phải chống lại. Phải nhớ rằng ta sẽ không nương tay đâu.” “Lộng Triều”, hắn quay đầu bảo, “Kiếm!”

“Dạ!” Lộng Triều đang ở trong tàng cây cổ thụ ngàn năm bên cạnh cất tiếng đáp rồi ném xuống ba thanh kiếm bằng đồng thông thường. Hàn Nhạn Thanh cầm lên thử ước lượng thì thấy không thuận tay như thanh nhuyễn kiếm[1] Tài Vân mà sư phụ thường đưa cho nàng sử dụng.

[1] Nhuyễn kiếm: Loại kiếm được làm bằng thép tốt, có độ đàn hồi cao, lưỡi kiếm rất dẻo, khi sử dụng lưỡi kiếm duỗi thẳng ra, lúc bình thường lại có thể uốn cong làm thắt lưng.

Tiêu Phương khẽ vung thanh trường kiếm, mơ hồ như phát ra tiếng sấm động rồi nhanh như chớp đánh tới hai người. Hàn Nhạn Thanh sợ hết hồn, vội vàng giơ kiếm ngăn lại, chỉ nghe “keng” một tiếng, kiếm trong tay đã bị bạt ra, lòng bàn tay hơi tê dại. Thân Hổ bên cạnh nàng cũng không khác gì. Lúc này nàng mới phát hiện hôm nay sư phụ thể hiện sự nóng nảy rất rõ ràng, không giống bộ dạng ung dung thường ngày.

“Ngày khác trên chiến trường không ai dừng lại chờ các con khôi phục đâu. Đánh tiếp đi!”, Tiêu Phương lạnh lùng nói.

Hàn Nhạn Thanh và Thân Hổ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời tách sang hai bên, song kiếm tỏa thành một quầng sáng bao bọc Tiêu Phương.

“Cũng tạm được đấy”, Tiêu Phương thản nhiên nói, đồng thời cả người bốc thẳng lên như thể chim hạc bay vút trời xanh, thân hình bất động thẳng tắp lao nhanh như làn khói, trên không trung cất tiếng thét dài, kiếm quang lóe lên như ngàn vạn ánh sao trời, đồng thời đánh về phía hai người Trần, Thân.

Hai bóng người bỗng tách ra rồi quay ngoắt trở lại, vung tay phải thành hoa kiếm, trong hư có thật, trong thật có hư, một đâm dưới nách, một đâm bên hông, tưởng chừng sắp đánh trúng thì bỗng nghe Tiêu Phương cười lạnh, xoay kiếm ngang người. “Keng keng” hai tiếng, mũi kiếm đang xoáy tít bỗng nhiên bị hắn dùng thân kiếm chặn đứng, một luồng lực đạo cực mạnh theo mũi kiếm áp tới khiến hai người tức thì khốn đốn. Hàn Nhạn Thanh nhanh chóng nắm bắt tình thế nên lập tức buông tay. Thân Hổ nổi tính bướng bỉnh, mặt đỏ bừng bừng bước dấn tới muốn đoạt lại kiếm.

“Tiểu Hổ Tử!”, Hàn Nhạn Thanh kinh hãi la lên. Tiêu Phương cười nhẹ, tay thu rồi lại nhả kình lực khiến Thân Hổ chân đứng không vững, loạng choạng lùi về sau mấy bước, ngã phịch xuống.

Tiêu Phương hất hai thanh kiếm dưới đất lên, nhướng mày, “Đánh tiếp.”

Hàn Nhạn Thanh cau mày, nàng không biết sư phụ rốt cuộc uống nhầm thuốc gì nhưng phát hiện thấy tâm trạng nóng nảy của hắn nên dành phải liều mình “chiều quân tử.”

Đến lúc mặt trời bóng ngả về tây thì Tiêu Phương cuối cùng cũng thu kiếm lại bảo: “Được rồi!” Hàn Nhạn Thanh và Thân Hổ nhìn nhau cười khổ. Tiêu Phương không hề quay đầu nhìn lại mà đi thẳng về phòng.

“Lộng Triều, đệ còn đó không?”, Nhạn Thanh cao giọng gọi.

Lộng Triều từ trên cây bay xuống, vẻ mặt rầu rĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.