Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 160: Chương 160: ANH CHỌN LẤY THÂN BỒI THƯỜNG




Anh cũng nhớ lại mẹ mình, người phụ nữ đoan trang, dịu dàng, nhưng cũng đầy lão luyện.

Ở trong ký ức của anh, mẹ xinh đẹp dịu dàng, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, cho dù là đối với người không quen biết hay bạn bè, người thân, cũng vô cùng thân thiện. Khi bạn bè thân thích, người nào nhắc tới mẹ, cũng sẽ giơ ngón tay cái. Sau khi giúp đỡ ba xử lý công việc của công ty, càng thêm đột phá ra năng lực thật sự, trở thành trợ thủ đắc lực nhất của ba, trên thương trường có thể nói là người lão luyệ chu toàn.

Quan trọng hơn là, trong trí nhớ của anh mẹ luôn thích làm việc thiện, lấy giúp người làm niềm vui, hơn nữa những việc này luôn làm trong âm thầm và khiêm tốn, chưa bao giờ có bộ dạng phu nhân nhà giàu.

Đối với mẹ, anh luôn kính yêu cùng tôn kính.

Nhưng là, từ lúc nào bắt đầu, mẹ đã thay đổi thành một người khác?

Chính anh cũng không có ấn tượng. . . . . .

Mẹ đã từng tốt đẹp như vậy nhưng bây giờ lại trở nên nịnh hót dối trá, tàn nhẫn vô tình, thậm chí không từ thủ đoạn nào. . . . . . Anh cảm giác không thể tin được.

Không thể không nói, Hạ Vãn Lộ đau thương cùng thống khổ nhưng hiện nay, mẹ không thể không có trách nhiệm trong này! Nếu như không phải bà dùng thủ đoạn hèn hạ ép Hạ Vãn Lộ rời đi, nếu như bà có thể vui vẻ tiếp nhận cô gái anh yêu làm con dâu, Hạ Vãn Lộ làm sao sẽ lưu lạc bên ngoài chịu khổ? Làm sao sẽ mất đi đứa bé còn mất đi khả năng sinh con?

Nghĩ tới đây, trái tim anh như bị khoét đi một lỗ càng thêm đau đớn không ngừng, vì Hạ Vãn Lộ đau lòng, vì bỏ lỡ đứa bé mà đau lòng, đồng thời, cũng vì mẹ mà đau lòng, đau lòng cho người mẹ anh đã từng yêu sâu sắc bây giờ biến thành một người hoàn toàn xa lạ như vậy. . . . . .

Cứ giày vò đau đớn cả đêm như vậy, kết quả là anh cũng ôm Hạ Vãn Lộ ngồi bên cửa sổ cả đêm. . . . . .

Không phải cố ý giày vò mình, chỉ là không có buồn ngủ, càng suy nghĩ sâu sắc, đối với người con gái trong ngực càng áy náy, càng thương yêu. Mẹ anh sai lầm, anh không có quyền tới trừng phạt, điều duy nhất có thể làm, chính là càng đối xử tốt với người trong ngực hơn, những gì mẹ anh nợ cô anh sẽ trả thay, cho nên anh sẽ dùng cả đời để yêu thương bù đắp cho cô, mặc dù, anh cố gắng thế nào, cũng không cách nào chữa trị toàn vẹn vết thương lòng của cô. . . . . .

Nhìn thấy tia nắng mặt trời đã bắt đầu ló dạng ở đường chân trời, anh mới hít một hơi thật sâu, ôm cô, đặt cô lại trên giường.

Tối hôm qua ầm ĩ cả đêm, cô cả người mệt mỏi, lúc này ngủ rất sâu, anh ở trên trán cô nhẹ nhàng ấn xuống một cái hôn, cũng không có quấy rầy cô, để cho cô tiếp tục ngủ.

Một ngày mới bắt đầu, cuộc sống mới, đến lúc này, sẽ không chỉ là một người. . . . .

Từ trung tâm thể hình ra ngoài, đã là hơn một giờ sau đó, trải qua một hồi vận động kịch liệt, cuối cùng thoáng tiêu tan một phần nặng nề trong lòng. Lúc này mặt trời đã lên cao lắm rồi . . . . . .

Nhìn lên bầu trời xanh biếc, anh cảm thấy mình là đàn ông nên có trách nhiệm với gia đình, không đủ thời gian cũng như không cần thiết vì chuyện quá khứ mà đau lòng, mặc dù nỗi đau này vẫn như cũ tồn tại, nhưng tồn tại với ý nghĩa chỉ là vì nhắc nhở anh hạnh phúc quan trọng cỡ nào, làm cho cô hạnh phúc mới là quan trọng nhất. . . . . .

Khi về đến nhà bảo mẫu đã tới, trong phòng mùi thơm từ bữa ăn sáng lan tỏa, đây chính là hương vị gia đình, tuy bình thường nhưng lại làm cho người ta thỏa mãn.

Anh khóe môi nâng lên một nụ cười bình thản, ai cũng không thể biết anh mới vừa rồi ở phòng tập thể thao là như thế nào hung dữ mà phát tiết ra ngoài, chính anh như vậy, từ nay sẽ không còn thấy nữa. . . . . .

Cho là cô còn đang ngủ, anh cũng rón rén đẩy ra cửa phòng ngủ, trên giường cũng là trống không, trong lòng anh chợt giật mình, vừa định gọi bảo mẫu tới hỏi, lại thấy một góc quần ngủ màu trắng tinh ở sau rèm của sổ trên ban công theo gió phiêu động, tâm, trong nháy mắt liền an bình.

Anh khẽ mỉm cười, đi về phía ban công.

Cô đứng đưa lưng về phía anh, chân trần, tóc đen thật dài ở trong gió mai bị thổi tung bay bốn phía, thân thể gầy nhỏ bị bao quanh trong váy ngủ màu trắng thật dài, gió vừa thổi, liền hiện ra đường nét thân thể cô, nổi bật lên khung xương nhỏ gầy. . . . . .

Anh lặng lẽ nhìn chăm chú vào cô, cô dường như không chú ý tới, toàn tâm toàn ý tưới nước cho những bông hoa trên ban công kia.

Cô gái này làm cho anh anh, để cho anh yêu, khiến anh yêu thích không buông tay . . . . . .

Không kìm lòng được đi lên phía trước, từ phía sau che kín ánh mắt của cô. Trong gió sớm, tiếng cười vụn vặt của cô liền truyền ra . . . . . .

Bỗng dưng, chỉ thấy cổ tay cô xoay một vòng, nước trong bình liền phun ra, dính đầy mặt anh.

Anh cười rộ lên, tất cả phiền não đều ở thời khắc này tan thành mây khói. . . . . .

Heo Con của anh cuối cùng cũng bắt đầu nhớ lại phải "Nghịch ngợm", đây đã là bao nhiêu tiến bộ?

"Em được lắm! Lá gan càng lúc càng lớn!" Anh đoạt lấy bình nước trong tay cô, vung vẫy lung tung, đem hai người đều làm ướt.

Cô một bên tránh công kích anh đùa giỡn, hi hi ha ha, từ ban công chạy vào phòng ngủ, sợ anh đuổi theo, chạy thẳng đến phòng khách.

Tình cờ gặp bảo mẫu ở phòng khách lau đồ dùng trong nhà, thấy hai người đùa giỡn, cũng không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ từ nội tâm, vợ chồng trẻ tuổi nên thế này mới đúng, Tả tiên sinh cùng phu nhân cuối cùng cũng hòa hỏa rồi sao? Không khí trước kia, thật làm cho lòng người đều nặng nề. . . . . .

Hạ Vãn Lộ chạy trốn quá nhanh, thiếu chút nữa đụng vào bảo mẫu, cô vội vàng dừng chân, gương mặt hơi hồng, "Thật xin lỗi, dì. . . . . ."

Bảo mẫu tươi cười rạng rỡ, "Không có việc gì. . . . . . Không có việc gì. . . . . ."

Tả Thần An từ trong phòng ngủ đuổi tới, ôm cô lên, "Xem em còn chạy trốn chỗ nào!"

Cô xấu hổ không dứt, quẫn bách nói nhỏ, "Dì vẫn còn ở đây. . . . . ."

Bảo mẫu cười ha ha, vội vàng hướng phòng bếp đi tới, để lại một câu, "Dì cái gì cũng không nhìn thấy!"

Cô càng xấu hổ hơn, nhéo cánh tay của anh, "Đều tại anh!"

Anh chỉ là cười, ôm cô trở lại phòng ngủ, quần áo của cô ướt cả rồi, quần ngủ dính vào trên người, hiện ra thân hình xinh đẹp của cô, không có mặc áo lót, cho nên, hai điểm nhỏ đáng yêu ở trước ngực đều nổi cả lên. . . . . .

Anh trong nháy mắt miệng đắng lưỡi khô, hạ thân chỗ đó rõ ràng nổi lên biến hóa.

Đóng lại cửa phòng ngủ, liền đặt cô ở trên giường, tìm môi của cô, hôn, cứ như vậy rơi xuống.

Khi anh bắt đầu không an phận thoát quần ngủ của cô, thời điểm vuốt ve chân của cô đi lên, cô vội vàng đè xuống tay của anh, "Đừng. . . . . . Đừng. . . . . . Dì sẽ nghe thấy. . . . . ."

Anh ngừng lại, ở phía trên buồn cười nhìn cô, "Em đừng lên tiếng là được!"

Mặt của cô hồng đến càng thêm đáng yêu, ánh mắt cầu khẩn nhìn anh, "Không cần. . . . . . Eo của em đến bây giờ vẫn còn đau . . . . . ."

Anh cười, thở dài, "Heo Con. . . . . . Em rút lui. . . . . ."

Cái gì gọi là cô lui bước? Là anh quá đói khát có được hay không? Thật giống như là nhiều năm không có ăn thịt. . . . . .

Thật sự anh mấy năm qua chưa ăn thịt bao giờ sao? Cô ánh mắt tò mò nghiên cứu nhìn anh.

"Em nhìn chằm chằm anh như vậy làm gì? Nhìn anh đẹp trai không?" Anh bóp mặt của cô, rất mềm mại, rất thoải mái.

Cô lắc đầu một cái, không có ý định nói ra.

Anh lập tức mất hứng, sắc mặt cũng trầm xuống, "Heo Con! Không ngoan! Mới viết giấy cam đoan, không thể gạt anh, em muốn như thế nào? Mười vạn nhân dân tệ hay là lấy em bồi thường?" Tay của anh trượt đến bên eo cô, để cho cô dán thật chặt vào mình, để cho cô cảm thụ được khát vọng khó có thể nhịn của anh, anh đúng là cố ý dao động qua lại trên người cô.

Cô bị cường đại cứng rắn của anh dọa sợ, như vậy dao động đi xuống nữa, chỉ sợ lại muốn tạo ra lửa, cô vội vàng đầu hàng, "Em nói! Em nói không phải là được sao?"

"È hèm. . . . . ." Anh chờ.

"Là. . . . . . Anh mấy năm qua không cùng người khác ừ. . . . . . Làm qua cái gì kia sao?" Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi, cô nhớ, anh từng nói qua, anh từ đó tới nay chưa từng có người khác. . . . . . Nhưng là. . . . . . Nhiều xì căng đan như vậy. . . . . . Được rồi, cô nguyện ý tin tưởng anh, anh nói không có liền không có đi!

Lời cô vừa nói ra, anh liền nóng nảy, chỉ kém không thề độc, "Không có! Thật sự không có! Những xì căng đan kia không phải đã viết thư giải thích qua cho em rồi sao?"

Thư? Cô căn bản là không có đọc, hiện tại cũng không biết để ở nơi đâu. . . . . .

Chỉ là, vẫn là câu nói kia, cô tin tưởng anh!

Cô tiếp tục ánh mắt tò mò. . . . . .

Anh cho là cô đang chất vấn, giơ tay lên thề, "Anh thề, nếu như anh Tả Thần An. . . . . ."

"Em không phải ý này!" Không đợi anh nói xong cô đã dùng tay ngăn chặn cái miệng của anh.

"Vậy em có ý gì? Tại sao ánh mắt kỳ quái như thế? Nói! Nếu không nói anh muốn trừng phạt em!" Anh một lần nữa cử động.

"Chúng ta. . . . . . Có thể hay không đổi lại tư thế nói chuyện?" Anh như vậy đè ép cô, thật sự là tùy thời đều có nguy hiểm. . . . . .

"Đừng nghĩ đánh trống lãng qua chuyện khác! Nói nhanh một chút!" Tả Tam Thiếu không ngừng thúc giục, chỉ là, lập tức chính anh liền hối hận. . . . . .

Cô bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là theo dõi anh hỏi, "Vậy anh mấy năm qua làm sao chịu được? Năm năm! Không nghẹn chết anh rồi sao?"

Nếu như tính toán cẩn thận, giống như bọn họ tối hôm qua đến bây giờ cách nhau còn chưa tới năm tiếng? Theo như tần suất này của anh, năm năm qua thế nào chịu đựng?

Khuôn mặt trắng nõn của anh bắt đầu biến hóa hơi hồng , tránh né ánh mắt của cô, ấp a ấp úng, "Cái này. . . . . . Em không nên hỏi nhiều. . . . . ."

"Là anh muốn em hỏi!" Anh như vậy ngược lại thật gợi lên lòng hiếu kỳ của cô, bản chất nghịch ngợm từ trong xương cũng bị dụ dỗ ra ngoài, những thứ khó chịu kia thậm chí tạm thời đã quên mất luôn, chỉ lo trêu chọc anh, "Còn là. . . . . . Trong năm năm anh cũng. . . . . . Không được?"

"Dĩ nhiên không phải. . . . . ." Đàn ông không thể dễ dàng tha thứ cho việc chính là bị người khác nói không được, hơn nữa còn là người phụ nữ mình yêu!

"Vậy anh làm sao?" Cô thật sự tính toán, nhìn chằm chằm anh bộ dạng lúng túng của anh không tha, "Chính anh nói, không thể có điều giấu giếm! Mười vạn nhân dân tệ!"

"Anh lựa chọn lấy thân bồi thường!" Anh không chút do dự giơ tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.