Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 235: Chương 235: CHO PHÉP CẤT CÁNH




Một màn này, Hạ Vãn Lộ lấy được sự tán thành của các vị trưởng bối, ngay cả lúc đi ông nội Tả cũng dùng ánh mắt tán dương nhìn cô, cuối cùng còn nói thêm một câu, "Có rãnh rỗi thì cùng Tiểu Tam Tử (Tả Thần An) mang Y Thần tới trong viện chơi đùa!"

Nhưng mà, vẫn không thể đợi đến khi bọn họ mang Y Thần đi chơi, ở bên Khả Tâm đã truyền đến tin tức mới, mà tin tức này đối với bọn họ mà nói, không biết là tin tức tốt hay là tin tức xấu. . . . . .

Thần An nghe điện thoại ở trong phòng ngủ, Hạ Vãn Lộ làm xong cơm tối đến gọi anh ra ăn cơm, đúng lúc ở cửa nghe được anh lạnh lùng cự tuyệt, "Con không đi! Cái này không thích hợp!"

Không biết đối phương lại nói cái gì, anh có chút nổi giận, "Con đã là người có gia đình! Làm sao có thể cùng đi như lời mẹ nói? Mẹ! Đây chính là đạo đức mà lúc nhỏ mẹ đã dạy cho con sao?"

Nói tới đây, Hạ Vãn Lộ cũng đã hiểu xảy ra chuyện gì, nhất định là bệnh viện ở nước ngoài có hồi âm, Khả Tâm có thể đi nước ngoài chữa trị, chỉ là muốn Tả Thần An cùng đi mà thôi. . . . . .

Tả Thần An sau khi nói xong xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy cô đứng ở cửa, cười một tiếng, ném điện thoại di động, "Ăn cơm rồi sao!"

Cô yên lặng nhìn anh, "Mẹ nói cái gì?"

"Không! Không nói cái gì cả! Đi thôi!" Anh nắm hai vai của cô đẩy về phía phòng ăn.

Cô cũng không nói ra, bới cơm cho anh cùng Y Thần, mọi người như bình thường ăn xong cơm tối, như bình thường hưởng thụ thời gian an bình ban đêm, cho đến khi cô ru Y Thần ngủ, cô trở lại phòng khách lần nữa, trên sofa phòng khách, anh giang hai cánh tay, "Đến, cuối cùng nên đến lượt anh rồi!"

Cô bất giác buồn cười, thời gian gần đây anh càng ngày càng thích ăn dấm của Y Thần rồi, luôn nói Y Thần chiếm 90% thời gian của cô, mà anh chỉ còn được 10%.

Thuận theo ngồi vào trong lòng anh, vừa mới dựa sát, môi của anh liền tìm tới, cuốn lấy cô, sau một hồi nóng bỏng triền miên, bắt đầu cởi áo lông của cô.

Cô đã có chút thở dốc, nỉ non, "Thần An, em có lời muốn nói với anh."

"Nói cái gì. . . . . . Như thế này rồi lại còn nói. . . . . ." Anh khó khăn kiềm chế, đẩy áo lông của cô lên, bắt đầu hôn cắn thân thể trắng noãn của cô, thân thể cô khôi phục càng ngày càng tốt, chất lượng phương diện này của bọn họ cũng càng ngày càng tốt, chỉ là, bởi vì nhiều hơn một Y Thần, không thể phóng túng cùng tùy ý như vậy, người nào đó luôn ở trạng thái bất mãn.

"Không cần. . . . . ." Cô ôm lấy đầu của anh, cố gắng ngăn lại hành động làm xằng làm bậy của anh, nếu để cho anh tiếp tục hôn, không biết tối nay cô còn có thời gian nói hay không! Bây giờ, anh giống như tràn đầy tinh lực, có lẽ nguyên nhân là do số lần không nhiều lắm, mỗi một lần cũng sẽ chơi đùa cô mắt mở không ra mới bỏ qua. . . . . ."Thần An! Anh theo Khả Tâm đi đi!" Cô thừa dịp chính mình ý thức còn thanh tỉnh, vội vàng nói những lời này ra khỏi miệng.

Động tác của anh cứng đờ, ngừng lại, lại có thể đứng dậy bỏ vào thư phòng, lại còn đóng chặt cửa. . . . . .

Hạ Vãn Lộ sửng sốt một chút, dở khóc dở cười lắc đầu, tính khí đại thiếu gia này, cuối cùng vẫn không sửa đổi được, chỉ cần đừng vuốt lông của lão hổ (cọp – mình thấy để như vậy hay hơn) anh, vuốt đến là có thể xoắn xuýt một phen. . . . .

Sửa sang lại quần áo thật tốt, đi đến gõ cửa thư phòng một cái, bên trong không có phản ứng gì, cô cười, tự mình đẩy cửa đi vào, chỉ thấy anh nhìn vào máy tính, vẻ mặt mất hứng, rõ ràng là đang hờn dỗi.

Thời điểm lão hổ tức giận, tất nhiên không thể tiếp tục vuốt lông của nó, chỉ có thể theo thuận theo từ từ quan tâm. Vì vậy, đi tới chen vào giữa anh và máy tính, ngồi ở trên đùi anh, lôi kéo tay của anh vòng tại bên hông chính mình. Anh vẫn còn rất tức giận, cánh tay cứng ngắc . . . . . .

Hừ! Cô âm thầm hừ một tiếng, để xem anh còn tức giận bao lâu!

Cô mở WORD ra, chỉnh cỡ chữ thật to để đánh chữ: Thần An ngu ngốc!

Cô biết anh đang nhìn, nhưng mà vẫn chưa cho cô phản ứng, vì vậy xóa đi tiếp tục đánh chữ: Thần An không để ý tới Heo Con, Heo Con thương tâm. . . . . .

Vẫn không để ý tới. . . . . .

Lại tiếp tục: Heo Con muốn Thần An hôn nhẹ . . . . . .

Vẫn là không có động tĩnh? Định lực tốt như vậy? Cô cũng không tin!

Vì vậy, ngoài việc gõ tên anh, vừa gõ vừa dùng giọng nói trầm thấp kêu, "Thần An. . . . . . Thần An. . . . . . Thần An. . . . . ." Giống như khi cô ở phía dưới anh lúc hoan ái nhẹ nhàng kêu, đồng thời thân thể giống như theo tiết tấu cô gõ chữ từng phát từng phát chấn động, cô rõ ràng cảm thấy nơi nào đó của anh một lần nữa hùng dũng, chống đỡ khiến cô đau. . . . . .

Cuối cùng, cô cảm thấy cánh tay nào đó đặt trên eo cô càng ngày càng căng thẳng, sau đó liền bị anh lật một cái, trừng phạt nặng nề hôn vào môi cô, cô không khỏi hừ nhẹ, "Anh là cho con! Cắn đau em!"

"Cho em lộn xộn! Cho em không an phận! Tự tìm!" Anh ôm cô lên, đè lên trên giường nhỏ ở trong thư phòng, tiếp tục chuyện mới vừa rồi không hoàn thành.

Cô không có cự tuyệt, chỉ là ở thời điểm anh ôm, ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói, "Thần An, em sợ. . . . . ."

"Sợ cái gì?" Động tác của anh dịu dàng rất nhiều, nụ hôn chuồn chuồn lướt nước rơi vào chóp mũi của cô, mắt, khóe môi, cùng với bất kỳ nơi nào anh có thể hôn.

"Thần An, chung quy em cảm thấy hạnh phúc của em là trộm được. . . . . . Chúng ta càng hạnh phúc, em càng sợ, sợ ngày nào đó hạnh phúc trộm được này liền bị thu hồi lại. . . . . ."

"Nói bậy!" Anh nặng nề cắn lỗ mũi cô một chút, "Chúng ta là có giấy đỏ đấy! Được luật pháp bảo vệ! Nào có cái gì trộm được như vừa nói?"

"Khả Tâm. . . . . . Khả Tâm bị mù em hiểu rõ là do ngoài ý muốn, nhưng dù sao cũng có quan hệ tới em, Thần An, nếu như mắt Khả Tâm không còn nhìn thấy nữa, lòng của em sẽ cả đời bất anh, như vậy, cho dù chúng ta hạnh phúc sống chung một chỗ, trong lòng cũng có bóng ma. . . . . ." Trước mắt cô không tự chủ thoáng qua bóng dáng Hiểu Thần, bóng ma Hiểu Thần cho tới bây giờ cũng chưa từng tản đi trong lòng cô, chỉ là cô học được dùng tình yêu của Thần An tới ngụy trang cho mình, cùng bóng ma đó đối kháng mà thôi, "Thần An, chuyện của Hiểu Thần đã không cách nào thay đổi được rồi, đó là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng em, nhưng là, mắt Khả Tâm còn có thể chữa trị, không phải sao? Cho nên, Thần An, không cần để cho Khả Tâm cũng trở thành gánh nặng trong hạnh phúc chúng ta, có được hay không? Nếu như Khả Tâm muốn em đi, em nhất định thấy việc nghĩa không chùn bước đi đền bù khuyết điểm của mình, nhưng là, cô ấy cần là anh. . . . . ."

Anh có chút không vui, hăng hái cũng giảm đi, "Em biết rõ dụng ý của mẹ anh!"

"Em biết rõ! Nhưng là em cũng tin tưởng anh như vậy! Thần An, cho tới bây giờ giữa chúng ta vẫn tồn tại không tin tưởng sao?" Cô ở dưới người anh nhìn chăm chú vào anh, ánh mắt lấp lánh, "Thần An, em hi vọng Khả Tâm thật tốt, sau đó chúng ta có cả đời hạnh phúc kiên định."

Anh không nói lời nào.

"Thần An, có được hay không? Theo cô ấy đi đi, giống như anh trai đi theo em gái vậy. . . . . ." Hai tay cô vòng ngược lên cổ của anh, làm nũng vặn vẹo uốn éo thân thể.

Anh có mấy phần bất đắc dĩ, mấy phần tức giận, "Anh thấy! Nếu có người cần em bán ông xã mình, em cũng sẽ không chút do dự đáp ứng!"

Cô nghiêng mắt suy nghĩ, phong tình vạn chủng, "Của anh nhỏ như vậy, ai muốn! ? Cũng chỉ có em. . . . . . Thương cảm anh, uất ức uất ức bản thân mình. . . . . ."

"Nhỏ? Em dám nói của anh nhỏ? Được được! Anh lập tức để cho em thử nhìn xem!" Anh vốn là bị đôi mắt ti hí của cô câu phải hồn phách bay mất, nơi nào còn có thể cầm giữ được?

Sự thật chứng minh, đàn ông là không thể kích thích, sau khi kích thích hậu quả thật nghiêm trọng, ngày hôm sau xương sống thắt lưng chân của cô đều mềm nhũng, thống khổ không chịu nổi. . . . . .

Dưới sự kiên trì của Hạ Vãn Lộ, cuối cùng Tả Thần An cũng đồng ý theo Khả Tâm ra nước ngoài, ngày đưa anh đi đó, là cô tự mình sắp xếp hành lý, tự tay mặc áo khoát cho anh, ở tại cửa ra vào, anh ôm lấy cô, dùng sức hôn một cái, "Thật sự yên tâm như vậy? Không sợ anh ở nước ngoài tìm gái Tây sao? Các cô ấy ít nhất là cúp D trở lên!"

A, rõ ràng kỳ thị cô là cúp B chứ sao. . . . . .

"Anh gặp qua? Cũng sờ qua rồi? Rõ ràng như thế?"

"Ha ha ha. . . . . ." Anh cười cười, mấy phần lúng túng, nhỏ giọng nói, "Anh còn tưởng rằng em thật không quan tâm! Em ăn một chút dấm, ghen nhiều mới đáng yêu!" Ai nói bà xã sẽ không ghen chứ, anh hoàn toàn không tin đâu. . . . . .

"Đúng! Cho nên anh khoe khoang gặp qua gái Tây nên lên mặt sao! Anh, chờ trở lại em đổi khóa cửa đi!"

"Đừng! Ghen vừa phải mới có thể yêu! Nếu nhiều quá sẽ không thú vị nữa nha! Wow, ở nhà ăn nhiều một chút, tranh thủ anh trở lại vừa được cúp C!" Nói xong lại nhìn chằm chằm ngực cô nói thầm, "Lại nói anh cũng rất cố gắng xoa bóp nha, làm sao một chút tiến triển đây?"

"Còn nói! Còn nói! ?" Cô đẩy anh ra cửa, hai người đứng ở cửa miệng nói BCDE coi là cái gì nha?

"Bà xã! Anh rất nhanh sẽ trở về! Nếu muốn anh!" Anh không kiêng dè ở bên ngoài kêu.

Cô đóng cửa pằng một cái. Nói thật, ai cũng không muốn đẩy ông xã của mình cho tình địch nha, bất luận cô tin tưởng Thần An đến cỡ nào, nhưng anh rời đi mấy ngày này, tinh thần cô nhất định có chút không tập trung rồi, coi như Thần An yêu cô, quyết tâm của cô có kiên định mấy, nhưng việc đời luôn biến hóa, ai dám trăm phần trăm khẳng định tương lai sẽ không xảy ra chuyện gì? Chỉ là, cô cũng hiểu rõ Thần An, anh sở dĩ không muốn bồi Khả Tâm ra nước ngoài, là vì suy tính cho cô, vì suy tính hôn nhân của bọn họ, không cho hôn nhân của bọn họ bất kỳ cơ hội nghi ngờ nào, chỉ là, anh cũng là người thiện lương, Khả Tâm bị thương, trong lòng anh nếu không có nửa phần áy náy, đây cũng không phải Thần An cô yêu, cho nên, thay vì trói buộc, khiến trong lòng lẫn nhau lưu lại tiếc nuối, không bằng cho phép cất cánh, tình yêu của bọn họ, nhất định có thể vượt qua bất kỳ khảo nghiệm nào. . . . . .

Cô đứng ở trước cửa sổ, nhìn xe của anh lái ra chung cư, căn hộ mười mấy thước vuông bỗng nhiên trống trãi, thì ra không gian nhỏ hẹp, chật chội không phải do nhiều người, mà là hô hấp gần nhau. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.