Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 229: Chương 229: Khả tâm sao rồi?




Hạ Vãn Lộ cảm thấy Thần Hi có thuật đọc tâm, vào giờ phút này lại là người duy nhất quan tâm đến tâm trạng của cô, ngay cả Tả Thần An, lúc này chỉ sợ cũng không thể phân thân ra để chiếu cố đến cô. . . . . .

Cô cười cười, "Em hiểu." Cuối cùng, lại nói thêm câu, "Cám ơn chị, Thần Hi."

Thần Hi hơi chấn động, ánh mắt nhìn cô hết sức phức tạp, cuối cùng vẫn là mỉm cười dịu dàng với cô, "Quần áo của chị dâu em mặc không hợp, lớn quá, là em quá gầy, phải nuôi mập thêm mới được." Lại

"Ừ. . . . . ." Cô nghĩ nói cám ơn lần nữa, nhưng lại cảm thấy quá kiêu ngạo, chỉ ừ một tiếng rồi không hề nói thêm điều gì.

Đã từng cùng Thần Hi, cũng là ở trong đại viện này, từng có một đoạn thời gian thân như bạn tốt, lúc ấy cô vẫn là y tá vô ưu vô lo (không có gì phải lo lắng, trăn trở) Hạ Vãn Lộ, Thần Hi mới vừa cưới không lâu, thường thường trở lại thăm ông nội cùng em trai, dạy cô lái xe chính là Thần Hi.

Thời gian năm năm, làm cho Thần Hi thành thục không ít, giữa hai người không biết tại sao không còn thân thiết như ngày trước, trong đôi mắt Thần Hi nhiều hơn một chút dấu vết của năm tháng, cô cảm thấy cô không nắm bắt được ánh mắt của Thần Hi rồi.

Chỉ là, giống như trước kia, cô cảm kích Thần Hi, một là bởi vì cho cô một bảo bối thiên sứ, thứ hai là vào thời khắc như hôm nay là người duy nhất mỉm cười với cô.

Hai người rất nhanh liền nấu mì xong, bưng từng chén từng chén đi ra ngoài, ông nội Tả cũng đi ra, Hạ Vãn Lộ ngồi ở cạnh bàn ăn, một miếng ăn cũng không trôi.

Sinh nhật ăn mì, hàm ý trường thọ, nhưng hôm nay người nào còn có thể bưng tô mì nói một câu "Sinh nhật vui vẻ, khỏe mạnh trường thọ đây?"

Có. . . . . .

Tống Hạo Nhiên. . . . . .

Đứa bé không hiểu chuyện, ở trước mặt ông nội lấy lòng, "Ông cố ngoại sinh nhật vui vẻ!"

Nhất thời, Thần Hi cùng Tống Sở thiếu chút nữa đã bị sặc. . . . . .

Tống Sở vội vàng muốn con nói ít lại, ăn nhanh một chút!

Ông nội Tả thật cũng không tức giận, hừ hừ, "Cám ơn cháu cố! Đứa trẻ này, khi còn bé là đáng yêu nhất, ba đứa cháu khi còn bé cũng là miệng lưỡi ngọt ngào làm người ta yêu thích không thôi, càng lớn lên càng kỳ cục! Xem những chuyện vừa xảy ra đi! Cái này là chuyện gì! Chỉ là một buổi sinh nhật nho nhỏ của ta, lại có hai người phụ nữ tới cửa, là muốn cho Tiểu Tam Nhi (ông là đang nói Tả Thần An) có vợ lớn vợ nhỏ cho đầy đủ sao? Hừ!"

"Ông nội, Khả Tâm là con gái nuôi của mẹ. . . . . ." Làm sao Thần Hi không biết ý định của mẹ chứ? Chỉ là, vẫn ở trước mặt ông nội cho một lời giải thích.

"Cái gì làm ướt đấy! Ta ăn no rồi! Đi ra ngoài dạo, chính các ngươi ăn đi!" Ông nội Tả ném chiếc đũa xuống, ra cửa tìm lão hàng xóm đi dạo, giống như đối với chuyện Khả Tâm bị thương cũng không để ở trong lòng.

Đúng vậy, cả đời ông cụ có trường hợp nào chưa từng gặp qua? Một cái Diệp gia không đủ làm cho ông để ở trong mắt, trò cười lần này, theo ý ông, cũng chỉ là một trò hề mà thôi.

Ông cụ vừa đi,Tả Tiểu Bàn liền muốn về nhà ông ngoại, không khí nơi này cậu bé không thích, cậu bé ầm ĩ một hồi, Tống Hạo Nhiên cũng muốn đi theo, bé mới vừa bị ba mắng, mới không muốn ở lại nơi này.

Lằng nhằng một hồi hai cậu bé cũng đi rồi. Duy chỉ có Y Thần, bất luận Tống Hạo Nhiên gọi bé như thế nào, bé đều không chịu đi, chỉ ngồi ngay ngắn bên cạnh Hạ Vãn Lộ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mùa đông ban ngày vốn ngắn, rất nhanh, màn đêm liền hoàn toàn bao phủ. Tống Sở nhận điện thoại, cũng nói là có chuyện, đi ra ngoài, còn lại Thần Hi cùng cô mang theo Y Thần, không khí càng thêm nặng nề.

"Mợ út, mẹ, Y Thần hát cho hai người nghe được không?" Đứa bé cũng không biết thời điểm nào thì thích hợp ca hát, chỉ đơn thuần cho là chỉ cần bé ca hát thì có thể làm cho mẹ cùng mợ út vui vẻ.

"Được, mẹ thích nghe!" Đối với Y Thần, Thần Hi từ trước đến nay đều là cưng chiều, gần như là xin gì được nấy, huống chi lúc này Y Thần rõ ràng nghĩ trêu chọc họ vui vẻ, có thể nào làm cho con bé thất vọng?

Y Thần hứng trí bừng bừng bắt đầu hát, một bài đi qua, Thần Hi cùng Hạ Vãn Lộ đều vô cùng nể mặt mà vỗ tay cổ vũ, nhưng Hạ Vãn Lộ cũng không che giấu được tâm tình xuống thấp.

Y Thần rất là vui vẻ, hát một bài lại một bài, lúc đầu Hạ Vãn Lộ còn có thể chăm chú lắng nghe, từ từ, liền thất thần, vỗ tay cũng có chút qua loa, Y Thần liền không hát nữa, cực hiểu chuyện cầm tập tranh, ngồi ở bên người cô lật xem.

Cuối cùng, điện thoại Thần Hi vang lên.

"Là Thần An!" Sau khi Thần Hi nói với cô lập tức liền nhận, "Này, Thần An, như thế nào?"

Không biết Thần An ở bên kia nói những gì, chỉ là Thần Hi không ngừng đáp tốt tốt tốt.

Đợi cô ấy nói xong điện thoại, Hạ Vãn Lộ dùng ánh mắt khẩn trương và mong đợi nhìn cô, Thần Hi trấn an mỉm cười, "Thần An nói gọi điện thoại cho em nhưng không ai nhận, hỏi em đang làm gì."

"Em. . . . . . Không mang điện thoại di động." Lúc đi ra khẩn trương cùng hốt hoảng, di động rơi ở trong nhà.

Thần Hi gật đầu một cái, "Thần An nói, muốn chị chăm sóc em thật tốt. Nó rất nhớ em."

Cái này cô dĩ nhiên biết, nhưng là tại sao Thần An không cùng cô nói vài lời đây? Lúc này cô muốn nghe nhất chính là giọng nói của anh!

Mặc dù có một chút xíu thất vọng, nhưng cô vẫn là vì Thần An tìm lý do giải thích, có lẽ trong bệnh viện lúc này đang bề bộn hỗn loạn đi, không biết Khả Tâm bị thương thế nào. . . . . .

"Khả Tâm. . . . . . Hiện tại như thế nào?" Cô hỏi.

Thần Hi lắc đầu một cái, "Vẫn còn trong phòng cấp cứu, không biết như thế nào. . . . . ."

Sắc mặt Hạ Vãn Lộ rõ ràng tối sầm lại, Thần Hi thấy vậy an ủi, "Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì. . . . . ."

Làm sao Hạ Vãn Lộ không biết Thần Hi là muốn an ủi cô? Chính cô là y tá, tình hình lúc ấy cô cũng nhìn thấy, thật rất nguy hiểm. . . . . .

"Đúng rồi, Thần An nói, để cho em đi về trước, không nên ở trong đại viện suy nghĩ lung tung, không bằng chị đưa em và Y Thần về trước!" Thần Hi lại nói.

"Anh ấy không nói lúc nào thì trở lại sao?" Cho dù biết anh lúc này không thể rời đi bệnh viện, nhưng vẫn là không nhịn được hỏi cái vấn đề này.

Thần Hi lần nữa lắc đầu, "Chị cùng nó còn chưa nói xong, bên kia liền bắt đầu ầm ĩ, Thần An liền cúp điện thoại!"

Cô gật đầu một cái, "Vậy cũng tốt, em đi về trước!" Ở chỗ này, cô cũng cảm thấy không cách nào tự nhiên.

Thần Hi cầm chìa khóa xe, dắt Y Thần, ba người rời đi Tả gia.

Sau khi về đến nhà, Hạ Vãn Lộ mở tất cả đèn trong nhà, sau đó lấy quyển truyện ra, ôm Y Thần kể chuyện xưa cho bé.

Cô cảm thấy mình phải nói chuyện, nếu không sợ hãi trong lòng sẽ cắn nuốt cô.

Kể xong một quyển truyện, cô đổi một quyển khác, kể xong, lại đổi, cho đến cuối cùng, Y Thần bình thường thích nhất là nghe kể chuyện xưa cũng nghe đến mệt mỏi, che cái miệng nhỏ nhắn liên tiếp ngáp.

"Mợ út, không kể nữa. . . . . ." Y Thần vừa đánh ngáp vừa nói.

Hạ Vãn Lộ xem đồng hồ, thế nhưng đã nửa đêm rồi, khó trách Y Thần mệt mỏi như vậy, chính cô cũng kể đến miệng đắng lưỡi khô rồi, nhưng là, Thần An vẫn chưa về.

"Mợ út, tại sao cậu út còn chưa về?" Y Thần buồn ngủ hỏi.

Cô hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Thần một cái, "Ừ, cậu út. . . . . . Tạm thời không thể trở về, Y Thần ngủ trước có được hay không?"

Mí mắt trên dưới của Y Thần đã muốn đánh nhau, nhưng vẫn là dụi dụi con mắt, miễn cưỡng chống đỡ nói, "Không cần. . . . . . Cậu út không về. . . . . . Y Thần thức với Mợ út. . . . . ."

Tiểu Quai Quai này! Bảo sao cô không yêu thương cho được?

Trong lòng Hạ Vãn Lộ một hồi ấm áp, nhìn lại lần nữa thì bé đã nhắm mắt lại rồi, hô hấp cũng dần dần trầm ổn. . . . . .

A! Đây là tiếng cười khẽ đầu tiên tối nay cô phát ra, là vì tiểu bảo bối đáng yêu này. . . . . .

Cô ôm Y Thần về phòng, đặt nhè nhẹ trên giường, mình cũng nằm ở bên cạnh bé, dán chặt vào thân thể mềm mại của bé, chỉ có ôm Y Thần, tâm một mảnh hỗn độn của cô mới có thể thoáng an bình.

Chỉ là, Y Thần ngủ, còn cô hai mắt tỉnh táo, làm sao mới có thể vượt qua đêm dài đau khổ này đây?

Điện thoại di động của cô để ở đầu giường, cô cách mấy phút lại nhìn thời gian một lần, chưa từng cảm thấy thời gian khổ sở như vậy.

Không biết xem thời gian qua bao nhiêu lần, nhiều lần nghĩ không biết có nên gọi điện thoại cho Thần An hay không? Nhưng là, vừa nghĩ tới chỉ trích của Tiêu Hàn, vừa nghĩ tới máu theo nước mà lan tỏa đầy đất, cô liền rút lui. . . . . .

Vì vậy, tiếp tục đếm thời gian, cũng tiếp tục chịu đựng thời gian. . . . . .

Một đêm này, cô cả đêm chưa ngủ, lỗ tai luôn bảo trì trong trạng thái khẩn trương cao độ, hi vọng sẽ nghe được tiếng động ở cửa, nhưng, mãi cho đến sắc trời trắng bệch, cô cũng không nghe thấy âm thanh chờ mong.

Cô cũng không nằm nữa, nằm cả đêm, suy nghĩ cả đêm, đầu bắt đầu căng đau, cô phải rời giường!

Vừa đứng dậy, liền không để cho chính mình nhàn rỗi, vì vậy bắt đầu vào phòng bếp làm bữa ăn sáng, làm một bữa ăn sáng phong phú, món ăn càng phức tạp cô càng làm, như vậy mới có thể khiến cho thời gian chờ đợi ngắn hơn một chút. . . . . .

Khi cô làm xong toàn bộ bữa ăn sáng, đã là 9h sáng, Y Thần còn chưa có tỉnh lại. Tối hôm qua bởi vì theo cô, Y Thần ngủ quá muộn, cho nên cô không có ý định đánh thức Y Thần.

Đang lúc cô không biết làm gì chuẩn bị tìm thêm một chút chuyện gì đó để làm, liền vang lên tiếng mở cửa, tâm cô liền nhảy đến cổ họng, chạy gấp đi ra ngoài nghênh đón.

Quả nhiên là anh.

"Anh về rồi!" Cô tiến lên, giúp anh treo áo khoác ngoài mới cởi ra lên, chỉ cảm thấy trên quần áo cũng ngưng một tầng không khí lạnh lẽo, thấm lạnh vào người.

"Đúng!" Bộ dạng của anh xem ra cực kỳ mệt mỏi.

"Ăn điểm tâm chưa? Em làm điểm tâm, lấy cho anh." Cô rất muốn hỏi vết thương của Khả Tâm, nhưng không biết mở miệng như thế nào.

Anh lắc đầu, hướng phòng ngủ đi, vừa đi vừa nói, "Không cần! Đã ăn một chút!"

Cô đi vào theo, còn muốn nói chút gì, anh đã nằm vật xuống ở trên giường.

Cô hiểu, anh chắc chắn là mệt muốn chết rồi. . . . . .

"Khả Tâm. . . . . . Sao rồi?" Cô vẫn là nhịn không được thật cẩn thận hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.