Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 201: Chương 201: NẾU NHƯ, CÔ THƯƠNG ANH NHƯ LÚC BAN ĐẦU




Tả Thần An không dám khinh thường chuyện này, ngày thứ hai liền dẫn Hạ Vãn Lộ đi bệnh viện làm kiểm tra, cuối cùng xác thực, chính xác là hội chứng trầm cảm.

Bởi vì đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, Tả Thần An cũng không cảm thấy quá bất ngờ, ngược lại Hạ Vãn Lộ, đối diện kết quả như vậy, tâm tình giống như càng chán nản hơn.

Theo lời bác sĩ, anh hiểu được, hội chứng trầm cảm ngoài chữa trị bằng thuốc, bản thân người bệnh phải kết hợp điều trị tâm lý cũng rất quan trọng, anh đang nghĩ, cần dùng phương pháp gì để cho cô vui vẻ lại như lúc ban đầu, để cho cô trong thời gian ngắn nhất khôi phục khỏe mạnh. Trong y học luôn là có kỳ tích xảy ra, mà anh, tin tưởng kỳ tích. Có lẽ, anh là thuốc dẫn duy nhất có thể chữa trị cho cô, chính bởi vì cô yêu anh. Nếu như, cô vẫn thương anh như lúc ban đầu. . . . . . Nhớ tới cô đối với anh thỉnh thoảng sinh ra tâm lý bài xích, cho nên anh vẫn là không quá nắm chắc, nhưng là, chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể đánh cuộc một lần mà thôi. . . . . .

Vài ngày sau, cô theo đúng lời dặn của bác sĩ uống thuốc đầy đủ, cũng đúng hạn đi bác sĩ điều trị tâm lý, tác dụng của thuốc làm cho giấc ngủ cùng ăn uống của cô đều có cải thiện, nhưng là cảm xúc cũng không có quá nhiều thay đổi, đối với cái gì cũng đều không có hứng thú, đối với cái gì cũng lờ đi, càng sẽ không chú ý, chỉ là đắm chìm trong thế giới của chính cô. . . . . .

Tả Thần An gần như mỗi ngày đều ở cùng với cô, một tấc cũng không rời, nhưng một ngày kia, lại nói với cô, công ty có chuyện, anh phải đi ra ngoài một chuyến, muốn cô ngoan ngoãn ở nhà một mình, đừng khiến anh lo lắng.

Mà điểm này, cô thật sự làm rất tốt. Cô có thể thật ngoan thật ngoan, ví như, lúc anh đi ra ngoài, cô liền ngồi ở trên ghế sa lon, ôm gối, co chân, lúc anh trở lại, cô vững như cũ ngồi cái tư thế này, đoán chừng cả một buổi chiều ngay cả một ngụm nước cũng chưa uống.

Đây là chuyện mà anh đã dự đoán được, trong lòng hung hăng đau xót, ngoài mặt lại giả vờ như không để ý, đi tới trước mặt cô, buông cái gì đó trong tay xuống, hôn lên trán cô, "Anh về rồi." Sau đó, liền vào phòng bếp.

Trải qua thời gian dài, cô được anh chăm sóc, thật sự là cơm tới há mồm quần áo đến vươn tay, cho nên, chỉ khi anh khẽ hôn cô mới khẽ giật giật thân thể, sau đó, lại lâm vào trong thế giới của mình, cho đến khi trong phòng bếp đột nhiên truyền tới một tiếng kêu sợ hãi "A", cô mới chợt tỉnh lại, ném xuống gối ôm trong tay, chạy vào phòng bếp.

Trong phòng bếp chỉ thấy chính anh đang xắc thức ăn, cắt trúng tay, máu từng giọt từng giọt rơi xuống. . . . . .

"Nha! Tại sao anh lại bị như thế! Ai cho anh xắc thức ăn trong này? Mau tới đây!" Cô bắt lấy anh cổ tay anh, ấn anh ngồi trên ghế sofa, sau đó chạy vào thư phòng, lấy ra hòm thuốc, trừ độc, băng bó, cô đúng là y tá chuyên nghiệp, tay chân lanh lẹ, một mạch liền làm xong.

Anh ngưng mắt nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, trong lòng gợi lên những làn sóng lăn tăn, hốc mắt nong nóng, sắp cảm động đến chảy nước mắt, cô đã bao lâu không có nói một hơi nhiều chữ như vậy? Anh thậm chí cho là cô sắp mất khả năng giao tiếp, xem ra, khổ nhục kế này cũng là đáng giá, đàn ông vào thời điểm thích hợp nên yếu đuối một chút, mặc dù tiếng "A" mới vừa rồi của anh quả thật có điểm khoa trương. . . . . .

"Làm sao bây giờ? Dì giúp việc trong nhà có việc xin nghỉ, tay của anh lại biến thành như vậy. . . . . . Chúng ta buổi tối ăn cái gì?" Anh lắc lắc ngón tay của mình, ném vấn đề cho cô. Được rồi, dì giúp việc thật ra là anh cố ý cho nghỉ. . . . . .

Cô vẫn đang nhìn chằm chằm ngón tay anh không thả, giống như là lầm bầm lầu bầu, "Không được! Phải cho anh tiêm phòng uốn ván! Anh chờ em, em đi ra ngoài mua lập tức về!"

Nói xong, cô cầm ví tiền liền đi ra cửa.

Anh chăm chú nhìn bóng lưng của cô, thở ra một hơi, nếu như nhớ không lầm, đây là từ sau khi cô chẩn đoán chính xác ra chứng trầm cảm tới nay, lần đầu tiên chủ động một mình ra cửa. Suy nghĩ một chút, vẫn là không yên lòng, lặng lẽ theo ở sau lưng cô.

Chỉ thấy cô vội vã vào bệnh viện, tìm bác sĩ kê đơn thuốc, cầm thuốc tiêm uốn ván.

Nhìn tình huống, sẽ không có vấn đề gì, sợ cô phát hiện mình theo dõi, nên đi về nhà trước một bước, không lâu lắm, cô liền mở cửa vào, thời tiết đầu mùa đông, chạy đi qua cô, trên mặt đỏ bừng, hiếm thấy khuôn mặt cô thay đổi màu sắc, anh xém chút nữa kích động đến ôm cô thật chặt. . . . . .

Cô trước tiên đi rửa tay sạch sẽ, sau đó cầm thuốc tiêm đi tới bên cạnh anh, vừa đi vừa nói "Trước tiên tới tiêm thử đã."

Anh thật biết điều vươn tay, không tự chủ được giương môi, cũng không tệ lắm nha, còn nhớ phải tiêm thử trước. . . . . . Thật ra thì, không phải chỉ là cắt trúng tay thôi sao? Việc này có cần thiết phải tiêm phòng uốn ván? Chỉ là, việc này cho thấy anh trong lòng cô vẫn có phân lượng, anh thật cao hứng.

Hiện tại, anh cuối cùng cũng có thể thể hiểu được tâm trạng năm đó của Hạ Vãn Lộ, lúc ấy chính anh luôn ủ rũ, dù là một chút nhỏ tiến bộ, cô đều sẽ rất vui vẻ, anh hôm nay, cũng thế. . . . . .

"Buổi tối chúng ta gọi đồ ăn mua bên ngoài, được không?" Cô hỏi.

"Được. . . . . ." Anh vốn định thử để cho cô nấu cơm, lúc trước là do anh thương cô, sợ cô mệt mỏi, cho nên chuyện gì đều không để cho cô đụng vào, nhưng hiện giờ cô nghỉ việc, cả ngày lẫn đêm không có việc gì sẽ suy nghĩ lung tung, có lẽ làm chút chuyện sẽ phân tán được tâm tình quá mức ưu thương của cô, chỉ là, cô không chủ động đề nghị, anh cũng không thể làm gì khác hơn là đợi một thời gian nữa, không thể nóng vội.

Hai mươi phút trôi qua, cô vẫn nhìn chăm chú tay anh, "Không thành vấn đề, có thể “đánh”, cũng có thể “cởi”!"

Anh cố ý, cười hắc hắc, "Còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?"

Cô ngẩn ra, không nói gì, nhưng mà trên mặt lại nổi lên một tầng mây hồng nhàn nhạt. . . . . .

Anh cười, được rồi, hôm nay hiệu quả như vậy là đủ rồi, dục tốc bất đạt (nôn nóng thì không thành công), chỉ cần cô đối với lời nói của anh có phản ứng, không còn là một bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt không liên quan đến mình là đủ rồi!

Ngón tay mềm mại của cô vỗ nhẹ nhàng vào mông anh, cô đã bao lâu không có chạm vào anh? dfienddanlieqiudoon Lần đụng chạm này khiến cho hô hấp của anh bỗng nhiên trở nên thô ráp, trên da giống như có kiến bò qua ngứa ngáy khó chịu, nước cồn lạnh lẽo bôi ở trên mông, cũng không làm dịu được lửa nóng trong người, ngược lại càng làm cho tinh thần anh không thể tập trung. . . . . .

Anh vừa mong đợi cô nhanh một chút làm xong, để cho anh không phải chịu thêm loại hành hạ này, vừa hy vọng cô động tác chậm một chút, có thể để cho loại ái muội này kéo dài thêm một chút. . . . . .

"Được rồi!" Cô thuận tay kéo quần của anh lên, vẫn là để cho trong lòng anh có chút tiếc nuối. . . . . .

Rất nhanh, đồ ăn mua bên ngoài đã được đưa tới, anh không muốn động, để cho cô đặt trên khay trà, hai người cùng nhau ăn.

Anh ăn hai cái, để đũa xuống.

"Thế nào?" Cô chú ý tới anh ăn không nhiều lắm, đây cũng là lần đầu tiên từ trước tới nay, suy nghĩ của cô, quá khứ luôn luôn là đi vào cõi thần tiên.

"Ăn không ngon! Đồ ăn mua bên ngoài ăn không vô!" Anh định đẩy chén đi, chiếc đũa từ trên chén rơi xuống, vừa đúng rơi lên thứ đồ gì đó anh vừa mới cầm về —— một phần báo cáo kiểm tra sức khỏe có viết tên của anh.

Tầm mắt của cô lúc này mới bị hấp dẫn bởi bản báo cáo trên bàn, lông mày không khỏi chau lại, "Đây là cái gì?"

Anh ngăn chận, không để cho cô xem (là anh cố ý à nha). . . . . .

Anh càng làm như vậy, càng khơi lên lòng hiếu kỳ của cô, dùng sức kéo, từ trong tay anh rút báo cáo lại, hạng nhất hạng nhất nhưng càng nhìn xuống phía dưới, càng xem đến mặt sau, sắc mặt càng khó coi. . . . . .

Cuối cùng, gập báo cáo lại, "Tình trạng sức khỏe của anh như thế này mà hỏng bét?"

"Ha ha. . . . . ." Anh có chút luống cuống, "Không tồi rồi. . . . . . Cũng không có mắc bệnh nặng gì. . . . . ."

"Là không mắc bệnh nặng gì! Nhưng cứ tiếp diễn tình trạng như vậy sẽ mắc bệnh nặng thật đó! Bác sĩ nói thế nào?" Rất khó có được, cô vậy mà tâm tình trở nên kích động.

"Không nói gì. . . . . ." Anh che che giấu giấu, rõ ràng không muốn nói ra.

"Vậy để em hỏi viện trưởng Kỷ đi!" Cô quả thật liền bắt đầu tìm kiếm số điện thoại của Kỷ Tử Ngang.

Anh vội vàng đoạt lấy điện thoại di động của cô, "Anh nói! Anh nói được chưa! Bác sĩ cho toa thuốc, chỉ cần uống thuốc là được. . . . . . Còn có. . . . . . Phải chú ý sinh hoạt hàng ngày. . . . . . Giấc ngủ phải đủ. . . . . . Ăn uống phải cân đối dinh dưỡng. . . . . . Còn phải thường xuyên rèn luyện thân thể. . . . . ."

Cô nghe, cúi đầu không lên tiếng, không biết là đang nghĩ cái gì, thật lâu, mới lần nữa ngẩng đầu lên, trong hốc mắt nước mắt tràn mi, "Đều là bởi vì em, đúng không? Bởi vì em mới ngủ không tốt, cũng vì em ăn uống thất thường. . . . . . Còn luôn lo lắng cho em. . . . . . Thần An. . . . . . Em. . . . . ."

Đầu ngón tay của anh chạm lên môi cô, không để cho cô tiếp tục nói nữa, nhưng là, trong mắt của anh ý tứ cũng là, thật sự là bởi vì em. . . . . . Cũng là bởi vì em. . . . . .

Lần này, anh thật sự là đang đánh cuộc. . . . . .

Phản ứng này của cô cũng nằm trong suy nghĩ của anh, chứng trầm cảm của cô, chắc chắn sẽ đổ mọi trách nhiệm lên người mình, nhưng là, kế tiếp nên làm thế nào, anh nghĩ giao cho cô tự suy nghĩ. Trong đoạn thời gian điều trị này, cho dù là bác sĩ hay là cô, nhắm khai thông suy nghĩ trong lòng của cô cũng là muốn cô vui vẻ, phải làm nhiều vận động bên ngoài một chút, muốn cô làm chút chuyện mình thích để quên đau buồn, sau mỗi lần khai thông lòng của cô cô vẫn luôn gật đầu tỏ vẻ mình sẽ cố gắng đi phối hợp điều trị, vậy mà, thực tế, lại không có một chút hiệu quả, muốn gọi cô đi ra ngoài, càng không thể làm được.

Cho nên, hôm nay cô sẽ làm cái gì? Nếu như cô thương anh còn hơn chính cô, như vậy có lẽ. . . . . .

Trong thời gian chờ đáp án của cô, tâm trạng của anh rất khẩn trương. . . . . .

Rốt cuộc, cô kéo ngón tay của anh, có chút yếu ớt nói, "Thần An, ngày mai bắt đầu, em cùng anh tập luyện thôi. . . . . ."

Nhất thời, anh lệ nóng doanh tròng. . . . . .

Anh thật sợ nghe được cô nói, Thần An, em không xứng làm vợ của anh, chúng ta chia tay thôi. . . . . .

Cảm tạ trời xanh, cuối cùng cũng thấy được những cố gắng vất vả của anh, cho anh hồi báo hậu hĩnh như vậy. . . . . .

Anh ôm cô thật chặt vào trong ngực, chỉ vì những lời này của cô, mà như nghẹn trong cổ họng, "Được. . . . . . Nhưng là, anh sợ anh sẽ không thể kiên trì. . . . . .Anh lười. . . . . ."

"Không sợ, em cùng anh. . . . . . Em gọi anh rời giường. . . . . ." Cô ghé vào lỗ tai của anh nhẹ nhàng nói.

"Ừ. . . . . . Cám ơn em. . . . . .Bà xã. . . . . ." Chỉ có trời cao biết, chữ "Tạ" này của anh, bao hàm rất nhiều ý nghĩa!

Buổi tối hôm đó, anh nhìn cô đặt đồng hồ báo thức, thật ra thì, giấc ngủ của cô không sâu, trong lòng có chuyện, cũng không cần đặt đồng hồ báo thức? Chỉ là, anh cũng thuận theo cô, chỉ cần cô không ngồi ngẩn người nữa, cô thích làm cái gì đều được. . . . . .

Vì ngày hôm sau phải luyện tập vào buổi sáng, vì thế bọn họ đi ngủ rất sớm, trước lúc ngủ, cô còn nghiêm túc uống thuốc.

Cô ngủ vẫn không yên ổn, anh có cảm giác, lăn qua lộn lại, đến nửa đêm, cô rõ ràng rời giường, anh cho là cô đi toilet, ai biết, cô thế nhưng đi ra khỏi phòng ngủ.

Anh lập tức đi theo ra ngoài, lại thấy cô hướng thư phòng đi tới.

"Trễ như thế còn phải làm gì?" Anh một phát bắt được cổ tay của cô.

"Anh cũng tỉnh. . . . . ." Cô quay đầu lại nhìn anh, giống như đứa bé phạm sai lầm, "Em muốn ngủ ở thư phòng."

Anh lập tức hiểu, cô là sợ ảnh hưởng giấc ngủ của anh. . . . . .

Anh ôm cô lên, lần nữa đi trở về phòng ngủ, hôn tóc của cô, nói nhỏ, "Không ôm em, anh càng không ngủ được. . . . . ."

Cô ở trong bóng tối thở dài. . . . . .

Một đêm này, cứ như vậy rối rắm qua đi, mặc dù chất lượng giấc ngủ không đủ tốt, nhưng lại là ngày anh cảm thấy vui vẻ nhất từ sau khi xảy ra chuyện tới nay, hôm nay, ít nhất so với hôm qua tốt hơn, như vậy mọi chuyện rồi cũng sẽ trở lại quỹ đạo vốn có thôi!

Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vừa vang lên cô liền tỉnh, thật ra thì, anh cũng đã tỉnh, chỉ là tiếp tục giả vờ ngủ, muốn xem xem cô sẽ biểu hiện như thế nào.

Từ trong ổ chăn ấm áp bò ra, cô rất nhanh đã rửa mặt xong, cả người sảng khoái, đi tới bên giường khe khẽ đẩy anh, "Thần An, Thần An, rời giường, chúng ta chạy bộ đi!"

Anh cố ý lật người, lầu bầu, "Anh còn muốn ngủ một lát. . . . . ."

"Đừng lười! Mau dậy đi! Nghe lời!" Bàn tay cô hơi lạnh vỗ nhẹ nhàng lên khuôn mắt anh.

Anh muốn cười, anh thật sự muốn cười, khi đàn ông làm nũng sẽ kích thích “mẫu tính” (tình cảm người mẹ) trong lòng phụ nữ, lời này thật đúng là không sai. . . . . .

Không hề đóng kịch nữa, anh duỗi lưng một cái, từ trong chăn ra ngoài, bên giường đã chuẩn bị xong quần áo thể thao cho anh, anh thay xong, vào phòng tắm tùy tiện rửa mặt, liền chuẩn bị cùng cô ra cửa.

"Đợi đã nào...!" Trong tay cô cầm một cái áo lông cùng ra ngoài, "Mặc vào!"

Anh quay đầu lại cười một tiếng, cô cùng anh mặc áo lông, quần áo thể thao đều cũng một màu, không biết cô có phát hiện hay không?

Hai người tay trong tay xuống lầu, trong chung cư đã có vài người đang chạy bộ sáng sớm, rất là náo nhiệt, giống như hai người bọn họ mọi người ai cũng mặc áo lông. . . . . .

Chung cư có đặc biệt có một phòng tập thể hình, Hạ Vãn Lộ chính là lôi kéo anh hướng phòng tập đi đến, thế nhưng anh lại dừng bước, "Không muốn đến phòng tập thể hình, bên trong phòng không khí không tốt, chúng ta ở bên ngoài chạy một vòng được không? Hít thở không khí trong lành?"

Hạ Vãn Lộ cảm thấy anh nói cũng có đạo lý, liền cùng với anh chậm chậm chạy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.