Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 213: Chương 213: Y thần cho em




Tả Thần An lại lưu ý đến câu nói của cô: chúng ta nhất định sẽ tới!

Ý tứ của những lời này chính là mạng sống của cô vẫn còn có sau này? Trong lòng cô đã bỏ đi việc thực hiện lại những suy nghĩ điên rồ rồi sao? Anh mừng như điên. . . . . .

Anh hi vọng, những lời này không chỉ là Hạ Vãn Lộ muốn dụ dỗ Hạ Tôn nên nói lời cam kết. . . . . .

Khác với lần trước tới nhà hàng Tả Thần Viễn, lần trước là Hạ Vãn Lộ trốn tránh, lần này cũng không cần thiết phải làm như vậy, dù sao Tả gia đã biết tin bọn họ kết hôn, kể cả Tiêu Hàn cũng đã tới gặp mặt qua mấy lần, sợ gì Tả Thần Viễn?

Chỉ là, Tả Thần An sẽ không nguyện ý mặc bộ quần áo kia trên người, từ trong xe lấy ra đồ thay, lên lầu tìm chỗ thay quần áo, để cho các cô gọi thức ăn trước.

Hạ Vãn Lộ hỏi sở thích ăn uống của Y Thần, cuối cùng, bé còn đòi một phần bánh ngọt chocolate, đợi sau khi phục vụ rời đi, Y Thần có chút uất ức hừ hừ, "Bánh ngọt chocolate của cậu hai là ăn ngon nhất, bà nội mua Y Thần mới không thèm!"

Trong lời nói giống như có chuyện gì nha. . . . . .

"Y Thần mất hứng?" Hạ Vãn Lộ sờ sờ tóc của bé, lqđ suy nghĩ của đứa bé này rất thẳng thắn.

Y Thần lại liếc nhìn cầu thang, tin chắc cậu út vẫn chưa có xuống mới cùng Hạ Vãn Lộ nói, "Mợ út, Y Thần nói cho mợ biết, mợ đừng nói cho cậu út. . . . . . Bà nội lấy đồ ăn ngon cho anh hai ăn, không cho cháu ăn. . . . . ."

Trong lòng Hạ Vãn Lộ một trận khó chịu, đứa bé nhỏ như vậy, làm sao lại nhạy cảm như vậy? Nhà họ Tống trọng nam khinh nữ tới mức như thế sao? Cục cưng Y Thần giống như một thiên sứ đáng yêu, yêu thương còn không kịp, thế nào lại bị ghét bỏ? Mặc dù trong lòng cô đau, cũng không nhẫn tâm nhìn thấy trong lòng Y Thần còn nhỏ tuổi như vậy đã có một bóng ma thật lớn, vì vậy tận lực khuyên bé, "Làm sao lại như vậy được? Nói không chừng là Y Thần nhìn lầm rồi, bà nội sẽ không làm như vậy . . . . . ."

"Sẽ!" Y Thần rất khẳng định gật đầu, "Lần trước bà nội có bánh ngọt chocolate, gọi anh hai vào trong phòng, cho anh ăn một mình, cháu và anh hai chơi cùng nhau, bà nội cũng không gọi cháu, lúc anh hai đi ra khóe miệng còn có một ít bánh ngọt dính lại đấy. . . . . . Sau đó anh hai nói, bà nội giấu bánh ngọt ở trong tủ chén, là anh hai trộm ra cho cháu ăn, cháu không ăn. . . . . . Cháu mới không cần ăn. . . . . ."

Y Thần nói xong, hốc mắt liền đỏ, dáng vẻ muốn khóc ấy, Hạ Vãn Lộ nhìn thấy trong lòng một trận đau đớn, trong mắt cũng không nhịn được chua xót, vội vàng vươn tay ôm Y Thần, bao bọc vào trong lòng ngực mình, hôn mái tóc mềm mại mà thơm mát của bé an ủi, "Ngoan, Y Thần không khó chịu, Y Thần còn có thật là nhiều người thương, cậu út và Mợ út mua bánh ngọt cho Y Thần, mua rất nhiều rất nhiều. . . . . ."

Y Thần ở trong lòng cô gật gật cái đầu nhỏ, "Mợ út, Y Thần không khó chịu. . . . . . Mợ út không cần nói cho mẹ, mẹ biết sẽ khóc . . . . . ."

Hạ Vãn Lộ nghe thấy trong lòng càng đau, đứa nhỏ này, làm sao lại hiểu chuyện như vậy đây?

"Ơ, hai người các ngươi là đang làm gì đây? Thân mật như vậy, cậu gần giống như người ngoài rồi!" Giọng nói Tả Thần An vang lên.

Y Thần vội vàng hướng Hạ Vãn Lộ nháy mắt, Hạ Vãn Lộ hiểu ý, lau đi nước mắt đọng lại trên lông mi cho bé, trong lòng lại nghĩ tới Y Thần còn nhỏ như vậy ở Tống gia đã phải nhìn mặt mà nói chuyện, một người bị uất ức vẫn kìm nén không cùng bất luận người nào nói, chính cô nghĩ tới cũng muốn khóc rồi. Y Thần đứa nhỏ này, thật là ảnh hưởng lòng của cô. . . . . .

Cuối cùng Tả Thần An phát hiện hai người khác thường, lo lắng hỏi, "Làm sao vậy?"

"Không sao cả! Chính là cảm thấy Y Thần thật đáng yêu, em thật thích bé, thật. . . . . ." Cô thả Y Thần lại chỗ ngồi, trừng mắt nhìn, lặng lẽ thu hồi nước mắt sắp tràn ra trở về.

Tả Thần An cho là cô là bởi vì ở cùng một chỗ với Y Thần, cho nên nghĩ tới chuyện mình không thể sinh con mà khổ sở. Đứa bé, vẫn là chủ đề cấm kỵ giữa hai người bọn họ, lúc trước anh cũng không dám nói, cũng không muốn nói, hôm nay, tình trạng tinh thần cô như vậy, anh càng sẽ không nói ra, trước mặt Y Thần, cũng không tiện nói lời an ủi, đối với hai người nói, "Món ăn còn chưa đưa lên sao, vậy chúng ta đi chơi một lát đi!"

Trong phòng ăn có khu vui chơi thiếu nhi, ba người lại đang ở bên trong vui chơi nhiệt tình.

Tả Thần An phát hiện, mỗi lần chơi trò chơi như vậy, lực chú ý của Hạ Vãn Lộ sẽ hoàn toàn đặt ở trên người Y Thần, thậm chí, quên mất cảm xúc cùng phiền não của chính cô. Khi anh thấy cô cùng Y Thần ở giữa một đống lớn banh vải nhiều màu cười vui vẻ thì trong lòng anh có cái gì đó ẩm ướt, tràn đầy, cảm giác tràn đầy này, không chỉ là ôn tình (tình cảm ôn hòa), mà là cuộc sống, anh cảm thấy, cuộc sống như thế, cũng thỏa mãn rồi. . . . . .

Bên cạnh liền có người vợ oán giận chồng mình, "Anh xem! Ông xã người ta thương con hơn thương vợ? Còn anh, mỗi lần con gọi anh chơi một lát, anh không phải bảo bận? l@qu?d0n$ Thì cũng là khó chịu?"

Ba. . . . . .

Cái từ này khiến tâm Tả Thần An giật mình. . . . . .

Ở phòng ăn cơm nước xong, Y Thần vui chơi cho tới khi cơn buồn ngủ buổi trưa kéo đến, lúc vẫn còn ở trên xe liền vùi ở trong ngực Hạ Vãn Lộ tiến vào mộng đẹp.

Thân thể mềm mại của đứa bé ngủ thiếp đi, đặc biệt nặng, chính Hạ Vãn Lộ cũng cảm thấy hết sức mệt mỏi, ôm không nổi Y Thần dậy, Tả Thần An liền nhận lấy, ba người cùng nhau trở về nhà.

Buổi trưa này, Hạ Vãn Lộ cùng Y Thần đều ngủ hết sức an bình, mà sau khi họ ngủ sau Tả Thần An liền gọi điện thoại cho Thần Hi, "Thần hi, là em, đang ở chỗ nào?"

"Ở công ty. Thế nào? Y Thần ở với em có nghe lời không?" Ở trong điện thoại giọng nói Thần Hi nghe được vẫn như cũ rất mệt mỏi.

Anh có chút bất mãn, "Hôm nay là chủ nhật, chị lại đang bị bệnh, còn đến công ty làm gì?"

"Em trai! Em cùng anh hai ai cũng không chịu nhận, chị không chăm chỉ làm việc làm sao được?" Loáng thoáng, bên phía cô vẫn truyền đến âm thanh gõ bàn phím.

"Lần trước để cho chị chú ý nhiều chuyện của công ty, như thế nào?" Mấy tháng này, dường như cũng không có cái gì khác thường, bên kia Tiêu Y Đình cũng không còn tiến thêm bước động tĩnh nào, anh đang nghĩ, chẳng lẽ cảm giác của mình sai sao?

"Tạm thời không phát hiện cái gì khác thường. . . . . ." Thần Hi vẫn có điều cảnh giác, "Hôm nay em gọi điện thoại là có chuyện gì? Có tin tức muốn nhắc nhở chị?"

"Không phải. . . . . ." Không có khác thường, đó chính là tốt nhất, anh đổi đến mục đích chủ yếu hôm nay gọi điện thoại cho Thần Hi, "Thần Hi, em rất trịnh trọng cùng chị thương lượng một chuyện, chị sau này về nhà cùng người của Tống gia thương lượng một chút, xem một chút có được hay không!"

"Chuyện gì phải nghiêm túc như vậy?" Tả Thần Hi rất ít khi nghe em trai nói chuyện nghiêm túc như vậy, bất giác nâng cao tinh thần.

"Là như vậy, Thần Hi, em cùng Hạ Vãn Lộ kết hôn, các người đều biết, còn nữa, quyết tâm muốn ở với nhau của em và cô ấy mọi người cũng biết đến, cho nên em không muốn nhắc lại nữa. Nhưng là, có một việc em không muốn gạt chị, cô ấy không thể sinh con. . . . . ." Tâm tình anh nói tới đây thật là nặng nề, nhưng lại sợ Thần Hi sẽ đứng ở lập trường người trong nhà phản đối một em dâu không thể sin con, lập tức bổ sung, "Thần Hi, đừng trách cứ cô ấy..., cô ấy là vì em mới không thể sinh, năm đó chúng ta từng có một đứa bé, đứa bé sinh ra liền chết non, mà khi cô sinh con có xảy ra chuyện ngoài ý, vì vậy rất khó có thể sinh được. . . . . ."

Không biết, khi Thần Hi nghe anh nói đoạn thoại này, tay nắm điện thoại đang run rẩy, rồi sau đó, giọng nói đều đang run rẩy, "Cho nên đây?"

"Cho nên, em có một yêu cầu quá đáng. Cô ấy rất thích Y Thần, khó được như vậy, Y Thần cùng cô ấy cũng rất hợp ý, em vốn nghĩ, có thể xin Tống Sở cùng người nhà họ Tống cho con bé làm con thừa tự của chúng ta hay không, nhưng là nghĩ tới, cho làm con thừa tự như vậy dường như cũng không cần thiết, đối với trong lòng Y Thần để lại ám ảnh cũng không được tốt, vì vậy, em liền muốn dứt khoát không nói rõ chuyện này, chỉ để cho Y Thần tới sống cùng chúng ta là được, về phần em thương yêu Y Thần như thế nào, mấy năm này chị là người rõ ràng nhất, em nhất định sẽ luôn yêu thương bé, mà Lộ Lộ, chị cũng có thể yên tâm, hiện tại Y Thần đối với cô ấy không muốn rời xa trình độ đã vượt qua em. Nếu như chị cảm thấy không thành vấn đề, liền cùng Tống Sở và người nhà anh ta nói một chút, như thế nào?"

Tả Thần An nói xong rồi, bên kia Thần Hi cũng rất lâu không có trả lời, mơ hồ, nhưng có chút âm thanh kỳ quái, giống như cô rất đè nén, "Thế nào? Thần Hi?"

Anh không có nhìn thấy, ở bên kia điện thoại quả nhiên Thần Hi đã sớm khóc đến nước mắt đầy mặt, khóc không thành tiếng này, như thế nào dám để cho em trai nghe, chỉ có thể bụm miệng, đè nén nước mắt, cho đến khi Tả Thần An hỏi lại lần nữa, cô mới cố gắng bình phục tâm tình, tận lực để cho giọng nói của mình ổn định lại, "Không có việc gì, chính là đột nhiên rất muốn ho khan. . . . . . Em mới vừa nói cái gì? Y Thần rất thích cô ấy sao?" Lời này vừa hỏi xong, nước mắt của cô lại bắt đầu rơi xuống.

"Đúng vậy, dính chặt cô ấy từng thời từng khắc không rời, tắm ngủ đều muốn cô ấy ở bên cạnh, địa vị của em cũng bị đẩy xuống rồi!" Anh nghĩ tới Y Thần, nhớ tới hai người vẫn còn ở trong phòng ngủ ngủ say, bất giác bật cười.

Thần Hi một lúc lâu vẫn không có lên tiếng, em trai thương yêu Y Thần, làm sao cô không biết? Y Thần từ nhỏ cũng dính anh, em trai này của cô, một người đàn ông 1m8, mấy năm qua, chải đầu cho Y Thần đã luyện thành cực kỳ thuần thục, có thể thấy được khó có được. Đây là thiên tính, trong lòng cô biết rõ. Cô ngày đêm lo lắng, ngày này rồi cũng sẽ tới, đến lúc đó tất cả rất rõ ràng, làm thế nào để kết thúc?

Nhưng, cuối cùng tới vẫn là tới, phải không? Giống như Hạ Vãn Lộ, đúng là vẫn xuất hiện tại bên cạnh Y Thần, lực lượng nào đó cũng không ngăn cản được. . . . . .

"Thần Hi, cực kỳ khó khăn sao?" Tả Thần An không nghe được tiếng động nào, hỏi tới. Tình cảnh Thần Hi ở Tống gia, anh cũng biết, nếu chuyện này thật sự rất khó mở lời, anh sẽ tự mình tới Tống gia, mặc dù anh không thích người của Tống gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.