Kính Vị Tình Thương

Chương 141: Chương 141: Trời sinh đã có khả năng mưu tính, nhìn thấu bất kỳ ai




Tề Nhan mời Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi lên ghế trên, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ lại rẽ vào tẩm điện, ngồi xuống bên cạnh cái bàn tròn trong phòng.

Tề Nhan đứng bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng đích thân cầm ấm trà lên và rót cho Nam Cung Tĩnh Nữ một ly.

Nam Cung Tĩnh Nữ chạm vào thành ngoài tách trà, cảm nhận hơi nóng của nó.

“Phò mã thật đúng là có hứng thú, đã trễ thế này còn bảo hạ nhân đổi một bình trà ấm.”

Tề Nhan không lên tiếng, nàng đặt ấm trà về chỗ cũ, ngồi đối diện với Nam Cung Tĩnh Nữ và nhẹ giọng nói: “Thần nghĩ điện hạ sắp tới, cho nên đặc biệt sai người chuẩn bị một bình.”

Ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ sáng lên: “Ồ.”

Tề Nhan vẫn đạm nhiên, nàng bình tĩnh đáp: “Thần đoán điện hạ sẽ đến để đòi phần thưởng.”

Nam Cung Tĩnh Nữ cười, hỏi ngược lại: “Phò mã bỏ thói quen vòng vo tam quốc từ khi nào vậy?”

Tề Nhan giương mắt, nàng thản nhiên đối diện với Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ba năm nay điện hạ trưởng thành nhanh chóng, vòng vo cũng vô nghĩa.”

Căn phòng yên tĩnh trở lại, Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ đều trầm mặc.

Nếu như là lúc trước, Tề Nhan nhất định sẽ hỏi Nam Cung Tĩnh Nữ vì sao đêm khuya tới chơi, sau đó sẽ giành lấy quyền chủ động. Nhưng hôm nay, Tề Nhan lại nói thẳng ý đồ của Nam Cung Tĩnh Nữ, chắp tay nhường quyền chủ động cho đối phương.

Ba năm đủ để thay đổi rất nhiều chuyện, Nam Cung Tĩnh Nữ càng thành thục, mà Tề Nhan...vẫn khiến người ta không nhìn thấu.

Nam Cung Tĩnh Nữ cố nén cảm giác khác thường trong lòng. Tuy nàng thích cách nói thẳng hơn là nói vòng vo, nhưng những gì đối phương biểu hiện khiến nàng cảm thấy không có chỗ nào để trốn. Nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi, có phải đối phương cố ý nhường nàng ván cờ kia hay không...

Nhưng tình thế hiện tại không cho phép Nam Cung Tĩnh Nữ suy nghĩ kỹ càng, bởi lẽ thời gian để lại cho nàng không nhiều lắm.

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Phò mã biết hết tất cả mọi chuyện rồi sao?”

Tề Nhan khẽ cười, nàng nói: “Điện hạ muốn nói đến chuyện gì?”

Câu nói của Tề Nhan nhẹ bâng, nhưng lại khiến cho Nam Cung Tĩnh Nữ nghẹn lời. Đúng rồi, đây mới là bộ mặt thật của người này! Dưới dáng vẻ ôn tồn lễ độ này là tâm tính không tranh với thế đời, hay là người nọ có mưu tính khác? Nam Cung Tĩnh Nữ không nhìn thấu.

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Bản cung có chuyện muốn giao cho ngươi.”

Tề Nhan: “Thần dù chết cũng không chối từ.”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ngươi nhận được thánh chỉ rồi sao?”

Tề Nhan: “Vâng.”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ngày mai thượng triều, bản cung muốn ngươi tự đề cử mình đảm nhiệm chức vị quan chủ khảo kỳ thi hội lần này.”

Tề Nhan: “Được.”

Nam Cung Tĩnh Nữ không ngờ Tề Nhan sảng khoái đồng ý như vậy, nàng hỏi: “Ngươi không có gì muốn hỏi bản cung sao?”

Tề Nhan lập tức đáp: “Nếu điện hạ đã phân phó, thần sẽ dốc hết sức để hoàn thành, không có gì muốn hỏi.”

Nam Cung Tĩnh Nữ mím môi: “Vậy thì được, bản cung sẽ chờ tin chiến thắng của phò mã.”

Tề Nhan: “Vâng.”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Không còn sớm, bản cung đi về trước.”

- --

Tề Nhan tiễn Nam Cung Tĩnh Nữ đến cửa đại điện, nhưng bởi vì “không thể nhìn thấy gì vào ban đêm” nên nàng không thể tiễn xa. Nàng đứng trên cái bậc cửa cao một thước, nhìn nghi trượng của Nam Cung Tĩnh Nữ biến mất trong bóng đêm. Sau đó, nàng giương mắt nhìn vầng trăng sáng treo trên bầu trời, nhìn vài đám mây đen chậm rãi trôi qua.

Tề Nhan đột nhiên nở nụ cười, xoay người quay về tẩm điện. Nàng đột nhiên nhớ ra, hôm qua hạ nhân của phò mã phủ mới mang dạ minh châu tới. Tề Nhan mở hộp gỗ, một luồng ánh sáng trắng dịu nhẹ liền tràn ra.

Tề Nhan đặt giá đỡ lên bàn, rồi bày dạ minh châu lên đó. Đây là viên dạ minh châu Nam Cung Tĩnh Nữ cố ý vào cung xin Nam Cung Nhượng khi nàng vừa lập phò mã phủ.

Nhớ lại chuyện cũ năm xưa, Tề Nhan bỗng hơi thất thần. Lúc ấy, nàng chưa bao giờ ngờ rằng, sẽ có một ngày vị Trăn Trăn điện hạ đơn thuần dễ bị lợi dụng này...lại đẩy nàng đến vị trí bị người chỉ trích để đạt được mục đích của mình.

Tề Nhan ngẩng đầu, ngón tay thon dài vuốt ve mặt ngoài bóng loáng của dạ minh châu, lẩm bẩm: “Ngươi trưởng thành rồi, điện hạ.”

Nam Cung Tĩnh Nữ lệnh Tề Nhan tự đề cử mình, kỳ thật là nàng có hai mục đích.

Thứ nhất, nàng cần phải thu chức quan chủ khảo vào trong túi.

Thứ hai...nàng muốn lợi dụng Tề Nhan để dời sự chú ý của triều thần, hòng có thể yên ổn ngồi phía sau màn.

Hiện giờ triều đình vô cùng loạn, các thế lực đều tranh giành chức vị quan chủ khảo. Nếu “Nam Cung Nhượng” hạ chỉ mệnh người vừa trở lại kinh thành như Tề Nhan làm quan chủ khảo, như vậy người có tâm chắc chắn sẽ nghi kỵ. Tề Nhan thân là phò mã, người có tâm nhất định tìm hiểu kỹ càng việc này, sau đó nghi ngờ Nam Cung Tĩnh Nữ.

Nhưng nếu Tề Nhan chủ động xin ra trận thì sẽ hoàn toàn khác. Đầu tiên, những người này sẽ hoài nghi động cơ của Tề Nhan, sau đó sẽ dùng hết mọi cách để kéo Tề Nhan về phía mình. Nam Cung Tĩnh Nữ hiểu rõ, Tề Nhan không thể dựa vào bất cứ ai, như vậy Tề Nhan sẽ trở thành mục tiêu để hai đảng chèn ép, Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ không dễ dàng bị bại lộ.

Khi hai người vừa mới thành thân, Tề Nhan tuyệt đối không ngờ rằng, Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ có mưu trí nghĩ ra kế sách một cục đá hạ ba con chim như vậy.

Lồng ngực lẫn miệng Tề Nhan đều rất chua xót. Nàng bưng ly trà mà Nam Cung Tĩnh Nữ không thèm đụng tới, sau đó uống một ngụm. Nước trà nóng hổi hòa tan chút đau đớn, khiến lòng nàng cũng nóng lên.

Tề Nhan chậm rãi nhắm hai mắt lại, nàng nhịp nhàng gõ lên mặt bàn.

Nàng mỉm cười: “Ta còn phải cảm ơn ngươi đây, điện hạ.”

Chẳng qua, Nam Cung Tĩnh Nữ không biết Tề Nhan đã sớm có phe phái... Nếu lần này nàng đảm nhiệm chức quan chủ khảo, nàng không những có thể thuận lý thành chương dìu dắt một đám học sinh Tấn Châu, gia tăng thế lực của mình trong triều, mà còn có thể một lần nữa kết “tình xưa nghĩa cũ” với Nam Cung Vọng.

- --

Sáng hôm sau, Tề Nhan thay một bộ quan bào màu đỏ, đến thiên điện chờ từ sớm.

Mười lăm phút sau, các đại nhân khác trong triều cũng lục tục bước vào thiên điện. Nhìn thấy Tề Nhan đứng ở trong một góc, bọn họ đều chủ động tiến lên vấn an. Tề Nhan nhận ra ánh mắt những người này pha lẫn chút kinh ngạc, nàng bình thản đối diện với những ánh mắt ấy, còn mỉm cười và hàn huyên với bọn họ.

Tề Nhan biết lý do vì sao những người này ngạc nhiên. Vị Quốc thờ phụng Nho gia, cho nên bọn họ cho rằng thân thể tóc da đều được cha mẹ ban cho. Hầu hết nam tử trên triều đều để râu, cùng lắm thì cũng chỉ cắt tỉa một chút cho mình có vẻ không lôi thôi là được.

Chỉ có một mình Tề Nhan là “cạo” sạch râu của mình.

Năm nay Tề Nhan hai mươi bốn tuổi. Nam tử hai mươi bốn tuổi không có khả năng không để râu, nhưng nàng đã làm phò mã sáu năm, hiện giờ cũng có hài tử, cho nên triều thần không đến mức hoài nghi thân phận của Tề Nhan.

Bản thân Tề Nhan cũng biết đây là một vấn đề. Lúc trước, nàng cũng nghĩ tới việc lấy râu giả dán lên, nhưng nghĩ kỹ thì làm vậy cũng không an toàn. Lỡ như ngày nào đó không cẩn thận làm rớt râu giả, như vậy thì vô cùng không ổn...

Thân phận và chuyện nàng phải làm không cho phép nàng có bất kỳ sai lầm nào, còn không bằng thoải mái bảo trì nguyên trạng, mặc kệ người khác nghị luận. Dẫu sao cũng không có điều luật nào quy định triều thần phải để râu.

“Duyên Quân!” Nghe thấy tiếng la quen thuộc, Tề Nhan cười nói: “Chư vị đồng liêu, hạ quan xin lỗi, không thể tiếp các vị được.”

Tề Nhan vòng qua đám người vây quanh nàng, lập tức trông thấy Thượng thư Lễ bộ Công Dương Hòe trong bộ quan phục màu đỏ.

Trên mép Công Dương Hòe là hai chòm râu cá trê, thoạt nhìn hơi buồn cười.

Khuôn mặt Công Dương Hòe toát ra vẻ vui mừng không thể giấu được, hắn đi ba bước thành hai bước, chạy tới trước mặt Tề Nhan: “Ba năm không gặp, Duyên Quân có khỏe không?”

Tề Nhan cười nói: “Nhờ phúc của ngươi nên rất khỏe. Bạch Thạch thế nào?”

Công Dương Hòe sang sảng mỉm cười: “Không phải lần trước ta đã viết thư cho ngươi báo chính thê ta có thai đó sao? Trước đó vài ngày, nàng sinh cho ta một nhi tử, thiếp thất cũng sinh một nữ nhi. Ngươi làm thúc phụ, khi nào mới rảnh đến thăm mấy đứa nhỏ đây?”

Tề Nhan: “Chúc mừng ngươi, chờ ta chọn xong lễ vật cho tẩu phu nhân và chất nhi thì ta nhất định sẽ tới cửa bái phỏng.”

Công Dương Hòe: “Ngươi hứa rồi đó, nhớ phải mang hai bình rượu hoa lê năm mươi năm trong phủ ngươi qua, ta thèm đến nỗi sắp phát điên rồi.”

Lúc này Công Dương Hòe mới phát hiện điều bất thường trên khuôn mặt Tề Nhan, hắn tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Duyên Quân, triều đình không thể so với mấy vùng bản xứ...” Nói xong, hắn sờ lên hai chòm râu cá trê buồn cười kia, tiếp tục nói: “Đến lúc ngươi để râu rồi.”

Tề Nhan cười, nàng đáp lại bằng một giọng nói vừa phải: “Chẳng lẽ Bạch Thạch quên rồi sao? Ngoại trừ chức quan Lại bộ, ta còn có một thân phận khác... Làm người hầu hạ Trăn Trăn điện hạ, tất nhiên phải chăm sóc vẻ ngoài mới được.”

Không ít người đều nghe thấy lời Tề Nhan nói. Ý của Tề Nhan là nàng còn cần phải giữ vẻ ngoài này để đi phụng dưỡng công chúa điện hạ, cho nên nàng không muốn để râu.

Tất nhiên là có không ít người cười nhạo Tề Nhan, nhưng lấy quan giai của Tề Nhan hiện giờ mà nói, bọn họ đều không dám biểu lộ công khai.

Đột nhiên, Tề Nhan nhìn sang nơi khác.

Công Dương Hòe nhìn theo ánh mắt của Tề Nhan, chỉ thấy một “người quen xưa cũ” đang đứng cuối hàng, đó là nhi tử của Điện tiền Tướng quân Đinh Nghi: Đinh Phụng Sơn.

Đinh Nghi là em vợ của thái uý Lục Quyền, năm đó chính hắn là người dẫn đầu đại quân Vị Quốc xâm lược thảo nguyên. Đinh Phụng Sơn, Tề Nhan và Công Dương Hòe đều tham gia cuộc thi đồng sinh ở Duẫn Châu, cho nên ba người đã sớm quen biết nhau.

Năm đó, Đinh Phụng Sơn chính là bá chủ Duẫn Châu. Hắn ỷ phụ thân có binh quyền ở địa phương, cho nên không ngừng tác oai tác oái ở Duẫn Châu.

Công Dương Hòe biết Tề Nhan đang nghĩ gì, hắn thấp giọng giải thích: “Một người làm quan, cả họ được nhờ. Hiện giờ vị thiếu gia này có địa vị rất cao. Năm trước, Thị lang Binh bộ cáo lão hồi hương, thái uý đại nhân đích thân dâng thư tiến cử Đinh Phụng Sơn, hiện tại hắn cũng nằm trong lục bộ như chúng ta. Tuy quan giai của hắn không cao như chúng ta, nhưng hắn được hậu thuẫn hơn chúng ta nhiều. Thái uý đại nhân là dượng của người ta, cha của người ta là Điện tiền tướng quân, Đại biểu ca là Tả Bộc xạ, Nhị biểu ca là phò mã gia kiêm Ngự tiền thị vệ.”

Tề Nhan gật đầu, Công Dương Hòe lại “phụt” cười thành tiếng. Tề Nhan quay đầu, chỉ thấy Công Dương Hòe che miệng, bả vai hắn không ngừng run, dường như là hắn đang nghĩ tới chuyện gì đó vô cùng thú vị.

Tề Nhan yên lặng chờ Công Dương Hòe ngưng cười, Công Dương Hòe trừng mắt nhìn Tề Nhan: “Sao ngươi không hỏi lý do ta cười?”

Tề Nhan: “Ngươi cười cái gì?”

Công Dương Hòe lại “ha ha” một tiếng, hắn ôm lấy bả vai của Tề Nhan: “Ta đột nhiên phát hiện, ngươi và vị thiếu gia này là thân thích của nhau đấy. Ngươi xem...Chước Hoa phò mã là tỷ phu của ngươi, cũng là Nhị biểu ca của hắn ta, vậy thì ngươi và Đinh Phụng Sơn là gì của nhau? Để ta tính xem...”

Lòng Tề Nhan vô cùng chán ghét, nàng thoát khỏi cánh tay Công Dương Hòe: “Không có gì để tính cả.”

Công Dương Hòe lại không thuận theo, vẫn trêu đùa: “Như vậy tính ra ngươi được hậu thuẫn hơn hắn ta rồi!”

Tề Nhan than nhẹ một tiếng: “Gần đến giờ rồi, mấy đại nhân khác đều đang nhìn ngươi kìa.”

Công Dương Hòe lập tức ngưng cười, cố làm ra dáng vẻ dày dạn kinh nghiệm.

Nhưng Tề Nhan lại có chút ủ dột: Hiện giờ, dường như tất cả kẻ thù của thảo nguyên đều trở thành “thân thích” của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.