Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 45: Chương 45




Sinh hoạt của Lâm Uyên ở Ửu kim thị chính thức bắt đầu.

Nên nói như thế nào đây~ trước hắn tuy rằng cũng ở tại Ửu kim thị, thế nhưng lòng lại nghĩ rất nhanh sẽ trở lại, nhưng hôm nay, trong lòng hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, phải ở chỗ này một thời gian tương đối dài.

Ban ngày kiêm chức thợ xăm, buổi chiều đến tối còn lại học bổ túc, học bổ túc tan học sớm còn phải trở về nhảy quảng trường, còn cả hội uống rượu, emmmmm... Có thể nói, cho tới bây giờ, Lâm Uyên sinh hoạt mới có dáng điệu người trẻ tuổi ← nếu như nhảy quảng trường cũng coi như phương thức sinh hoạt thanh niên thì à ~

Đi làm sinh hoạt tự nhiên rất thuận lợi, Lâm Uyên kỹ thuật rất vượt trội; nhưng mà cuộc đời học bổ túc a ~ ngoại trừ ngày đầu lên lớp học bổ túc bị xem như lão sư gây náo loạn chút ít ô long bên ngoài thì cũng không có vấn đề gì.

Ách... Nếu như mỗi lần trắc thí đều không hợp cách không tính là vấn đề...

Từ nhỏ đến lớn không có thi vượt ngoài thành tích đệ nhất, có thể nghĩ lớp học cũng đều là lớp giỏi nhất, mà tại lớp thế này, chắc hẳn căn bản không thấy được sự tồn tại như Lâm Uyên... Thâm Bạch nhìn phiếu điểm Lâm Uyên mục trừng khẩu ngốc.

Rõ ràng... Rõ ràng A Uyên khi đi học thập phần chăm chú nghe giảng a!!!!!!!!

Lực chú ý siêu cấp tập trung! Vẻ mặt nghiêm túc! Lớn lên cũng là bộ dáng thông minh, thế nào, thế nào...

"A Uyên chính là như vậy a ~ từ nhỏ đến lớn, thấy thế nào đều là người thông minh ~ làm việc cũng có thể lập tức bắt được trọng điểm, thế nhưng học tập chính là không được, hơn nữa, cậu ấy vừa lên khóa liền mệt rã rời, nếu khi em đi học, thấy vẻ mặt cậu ấy chú ý tập trung, cố sức nhìn lão sư, thì nhớ kỹ len lén trạc trạc cậu ấy, nhất định là cậu ấy đang vừa trợn tròn mắt vừa ngủ a ~" Cuối cùng, còn là thanh mai trúc mã Lâm Uyên —— Phùng Mông lão sư một lời nói toạc ra thiên cơ.

Thâm Bạch: 囧!!!

Nguyên lai, A Uyên anh đó là đang vừa học vừa ngủ gà ngủ gật sao!!!!

Đoan chính ngồi ở bên cạnh bàn, vẻ mặt thành thật nhìn bài thi trước mặt, Lâm Uyên vẻ mặt nghiêm túc chăm chú.

Nhưng mà ——

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ~~~~~" Diệp Khai khoa trương bật cười, đại khái là tiếng cười của hắn quá ma tính quá đầu độc, đầu tiên là Phùng Mông bật cười, sau đó Tông Hằng cũng không nhịn nổi mím khóe miệng, cuối cùng...

Thâm Bạch cũng cười.

Có thể phát hiện một nhược điểm của người nam nhân hầu như hoàn mỹ không sứt mẻ nào... Suy nghĩ kỹ một chút, còn rất có cảm giác thành tựu. Nhất là khi hắn đã tiến nhập xã hội, triệt để đem nhược điểm của mình hoàn toàn che giấu ——

"Không sai a ~ A Uyên trong lớp hay ngồi ở hàng cuối cùng, lớn lên rất tuấn tú, khiến thật nhiều nữ sinh len lén nhìn cậu ấy, hơn nữa năng lực vận động cũng tốt, nam sinh cũng rất sùng bái A Uyên, nhưng mà chính là cái loại soái ca lãnh khốc học đường này a, vừa lên khóa liền ngủ gà ngủ gật, thỉnh thoảng còn có thể chảy nước miếng ~" Tâm tình rất tốt, Phùng Mông lại len lén tiết lộ lịch sử đen tối trước đây của Lâm Uyên.

Tùy ý các bạn cùng phòng bàn luận quá khứ của mình, Lâm Uyên chỉ là nghiêm túc nhìn bài thi của mình, liếc mắt nhìn nhìn, sau đó liếc mắt nhìn bài thi Thâm Bạch bên cạnh, mặt nhăn nhíu, hắn giơ tay lên che ở bên mép, vô thanh vô tức ngáp một cái.

Không xong —— A Uyên đây là mệt nhọc!

Vẫn ngồi ở bên cạnh quan sát biểu tình Lâm Uyên, thấy thế, Thâm Bạch nhanh chóng xít tới, khinh thanh khinh ngữ hỏi thăm vấn đề Lâm Uyên không hiểu, sau đó giải thích cho hắn.

Bên kia ba người uống rượu, bên này hai người chăm chỉ làm bài, cả năm người làm việc không tương đồng, nhưng mà...

Rất hòa hài ~

"Thật là, may mắn Thâm Bạch và A Uyên đi học chung, bằng không... A Uyên việc bổ túc này không chừng trắng tay a ~"Cuối cùng Phùng Mông không khỏi cảm khái.

"Tớ lúc còn đi học thành tích còn có thể, bất quá chủ yếu là văn khoa điểm cao, khoa học tự nhiên kỳ thực cũng như vậy, Diệp Khai và tớ không sai biệt lắm, mà A Tông..." Phùng Mông nhìn thoáng qua Tông Hằng bên cạnh: Tông Hằng như là đang nghe Thâm Bạch giảng bài cho Lâm Uyên, bất quá, vị này một bên nghe một bên ngáp, hiển nhiên, là cùng dạng học sinh lười như Lâm Uyên.

Thâm Bạch hiển nhiên là lão sư tốt ← đương nhiên, trước đó hắn chưa từng có phát hiện mình ở phương diện này có thiên phú, mặc dù trước mặt bạn học biểu hiện thân thiết hữu hảo, thế nhưng Thâm Bạch bình thường cũng tuyệt đối không có khả năng kiên trì giải thích cho người khác.

Không thể không nói, đầu óc người thông minh, kết cấu não đại khái đều bất đồng người thường, Thâm Bạch một bên đồng thời giảng giải một đề cho Lâm Uyên, một bên thường thường đem tri thức liên quan tới đề này cũng sẽ nói một chút, trong đầu của hắn có một kết cấu hoàn chỉnh, cái kết cấu này phi thường phức tạp, nhưng mà khi hắn giảng giải cho Lâm Uyên, là giảng giải từ trên xuống dưới từ thấp lên cao, hơn nữa hắn còn có kiên trì,... ít nhất... Đối Lâm Uyên phi thường có kiên trì, chỉ cần phát hiện biểu tình Lâm Uyên không hiểu, không cần Lâm Uyên hỏi, hắn liền chủ động thay một loại phương pháp nói tiếp lại một lần, một loại không được đổi lại loại khác, cứ như vậy, kim tự tháp trong đầu hắn đã hình thành tốt, như từng đại lộ thông tới La Mã, hắn có thể lựa chọn vô số con đường, đi đến điểm cuối.

Tựa như Phùng Mông nói: Lâm Uyên kỳ thực không ngốc, thậm chí còn là một người thông minh, học tập sở dĩ trễ trì độn như vậy, kỳ thực chỉ là có một tầng giấy không có đâm rách mà thôi, dù sao trấn nhỏ sức các lão sư có hạn, cũng không có khả năng để hắn một mình đem một vấn đề phân tích thấu triệt, dùng các loại khả năng giảng giải, lâu ngày, trên kết cấu tri thức lỗ thủng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nghe không hiểu, đối học tập cũng liền càng ngày càng chán ghét...

Nhìn khảo đề trên bài thi, các loại ký hiệu xa lạ phức tạp trong mắt hắn lần đầu tiên dễ hiểu như vậy, Lâm Uyên bỗng nhiên đối tương lai bốn năm có thể tiếp tục ở lại Ửu kim thị có một chút lòng tin.

"Hiểu không?" Mặt Thâm Bạch từ bên cạnh ló ra.

Gật đầu, Lâm Uyên nói: "Đã hiểu."

"Hảo! Chúng ta bắt đầu giảng đề thứ hai a!" Hoàn toàn không có ý thức đến mình giảng giải một đề mất bao nhiêu thời gian, cười hì hì, gấp bản nháp dùng xong lại, Thâm Bạch ý chí chiến đấu sục sôi.

Cứ như vậy, hai người một giảng một hỏi, đem tất cả đề mục trên bài thi đều giảng cho tới khi nào xong, còn ba người khác đã sớm không biết lúc nào nằm úp sấp trên bàn, đang ngủ.

Bất tri bất giác, đêm khuya đã vắng người.

Lâm Uyên đứng lên, đem ba người đang ngủ ôm ngang lên, phân biệt đuổi về gian phòng của bọn họ.

Ngáp một cái, Thâm Bạch thấy thế nhanh chóng đứng lên, hắn muốn giúp khuân một người, bất đắc dĩ, không biết có phải hay không là Diệp Khai quá nặng, hắn, hắn không di chuyển được.

"Cậu qua thu thập bình rượu, sau đó đi ngủ đi." Dễ dàng bế lên Diệp Khai, Lâm Uyên dùng cằm ý bảo gian phòng trên lầu của mình, thấp giọng nói.

Trừng mắt nhìn, này, này là ý có thể ngủ lại sao?

Cuối cùng cố sức liếc mắt Diệp Khai trong lòng Lâm Uyên, Thâm Bạch ngoan ngoãn đi thu thập chai bia, đợi được Lâm Uyên đi lên, hắn đã đem ổ chăn đều làm ấm cả rồi.

Vỗ vỗ ổ chăn ấm áp, Thâm Bạch ý bảo Lâm Uyên có thể lập tức lên đây.

Lâm Uyên:... Kỳ thực, bây giờ là đầu hạ, khí trời rất nóng...

Trong phòng không có điều hòa, hai người đại lão gia cũng không cần sợ gió thổi, đối diện lại không có cửa sổ, Lâm Uyên liền mở cửa sổ trên ban công ngủ.

Đại khái là dùng não quá độ, Lâm Uyên nằm xuống không bao lâu đã ngủ mất.

Đêm này trong mộng, hắn không có nghe được "Meo meo meo meo meo meo" thanh âm, bởi vì chủ nhân "Meo meo meo meo meo meo" đang ở bên cạnh hắn đi?

Nhưng mà Thâm Bạch lại hồi lâu không ngủ.

Ngay từ đầu là hưng phấn, chính hắn cũng không biết vì sao như thế.

Tái sau đó, tiếng hít thở Lâm Uyên hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn.

Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên dưới tình huống hắn có ý thức cùng người khác chung giường.

Đương nhiên, lần đầu tiên vô ý thức cùng người khác chung giường cũng là với Lâm Uyên, chỉ là khi đó hắn quá mệt mỏi, một điểm cảm giác cũng không có, không như bây giờ, hắn thanh tỉnh không gì sánh được cảm giác sự tồn tại của một người khác bên cạnh mình.

Hơn nữa Lâm Uyên cái giường này cũng không lớn.

Mỗi một lần hô hấp, hắn đều có thể ngửi được vị đạo Lâm Uyên.

Đây tuyệt đối không phải mùi mồ hôi trên người Lâm Uyên ~ tương phản, trên người Lâm Uyên luôn luôn sạch sẽ, thanh thanh thoải mái, không biết có phải hay không người sinh hoạt có quy luật đều là như thế này ← người như vậy, Thâm Bạch đến nay nhận thức chỉ có mình Lâm Uyên, trên người Lâm Uyên hầu như không có bất kỳ vị đạo, không sử dụng bất luận nước hoa, cho dù dính vào vị đạo nào đó, không biết vì sao, vị đạo đó ở trên người Lâm Uyên tản ra phá lệ mau, nếu như cứng rắn mà nói có vị đạo nào đó, thì đại khái là vị đạo của biển, cùng với một loại hương vị kỳ diệu, như là mùi hoa, hoặc như là gỗ, không thuộc về bất luận một loại nước hoa gì, làm cho người ngửi thấy cả người đều bình thản xuống.

Không biết có phải hay không là vì cái mùi này, Thâm Bạch nghĩ từ khi biết Lâm Uyên, tinh thần của mình trở nên phá lệ ổn định.

Đương nhiên, kỳ thực hắn vốn có trạng thái tinh thần rất ổn định, chỉ bất quá thỉnh thoảng, hắn luôn cảm giác mình sẽ bị một loại tâm tình hắc ám mà chính hắn cũng không biết địa phương nào, ẩn giấu sâu trong thân thể bao phủ...

Làm bộ lơ đãng trở mình, lại giả bộ lơ đãng lăn lộn, Thâm Bạch tựa đầu vào phụ cận cổ Lâm Uyên.

Ấm áp, vị đạo dễ ngửi...

Hắn chậm rãi hô hấp, rất sợ hô hấp của mình quấy nhiễu giấc ngủ Lâm Uyên.

Dần dần, hắn hô hấp hòa với tiếng hít thở của Lâm Uyên, hai người đồng dạng tần suất hô hấp, Thâm Bạch cuối cùng có điểm buồn ngủ.

Bất quá, đại khái cũng là bởi vì hai người hô hấp tần suất nhất trí, cứ như vậy lại một lát sau, Thâm Bạch đột nhiên cảm giác chính hắn không nghe được âm thanh hô hấp của mình, cũng nghe không được tiếng hít thở Lâm Uyên.

Hắn biết Lâm Uyên ngay bên cạnh mình, nhưng mà không tiếng động lại không có hơi thở, toàn bộ thế giới đều vô thanh vô tức...

Chờ một chút ——

Vì sao an tĩnh như thế?!

Lâm Uyên trước khi ngủ đã mở cửa sổ, ngoài cửa sổ chính là sông, trước đó rõ ràng vẫn có tiếng ếch kêu, thế nào hôm nay hoàn toàn không nghe được?

Qúa an tĩnh!

Sai!

Hai mắt mơ màng bỗng nhiên thanh tỉnh, Thâm Bạch từ bên cạnh Lâm Uyên phiên thân ngồi dậy.

Đem tiếng bước chân áp đến thấp nhất, hắn đi tới trên ban công, hướng đêm tối phía ngoài vào trong.

Ngay khi hắn đi ra không bao lâu, dưới lầu, sân thượng lầu một bỗng nhiên sáng đèn.

Là Tông Hằng, nhất định là Tông Hằng cũng phát hiện cái gì, hắn cũng đã tỉnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.