Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 257: Chương 257: Trận pháp không gian




Editor: Waveliterature Vietnam

Hóa ra đây là hai trận pháp song song.

Trận pháp đầu tiên là bảo vệ hoàn toàn một điểm trung tâm nhất định trong thị trấn.

Ngoài ra còn có một trận pháp khác tại điểm trung tâm. Trận pháp này có quy mô nhỏ hơn so với trận pháp đầu tiên nhưng lại phức tạp hơn rất nhiều, hơn nữa tất cả các điểm đều chỉ ra rằng đó là một trận pháp không gian.

Kể từ khi phát hiện ra địa điểm số 9, Lạc thị đã tập trung vào ba thế hệ nghiên cứu để đi đến kết luận này.

Cho nên hiện giờ đối với câu hỏi của Đường Lăng, Lạc Tân không hề có ý định che giấu.

“Điểm trung tâm trong thị trấn, nơi được bảo vệ bởi trận pháp đầu tiên, nhất định là đang lưu trữ một cái gì đó rất quan trọng. Mà hơn nữa đó cũng là trung tâm điều khiển của trận pháp đầu tiên.”

“Lạc thị đã dành cả đời để nghiên cứu và thực sự đã phá vỡ được trận pháp đầu tiên. Chúng ta muốn biết ai là chủ sở hữu của địa điểm số 9, và nó được sắp xếp như thế nào. Đến cuối cùng thì điều quan trọng là cái gì? Nó được truyền lại cho ai? “

“Đối với trận pháp thứ hai, nó liên quan đến không gian nhưng với khả năng hiện tại của Lạc thị thì họ không thể giải thích được. Nhưng trận pháp không gian này nhất định là cần nhiều hơn hai điểm tựa để được thiết lập.”

Lúc này, Lạc Tân đã phác thảo nét vẽ cuối cùng trên bản đồ trước mặt cô, vẻ mặt có chút mệt mỏi và cô lấy tay lau mồ hôi trên trán. Cô giải thích rất chi tiết về vấn đề này cho Đường Lăng.

“Ý ngươi là gì?” Đường Lăng không hiểu.

“Nghĩa là, trận pháp không gian là một trong những trận pháp phức tạp nhất. Nếu đề cập đến không gian thì nó phải có nhiều hơn hai điểm không gian để hỗ trợ. Giống như trận pháp trong huyền thoại, nó là một trong những trận pháp không gian đơn giản nhất, sau đó nó phải được truyền từ vùng đất A đến vùng đất B, như vậy là đã nhiều hơn hai điểm tựa. Ngoài ra, mặc kệ là huyền thoại của phương Đông hay phương Tây thì đều có một túi không gian, tuy chỉ là một túi nhỏ nhưng lại có thể chứa được rất nhiều thứ. Kì thực nó chính là hai điểm tựa, một điểm tựa nằm ngoài chiếc túi và một điểm tựa là khoảng trống bên trong túi.”

“Điều đó có nghĩa là, trận pháp thứ hai chính là hy vọng trốn thoát của chúng ta.” Đường Lăng nghi ngờ nói.

“Đúng vậy, ba thế hệ của Lạc thì đều đã tập trung nghiên cứu địa điểm số 9. Người ta suy đoán rằng sự dao động sức mạnh không gian của trận pháp thứ hai hướng về phía cảng bóng tối.” Lạc Tân nhìn Đường Lăng và nói.

Đường Lăng nhướn mày. Anh thực sự cảm thấy trận pháp không gian thực sự rất khó tin.

Nhưng anh cũng đã có thể lý giải được tại sao trước đó Lạc thị lại bị ám ảnh bởi địa điểm số 9 và hoàn toàn không nói gì về trận pháp không gian.

Đầu tiên, thị trấn rất có thể chứa đựng nhiều di sản bí ẩn.

Thứ hai, phá giải trận pháp và tiến vào trung tâm điều khiển, cho dù không có sự kế thừa, nhưng nếu có thể điều khiển trận pháp nặng đầu tiên, thì nó cũng đồng nghĩa với việc trại Lạc thị có mức bảo mật thực sự cao hơn khu vực an toàn.

Tuy nhiên, số phận cũng lại quá trớ trêu, trại dân du cư Lạc thị giờ đã rơi vào tay người khác.

“Ngươi có cách nào để phá giải nó không?” Đường Lăng hỏi câu hỏi mà anh quan tâm nhất.

“Ta không chắc chắn. Ba thế hệ nghiên cứu địa điểm số 9 chỉ có sáu phần chắc chắn và cũng bởi vì chỉ có sáu phần chắc chắn nên họ không thể vội vàng để đến đây, dù sao ở đây vẫn còn rất nhiều sinh mạng... Giọng nói của Lạc Tân dần dần nhỏ lại, rồi cô đột nhiên ngước lên và nói: “Bây giờ, ta không thể phá giải nó được.”

Nói tới đây, Lạc Tân nhanh chóng đóng gói các bản vẽ trước mặt mình và nói: “Ta đã tìm được cách phá giải trận pháp thứ hai, vì vậy hãy xuất phát ngay bây giờ.”

“Tốt.” Đường Lăng gật đầu và đồng thời anh cũng thu thập một số đồ vật cho riêng mình.

**

Những người của Hội đồng sau cùng bước vào địa điểm bí mật số 9.

Sau khi rời khỏi nhà, Đường Lăng và Lạc Tân đã phát hiện ra sự thật này. Nếu Đường Lăng đã chuẩn bị tâm lý trước, thì Lạc Tân lại không thể tin được sự thật này. Tại sao Hội đồng sao có thể phá vỡ trận pháp được? Nếu họ có khả năng làm như vậy thì tại sao không thực hiện ngay mà phải đợi cho đến bây giờ?

Nhìn bóng dáng của Đường Lăng, Long Bảy ngước lên, miệng vẫn nở một nụ cười, bọn họ phá giải càng lúc càng nhanh, mới đó thôi mà đã phá giải được gần hết một đoạn đầu của con đường, chỉ cần đi vào ngõ tắt nhỏ, Đường Lăng, ba người họ nhất định sẽ có thể trốn thoát.

“Để phá vỡ trận pháp nặng thứ hai, chúng ta nhất định sẽ bị bọn họ “chiếm tiện nghi“.” Lạc Tân hít một hơi thật sâu, nhưng sớm đã hiểu được mấu chốt của vấn đề, phần khó khăn nhất của trận chiến nằm ở hàng phía trong, đó chính là tìm điểm bắt đầu của vết nứt.

Không còn nghi ngờ gì nữa, họ đã khám phá được điểm khởi đầu khi họ phá giải được trận pháp nặng đầu tiên.

Bây giờ là lúc bắt đầu phá giải trận pháp thứ hai. Trên một đường phố như vậy, điểm bắt đầu sẽ vẫn được tiếp xúc.

Vì vậy, thứ còn lại bây giờ chỉ là thời gian.

Tình hình đã trở nên hơi tồi tệ.

Lạc Tân đã không nói với Đường Lăng, cho dù ba thế hệ của Lạc thị đã tập trung nghiên cứu, cho dù là họ nắm sáu phần chắc chắn, nhưng cô đã dành cả một ngày hôm qua, kì thực phần lớn cũng chỉ có thể đưa ra suy luận, ba mối có lẽ chính là điểm bắt đầu của trận pháp thứ hai, đó là điểm khởi đầu thực sự.

Nếu thực hiện bước này sai, thì bước tiếp theo cũng sẽ sai, như vậy sẽ gây ra một cuộc tấn công nặng nề vào trận pháp, và cuộc đối mặt với Hội đồng sao lại càng nghiêm trọng hơn.

Đường Lăng đã nghiên cứu về trận pháp suốt một ngày liền, cho nên anh liền hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Lạc Tân, và tình hình thực sự đã trở nên rất tồi tệ.

Chỉ cần nhìn thoáng qua Hội đồng sao cũng có thể thấy họ sử dụng các nhạc cụ rất tiên tiến và họ chỉ có thể dựa vào tính toán của riêng mình, lợi thế duy nhất là cuốn ghi chú của ba thế hệ Lạc thị.

Điểm bắt đầu của trận pháp thứ hai là ngôi nhà thứ ba trên đường phố.

Để phá vỡ trận pháp thứ hai, cần phải đi xuyên qua ngôi nhà và đi vào sân sau của để tiến vào vùng an toàn thứ hai của địa điểm số 9.

Một ngôi nhà? Chỉ cần đơn giản đi qua nó thôi sao?

Nhưng sự thật là, khi đẩy cánh cửa của ngôi nhà này ra mới biết rằng trận pháp nặng thứ hai khó hơn nhiều so với trận pháp nặng thứ nhất.

Ngôi nhà này hoàn toàn không phải là một ngôi nhà bình thường, và một khi bước vào đó, sẽ thấy nó giống như một mê cung.

Có rất nhiều cầu thang ở trong phòng, những cầu thang này làm cho người ta cảm thấy bối rối và chóng mặt.

Chúng không giống như cầu thang bình thường luôn dẫn đến một điểm đích, mà điểm cuối của cầu thang này nằm trên tường, một số cái thì dẫn trực tiếp đến cửa sổ, một số lại là ngõ cụt và một số nằm xen kẽ với các cầu thang khác.

Điểm không bình thường ở đây chính là có một số cầu thang trông rất trái với lối kiến trúc thông thường của tòa nhà. Các góc quanh co của chúng đột nhiên thay đổi hướng, thậm chí ban đầu chúng được kéo dài lên trên nhưng sau đó lại đột nhiên đi xuống dốc. Đây không phải là lối kiến trúc thông thường mà con người có thể nghĩ ra được, ít nhất là trong kiến trúc của nền tiền văn minh.

Thậm chí còn có một số cầu thang vô cùng hư ảo, ban đầu nó là một cầu thang thực sự, nhưng nó dần dần mở rộng ra tường, mà ở trên tường cũng có một số cầu thang nhưng rất khó để nắm bắt xem nó có thực sự tồn tại không – hay đó chỉ là một bức tranh 3D rất chân thật.

Nó thực sự rất hỗn loạn và phức tạp cho nên thử hỏi làm thế nào mà mọi người không cảm thấy chóng mặt cho được?

Hơn nữa, ngôi nhà này nhìn từ bên ngoài thì trông rất bình thường và không lớn, nhưng sau khi đi vào để tìm hiểu thì mới biết không gian bên trong trông lớn hơn nhiều so với diện mạo bên ngoài.

Lạc Tân đã suy luận rằng người đàn ông ở địa điểm bí mật số 9 là một pháp sư, nhưng Đường Lăng lại cảm thấy có gì đó rất kì lạ, nhưng anh đã đi đến kết luận rằng anh là một kỹ thuật viên. Bây giờ, Đường Lăng nhận thức sâu sắc rằng danh hiệu pháp sư có lẽ phù hợp hơn với chủ sở hữu của địa điểm bí mật số 9.

Bởi vì căn phòng này thực sự chứa đầy cảm giác kỳ lạ, giống như bước vào một ngôi nhà ma thuật vậy, nếu không chuẩn bị tâm lý trước thì rất khó có thể thích nghi với căn phòng như vậy.

“Trận pháp không gian thực sự tồn tại.” Điểm quan tâm của Lạc Tân rõ ràng không hề giống như Đường Lăng. Khi nhận thấy không gian bên trong và bên ngoài của ngôi nhà quá khác biệt, cô lập tức nhận ra tính xác thực của trận pháp không gian.

Thật bất ngờ, lời nói của cô vừa dứt thì đột nhiên có một tiếng nổ vang lên trong phòng, giống như có một đồ vật từ trong tay của một người rơi xuống sàn nhà.

“Ai vậy?” Lạc Ly theo bản năng liền hét lên và anh trốn đằng sau Lạc Tân, Đường Lăng tực giận nhìn Lạc Ly, vậy mà anh ta lại dám nói là sẽ bảo vệ Lạc Tân ư?

Ngược lại, mặc dù khuôn mặt của Lạc Tân có thay đổi một chút, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại và nhìn vào bản vẽ lấy ra từ trong túi, cô nói: “Từ vị trí chúng ta đứng, ở phía tầng lầu thứ ba. Nhanh lên!”

Thực sự là phải nhanh lên, nếu không đến đây trước Hội đồng sao thì nó đồng nghĩa với việc sẽ tiết lộ đường cho bọn họ.

Ít nhất là phải đi đến một nơi làm cho bọn họ không thể suy đoán ra con đường phía trước là như thế nào như vậy thì ba người họ mới có thể duy trì một chút lợi thế nhỏ.

Dưới sự chỉ huy của Lạc Tân, ba người họ chóng bước đi theo chiếc cầu thang mà cô nói.

Lạc Tân không dám chậm trễ, cô cầm những bức vẽ trên tay, từng bước một chỉ huy hai người còn lại.

Chẳng mấy chốc, họ đã đi đến một cầu thang so le trông như ngõ cụt.

Nó có hai nhánh, một nhánh dẫn đến cửa sổ.

Nhánh còn lại là một góc lạ với góc phải bằng 90 độ, hướng thẳng xuống phía dưới.

Lạc Tân cầm bản vẽ và do dự. Cô cắn môi dưới và không biết làm thế nào để đưa ra quyết định.

Kì thực, bản chất của trận pháp là không cần nhìn vào biểu tượng trước mặt, bởi vì cho dù biểu tượng là cái gì thì nó rất có khả năng là ảo ảnh.

Lạc Tân do dự ở điểm then chốt của đội hình thứ hai. Nếu lựa chọn sai lầm sẽ dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, chẳng hạn như hình phạt chí mạng.

Hơn nữa, một khi lựa chọn sai, thì có khả năng lớn là sẽ bị lạc trong ma trận. Cho dù đường lui không thay đổi nhưng trận pháp lại bị đảo ngược và mọi thứ ở phía trước nó sẽ thay đổi.

Vào thời điểm này, một âm thanh chói tai phát ra từ cánh cửa. Hóa ra Long Bảy cũng đã đưa mọi người tiến vào nhà.

Long Bảy ngước lên liếc một cái liền nhìn thấy Đường Lăng. Anh ta không nói gì, lập tức anh ta rút khẩu súng lục ở thắt lưng và bắn vào Đường Lăng.

“Ầm” một tiếng súng vang lên trong một căn phòng gần như kín, vô cùng chói tai.

Tuy nhiên, không có sự thay đổi nào trong biểu hiện của Đường Lăng. Trận pháp này cũng không phải là không gian bình thường. Cho dù nhìn hai người dường như cách nhau một mét, nhưng rất có khả năng họ cách nhau đến hơn 100 mét. Hình chiếu của một ảo ảnh là quả thực không bình thường.

Quả nhiên, ngay sau đó, viên đạn của Long Bảy xuất hiện một cách kỳ lạ trên bức tường ở phía sau anh ta.

Hơn nữa viên đại lại còn xuyên qua cổ một người lính của Hội đồng sao đứng đằng sau Long Bảy, mà sau đó để lại một lỗ thủng trên tường.

Long Bảy vô cùng hoảng sợ và Khoa Lạc đang đứng bên cạnh anh ta hét lớn: “Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi có biết rằng hành vi của ngươi rất ngu ngốc không? Đây là trận pháp, là hình học không gian, toán học, vật lý và thậm chí có một bộ sưu tập các sự cố mà chúng ta chưa từng được học, hơn nữa đây lại là nơi vận dụng cao nhất. Vậy mà, ngươi lại nổ súng ở trong này sao? “

Đối mặt với lời chỉ trích của Khoa Lạc, Long Bảy không trả lời mà thay vào đó anh ta thu khẩu súng lại, và đương nhiên anh ta không hề có bất kỳ sự áy náy nào đối với chiến binh đã bị giết.

“Uy lực sát thương của súng quả thực rất tốt.” Đường Lăng nói một cách mỉa mai, giọng nói của anh phải xuyên qua nhiều tầng tầng lớp lớp, đi qua nhiều không gian mới có thể truyền đến tai Long Bảy.

Ngay sau đó, Đường Lăng lấy những bức vẽ từ Lạc Tân, nhìn thoáng qua và đi thẳng đến cầu thang dẫn đến cửa sổ.

“Đường Lăng, ngươi...” Lạc Tân vươn tay ra và muốn giữ Đường Lăng lại, nhưng cô lại thấy Đường Lăng vô cùng bình tĩnh.

Sau khi vượt qua ba tầng cầu thang, đi đến cửa sổ Đường Lăng mới quay lại và nói với Lạc Tân: “Đi theo ta, ngươi phải tin ta.”

Thế nhưng Lạc Tân lại không di chuyển, chóp mũi cô đã ướt đẫm mồ hôi, có phải Đường Lăng bị kích thích bởi những người bước vào đây không? Làm thế nào anh ta lại đánh cược trong khi đang ở trong trận pháp chứ? Làm thế nào anh ta lại có thể dựa vào may mắn?

Nhưng lúc này, Lạc Ly ở phía sau lại âm thầm đi theo Đường Lăng.

“Anh ơi, anh đang làm gì vậy?” Lạc Tân lo lắng, rồi nói: “Đường Lăng, các ngươi quay lại cho ta, cho ta hai phút, chỉ hai phút thôi.”

Đường Lăng mỉm cười và anh thực sự quay lại, đứng bên cạnh Lạc Ly, nhưng ngay sau đó anh nắm lấy Lạc Tân đi thẳng đến cửa sổ.

“Đường Lăng, ngươi được hành động theo cảm tính, ngươi... ah....” Đường Lăng nắm lấy Lạc Tân và trực tiếp phá văng cửa sổ, một cước liền đá văng nó ra ngoài, còn Lạc Ly thì vẫn lặng lẽ đi theo hai người họ.

Lạc Tân nhắm mắt lại bởi ngay lúc Đường Lăng đi ra khỏi cửa sổ, cô thấy rõ ánh sáng mặt trời bên ngoài. Sân dưới lầu rất giống với cảnh tượng ở phía trước lúc họ bước vào.

Chỉ không biết tại sao, chiều cao đã thay đổi, nó đã trở nên cao hơn ít nhất là một trăm mét.

Với một độ cao như vậy, trừ khi là một chiến binh mặt trăng màu tím, chứ còn nếu ba người họ ngã xuống sẽ lập tức thiệt mạng.

Lạc Tân có chút sợ hãi, và đối mặt với kết quả như vậy, cô chỉ có thể nhắm mắt trong vô thức.

Thế nhưng cô lại không cảm thấy được cảm giác đau đớn, mà cảm thấy một sự đảo ngược không thể diễn tả, vô cùng chóng mặt. Ngay sau đó, cô liền cảm nhận được chân mình đã chạm đất.

Chuyện gì đã xảy ra? Lạc Tân sợ hãi mở to mắt và thấy rằng ba người họ vẫn ở trong phòng, chỉ di chuyển một cách kỳ lạ từ cầu thang bên trái căn phòng đến cầu thang ở bên phải căn phòng.

Lạc Tân ngước lên và hoảng sợ nhìn Đường Lăng, còn chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy từ trong phòng không biết từ đâu truyền đến âm thanh bước chân đang chạy.

“Này, hahahaha...” Cùng với âm thanh của tiếng chạy này, còn một tiếng cười vô cùng kỳ lạ.

“Ai vậy?” Mặt của Lạc Ly biến sắc, cũng giống như lần trước vậy, anh ta lại trốn đằng sau Lạc Tân.

Lần này, Lạc Tân không thể giữ bình tĩnh và khuôn mặt cô trở nên tái nhợt. Tuy nhiên, Đường Lăng lại quay đầu và nói: “Lạc Ly, anh vừa rồi đã rất quyết đoán.”

“Cha ta đã nói, phải đi theo ngươi, cho nên ta nhất định phải đi theo.” Lạc Ly hết nhìn đông rồi lại nhìn tây sau đó lơ đãng nói, anh vẫn trốn sau lưng Lạc Tân, hỏi rất nhỏ: “Đường Lăng, ở đây có ma không? “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.