Lại Đây Cho Em Khi Dễ Một Chút

Chương 17: Chương 17: Kết thúc




Lúc Tiêu Tấn đuổi tới phòng của Cố Nhất Manh, Cố Nhất Manh đã đóng cửa lại.

Tiêu Tấn gấp đến độ gõ cửa liên tục: “Manh Manh, Manh Manh, mở cửa được không?”

Cố Nhất Manh ở bên trong không có động tĩnh.

Tiêu Tấn bực bội xoa loạn đầu tóc: “Manh Manh, cậu làm sao vậy? Có chuyện gì nói cho mình biết đi, được không?”

Trong phòng Cố Nhất Manh phát ra tiếng khóc nhỏ vụn.

Tâm Tiêu Tấn đều bị quặn đau.

Cậu cảm thấy chính mình rất đáng giận, tại sao phải nói ra những lời đó? Tại sao phải dùng phương pháp ác liệt này để dò xét cô? Cô ấy chưa bao giờ đùa nghịch hay hẹp hòi với mình cả.

Cô ấy chính là một búp bê mềm mại, tại sao mình lại đối xử như thế!

Giờ phút này, tâm Tiêu Tấn giống như bị giết chết.

Cô khóc một chút, lòng Tiêu Tấn như bị lăng trì một chút.

Cậu đứng ngoài cửa thấp giọng hỏi: “Manh Manh, cậu mở cửa ra hai chúng ta nói chuyện rõ ràng được không? Cứ để như vậy lát nữa ba mẹ cậu về sẽ biết được.”

Trong phòng an tĩnh trong chốc lát, sau đó cửa mở ra.

Cố Nhất Manh giống như một con thỏ trắng, mắt to hồng hồng nhìn mình, miệng nhỏ vểnh lên, nhìn tủi thân muốn chết.

Giờ phút này, tâm Tiêu Tấn như bị tan ra.

Cậu bước thẳng vào phòng Cố Nhất Manh, sau đó đóng cửa lại.

Cố Nhất Manh kinh ngạc nhìn Tiêu Tấn. Nhìn cậu bước vào phòng mình, nhìn cậu đóng cửa lại, nhìn cậu bước tới gần mình.

Mắt cậu hằng lên một ngọn lửa thiêu đốt, giống như muốn ăn tươi nuốt sống mình.

Cậu hiện tại như... một lão sói xám.

Cố Nhất Manh cẩn thận liếc qua: “Tiêu Tấn?”

Yết hầu Tiêu Tấn khô khốc, ngực vừa chua xót vừa ngọt ngào, “Manh Manh, tại sao cậu lai khóc? Sao lại đốt nhiên chạy đi?”

Cậu không nhắc đến cái này thì thôi, vừa nhắc tới cái này Cố Nhất Manh liền nổi giận: “Mình không muốn thấy cậu! Không muốn trả lời cậu, cậu đi ra ngoài ngay! Ra ngoài ngay!”

Cô duỗi bàn tay nhỏ bé đẩy cậu, nhưng không đẩy được, ngược lại còn bị cậu ôm vào lòng.

Thiếu niên ôm thiếu nữ mềm mại, non mềm vào ngực, cúi đầu ép hỏi: “Manh Manh, cậu nói cho mình biết đi, được không?”

Cố Nhất Manh vừa tủi thân vừa tức giận, nước mắt như hạt châu rơi xuống: “Thả tớ ra, cậu ôm mình làm gì?”

Tiêu Tấn trực tiếp nói: “Anh thích em, anh rất muốn ôm em.”

Cố Nhất Manh nghe nói thế, cắn môi tức giận trừng mắt, vẻ mặt đầy lên án: “Đừng có gạt mình, cậu vừa mới nói cậu thầm thích một nữ sinh, còn muốn thổ lộ với người ta. Cậu lừa mình!”

Nghĩ tới điều này làm cô rất khổ sở. Thật sự rất khổ sở.

Thế nhưng lúc đó cô không có cảm giác gì nhiều. Cô cảm thấy hai người còn nhỏ, mãi cho đến ngày hôm nay, chú Bạch nói Tiêu Tấn có bạn gái rồi.

Tiêu Tấn có bạn gái, sau này sẽ đối đãi tốt với nữ sinh khác, sẽ không bao giờ đối tốt với cô nữa.

Cậu sẽ hôn người khác, sẽ không còn thân thiết với mình nữa.

Cô nghĩ tới trong thâm tâm liền đau xót, nghĩ tới liền đau khổ, đau khổ đến đau ngực.

Cố Nhất Manh đau đến che mặt: “Cuộc đời mình không muốn thấy mặt cậu nữa, cậu thật đáng ghét!”

Nhưng mà lúc cô đang kêu la, Tiêu Tấn cúi xuống đặt môi cậu lên môi cô.

Chỉ là một nụ hôn đơn giản mà thôi, nhưng lại giống như bùa chú, Cố Nhất Manh đang khóc rống lập tức dừng lại.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Cậu quá cao, cho nên muốn nhìn thấy mặt cậu cô phải ngẩng đầu lên.

Tiêu Tấn cúi đầu: “Đại Bạch Thỏ, người mà anh thích chính là em.”

Cố Nhất Manh kinh ngạc mở to mắt, há mỏ.

Ánh mắt cô thanh tịnh như dòng suối nhỏ, miệng nhỏ đỏ au giống như băng sương sớm thấm nhuận quả anh đào, hồng nhuận phơn phớt.

Đối mắt với vật nhỏ động lòng người như vậy, Tiêu Tấn có thể yêu người khác sao?

Tiếu Tấn cuối đầu xuống, nghiêng mặt hôn môi cô.

Chẳng qua chỉ là môi đối môi mà thôi, nhưng cũng đủ để cho hai người mới trải nghiệm tình yêu lưu luyến.

Tiêu Tấn lúc đầu còn chưa hiểu rõ, về sau thì thành thục hơn. Cậu dùng hai bàn tay lớn nâng mông nhỏ mảnh khảnh của tiểu công chúa, áp cô vào tường. Sau đó cúi đầu xuống tham lam mà hôn.

Cố Nhất Manh bắt đầu muốn tránh né, cô còn có nhiều vấn đề muốn hỏi rõ ràng với Tiêu Tấn.

Thế nhưng cô trốn không thoát.

Cô bị Tiêu Tấn cố định ở trên tường, ngậm lấy môi cô không ngừng hôn. Cô có chút không phục, hai cánh tay vuốt ve bả vai Tiêu Tấn muốn dãy dụa. Lực cánh tay về sau càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng hai cánh tay mảnh khảnh vòng lên cổ Tiêu Tấn, mặc cho cậu hôn.

Cô bị cậu hôn đến cả người đều biến thành một vũng nước, ngập nước mềm non nớt, phát ra âm thanh trầm thấp.

Rốt cuộc Tiêu Tấn cũng miễn cưỡng tha cho Cố Nhất Manh nhưng tay vẫn còn ôm eo cô.

Vòng eo tinh tế bị nắm lấy để chống đỡ phần hông của mình, thân người ngửa ra sau tựa vào tường.

Thân thể người con gái nhỏ bé yếu ớt bị thiếu niên cố định phần eo dựa vào tường tạo thành hai cái điểm chèo chống tại đâu đó.

Đây là một tư thế mập mờ có thể cảm giác được nhịp đập của nhau.

Cố Nhất Manh muốn tránh nhưng Tiêu Tấn không cho cô cơ hội.

Cô nháy lông mi thon dài, mặt ngượng ngùng.

“Nếu cậu không nói rõ ràng thì tớ sẽ không nhìn mặt cậu!” Cô thì thầm nói như vậy, trên mặt hồng hồng giống như táo đỏ.

“Có phải em hiểu lầm gì không? Là Hàn Nhược ư? Anh không có cảm giác gì với cô ấy.” Tiêu Tấn thấp giọng giải thích.

“Tớ không hề nói Hàn Nhược, liên quan gì với cô ấy! Hừ!” Cố Nhất Manh bị Tiêu Tấn nói trúng tim đen, không có biện pháp nào đành phải hừ một tiếng để tăng lòng dũng cảm.

“Vậy nói một chút về việc anh yêu thầm em.” Tiêu Tấn đột nhiên nói.

Cố Nhất Manh quay mặt qua chỗ khác không dám nhìn Tiêu Tấn.

“Nữ sinh kia là thanh mai trúc mã từ nhỏ của anh, nhìn cô ấy lớn lên từng ngày. Anh từ nhỏ đã biến cô ấy trở thành một con thỏ trắng trắng, một tiểu công chúa, bảo hộ cô ấy cả đời.”

Tiêu Tấn nhìn thẳng vào hai mắt ngượng ngùng của Cố Nhất Manh, giọng nói khàn khàn: “Manh Manh, em muốn một người kỵ sĩ như vậy sao? Một mực bảo vệ bên cạnh em, hãy để anh, để anh cùng em cả đời.”

Cố Nhất Manh nháy mắt mấy cái, ngượng ngùng lại nghịch ngợm mở miệng hỏi: “Tớ có thể từ chối không?”

Tiêu Tấn: “Đương nhiên không được.”

Cố Nhất Manh hừ một tiếng, nâng cằm: “Nếu như không được còn hỏi mình làm cái gì!”

Tiêu Tấn nhìn cô lên mặt, đột nhiên nở nụ cười, dùng cánh tay giữ cô lại: “Nói vậy chính là đồng ý ư?”

Cố Nhất Manh trầm mặc một hồi: “Nhưng hai chúng ta còn rất nhỏ, ba mẹ mình sẽ tức giận...”

Tiêu Tấn nhìn cô lo lắng mà không nhịn được cười. Cậu ôm cô, cúi đầu xuống dán mặt mình lên mặt cô.

Gương mặt cô trơn bóng non nớt, vị nhất định rất ngon.

“Sẽ không đâu, chú Cố cô Cố có ý tứ rất rõ ràng.”

“Có ý gì?” Cố Nhất Manh buồn bực, tại sao cô không biết?

Tiếu Tấn nghiêng mặt, nhẹ nhàng cắn một cái lên trái táo trơn mềm.

Cậu đương nhiên biết chú Cố bồi dưỡng rất nhiều tâm huyết lên người mình, đối đãi mình như con trai ruột.

Mà hết thảy là bởi vì Cố Nhất Manh, thì sẽ có một ý tứ khác.

Cậu có chút tâm lam mút lấy đôi môi hồng đào, thấp giọng nói: “Về sau em sẽ biết.”

**********

Về sau Cố Nhất Manh rốt cục cũng hiểu rõ.

Ba mình từ nhỏ bồi dưỡng Tiêu Tấn thành tài thật ra là đang bồi dưỡng con rể.

Tiêu Tấn từ nhỏ đã bị ba mình coi là con rể.

Bởi vì tình cảm của Tiêu Tấn và Cố Nhất Manh đã sáng tỏ, ba Cố mẹ Cố đương nhiên rất vui vẻ.

Mấy năm nay Tiêu Tấn cưng chiều Cố Nhất Manh bọn họ đều rõ như ban ngày, đem con gái giao cho Tiêu Tấn hai người rất yên tâm. Mà Phùng Tú Quyên đương nhiên cao hứng không ngậm miệng lại được.

Bà từ nhỏ nhìn Cố Nhất Manh lớn lên, xem Cố Nhất Manh như con gái ruột của mình mà đối đãi, yêu thích giống như con ngươi của mình. Nay Tiêu Tấn có thể lấy Cố Nhất Manh về sau chẳng khác gì một trai một gái, cái này chẳng phải giải quyết xong rồi sao?

Ba Cố mẹ Cố và Phùng Tú Quyên nhìn đôi người yêu trẻ, trong thâm tâm nhẹ nhàng thở ra.

Đầu năm nay không thịnh hành những cuộc hôn nhân trẻ thơ, cũng không có cha mẹ làm chủ hôn nhân. Bạn họ sợ hai người không thuận mắt nhau, hoặc không có duyên phận hay cảm giác gì. Hôm nay nhìn hai người ngọt ngào như vậy thì rất hài lòng.

Mà Tiêu Tấn và Cố Nhất Manh đã công khai quan hệ nên không có kiêng nể gì. Hai người trong nhà lúc thì nắm tay, lúc thì liếc mắt đưa tình, ngọt ngào không thể nói.

Nếu không phải hai người còn nhỏ chắc đã sớm kết hôn.

Nhưng mà trong trường học thì không dám làm vậy.

Ở trường học phải có quy củ, hơn nửa Tiêu Tấn cũng là một người rất tự chủ. Cậu muốn Cố Nhất Manh học tốt hơn không thể để chuyện yêu đương phân tâm đến chuyện học, cho nên mọi thứ đều rất khắc chế, không dám để Cố Nhất Manh tùy hứng.

Nhưng mọi người đều là người bình thường, đều có những lúc không thể kiềm chế được.

Buổi tối ngày hôm nay, Cố Nhất Manh học xong tiết tự học trở về ký túc xá với bạn cùng phòng. Cô trò chuyện với mọi người một lúc, nhìn thời gian. Đã hơn mười giờ rồi, cô muốn nhanh chóng đi ngủ.

Ai biết vào lúc này chim cánh cụt gửi tới một tin nhắn, là Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn: Sao không để ý tới anh?

Đại bạch thỏ phấn lại phấn: cùng bạn cùng phòng nói chuyện phiếm.

Tiêu Tấn: cùng bạn cùng phòng nói chuyện không quan tâm đến anh nữa.

Đại bạch thỏ phấn lại phấn: từ từ, không phải cố ý mà!

Tiêu Tấn: vậy em đi ra đi.

Đại bạch thỏ phấn lại phấn: Có chuyện gì sao?

Tiêu Tấn: Đi ra đi. Anh ở dưới lầu chờ em.

Đại bạch thỏ phấn lại phấn: Được rồi.

Cố Nhất Manh không dám chậm trễ, mặc thêm một cái áo khoác rồi chạy đi.

Tiêu Tấn đang đứng đợi ở bên cạnh hòe phía dưới ký túc xá. Khi Cố Nhất Manh chạy ra, cậu thấy cô mặc chiếc áo khoác đồng phục, bên trong là áo ngủ tơ tằm.

Trong áo ngủ tơ tằm cô không có mặc đồ lót. Theo động tác chạy xuống lầu cậu mơ hồ có thể thấy con thỏ trắng nhỏ đang nhẹ nhàng lắc lư.

Má cô ửng đỏ, miệng thở phì phò, hai con mắt oánh nhuận mở to: “Làm sao vậy? Có chuyện gì à?”

Tiêu Tấn khàn giọng nói: “Có việc.”

Nói xong lời này thì trực tiếp ôm cô đến phía sau cây hòe.

Nơi đây không có đèn và rất tối, sẽ không có ai nhìn thấy.

Cố Nhất Manh chỉ phát ra một tiếng kêu trầm thấp thì bị chặn lại, hai chân mềm nhũn như nước.

Tiêu Tấn nâng cô: “Không có việc gì, chỉ là muốn hôn em thôi.”

Vốn là đã ngủ rồi, thế nhưng trong ký túc xá lại bàn luận về các nữ sinh, cậu đã nghĩ đến cô. Khi nghĩ tới, chính mình không thể nào ngủ được.

Cố Nhất Manh nhẹ nhàng đánh cậu vài cái: “Anh xấu lắm! Đã trễ thế này rồi mà, em về đây.”

Tiêu Tấn: “Ừ, trở về đi.”

Nói xong, cậu tự tay cài lại áo khoác cho cô, miễn cho người khác nhìn được thứ không nên thấy.

Cố Nhất Manh nhìn anh cúi đầu giúp mình cài lại áo đồng phục, có chút bối rối: “Để tự em làm cho.”

Mắt đen Tiêu Tấn nhìn cô: “Để anh.”

Cố Nhất Manh cứ như vậy nhìn cậu giúp mình cài áo khoác.

Ngón tay cậu thon dài, động tác nhu hòa cẩn thận.

Cài xong, Tiêu Tấn thấp giọng nói: “Trở về đi.”

Cố Nhất Manh có chút không chịu được, ngẩng mặt hỏi Tiêu Tấn: “Tiêu Tấn, em hỏi anh một việc.”

Tiêu Tấn: “Ừ?”

Cố Nhất Manh: “Sao anh đối tốt với em thế? Tốt đến mức khiến em thật hạnh phúc, rất hạnh phúc!”

Tiêu Tấn nở nụ cười, sờ lên tóc cô: “Bởi vì em là công chúa nhỏ của anh, anh là kỵ sĩ của em.”

Cố Nhất Manh mím môi cười ngọt ngào, cô nhìn Tiêu Tấn, lớn tiếng nói: “Tiêu Tấn, em muốn làm công chúa nhỏ của anh, là công chúa nhỏ cả đời, anh vĩnh viễn là kỵ sĩ của em!”

Tiêu Tấn cầm tay cô: “Kỵ sĩ thì nguyện ý cả đời ở bên công chúa, một đời một kiếp, không rời nửa bước.”

Năm nay, hai người mười sáu tuổi, cùng nhau lập lời thề sinh tử không rời.

Đây là lời đơn thuần đẹp đẽ nhất của thời thiếu niên, cũng là lời thề hạnh phúc ngọt ngào nhất.

Ở rất nhiều năm về sau, hai người đều tuân thủ lời thề của mình. Cô là công chúa, còn anh là kỵ sĩ ở bên cạnh bảo vệ.

Công chúa vẫn xinh đẹp ở trong lâu đài, có người cưng chiều, vẽ lấy những thứ mà mình thích nhất. Mà kỵ sĩ thì lại lo chuyện xí nghiệp, trách nhiệm chăm lo cho gia đình, trở thành ngôi sao kinh doanh của thành phố B.

Cuối cùng của câu chuyện, công chúa nhỏ Cố Nhất Manh và Tiêu Tấn dẫn theo hai đứa con cục cưng song sinh của mình đi dạo cửa hàng, giúp cục cưng chọn lựa đồ lót, vừa hay nhìn thấy Hàn Nhược.

Hàn Nhược đã trở thành một luật sư ưu tú, đến nay vẫn chưa lập gia đình.

Cố Nhất Manh kích động ôm Hàn Nhược: “Hàn Nhược! Mình rất vui khi gặp cậu. Cậu nay thế nào? Mình thấy cậu trên TV rồi, cậu thật giỏi!”

Hàn Như cười cười: “Tớ rất tốt, còn cậu?”

Nói xong cô nhìn Tiêu Tấn, bên cạnh Tiêu Tấn có hai đứa trẻ.

Hai đứa trẻ, một đứa giống Tiêu Tấn, một đứa giống Cố Nhất Manh, đều rất xinh đẹp và đáng yêu.

Tiêu Tấn đầy phong độ nhẹ nhàng cười với cô, tiến lên nắm tay: “Nhiều năm không gặp.”

Hàn Nhược mỉm cười gật đầu: “Nhiều năm không gặp.”

Chào hỏi lẫn nhau, nói mấy câu, Hàn Nhược chào tạm biết với Cố Nhất Manh.

Chào xong, Hàn Nhược quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Tiêu Tấn nắm tay Cố Nhất Manh, mặt mũi đầy cưng chiều. Hai người không biết đang nói cái gì, vừa nói vừa cười.

Bỗng dưng cảm thấy xúc động.

Đã từng cho rằng nếu mình cố gắng có thể có được thứ Cố Nhất Manh có, cũng sẽ có được thứ Cố Nhất Manh không có.

Nhưng bây giờ cô có, Cố Nhất Manh có.

Cô không có, Cố Nhất vẫn có.

Trên đời này, người với người không hề giống nhau.

Có người hạnh phúc tới rất dễ dàng.

Cô chua xót trong chốc lát, giơ tay đặt lên ngực.

Cô là một luật sư ưu tú, cho dù đến nay vẫn chưa lập gia đình, nhưng cô vẫn tin tưởng một ngày nào đó có cũng sẽ có hạnh phúc thuộc về mình.

Nhất định sẽ có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.